Sổ Tay Thế Thân

Quyển 1 - Chương 18: Rời đi

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Phương Dã Chu phá lệ chú ý tới Tề Hạ, ngay cả khi cậu bị mẹ Phương thuyết giáo anh còn sẽ khuyên ngăn mẹ Phương dỗ Tề Hạ, lại còn có mưu đồ bí mật muốn mang Tề Hạ đi ra ngoài ở.

"Đi ra ngoài ở?" Tề Hạ hỏi.

Phương Dã Chu gật đầu, "Ở nhà mẹ luôn không ưa em, vừa lúc chúng ta đi ra ngoài ở, cho nàng cùng cha có thể giới của hai người."

"Chúng ta đi ra ngoài cũng có thế giới của hai người, thật tốt."

Đôi mắt đen láy của Tề Hạ nhìn chăm chú Phương Dã Chu, có điểm nghi hoặc. Không biết có phải bởi vì cậu hay không, hiện tại cốt truyện đã hoàn toàn nứt toạc, Phương Dã Chu không chỉ không cùng bạch nguyệt quang liếc mắt đưa tình, mỗi ngày đều sẽ nói yêu Tề Hạ một lần, dính lấy cậu.

Tề Hạ thử dò hỏi : "Ca ca, anh... Thích em sao?"

Phương Dã Chu cười cười, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của Tề Hạ, "Đương nhiên, ca ca chỉ thích Hạ Hạ nhà chúng ta."

Tề Hạ ừ một tiếng, sau đó lâm vào trầm tư, "Nhiệm vụ hoàn thành chưa?"

【...】

【 Đúng vậy, Phương Dã Chu hiện tại đã thích cậu, nhưng cốt truyện còn chưa đi xong, cho nên hiện tại chúng ta còn chưa thể rời đi. 】

"Nga, Vậy sao." Tề Hạ trả lời.

Bên ngoài phòng ngủ bỗng có tiếng ồn ào nhốn nháo, có người đang nói chuyện, Tề Hạ nhìn về phía cửa phòng, không bao lâu liền có người gõ cửa.

"Chu ca, anh có ở trong phòng không?"

Là giọng nói của một người thanh niên, Tề Hạ không biết giọng nói này, nhưng Phương Dã Chu lại rất quen thuộc, đây là giọng nói của Lý Sanh.

Phương Dã Chu nhìn Tề Hạ lại không thấy cậu có phản ứng gì, liền duỗi tay đẩy đẩy cậu, "Hạ Hạ, bên ngoài là Lý Sanh."

Lý Sanh? Bạch nguyệt quang của Phương Dã Chu ?

Tề Hạ nghiêng đầu nhìn về phía Phương Dã Chu, "Anh không ra xem sao?"

Phương Dã Chu nhíu mày, "Em muốn anh đi ra ngoài?"

Trên mặt Tề Hạ một chút không tình nguyện cũng không có, ngược lại Phương Dã Chu lại tự mình canh cánh trong lòng, Tề Hạ không ăn dấm chua một chút nào sao?

Phương Dã Chu đứng lên đi ra mở cửa, trước đó anh còn quay đầu lại nhìn Tề Hạ liếc mắt một cái, Tề Hạ còn cười cười với anh, nhìn không ra một chút khó chịu nào.

Phương Dã Chu xoay người lại đi đến bên cạnh cậu, cúi đầu ở trên mặt Tề Hạ hôn hôn.

Khi anh hôn môi thực sự hung hăng, đầu lưỡi trực tiếp cạy mở cánh môi đi vào, liếʍ láp hút lấy toàn bộ hương vị bên trong khoang miệng.

Âm thanh hôn môi ở trong phòng phá lệ rõ ràng, bên ngoài vẫn còn tiếng gõ cửa, Phương Dã Chu một chút cũng không để ý, đầu lưỡi rất có kỹ xảo mà liếʍ hàm trên trong khoang miệng của cậu, nơi này là chỗ mẫn cảm nhất trong miệng của Tề Hạ, mỗi lần liếʍ nơi này cậu đều sẽ phát run.

Phương Dã Chu híp mắt cười, sau đó buông tha cho cậu, duỗi tay giúp Tề Hạ xoa xoa miệng, "Đợi lát nữa lại trở về thu thập em."

Tề Hạ bị hôn đến có chút ngốc, nhìn Phương Dã Chu đi ra khỏi phòng, cậu vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, "Tê..." Có chút đau.

Tề Hạ một mình ở trong phòng cũng nhàm chán, gần đây cậu mới phát hiện trong thế giới này có rất nhiều bug, tỷ như cậu đã 20 tuổi, thế nhưng không có bất luận công việc nào, cũng không cần đi học, mỗi ngày chỉ cần ở nhà ăn nhậu chơi bời, chẳng lẽ đây là cuộc sống của người giàu?

Tề Hạ cũng có thử nói với Phương Dã Chu rằng cậu muốn đi học, nhưng anh lại nói cậu đã tốt nghiệp, quả nhiên bối cảnh thiết lập trong tiểu thuyết đều là vì yêu đương, không cần đi học đi làm mỗi ngày chỉ cần chơi chơi hoặc là lên giường.

"Thịch thịch thịch." Đột nhiên cửa phòng lại bị gõ gõ vài cái, Tề Hạ ra xem, ngoài cửa là mẹ Phương.

"Mẹ có việc gì không ạ?"

Mẹ Phương đánh giá Tề Hạ một chút, nhìn thấy trên người cậu mặc đồ ngủ thì khẽ nhíu mày, "Đổi bộ quần áo khác đi."

Tề Hạ sửng sốt một chút, sau đó đáp lời: "Vâng, mẹ đợi con một chút."

Tuy rằng không biết mẹ Phương vì sao lại kêu cậu đi thay quần áo, nhưng cậu cũng không dám cãi lời mẹ Phương, chỉ có thể ngoan ngoãn đi thay một bộ quần áo khác.

Mẹ Phương nhìn bộ quần áo sau khi thay của cậu, vừa lòng gật đầu, "Cũng khá được, về sau cứ mặc như vậy."

"Đi, cùng tôi đi xuống, đừng làm cho chồng của cậu mất mặt."

Tề Hạ đi theo cùng nhau xuống lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phương Dã Chu cùng Lý Sanh ngồi ở trong phòng khách nói chuyện gì đó.

Mẹ Phương quay đầu lại nhìn nhìn Tề Hạ, vẻ mặt hận sắt không thành thép, sao có thể để cho Lý Sanh cùng tiểu Chu đơn thân độc mã ở bên nhau, này không phải cho tiểu tam cơ hội sao? Đúng là không nên thân!

Mẹ Phương kêu Tề Hạ ngồi ở bên cạnh Phương Dã Chu, sau đó chính mình ngồi ở bên cạnh Lý Sanh, ngăn cách tầm mắt của Lý Sanh cùng Phương Dã Chu.

"Ai nha, Lý Sanh đã lâu không tới, cậu cũng đã lâu không về nước, sao gần nhất đột nhiên lại trở về?" Mẹ Phương nói.

Lý Sanh trả lời: "Dì khoẻ, con gần đây trở về xử lý chút việc , hôm nay thuận tiện tới thăm dì cùng Chu ca một chút."

Mẹ Phương nhìn nhìn Tề Hạ đang cùng Phương Dã Chu nói nhỏ, trong lòng vừa lòng một chút, nàng quay đầu lại đối với Lý Sanh nói: "Nghe nói cậu trở về là bởi vì trong nhà xảy ra vấn đề, đã giải quyết được chưa a?"

Sắc mặt Lý Sanh đơ lại một chút, nhà bọn họ gần đấy việc làm ăn xảy ra vấn đề, vốn dĩ trở về còn nghĩ có thể cùng Phương Dã Chu thương nghị một chút, để anh giúp đỡ nhà bọn họ, có lẽ hắn có thể cùng Phương Dã Chu ở bên nhau.

Nhưng chờ khi hắn trở về mới phát hiện, Phương Dã Chu đã ở bên người khác, người kia lớn lên lại rất giống hắn, nên hắn mới cho rằng Phương Dã Chu đối với hắn tình cũ chưa dứt, nhưng sự thật không phải là như vậy, Phương Dã Chu thật sự thích người kia.

Lý Sanh có ý tưởng muốn xả thân cứu giúp gia đình liền tan biến, sau đó vẫn muốn mượn cơ hội để cho Phương Dã Chu hỗ trợ, nhưng có giúp đỡ thì cũng như muối bỏ biển, căn bản không có giải quyết triệt để hoàn toàn.

"Sẽ giải quyết, hết thảy đều sẽ giải quyết." Lý Sanh nói.

Nếu như ở chỗ Phương Dã Chu đã không thể giúp đỡ, vậy hắn đành phải đi nhờ nơi khác, Lý Sanh ngồi xuống không bao lâu, sau đó liền tìm cớ rời đi.

Phương Dã Chu thấy Lý Sanh rời đi, liền thả lỏng tinh thần, anh nắm tay Tề Hạ, rúc vào bả vai của cậu, "Hạ Hạ, anh vì em mà cự tuyệt người trước kia anh rất thích."

Tề Hạ sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt lặng lẽ đỏ hồng, "Đó không phải là điều hiển nhiên sao?"

Phương Dã Chu thò lại gần hôn hôn cậu, "Ân, Hạ Hạ nói đúng."

Tề Hạ sắc mặt càng thêm đỏ giống như một quả hồng chín mọng.

Mẹ Phương thấy hai người anh anh em em, liền nói: "Hai người các con có tình cảm tốt thì vui, nhưng hai đứa cũng cần phải tính xem kiếm cho mẹ một đứa cháu, mặc kệ là của ai, mẹ muốn ôm cháu."

Phương Dã Chu cùng mẹ Phương nói chuyện, nhưng mẹ Phương vẫn luôn không buông tha, nhất nhất muốn ôm cháu.

Phương Dã Chu cùng Tề Hạ thật vất vả thoát ly khổ hải trở về phòng, anh nhẹ nhàng thở ra, ôm Tề Hạ té ngã ở trên giường, "Hạ Hạ, chúng ta dọn ra ngoài ở đi, mỗi ngày đều phải nghe mẹ lải nhải mệt muốn chết."

Tề Hạ đôi tay cũng ôm Phương Dã Chu, chủ động thò lại gần hôn anh, "Được, dọn ra ngoài ở."

Sau đó Phương Dã Chu thật sự tìm được căn nhà không tồi, hai người liền cùng nhau dọn ra ngoài, mẹ Phương thấy hai người đều dọn đi rồi, cũng chỉ có thể đau lòng, không có luôn thúc giục muốn có cháu nữa.

Phương Dã Chu cũng thông cảm cho mẹ của anh, cùng Tề Hạ thương lượng đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa con trắng nõn sạch sẽ thật xinh đẹp.

Mẹ Phương cũng thích đứa nhỏ, tuy rằng ngoài miệng luôn nói nhận nuôi không so được với thân sinh, nhưng nàng một chút cũng chưa bạc đãi đứa nhỏ, chăm đứa nhỏ còn chu đáo hơn hai chồng chồng bọn họ.

Sinh hoạt cứ như vậy an bình trôi qua, Tề Hạ ngồi ở ban công, nhìn phong cảnh bên ngoài, cậu có dự cảm bản thân sắp phải đi, phải rời khỏi nơi này.