Kɧoáı ©ảʍ xấu hổ cực độ ập thẳng lên tận não, cùng với câu nói gần như tuyên cáo đòi quyền sở hữu này, Ninh Ngôn nhận ra rằng mình xong rồi.
Hộŧ ɭε mỏng manh nhạy cảm bị anh nắm lấy, đầu ngón tay xoa nhẹ, rất đau và sảng khoái.
Cả người cô run lên, rõ ràng là bị sờ tới chịu không nổi, nhưng cô lại không nói ra được một lời từ chối, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ ư a.
Bị anh ta nắm được từ khi nào? Và từ khi nào đã mất đi sự chống cự?
Ninh Ngôn suy nghĩ rối rắm, cô có thể cảm nhận rõ ràng ngón tay Đàm Chá đang vặn vẹo than dưới cô, khuấy động khiến nước xuân chảy siết, cả người nóng bừng. Cô không kìm được mà cuộn mình lại, muốn trốn nhưng lại muốn nhiều nữa, nhiều hơn nữa, mạnh hươn nữa…
“Rất thoải mái?” Đám Chá dừng lại, vuốt ve khóe mắt thấm ướt của cô.
Ninh Ngôn không khóc. Dâʍ ɖị©ɧ bên thân dưới bị anh ta làm nhem nhuốt lên mặt, nóng đến kinh người.
Không chỉ có những ngón tay bị ướt, mà còn cả chiếc qυầи ɭóŧ màu nhạt của cô.
Dọc theo đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, Đàm Chá cởi bỏ chiếc quân lót của cô, cầm lắc lắc trước mắt cô: “Em nhìn đi, thật lộn xộn.”
Mọi thứ thực sự đang rối tung lên. Đàm Chá không còn lạnh lùng ôn nhu nhã nhặn, nụ cười nhàn nhạt trên môi khiến người ta mê muội.
Ninh Ngôn dưới sự dẫn dắt của Đàm Chá mà nằm xuống, lòng bàn tay của anh đặt lên bên eo cô, cô vô thức nhấc người lên, để lộ ra tâm điểm bí mật ở giữa.
Lông thưa thớt, mép thịt căng mọng, đôi môi hồng nhạt mềm mại hai bên bị nước xuân không ngừng chảy ra từ miệng huyệt làm ướt đẫm.
Trong căn phòng u ám, thấp thoáng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đường khe thịt màu đỏ hồng.
Ánh mắt của anh quá mức nóng rực, toàn thân thiếu nữ non nớt rùng mình, ngay cả nơi tư mật cũng nhàn nhạt mấp máy run lên, tựa như một đóa hoa đang chờ hái.
“Rất đẹp.”
Khi hoa tâm non nớt bị thứ cứng cắp đυ.ng phải, Ninh Ngôn đã nghe thấy lời khen ngợi chân thành của anh: “Ngôn Ngôn của tôi rất đẹp.”
“Ưm? Ah ư… Đau…”
Dươиɠ ѵậŧ nóng hổi thấm đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, không cưỡng lại được chậm rãi đi vào trong tiểu huyệt.
So với cơn đau, Ninh Ngôn càng hưng phấn hơn khi bị “Đàm chá đυ. vào rồi”. Cô nắm chặt người đàn ông trên người, để lại những vết xước trên cơ bắp săn chắc của anh.
Đau gần như bị mèo cào. Chỉ có thể làm cho lửa du͙© vọиɠ Đàm Chá càng mạnh.
Cô gái nhỏ của anh thật ngoan. Bị phá trinh bị chiếm hữu cũng chỉ là như vậy thôi.
Chiếc huyệt nhỏ nhắn bị dươиɠ ѵậŧ có thể gọi là lưỡi dao thịt cắm vào mở ra, những tia máu dính vào cây trụ của anh, môi thịt được căng ra gần như trong suốt với màu đỏ tươi, tất cả lực cản chỉ là đẩy và xô đẩy của mị thịt giao hợp. Siết chặt anh mà cắn, nước dịch nóng bỏng chảy thẳng.
Nhưng một cô bé ngoan ngoãn như vậy tuy nhiên lại nổi loạn đến mức đi đến quán bar người lớn một mình và nói với anh những lời như hẹn tình.
Anh ta muốn trừng phạt cô.
Đàm Chá xuyên qua chướng ngại vật, cùng với cơn đau cô chịu, một phát cắm tới cùng.
“Không được, không được…”
Anh đã chạm vào miệng cổ tử ©υиɠ của cô khiến cô kích động suýt mất tiếng, bên ngoài vẫn còn một khúc của trụ thịt. Đàm Chá nắm lấy tay Ninh Ngôn, dẫn dắt cô vuốt ve hoa huyệt bị cắm đó, phũ lên phần trụ thịt còn bên ngoài.
“Nếu không phải là tôi, em hãy đoán xem sẽ là gậy thị nào cắm vào chỗ huyệt này của em?”
Đàm Chá nghiến răng, rút
ra một chút rồi đẩy mạnh trở vào.
Máu trinh rơi trên ga trải giường một cách thô bỉ nhức mắt. Ninh Ngôn lúc này mới có cảm giác bị thương, tủi thân lắc đầu hu hu.
“Nói không chừng không chỉ một cây, hai cây, ba cây…”
Tiểu huyệt bị cắm phát ra tiếng nước, Đàm Chá đưa tay vuốt ve cánh môi của cô, cặρ √υ' cương cứng, vỗ mạnh vào mông của cô: “Chỗ này cũng bị gậy thịt đút vào, đau không?”
“Đau…”
Nhưng bây giờ là Đàm Chá đang đυ. cô. Cô gần như có thể cảm nhận được qυყ đầυ của anh bên trong đang chọc ghẹo ra nước, khuấy động khiến cô rối bời, mỗi lần như vậy khiến cô không phân biệt rõ là sướиɠ hay đau.
Nhưng cô muốn nhiều hơn thế.
“Không đau.” Cô sửa lại, đôi mắt ngấn nước bắt gặp ánh mắt tức giận của Đàm Chá, mạnh dạn quấn lấy eo anh, “Em muốn anh đút vào em, em muốn anh.”
Cơn giận của Đàm Chá bị ánh mắt này của cô làm cho dập tắt, giờ chỉ muốn đυ. cô thật mạnh..
Anh đột nhiên rút ra ngoài, lỗ huyệt không kịp níu kéo, mang theo một luồng dâʍ ɖị©ɧ phun ra.
Ninh Ngôn bị anh đè lên giường, còn chưa kịp phản ứng thì gậy thịt ngày nhớ đêm mong một lần nữa xông mạnh vào người cô. Lần sau sâu hơn lần trước, đυ. tới cô khó mà hô hấp, và bị chặn lại bởi nụ hôn của anh khi cô ngẩng đầu thở hổn hển.
Môi và lưỡi quấn quýt, thân dưới áp sát nhau. Cặρ √υ' trước ngực bị bàn tay phũ lấy cọ sát, khi đυ. mạnh cắp vυ' bị nắn bóp đau nhức, kɧoáı ©ảʍ ập tới dữ dội và mãnh liệt.
Người đàn ông đang làm dậy song trên cơ thể trẻ trung quyến rũ, cướp đoạt từng giọt nước ép của cô. Làn da trắng sáng hằn lên vết hằn đỏ của sự gặm nhấm.
“A ư ... không, không được rồi...”
Thân trên bị buộc nâng lên cao tê dại cực kỳ, dươиɠ ѵậŧ của anh xuyên vào mãnh liệt bên trong tiểu huyệt của cô, cô muốn chạy trốn, nhưng lại bị anh túm lấy eo kéo lại, dươиɠ ѵậŧ lần nữa đút vào trong.
“Ư ư ư, Đàm Chá…Đàm chá… Em sai rồi, sai rồi…”
Lỗ huyệt không ngừng thắt chặt, nối liền với lời nhận lỗi cùng lời xin được yêu, Đàm chá đã tìm áp đến hoa tâm non nớt của cô.
...
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c với máu trinh trộn lẫn tạo thành màu đỏ nhạt.
Giữa chân bị cọ xát đến sưng tấy, đầu gối đau nhức, cổ cũng vậy.
Khi Ninh Ngôn tỉnh táo trở lại, cô mới nhận ra mình đang khóc.
“Em sẽ không mang thai đâu. Anh cũng rất khỏe mạnh, ngoài em ra anh không có ai khác.” Đàm Chá lấy khăn lông ướt lau người cho cô, giọng nói vẫn khàn khàn gợi cảm: “Anh đã thắt ống dẫn tinh. Đừng sợ, đừng khóc.”
Ninh Ngôn mới mười tám tuổi. Bài tập còn chưa hiểu rõ, làm sao có thể nghĩ đến những chuyện như mang thai.
Cô chỉ biết mỗi cử động của Đàm Chá đều khiến cô hài lòng và an tâm.
Nhưng cô không thể ngăn được nước mắt của mình.
“Hôm nay sinh nhật em.” Cô nói dối một cách lém lỉnh và giải thích: “Em không có nhận được quà.”
“Đây, quà của em.”
Đàm Chá trở lại vẻ ngoài chững chạc điềm đạm, anh với chiếc ngực trần trụi, nằm nghiêng về phía cô, ôm cô vào lòng, một chiếc nhẫn lạnh buốt đeo lên ngón tay cô.
Đó là chiếc mà anh luôn đeo nó trên ngón tay.
Chính là ánh sáng từ chiếc nhẫn bạch kim này xẹt qua mắt Ninh Ngôn, vừa ngẩng đầu liền thấy được dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của anh, khiến cô không bao giờ quên được.
“Sinh nhật vui vẻ.” Đàm Chá cúi đầu hôn cô gái nhỏ ngốc nghếch, “Không thích sao?”
“Nó to quá.”
Đó là tín vật tượng trưng cho một lời hứa, giờ Ninh Ngôn chợt nhớ rằng Đàm Chá là anh rể tương lai của cô và là con rể vàng mà mẹ hài lòng.
Vội vàng tháo ra, nhưng bị Đàm Chá đè chặt lấy tay.
“Không sao, hai năm sau em lớn lên là sẽ vừa ngay.”
Anh trao cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon, “Em ngủ đi, mai còn phải lên lớp.”
Hai năm nữa...
Ninh Ngôn đầu óc choáng váng mà nghĩ. Anh ta có kết hôn với chị gái hay không thì không chắc, nhưng cô đã đủ hai mươi tuổi là có thể kết hôn.
Đến lúc đó, cô sẽ né ra thật xa.
Vì vậy, trong hai năm này. Ninh Ngôn dụi dụi vào trong l*иg ngực của Đàm Chá, cô muốn anh ta.