Sổ Tay Thế Thân

Quyển 4 - Chương 2: Tiến vào Mục gia

Thời điểm Tề Hạ mới đến Mục gia vẫn cực kỳ rụt rè, không dám nói chuyện với người khác, mỗi ngày đều nắm lấy tay áo mẹ Mục, trốn sau lưng bà.

Mẹ Mục cười ôm Tề Hạ vào lòng, để cậu ngồi lên đùi mình, "Tiểu Hạ đừng sợ, các anh trai tốt lắm, bọn họ đều muốn làm bạn với con."

Tề Hạ thật cẩn thận nhìn hai người anh ở phía đối diện, trong mắt có chút sợ hãi cùng tò mò, Mục Xuyên tựa hồ đọc được suy nghĩ của cậu, anh chậm rãi đi đến trước mặt Tề Hạ, vươn ngón tay chọc chọc bàn tay nhỏ của cậu.

"Em trai, anh thực thích em."

Tề Hạ chớp chớp mắt, sau đó đưa tay nhéo nhéo ngón tay Mục Xuyên, cuối cùng cả bàn tay nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: "Ca ca."

Mục Xuyên nặng nề gật đầu, sau đó vươn tay nắm lấy tay Tề Hạ, "Ca ca ở đây."

Mục Lưu thấy thế trong lòng ngứa ngáy, vội vàng chạy tới, nói: "Anh cũng muốn nắm tay."

Nhưng giọng nói của hắn có chút lớn, trực tiếp dọa Tề Hạ hoảng sợ, Tề Hạ oa một tiếng liền khóc lên, hiển nhiên là bị Mục Lưu dọa sợ.

Thấy Tề Hạ khóc, mẹ Mục vội vàng dỗ cậu, Mục Xuyên cũng ở một bên dỗ dành, Mục Lưu ngây ngốc đứng ở một bên không dám động.

Cứ thế mọi người trong nhà đều cảm thấy Mục Lưu quá hung dữ mới dọa đến Tề Hạ.

Sau này lớn lên một chút, tiểu Tề Hạ nhìn thấy Mục Lưu sẽ không sợ đến phát khóc, nhưng cậu vẫn thích anh trai Mục Xuyên hơn.

Tề Hạ ôm gối nhỏ khẽ gõ cửa phòng Mục Xuyên, cửa từ bên trong mở ra, Tề Hạ cười nói: "Anh, em muốn ngủ với anh."

“Được.” Mục Xuyên kéo tay Tề Hạ, đem gối của cậu đặt ở trên giường, sau đó cùng nhau nằm xuống.

Sáng hôm sau, Mục Lưu nhìn thấy hai người bọn họ từ trong một phòng đi ra, nháy mắt liền không vui, chạy tới trước mặt Tề Hạ, tức giận hỏi:

"Em và anh hai ngủ cùng nhau?"

Tề Hạ có chút sợ hãi, ấp a ấp úng nói: "Là... Em buổi tối... Sợ hãi, cho nên mới tìm anh hai."

Mục Lưu hai tay ôm trước ngực, bộ dáng như một tiểu đại nhân, "Sợ hãi sao không tới tìm anh, anh cũng có thể ngủ với em."

Tề Hạ cúi đầu, theo bản năng nắm chặt hai tay, "Em..."

"Anh biết em thích anh hai nhất, không tìm anh liền quên đi, anh cũng không hiếm lạ."

Mặc dù Mục Lưu nói như vậy, nhưng Tề Hạ tựa hồ nghe được trong giọng điệu của hắn có chút cô đơn. Tề Hạ ngẩng đầu lên nhìn Mục Lưu, sắc mặt hắn không tốt chút nào, giống như có chút ủy khuất, tựa hồ đang nói anh cũng có thể ngủ với em được, vì sao chỉ tìm đến anh hai!

Tề Hạ nhìn Mục Lưu mỉm cười ngọt ngào, sau đó lấy hết can đảm kiễng chân lên, thơm một cái lên má Mục Lưu, nhỏ giọng nói: "Anh ba, em cũng thích anh."

Mục Lưu gương mặt nháy mắt đỏ lên, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, vội vàng quay lưng bỏ chạy.

Thấy Mục Lưu chạy đi, Tề Hạ chân ngắn muốn đuổi theo, lại bị Mục Xuyên nắm lấy bả vai, Tề Hạ quay đầu nhìn Mục Xuyên, hỏi:

"Ca ca, anh ba sao lại chạy đi nha?"

Mục Xuyên nhìn thấy một màn vừa rồi, cũng nhìn thấy Tề Hạ thơm má Mục Lưu, nhìn đối phương luống cuống chạy đi, không khỏi bật cười, anh nhéo nhéo gương mặt Tề Hạ, nói:

"Em ấy có lẽ muốn cao hơn một chút, cho nên đi chạy bộ rèn luyện."

Bé Tề Hạ nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, "Thì ra là như vậy."

Mục Xuyên nắm tay Tề Hạ, "Ca ca dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, em có đi hay không?"

Tề Hạ ánh mắt sáng lên, "Đi, em muốn ăn nhiều một chút, muốn ăn no."

"Được, bảo đảm Tiểu Hạ sẽ ăn no."