Nếu Như Chưa Từng Gặp Gỡ

C16: Summer and the idiots.

Một tuần trôi qua thật nhanh, bọn nhỏ cứ đồn ầm lên về chuyện của giáo sư Quirrell, chính tôi cũng không ngờ tên cà cà lâm lâm đó lại có thể hừmm là thuộc hạ của Voldemort. À và cả chuyện tôi không ngờ nữa là nhóm Hermione là người phát hiện và lật độ cái kế hoạch đó nữa. Ôi Merlin họ thật liều....

Và điều đó khiến họ nổi tiếng và được yêu mến, dĩ nhiên chuyện đó khiến nhóm rắn nhỏ chẳng vui tí nào. Điều cứu vớt được tâm trạng của tụi nó là bọn kia dù là anh hùng thì trước đó vẫn bị trừ 150 điểm (mặc dù Malfoy cũng khiến tụi nó bị trừ 50 điểm) và trận Quiidditch của tụi Gryffindor không thể thắng Hufflepuff vì Harry phải nằm trong bệnh thất. Một đám trẻ con.

....

Bữa tiệc kết thúc năm học diễn ra trong sự đắc thắng của đám rắn nhỏ, chúng lại đoạt cúp nhà. Đám sư tử nhà Gryffindor nhăn nhó hết sức, khá buồn cười. Mặc kệ đi.

Phòng tiệc bây giờ tràn ngập màu sắc của nhà Slytherin - màu xanh lá và màu bạc - và dĩ nhiên để biểu dương nhà Slytherin đã thắng giải Cúp Nhà bảy năm liên tục. Một biểu ngữ to vẽ hình con trăn Slytherin được treo trên bức tường đằng sau dãy bàn cao dành cho giáo viên. Nhìn thật thích mắt.

Malfoy dùng muỗng gõ lên một chiếc cốc gần đó, miệng ngân nga vài giai điệu và tôi đoán đó là giai điệu chiến thắng. Tôi chống cầm và nhìn xung quanh thật ồn ào, nhưng vui mà đúng không?

Aiden ở bên bàn Hufflepuff nhăn nhó hết sức, ôi cậu ta vẫn mong nhà Gryffindor đoạt cúp, tư tưởng của cậu ta vẫn thật ấu trĩ làm sao.

Không gian ồn ào bỗng vang lên tiếng "suỵt" tôi nhìn ra cửa ồ là Harry. Cậu bỏ qua những cái nhìn của mọi người và chuồn vào ngồi giữa Hermione và Ron ở dãy bàn Gryffindor. Học sinh nhà Ranvenclaw và Hufflepuff đều đang nhìn cậu một cách vừa thù hằn vừa ngưỡng mộ, không khí có chút kỳ quái.

May thay, chỉ một lát sau là cụ Dumbledore đến, bọn họ kiềm chế lại hành động của mình và chuyển sự chú ý đến vị hiệu trưởng đáng mến.

- Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục mỏ vô bữa tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý... Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu mình nó tử tế lại trước khi năm hoc tới bắt đầu..._cụ Dumbledore dừng một chút rồi nói tiếp.

- Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cúp Nhà và điểm số là như thế này hạng tư là Gryffindor, 312 điểm, hạng ba là Hufflepeff, 352 điểm, Ravenclaw được 426 điểm, Và Slytherin được 472 điểm.

Cụ nói xong, tôi che tai lại và một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn của nhà Slytherin. Bên dãy bàn nhà Gryffindor, Hufflepuff và Ravenclaw chắc ứa gan lắm rồi, thôi tức thì chúng tôi cũng thắng rồi, đừng ghen tị nữa nhá.

- Được rồi, được rồi, Slytherin, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính điểm đấy._nghe tới đó, cả Đại Sảnh đường bỗng nhiên im phăng phắc. Nụ cười của học sinh nhà Slytherin héo đi một chút. Thế quái nào....

- E hèm! Có mấy điểm-giờ-chót tôi xin được công bố. Để coi. Đây rồi... Trước tiên là điểm cho Ron Weasley...vì đã chơi ván cờ hay nhấtt trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm._tôi trợn mắt nhìn sang dãy bàn nhà Gryffindor thật muốn chửi bậy.

Đám sư tử la hét muốn nổ nóc Đại sảnh đường, dường như những ngôi sao trên kia đã phải rùng mình vì tiếng hét đó. Đâu đó tiếng huynh trưởng Percy nói với các huynh trưởng khác:

- Mấy bồ biết không, em tôi đó! Thằng em út của tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall._dĩ nhiên khi quay sang nhìn huynh trưởng Coffey phải im lặng vì cái trừng mắt cực kì đáng sợ của anh ấy. Khϊếp!

Trật tự được lặp lại, vị hiệu trưởng kia lại nói tiếp:

- Thứ hai - điểm cho Hermione Granger... vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với lửa. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm._học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò - chúng đã tăng được một trăm điểm rồi. Tôi siết chặt tay lại, bên cạnh tôi Malfoy và Blaise cũng chẳng vui vẻ gì, thiếu điều đánh chết người.

- Thứ ba - điểm cho Harry Potter..._Đại sảnh đường lần nữa im phắc đến nghe được tiếng thở

- ... vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 60 điểm._Gryffindor cùng hai nhà còn lại (hai nhà này vui vì Slytherin sắp rớt cúp nhà) như bùng nổ chúng hò hét dữ dội.

- Mẹ nó điểm của Gryffindor bằng với Slytherin!_đâu đó tôi nghe tiếng rít lên của một học sinh năm ba. Phải chi bây giờ mà tôi làm gì đó để kéo vớt được điểm....

Cụ Dumbledore giơ tay lên. Sảnh đường dần dần im lặng. Cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp:

- Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thù đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm._ha, cái suy nghĩ kéo vớt điểm của tôi thành sự thật rồi, haha hay lắm Neville cơ đấy, dũng cảm cơ đấy, chết tiệt.

Hừ, Đại sảnh đường như diễn ra một vụ nổ khủng khϊếp vì sự hò reo từ dãy bàn nhà Gryffindor. Hufflepuff cùng Ravenclaw cũng góp vui, giờ mấy người vui rồi chứ? Slytherin mất Cúp nhà rồi đấy.

Tôi không chịu nổi cái không khí, và dĩ nhiên không ai trong nhà Slytherin chịu nổi cả. Nhìn những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu tím, bạc hoá ra vàng, con trăn khổng lồ - biểu tượng của nhà Slytherin - biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor.

Thầy Snape đang bắt tay giáo sư McGonagall với một nụ cười khủng khϊếp mà thầy cố vặn ra, thầy không muốn cười thì đừng cười, nó đáng sợ chết mòe -.-"

Tôi đứng dậy bỏ ra ngoài, và chạy nhanh lên Tháp thiên văn, tôi không thở nổi dưới bầu không khí này nữa rồi.

...

Malfoy nhìn con nhỏ ngốc đang tựa người ở trên tường ở Tháp thiên văn, hóa ra nó cũng rất buồn, đúng là chẳng ai trong nhà Slytherin vui nổi cả. Ai mà chấp nhận được việc phạm luật lại được cộng điểm cơ chứ? Thật đáng ghét.

Malfoy đi tới vòng tay qua ôm cổ Evelyn. Con bé giật mình rồi cũng chẳng phản ứng gì nữa. Nó biết cả hai cần một khoảng không riêng, cần im lặng để ngắm nhìn bầu trời đêm cùng những ngôi sao (lãng mạng vcl =)))

- Cậu buồn lắm sao?_Malfoy tựa đầu vào vai nó hỏi

- Không biết nữa._nó đáp

- Ừm!

- Cậu buồn không?_nó hỏi

- Tôi chỉ thấy tức giận_Malfoy đáp

- Ồ, giờ thì trả gấu bông đi nào, hết năm học rồi.

- Cậu mới làm theo một yêu cầu của tôi thôi nhé.

- Ơ thế cậu tính theo tôi suốt cả mùa hè chỉ để kêu tôi làm theo hai yêu cầu của cậu à?

- Ý tưởng không tồi._nó im lặng, đúng là một tên điên

Nó thụi thật mạnh vào bụng của Malfoy rồi chạy về ký túc xá nhà Slytherin, được rồi mai là về rồi, nó không muốn mình trở thành một con ngốc bị bỏ lại vì không dọn dẹp kịp đồ đạc đâu.

Khi nó về đến phòng thì thật bất ngờ mọi thứ đều trốnh rỗng cái rương của mó thì đầy ắp, duy chỉ còn mỗi cái giường mềm mại. Hmmm nó cảm thấy yêu phép thuật quá đi...

...

Sáng hôm sau, tôi kéo cái rương của mình lên tàu và đi vào khoang tàu có bọn Pansy

- Cậu thật lề mề!_Malfoy nói

- Ảnh hưởng tới sức khỏe con cháu cậu sao?_tôi đáp

- ...... _hắn lẩm bẩm gì đó, đúng là khùng. (Malfoy nói quá ảnh hưởng là đằng khác nhé =)))

...

- Pansy chúc cậu một mùa hè vui vẻ._tôi nói sau khi kéo cái rương to đùng xuống khỏi tàu

- Nhớ gửi thư cho mình nhé!_Pansy ôm tôi rồi nói

- Giữ gìn sức khỏe!_Blaise nói - Mà thật sự cậu vẫn không muốn để tôi giữ Cherry?

- Thật đó Blaise! Brave đã bắt đầu nổi cáu rồi nên tôi đi đây._tôi nói rồi chạy ra chỗ Brave đang đứng. Anh ấy trách móc đủ điều nhưng mà căn bản tôi đâu có nghe.

...

Ngày đầu tiên trở về nhà, tôi thật sự phát hoảng bởi sự điên rồ của cô Hanah. Lạy Merlin làm ơn ai đó kéo cô ấy ra khỏi tôi đi, vì tôi bây giờ hoàn toàn như con búp bê để cô ấy xoay tới xoay lui, trời, tôi mệt lắm rồi đấy.

Nói chung là ngày đầu tiên kết thúc bằng sự dã man của quần áo, tôi không muốn đề cập tới nữa đâu.

...

Sáng hôm sau, đập cửa vang lên, hừm? Tôi đưa mắt nhìn qua đồng hồ bên cạnh thề là mới có bảy giờ sáng thôi đấy, mau cút đi để tôi ngủ.

- Ranny yêu dấu, mau ra mở cửa đi nào_Esther ở phòng bên cạnh hét lên

- Sao không phải là bà?

- Người già cần giấc ngủ để có đủ sức cho một ngày dài!_Blue nói, cháu biết ông yêu bà, nhưng không cần tới mức bảo vệ như thế chứ?

- Được rồi, được rồi, cháu xuống mở cửa ngay đây._tôi vơ đại một cái áo khoác, rồi đi xuống

- Xuống ngay, đừng đập cửa nữa!_ tôi hét lên, cáu kỉnh, người ngoài cửa kia thật vô duyên mùa hè mà cũng chẳng để tôi yên được.

Tôi mở cửa ra, chớp mắt nhìn tên trước cửa đúng hai giây liền đóng cửa lại thật mạnh. Ôi quái, tôi còn mơ ngủ sao?

Dùng tay "vả" vào mặt một cái thật "mạnh" để xác định rằng mình không có mơ, ừm được rồi.

Lần nữa tôi mở cửa:

- Chào buổi sáng Ran!_Avery nói, đưa tay chặn cánh cửa, ờ thì tôi định đóng cửa lần nữa đó mà =)))

Tôi không nói gì cả, đã đạp Avery khỏi vị trí cậu ấy đang đứng trực tiếp đóng cửa thật mạnh chạy lên phòng, làm vệ sinh cá nhân, ôi mất mặt chết được.

...

Avery "ngã" bên ngoài và đang bị "hóa đá" đùa kiểu gì vậy? Vừa tới đã bị đánh? Ở đây dài chắc cậu chấn thương nặng luôn quá.

Mà... Lúc nãy hình như Ran mặc váy ngủ thì phải, loại in hình mấy con vật ý, nãy cậu thấy con gì đó như con chồn xanh ý, sở thích thật có chút quái dị, cả kiểu tóc nữa, búi sang hai bên cơ đấy, thật khác với con nhỏ "tăng động" mọi ngày. Hình tượng lúc nãy có chút nữ tính còn dễ thương nữa. (Nếu Avery để Malfoy biết được chuyện này, hắn nhất định sẽ xé cậu ra trăm mảnh vì suy nghĩ có chút biếи ŧɦái này, à dĩ nhiên chuyện đó sẽ không xảy ra =)))

Cậu đứng dậy phủi lại quần áo rồi quyết dịnhd đợi nó ra mở cửa cho cậu lần nữa. Có lẽ là vài phút sau từ nhà bên cạnh Brave đi tới chỗ cậu đứng với bộ dạng ngái ngủ.

Thành thật một chút cậu muốn ngủ thêm nếu bên nhà của con em họ rắc rối kia không có tiếng động. Thật ồn, liệu có phải ăn trộm không nhỉ? Cậu nghĩ là thế đến khi gặp Avery ở trước cửa, và rồi cậu đã hiểu chuyện gì xảy ra. Chậc, em họ của cậu thật có sức hút.

- Chào anh Brave!_Avery cười, cậu đối với Brave có chút tốt, à phải nói cực tốt, anh ta đã giúp cậu thoát khỏi rắc rối vài lần.

- Tới tìm Ran? Con bé chắc hẳn còn ngủ đấy!_Brave nói, cậu đối với Avery dù sao cũng thích hơn đối với tên tóc bạch kim nhà Slytherin hay đi chung với Ran. Không phải cậu có tư tưởng rằng Slytherin luôn xấu đâu, nhưng mà tên đó đáng ghét thật đấy. (Nếu Brave biết tên tóc bạch kim hắn ghét sau này lại là em rể hắn hắn chắc chắn chết vì shock, à mà thôi đó là chuyện của sau này =)))

- Bồ ấy dậy rồi, chỉ là không biết làm sao lại đóng cửa chạy đi mất!

- Phải không? Nếu thật thế thì chỉ có thể chưa làm vệ sinh cá nhân_Brave nói rồi lấy chìa khóa trong chậu cây mở cửa tự nhiên đi vào, Avery cũng thế, hơn nữa còn đem mấy cái rương quần áo vào nữa, nhiều kinh khủng.

- Cậu ngồi đi, một lát con bé sẽ xuống? Cậu xem ti vi chứ?_Brave nói rồi chỉ vào sofa. Trên tay còn cầm remote.

- À vâng cảm ơn anh!_Avery cười rồi ngồi xuống. Cậu đưa mắt nhìn quanh căn nhà, có thật nhiều đồ dùng mà cậu chưa hề biết tới, và con cái mà Brave gọi là ti vi kia nữa. Ôi, trên ti vi đang phát hình ảnh con chồn xanh cậu thấy trên váy Ran kìa. Thật thú vị =)))

Ran từ trên tầng hai bước xuống nhìn hai con người kia, muốn cắn lưỡi cũng không được, thật không chịu nổi. Hừm!

- Aiden? Bồ làm gì mới sáng sớm lại tới nhà tôi?_nó nói một cách bất lực

- Thì..._Avery chưa kịp nói hết câu từ ngoài cửa lại vang lên một loạt âm thanh gõ cửa, mẹ nó nhà cô có chuông mà? Sao không bấm? Gõ cửa làm cái quái gì? Chưa kể ngay từ ngoài cổng đã có chuông rồi làm sao lại không bấm? Thật khiến cô muốn gϊếŧ người.

Cô ra mở cửa tâm tình không tốt lại thêm người trước cửa là người cô không muốn gặp nhất trong hè. Lập tức cánh cửa bị đóng lại không thương tiếc. Cô bỏ lơ mọi chuyện tiến tới sofa ngồi xuống.

Malfoy đứng ngoài cửa nhíu mày, nhìn quanh xong rút đũa phép dùng Alohomora mở cửa, thản nhiên như không bước vào trước sự ngạc nhiên của Avery và Brave, dĩ nhiên là với tức giận của Ran rồi. Hết nói nổi.

...

Tôi đứng dậy lườm ba thằng con trai đang ngồi trên sofa một lượt.

- Đừng có gây sự với nhau đó.

Nói xong tôi bỏ vào bếp lấy bốn cái ly, rồi mở tủ lạnh lấy hộp nước ép rót ra, mới sáng sớm đã gặp mấy đứa này, tôi ăn ở thất đức lắm à? Có không? Không hề có mà, Merlin ơi con nhớ là con đâu có đắc tội với người đâu, sao nỡ đối xử với con như thế.

Tôi mệt mỏi đem khay bạc có chứa bốn ly nước ép ra ngoài, với tất cả sự phẫn nộ mà bỏ xuống bàn. Cố đem nụ cười dọa người nhất trưng ra mặt:

- Mời dùng!_tôi nói, xong lấy một ly bắt đầu nhìn ba tên trước mặt diễn hài

- Ly này của tôi!_Brave nói

- Tôi chạm vào trước là của tôi!_Malfoy chộp lại

- Tôi lớn hơn cậu, cậu phải nghe lời tôi_Brave lại tiếp tục giành lấy cái ly, anh chàng trở nên cáu kỉnh

- Tôi nghĩ người lớn hơn không nên tranh với người nhỏ hơn mới phải._Malfoy mỉa mai nói, đó là anh họ tôi đấy Malfoy.

- Malfoy anh Brave lớn hơn cậu, cậu nhường anh ấy mới phải!_Avery cuối cùng cũng tham chiến (này có nên cho là lấy lòng không? =)))

- Cậu bằng tuổi tôi, nên tốt nhất không phải chuyện của cậu đừng nên lên tiếng._Malfoy nói

- Cậu...._Avery nói không ra lời, tên Malfoy này ngang ngược thật.

- Có thôi đi không hả?_tôi đập bàn lớn tiếng nói

- Giờ cháu có im cho bà ngủ không?_Esther từ tầng hai hét xuống, thật hận tại sao bà nội không làm cửa cách âm nhỉ?

- Vâng vâng, cháu biết rồi. Brave anh đem hai tên kia ra nhà trên cây, em leo lên đó trước._tôi nói, mẹ nó, không ngờ có một ngày tôi phải chia sẻ cái nơi yên tĩnh nhất nhà cho đám con trai này.

[Nhà trên cây]

Tôi ngồi trên tấm đệm mỏng, chống cằm nhìn ba tên đang trao nhau "ánh mắt đắm đuối" nếu không phải biết họ ghét nhau từ trước, tôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng bọn họ đang yêu nhau theo kiểu 3P (không bình luận gì thêm =))))

- Rồi Aiden nói trước, làm sao bồ lại tới đây?_tôi lên tiếng, cắt ngang bầu không khí áp lực ở đây

- Tới chơi thôi._Avery nói

- Thành thật chút đi, vì không ai ở đây là kẻ ngốc cả!

- Ừ thì thật ra là mình vừa bị ba má tống ra khỏi nhà, vì họ bận hâm nóng tình cảm_Avery tỏ vẻ khổ sở

- Ờ rồi liên quan gì đến tôi?

- Chúng ta là bạn mà, cho mình ở nhờ đi.

- Không. Cậu qua nhà bạn cậu mà ở._Malfoy nói, tôi là chủ nhà hay cậu là chủ nhà?

- Cậu có quyền gì?_Brave cáu kỉnh hẳn khi nói chuyện với Malfoy

- Đây là yêu cầu thứ hai._Malfoy xoay qua tôi rồi nói

- Aiden bồ qua nhà Brave ở tạm đi._tôi nói

- Được rồi Malfoy còn cậu? Làm sao lại ở đây?

- Ba mẹ tôi đi du lịch mà trang viên Malfoy thì cực rộng tôi không muốn ở một mình nên qua ở với cậu_nghe cứ như cậu sợ ma vậy Malfoy

- Không._Brave hét, anh họ nếu trong đây không ếm bùa im lặng em tin anh đã bị tống đi lâu lắm rồi

- Yêu cầu thứ ba?_tôi hỏi Malfoy gật đầu

- Vậy được. Và hai người các cậu đều sẽ ở bên nhà Brave_tôi chỉ vào cả Malfoy lẫn Aiden

- Anh không đồng ý.

- Ý anh là để con em này ở với một thằng con trai trong suốt ba tháng hè?

- Không.... Thôi được_Brave miễn cưỡng gật đầu. Ba thằng con trai ghét nhau ở chung một chỗ sẽ tạo nên những tên ngốc. Và tôi cũng chả bình luận gì thêm đâu.

___________________