Editor : Hannah
Trong khi Tề Hạ cùng hệ thống nói chuyện, ở trong mắt mẹ Phương chính là một bộ dạng ngây ngốc sững sờ, quả nhiên đứa ngốc này so với Lý Sanh tốt hơn nhiều, nàng không thích Lý Sanh, cũng không thích Tề Hạ, nhưng nếu phải chọn, nàng sẽ lựa chọn Tề Hạ.
"Hôm nay buổi tối cùng tôi đi tham dự yến hội, quần áo đã để cho người hầu mang lên trong phòng của cậu." Mẹ Phương nói, "Ăn mặc gọn gàng sạch sẽ một chút, đừng lôi thôi giống như bây giờ ."
"Buổi tối 7 giờ sẽ xuất phát, đừng có mà lề mề chậm chạp."
Tề Hạ gật đầu, sau khi trở lại phòng ngủ liền nhìn thấy âu phục đặt ở trên bàn, còn có nguyên bộ giày cùng đồng hồ.
Đúng 7 giờ tối, Tề Hạ mặc quần áo xong liền đi xuống lâu, mẹ Phương cũng đã chuẩn bị xong, đang ngồi ở phòng khách.
"Đi, theo kịp." Mẹ Phương nói xong liền đi ra ngoài, Tề Hạ nhanh chân theo sau.
Khi bọn họ đến nơi, yến hội vừa mới bắt đầu, Tề Hạ đi theo phía sau mẹ Phương vào trong, trong đại sảnh ánh mắt đánh giá của mọi người không ngừng nhìn về phía Tề Hạ.
"Đây là con dâu của Phương gia?"
"Hình như không phải nói Phương phu nhân rất ghét con dâu nhà mình sao, sao hôm nay lại phá lệ đem người tới?"
"Ai biết được?"
"Bất quá đứa nhỏ này bộ dáng lớn lên còn khá xinh đẹp, khó trách Phương thiếu gia lại thích, này còn không phải là một nam hồ ly tinh sao."
Trong lúc mọi người thảo luận, một nam nhân cũng nhìn chằm chằm Tề Hạ, cô gái bên cạnh nam nhân nhẹ nhàng cười cười, "Bà già này cũng thật là, trước đó hai ngày còn để tôi đi câu dẫn con của bà ta, hiện tại còn làm ra vẻ."
Cô gái nhìn về phía nam nhân, "Đây là nhằm vào anh mà tới đi, không nghĩ tới qua nhiều năm như thế, Phương phu nhân vẫn chướng mắt anh."
Nam nhân nhíu mày, ngón tay dùng sức nắm chặt ly rượu, "A, bà ấy chướng mắt có là cái gì, con trai của bà ta thích không phải là được rồi sao."
Lý Sanh nhấp ly rượu, hai ngày này hắn vẫn luôn nương nhờ công tác làm cái cớ tiếp cận Phương Dã Chu, anh ta cũng không có kháng cự, không phải còn thích hắn thì là cái gì?
Lý Sanh trên mặt treo lên nụ cười, đi tới bên cạnh Phương Dã Chu nói, "Chu ca, anh nhìn xem người bên cạnh Phương phu nhân, có phải hai ngày trước chúng ta đã gặp ở rạp chiếu phim hay không ?"
Phương Dã Chu đang cùng những người khác nói chuyện, nghe thấy Lý Sanh nhắc tới anh mới thấy Tề Hạ thế mà cũng tới yến hội.
Tề Hạ đi theo bên người mẹ Phương, mẹ Phương giới thiệu cho cậu vài người, cậu liền chào hỏi một tiếng, cả người đều toát ra vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Cậu mặc một thân tây trang, hai chân thon dài bị bao vây ở trong quần tây, vừa dài vừa thẳng thực sự rất đẹp.
Phương Dã Chu dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh một bên má, Tề Hạ như vậy chắc chắn sẽ bị không ít người chú ý.
Phương Dã Chu liền cùng những người khác nói hai câu, sau đó lập tức đi về phía Tề Hạ, đứng ở bên cạnh người cậu, "Tề Hạ, sao em lại ở đây?"
Tề Hạ đi theo mẹ Phương cả người đều không được tự nhiên, quần áo cũng không phải đồ cậu thích mặc, thực không thoải mái, nhưng cậu lại không có biện pháp rời khỏi, Phương Dã Chu tới đúng lúc cứu vớt cậu, rốt cuộc hiện tại chỉ có anh là hiểu rõ cậu nhất.
Tề Hạ nói: "Mẹ mang em tới."
Phương Dã Chu ừ một tiếng, anh nhìn về phía mẹ Phương, "Mẹ cùng mọi người nói chuyện tiếp đi, con mang em ấy đi."
Mẹ Phương mặt đầy ý cười, "Được, các con đi chơi đi."
Tề Hạ bị Phương Dã Chu đưa tới một góc khuất của yến hội, ngồi ở trên sô pha. Cậu cuối cùng cũng có thể thoải mái thở ra, sau đó vội vàng giải thích: "Em không phải cố ý muốn chạy ra ngoài, anh đừng nóng giận."
"Không tức giận." Phương Dã Chu nói, "Em buổi tối hôm nay rất đẹp."
Tề Hạ không thường xuyên mặc tây trang, rất muốn chạy nhanh về nhà cởi ra, nhưng Phương Dã Chu tựa như rất thích cậu mặc, "Anh cảm thấy đẹp?"
"Ân, rất đẹp." Phương Dã Chu nói.
Tề Hạ ngày thường thích nhất mặc áo hoodie quần jean, lần đầu tiên Phương Dã Chu nhìn thấy Tề Hạ mặc tây trang liền cảm thấy vừa mới lạ lại rất đẹp.
Tây trang thực vừa người, đem vòng eo thon thon ôm lại một vòng tay cũng ôm gọn, càng làm cho cả người Phương Dã Chu bắt đầu ngứa ngáy, anh duỗi tay nhẹ nhàng chạm chạm vào eo Tề Hạ, thuận tiện xoa xoa.
Sắc mặt Tề Hạ nháy mắt đỏ lên, cậu trộm nhìn bốn phía, thấy không có ai nhìn qua đây, mới nhỏ giọng nói: "Phương Dã Chu, anh đừng như vậy, ở đây có rất nhiều người."
Phương Dã Chu căn bản không rời tay khỏi vòng eo của cậu, ngược lại còn theo tây trang chui vào bên trong. Tề Hạ bị động tác của Phương Dã Chu dọa sợ, cậu không nghĩ anh sẽ lớn mật như thế.
"Phương Dã Chu, anh đừng..."
"Anh cứ như vậy đấy." Ngữ khí của Phương Dã Chu tựa hồ có chút không vui, Tề Hạ cũng không dám nói nhiều.
Bàn tay cách áo sơ mi vuốt ve phía sau lưng, sờ qua mỗi một tấc cột sống, sau đó theo đường cong thân thể vuốt ve lên xuống.
Trong nháy mắt khi ngón tay đυ.ng tới đầṳ ѵú, Tề Hạ liền phát ra một tiếng rêи ɾỉ, cậu vội vàng che miệng của mình, thật mất mặt a!
Tề Hạ nhìn nhìn chung quanh, thực sợ hãi bị ai đó nhìn thấy.
Phương Dã Chu ác ý nhìn bộ dạng lo lắng hãi hùng của cậu, ngón tay vẫn luôn vân vê xoa nắn đầṳ ѵú.
Một cái tay khác từ đùi đυ.ng tới hạ thân, cách quần tây vuốt ve người anh em của Tề Hạ.
Tề Hạ nháy mắt kẹp chặt hai chân, tay của Phương Dã Chu cũng bị cậu kẹp lấy, Tề Hạ thở hổn hển nhỏ giọng nói: "Phương Dã Chu, anh đừng sờ nữa."
Tiểu côn ŧɦịŧ của cậu đã cương, hơn nữa đầṳ ѵú cũng thực mẫn cảm, chỉ cọ sát với áo sơmi cũng cảm thấy thực ngứa, Tề Hạ sợ chính mình sẽ nhịn không được.
"Được a." Phương Dã Chu nói, "Vậy em kêu một tiếng ca ca, anh liền buông tha cho em."
Tề Hạ nhìn về phía Phương Dã Chu, "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật ."
"Ca ca..." Tề Hạ lập tức liền gọi, chẳng qua thanh âm nho nhỏ, nghe mềm mụp.
Phương Dã Chu tâm cũng mềm theo, tiến lại gần hôn hôn Tề Hạ, mẹ nó, nghe thấy cậu gọi một tiếng ca ca hiện tại liền hưng phấn vô cùng.
"Tề Hạ, về sau gọi anh là ca ca được không?" Phương Dã Chu dùng chóp mũi cọ ở trên mặt Tề Hạ, "Lại gọi một tiếng."
Tề Hạ nhẹ nhàng cắn môi.
"Ca ca."