Sáng hôm sau, Quân Doanh thức giấc đầu tiên, vừa mở mắt liền nhìn qua người đang nằm ngủ ở bên cạnh, mái tóc dài bung xõa, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng nõn khiến tâm tình anh tràn đầy vui sướиɠ.
Quân Doanh đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu, nói: "Tân nương tử loài người quả nhiên rất đẹp, so với nữ nhân Ma tộc đẹp hơn nhiều."
Tề Hạ ngủ thực sự say, đến mức không biết y phục của mình bị đối phương cởi ra.
Quân Doanh cởi bỏ y phục trên người Tề Hạ, nhẹ nhàng kéo mở cổ áo, làm lộ ra khuôn ngực trắng như tuyết, nhưng lại có chút nhỏ.
Anh sững sờ một chút, sau đó tiếp tục kéo y phục xuống, về sau ăn uống bồi bổ thêm, hơn nữa còn có anh tới xoa bóp, ngực hẳn là sẽ càng lớn hơn đi.
Nhưng trong lòng Quân Doanh mơ hồ có một cảm giác bất an, thẳng đến khi anh kéo quần của Tề Hạ ra, sự bất an này mới hoàn toàn được phóng đại.
Khoảnh khắc Quân Doanh nhìn thấy tiểu côn ŧᏂịŧ giữa háng tân nương tử của mình, cả người đều choáng váng, sau đó anh bỗng nhiên ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống người đang an ổn ngủ say dưới thân.
"Không đúng, rõ ràng lớn lên xinh đẹp như vậy, trắng trắng nộn nộn, eo thon tinh tế mềm mại, sao có thể là nam nhân? "
“Không đúng, không đúng, tuyệt đối không phải nam nhân.” Quân Doanh vừa nói vừa lắc đầu, thần hồn phách lạc rời khỏi giường.
Hết thảy mọi chuyện Tề Hạ đều không biết, lúc tỉnh dậy thấy xung quanh không có ai, liền tự mình xuống giường thu dọn, nhưng y phục nữ nhân thực sự quá rườm rà, cuối cùng cũng không thể tự mình mặc tốt, không còn cách nào khác cậu chỉ có thể tùy tiện mặc theo cách đơn giản nhất.
Thân là con người Tề Hạ vẫn cần phải ăn, bên phía Ma tộc đặc biệt chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn của con người, để Tề Hạ ăn đến no nê.
Sau khi ăn xong, Tề Hạ mới hỏi nha hoàn đang đợi ở bên cạnh, "Ngươi có biết Ma tôn đi đâu không?"
Nha hoàn thấp giọng trả lời: "Thưa phu nhân, Xuân Hạnh không biết, Ma tôn từ trước đến nay vẫn luôn tự do đi lại, cũng không có người hỏi tung tích của ngài."
“Ừm, được rồi.”
Tề Hạ buồn chán ngồi bên bàn uống trà, dù sao cùng Ma Tôn bớt tiếp xúc một ngày, cậu cũng có thể sống thêm một ngày, có gặp hay không cũng không sao cả.
Về phía Quân Doanh, một tiểu yêu đang báo cáo cho anh những gì hắn điều tra ra, "Tề gia chính thất có một vị thiếu gia và một vị tiểu thư, vợ lẽ có ba vị thiếu gia và hai vị tiểu thư, nghe nói trong đó có một vị thiếu gia là người song tính, từ nhỏ đã không được yêu thích, được nuôi dưỡng ở sân sau.”
"Hôm nay nghe hạ nhân trong nhà nói, rằng vị thiếu gia kia giả thành tân nương kết hôn cùng Ma tôn, không biết có thể sống sót được hay không."
Tiểu yêu nói xong, liền lén lút liếc nhìn Ma tôn một cái, sau đó lại vội vàng cúi đầu, "Ma tôn, đây đều là những gì ta tìm hiểu được."
Quân Doanh định thần lại, xua tay nói: "Việc hôm nay đừng nói với ai khác, đi tìm Lâm lĩnh sự lãnh thưởng đi."
Sau khi tiểu yêu rời đi, sắc mặt của Quân Doanh đột nhiên thay đổi, khóe môi không giấu được ý cười, "Là song tính, vậy vẫn có khả năng sinh hài tử."
Sau một ngày, Tề Hạ rốt cuộc cũng biết được phần thưởng mà hệ thống nói là gì.
Cậu cởi bỏ y phục, bất lực ngồi ở trên giường, lộ ra phần hạ thân giữa hai chân thon dài trắng nõn, "Đây là phần thưởng sao?"
[Đúng vậy.]
“Này mà coi là phần thưởng cái gì!” Tề Hạ phẫn nộ nói.
[Nếu không có tiểu hoa huyệt, giờ này chắc cậu đã chết rồi.]
"Đã chết? Tại sao lại chết?"
[Bởi vì Ma tôn nghĩ rằng cậu vẫn có thể sinh hài tử, cho nên mới để cho cậu một con đường sống.]
Tề Hạ bị sốc đến rớt quai hàm, sinh hài tử ?!
"Một nam nhân như tôi làm sao có thể sinh hài tử?!"
Tề Hạ phản pháo hệ thống, nhưng cuối cùng lại phát hiện hệ thống đã ngắt kết nối, không để ý đến cậu nữa.
Tề Hạ bất đắc dĩ thở dài, sau đó cúi đầu nhìn xuống, tiểu côn ŧᏂịŧ phấn phấn có chút nhỏ, kéo sang một bên liền nhìn thấy tiểu hoa huyệt.
Cậu tò mò đưa tay xuống sờ sờ, sau đó khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thật là xấu hổ nha!