Sổ Tay Thế Thân

Quyển 1 - Chương 10: Đưa nhau đi tắm...

Editor : Hannah

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính đầy trên người thật sự vừa khó chịu vừa khó ngửi.

Phương Dã Chu an tĩnh một hồi, sau đó ngẩng đầu ngây ngốc mà nói: "Vậy được rồi, nhưng anh muốn cùng em tắm rửa."

"Em không thể bỏ rơi anh."

Hành vi của Phương Dã Chu thực khác thường, giống như mất đi chỉ số thông minh, thực ngốc.

Hai chân Tề Hạ dẫm lên trên sàn nhà, chân bủn rủn mềm nhũn, phải đỡ tường mới có thể đứng thẳng, mà nam nhân phía sau cậu lại không thành thật gì cả, mỗi thời mỗi khắc đều phải dán chặt vào cậu, một hồi ôm eo cậu, một hồi hôn hôn bờ vai cậu, ....

"Anh đừng lộn xộn." Tề Hạ quát lớn một tiếng, cậu nhíu mày nhìn về phía Phương Dã Chu, "Anh ngoan ngoãn một chút."

Phương Dã Chu vô tội mà nhìn cậu, lông mi rung rung, tóc bị ướt nhẹp, thoạt nhìn thực đáng thương, Phương Dã Chu bĩu môi nói: "Được thôi, Chu Chu sẽ thực ngoan."

Tề Hạ nuốt nuốt nước miếng, nhìn Phương Dã Chu bây giờ cũng thật quá dễ khi dễ, nếu lúc bình thường cũng có thể như vậy thì tốt, đáng tiếc chờ khi anh tỉnh rượu phỏng chừng liền sẽ hoàn toàn ngược lại.

"Ngoan được thì tốt, anh cũng đừng có mà lại lộn xộn a."

Phương Dã Chu gật đầu, ngoan ngoãn mà đứng ở một bên.

Xác nhận Phương Dã Chu thật sự ngoan ngoãn đứng yên ở đó.

Tề Hạ liền xoay người, cầm vòi hoa sen tắm rửa cho mình trước, trên người thật sự quá không thoải mái, đặc biệt là hậu huyệt ở phía sau, chỉ cần cậu hơi động đậy một chút, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bên trong liền sẽ chảy xuống.

Cậu muốn súc rửa hậu huyệt một chút, nhưng Phương Dã Chu còn đứng ở phía sau, nhiều hay ít cũng có chút không được tự nhiên. Tề Hạ nghiêng mặt nhìn nhìn anh một chút, Phương Dã Chu thấy cậu nhìn anh, liền ưỡn lưng đứng thẳng tắp, cười nói: "Chu Chu thực ngoan, không có lộn xộn."

Tề Hạ nhìn dáng vẻ này của anh, gật gật đầu, sau đó nói: "Vậy Chu Chu có thể nhắm mắt lại một chút được không?"

Phương Dã Chu nhíu nhíu mi, suy nghĩ thật lâu một hồi, sau đó gật đầu, "Được nha, vậy em nhanh nhanh lên để anh còn mở mắt, bằng không Chu Chu sẽ sợ hãi, Chu Chu sợ tối."

"Được, sẽ làm thực nhanh." Tề Hạ nói.

Phương Dã Chu ngoan ngoãn đem đôi mắt nhắm lại, có vẻ thực dễ dàng mà nói chuyện, Tề Hạ thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra, cầm vòi hoa sen bắt đầu cọ rửa cúc hoa, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong rửa sạch trôi ra bên ngoài.

Tϊиɦ ɖϊƈh͙ bên trong tiểu huyệt chỉ có thể thông qua ngón tay để rửa sạch, Tề Hạ đưa ngón tay vào trong hậu huyệt, ngón tay bắt đầu thăm dò miệng huyệt, quả nhiên đã sưng lên, cậu không khỏi ở trong lòng yên lặng mắng Phương Dã Chu một trận.

Tề Hạ dùng ngón tay cắm vào tiểu huyệt, mị thịt thực mẫn cảm, mới vừa đυ.ng vào đã vội vội vàng vàng liếʍ ʍúŧ, đem tay nhỏ kẹp thật chặt. Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ xát kéo tϊиɦ ɖϊƈh͙ ra, không cẩn thận liền sẽ chạm vào chỗ mẫn cảm, mang đến cho cậu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt.

Ngón tay lại lần nữa chạm vào điểm mẫn cảm, làm Tề Hạ nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng, cảm giác tê tê dại dại từ c̠úc̠ ɦσα truyền tới da đầu, làm thân thể cậu nhịn không được run rẩy, tuy rằng mới vừa trải qua sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi làʍ t̠ìиɦ, nhưng cơ thể vẫn như đói khát đã lâu, luôn muốn côn ŧɦịŧ lớn cắm vào.

Trong tiếng rêи ɾỉ của Tề Hạ, Phương Dã Chu đã lặng lẽ hé mở một con mắt, không cẩn thận liền liếc thấy Tề Hạ đang dùng ngón tay cắm vào cúc hoa, nháy mắt đôi mắt của Phương Dã Chu liền đỏ bừng, cúc hoa của anh lại bị một đồ vật khác cắm vào!

Phương Dã Chu nghe thấy tiếng vòi hoa sen cùng tiếng rêи ɾỉ của Tề Hạ, Tiểu Chu Chu giữa háng liền ngẩng đầu chào cờ, anh nhìn chằm chằm vào ngón tay đang cắm vào tiểu cúc hoa, càng nhìn càng không vừa mắt. Liền trực tiếp tiến lên đem ngón tay của cậu lôi ra, sau đó đấu đá lung tung mà đem côn ŧɦịŧ lớn cắm vào thay thế, hơn nữa thực phẫn nộ ở bên tai Tề Hạ nói:

"Nơi này là của anh, em đừng cho đồ vật khác cắm vào."

Tề Hạ ngây ngẩn cả người, cúc hoa mới vừa rửa sạch sẽ lại bị côn ŧɦịŧ lớn cắm vào, cậu liền quay đầu nhìn Phương Dã Chu, "Không phải đã nói nhắm mắt vào sao?".

Thân thể Tề Hạ không cao, bị Phương Dã Chu cắm côn ŧɦịŧ lớn vào, hai chân cố gắng lắm mới có thể đυ.ng tới sàn nhà, đôi tay chống đỡ lên tường, trọng lượng cơ thể tất cả đều đặt ở côn ŧɦịŧ lớn của Phương Dã Chu , cậu có muốn giãy giụa cũng không thể.

"Chu Chu không ngoan."

Phương Dã Chu bĩu môi "Chu Chu thực ngoan, là Hạ Hạ không ngoan, em dùng ngón tay cắm vào nơi đó, nơi đó là của anh, không cho em cắm."

Phương Dã Chu ôm Tề Hạ, gương mặt cọ cọ vào bả vai của cậu làm nũng. Tề Hạ muốn cùng anh thương lượng để anh buông tha cho cậu, nhưng nói cái gì Phương Dã Chu cũng không chịu, nói thế nào cũng không rút côn ŧᏂịŧ thô to ra, hai người đành phải giữ nguyên tư thế này qua loa đại khái tắm rửa.

Từ phòng tắm đi ra, côn ŧɦịŧ của Phương Dã Chu còn không có rút ra, ngay cả khi ngủ anh cũng muốn cắm ở bên trong, còn nói đây là vì phòng ngừa Hạ Hạ không ngoan mới làm như vậy.

"Tiểu huyệt là của anh, em không thể tùy tiện cắm thứ gì khác vào."

Tề Hạ cả người bủn rủn, cậu đã thực mệt mỏi, không có tinh lực cùng Phương Dã Chu thảo luận quyền sở hữu của tiểu huyệt thuộc về ai, mơ mơ màng màng liền ngủ mất, Phương Dã Chu nhìn Tề Hạ đã ngủ say, liền ôm chặt cậu vào trong lòng ngực, côn ŧɦịŧ cắm ở trong tiểu huyệt, cảm thấy mỹ mãn liền đi vào giấc ngủ.