Tề Hạ có chút mệt mỏi lại ngủ thϊếp đi, Quân Doanh một mình đi ra đại sảnh, ở đó có một nam nhân đang chờ anh.
Quân Doanh đi tới ngồi xuống, ánh mắt trêu chọc nhìn về phía người ngồi bên cạnh, "Lâm lĩnh sự có chuyện gì?"
Nam nhân mỉm cười, cánh môi khẽ mấp máy, thanh âm lười biếng vang lên: "Không phải ngày hôm qua ngươi hỏi ta về chuyện nam nhân mang thai hay sao? Ta trở về hỏi hắn, hắn nghĩ tới nghĩ lui một hồi rồi nói cũng không phải không thể."
“Thật sao?!” Quân Doanh chống một tay lên bàn, kinh ngạc hỏi, bộ dạng không có chút nào giống Ma tôn.
Thấy Quân Doanh như vậy, Lâm lĩnh sự giơ chân đá anh một cái, "Chú ý bộ dạng của ngươi, nếu như bị người dưới thấy, phỏng chừng lại muốn đến quấy rầy phụ thân ngươi."
"Một đám vô dụng, cứ có chuyện là liền đi tìm phụ thân ta." Quân Doanh hậm hực nói, ngồi dựa vào ghế, liếc nhìn Lâm lĩnh sự, "Tẩu tử nói thế nào?"
Nghĩ đến người ở nhà Lâm lĩnh sự không khỏi mỉm cười, "Hắn nói nam nhân có tử ©υиɠ vốn đã hiếm, sinh con lại càng hiếm hơn, nhưng cũng không phải không thể"
"Nếu tử ©υиɠ phát dục tốt, nói không chừng có thể thụ thai."
Quân Doanh nhướng mày, “Vậy thế nào mới có thể coi là phát dục tốt?”
“Ngươi dẫn người qua đó xem đi.” Lâm lĩnh sự nói.
Quân Doanh gật đầu, Lâm lĩnh sự liếc anh vài lần, bộ dạng muốn nói lại thôi, ngón tay đặt trên bàn gõ gõ, sau đó nói: “Còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Cái gì?” Quân Doanh hỏi.
Lâm lĩnh sự đưa tay lên môi, ho một tiếng nói: "Chính là đừng ham muốn quá độ, cẩn thận thận hư."
?
Quân Doanh đá hắn một cái, "Cái rắm, lão tử mà yếu sao? Ta là Ma tôn, thận như thế nào sẽ hư!"
Anh lại bước tới đá thêm cái nữa, sau đó roi thần liền xuất hiện trong tay, thẳng tắp đánh tới Lâm lĩnh sự, phát ra một tiếng bang thực lớn.
Lâm lĩnh sự linh hoạt né tránh, "Ta không nói ngươi thận hư, ý ta là đừng làm cho tiểu tức phụ của ngươi bị hư thận."
"......"
Quân Doanh lại đánh tới một roi khác, cây roi đánh xuống mặt đất tạo ra một vệt lún dài, Lâm lĩnh sự mỉm cười biến mất, để lại Quân Doanh một mình ở lại.
“Đệt... Ngươi chạy nhanh đấy.” Quân Doanh nói.
Anh thu hồi roi, sau đó trở lại phòng ngủ.
Tề Hạ còn chưa có tỉnh, cả người vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, khuôn mặt hồng hào sáng bóng, thoạt nhìn trạng thái không tồi, một chút cũng không giống bị thận hư.
"Làm sao có khả năng bị hư thận! Ta còn cho hắn ăn đan song tu, dùng tu vi của mình mà nuôi hắn, việc giường chiếu làm càng nhiều đối với thân thể hắn liền càng tốt, sao có khả năng bị hư thận."
Ngủ không biết bao lâu, Tề Hạ mơ mơ màng màng tỉnh lại, bụng nhỏ sôi ùng ục, dạ dày trống rỗng, thực đói.
Cậu từ từ chống người dậy, chưa kịp ngồi ổn định, Quân Doanh đã đến đỡ lấy cậu.
Quân Doanh đỡ cậu dậy, hỏi: "Có nơi nào không thoải mái không?"
Khuôn mặt nhỏ của Tề Hạ trong nháy mắt đỏ bừng, người này sao có thể nói thẳng ra như vậy?
“Ta không sao, không... Không có việc gì.” Tề Hạ nói.
"Không sao thì tốt, ta kêu nha hoàn làm chút đồ ăn cho ngươi, ngươi xuống giường ăn một chút đi."
"Tốt."
Tề Hạ dừng một chút, trên người cậu trần như nhộng, một món quần áo cũng không mặc, mà Quân Doanh còn ở trong phòng, điều này khiến cậu ít nhiều có chút xấu hổ.
"Tướng công, người... ra ngoài trước được không? Ta còn chưa có mặc y phục." Tề Hạ đỏ mặt nói.
Quân Doanh nhìn Tề Hạ cười nói: "Tiểu nương tử, ngay cả chuyện thân mật nhất chúng ta cũng đã làm rồi, không cần thẹn thùng."
"Nếu nương tử không tiện, vậy để ta đến mặc cho nương tử."
Tề Hạ chưa kịp từ chối, Quân Doanh đã đi tới một bộ dạng muốn giúp cậu mặc quần áo, "Nương tử muốn mặc nam trang hay nữ trang?"
Nam trang?
Tề Hạ hơi sững sờ, nghi hoặc nhìn về phía Quân Doanh, “Ta có thể mặc nam trang sao?”
Nếu Quân Doanh có thể chấp nhận cậu là nam nhân, vậy hẳn là sẽ không gϊếŧ cậu nữa!
Tề Hạ dùng hai tay lắc lắc tay áo Quân Doanh, "Ta... muốn mặc nam trang."
Thấy tiểu nương tử làm nũng, Quân Doanh phi thường vui vẻ, vươn tay nắm lấy bàn tay Tề Hạ, nói: "Được, mặc nam trang."
Quân Doanh lấy quần áo trong tủ đặt lên giường, tự mình mặc qυầи ɭóŧ cho Tề Hạ, cẩn thận mặc từng món một.
Tề Hạ đẩy ra nói: "Ta tự làm được."
“Không sao, ta thích giúp nương tử mặc y phục.” Quân Doanh cười cười, cúi người hôn lên má Tề Hạ, “Nương tử không cần tự mình làm.”
Tề Hạ khuôn mặt nháy mắt đỏ lên, cậu hơi cúi đầu, trên mặt tràn đầy ngượng ngùng.
Thay quần áo xong, Tề Hạ ăn một ít điểm tâm, sau đó hai người cùng nhau đến chỗ Lâm lĩnh sự.