Cạm Bẫy Hình Trái Tim

Chương 4: Phòng tự học (H)

Lục Thời Duyên rút tay ra, đầu ngón tay còn mang theo một sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ.

Anh cầm khăn giấy cẩn thận lau tay, sau đó ôm Trình Triệt vào lòng.

“Không thể để một mình em chật vật như thế này được.” Trình Triệt lười biếng duỗi tay tháo thắt lưng của anh ra.

Thói quen làm bài tập của Trình Triệt là viết bút nghiêng về phía trước, thế nên ít người đọc được bài tập của cô, lúc này cô đối với Lục Thời Duyên cũng là như thế.

Trước tiên là đối phó với thân thể của người đàn ông trước, tiếp đó mới đến linh hồn. Xung quanh Lục Thời Duyên không thiếu những cô gái tốt, cô không thể đi theo con đường giống với bọn họ.

Cô sẽ đi một con đường riêng, cho dù sau này Lục Thời Duyên không thích cô thì chắc chắn cũng sẽ nhớ đến cô.

Và trên hết, cô muốn nhìn thấy Lục Thời Duyên xé bỏ lớp mặt nạ của mình, muốn nhìn thấy anh mất khống chế, muốn nhìn thấy anh thoải mái bày tỏ du͙© vọиɠ.

Trình Triệt cởi mãi mà không cởi được thắt lưng của anh, cô hơi nóng nảy, lập tức cưỡi lên đùi Lục Thời Duyên. Cô cúi đầu vén váy lên, hai tay chăm chú cởi cúc áo.

Lục Thời Duyên thấy cô đỏ bừng mặt nhưng hai tay vẫn không ngừng cởi cúc áo thì buồn cười hỏi: “Đang ở trường học đấy, em muốn làm gì hả?”

“Muốn làm anh.”

Tạch, cuối cùng cũng cởi được thắt lưng rồi.

Trình Triệt cầm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của Lục Thời Duyên đặt tới trước cửa tiểu huyệt ẩm ướt của mình, nhưng mãi mà không dám ngồi xuống. Côn ŧᏂịŧ của anh to như thế này, dài như thế này, nếu như cô ngồi xuống thì không biết có bị thương không nữa.

Quần áo của Trình Triệt đã xộc xệch, qυầи ɭóŧ của cô rơi xuống đến gót chân.

Lục Thời Duyên vươn tay ôm lấy eo cô, hắn vuốt ve phần da thịt mịn màng, sau đó đột nhiên ấn cô ngồi xuống.

Tiểu huyệt cảm nhận được côn ŧᏂịŧ xâm lấn, Trình Triệt vô thức giãy dụa muốn phản khác, Lục Thời Duyên vỗ lên mông cô một cái.

“Đừng lộn xộn.” Anh cúi đầu nói: “Anh sẽ không để em đau đâu.”

Trình Triệt nức nở nói: “To quá, anh nhẹ một chút, em sợ.”

Lục Thời Duyên dùng hai tay đỡ lấy hông cô, dùng sức tách chân cô sang hai bên. Miệng âʍ ɦộ lúc này đã mở ra toàn bộ, lộ ra phần thịt phấn nộn bên trong. Qυყ đầυ của anh khẽ cử động một chút, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong tiểu huyệt của Trình Triệt không ngừng chảy ra, nhanh chóng thay thế công dụng của thuốc bôi trơn.

Lục Thời Duyên di chuyển chậm rãi, bên trong Trình Triệt ẩm ướt vô cùng, cô hầu như không còn cảm giác đau đớn nữa.

Anh vô thức bóp chặt mông cô, vì để cô thích ứng được mà anh đã phải nhẫn nhịn đến cực khổ.

Quá chậm, cô dường như có thể cảm nhận được sự giãn nở của mạch máu trên dươиɠ ѵậŧ trong người mình, nó giống như một con quái vật muốn nuốt chửng cô.

Cảm giác thân thể được một thứ to lớn như thế lấp đầy hoàn toàn khác với cảm giác chọc ngón tay vào.

Đây là anh chứ không phải ngón tay nữa.

Chướng bụng quá, tiểu huyệt trinh trắng từng chút từng chút mở rộng ra, cảm giác khó chịu khiến Trình Triệt khóc nức nở như mèo.

Nhưng hình như cũng không phải quá đau, cô lấy hết dũng khí, ngồi thật mạnh xuống.

“A!” Cô lập tức kêu lên thành tiếng, nước mắt rơi lã chã.

Côn ŧᏂịŧ đã xỏ xuyên qua người cô.

Thân thể được lấp đầy, cảm giác cũng không quá đau, nhưng nó trướng quá, cô không biết nên nói là thoải mái hay khó chịu nữa.

Trình Triệt đỏ bừng mặt mũi, cô ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn anh: “Bây giờ có phải em nên bắt đầu di chuyển không?”

Lục Thời Duyên nâng hai chân cô quấn quanh hông mình, để cô đeo lên người mình.

Tư thế này có thể đâm sâu vào trong người cô hơn, tiểu huyệt của Trình Triệt tê dại như bị điện giật.

Thì ra làʍ t̠ìиɦ lại có cảm giác vừa kỳ quái vừa lạ lẫm như vậy.

“Anh Lục.” Trình Triệt nũng nịu gọi tên anh.

Lục Thời Duyên liếʍ cổ cô, nhanh chóng ôm cô đặt lên bàn: “Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Cô thơm quá, thân thể cũng mềm mại. Lục Thời Duyên yêu thích không buông tay được. Mỗi lần anh đâm vào rút ra đều chạm tới nơi sâu nhất, tốc độ không nhanh, nhưng rất sâu.

Trình Triệt ôm lấy lưng anh, thoải mái rêи ɾỉ: “Ư... Sâu quá... Ư... Ah...”

Những tiến rên của cô khiến Lục Thời Duyên suýt chút nữa đã không nhịn được mà bắn ra.

“Anh Lục, nhẹ thôi... Sâu quá... em không chịu nổi...”

“Là do em mυ'ŧ anh quá chặt.” Lục Thời Duyên vươn tay chạm vào chỗ hai người đang giao hợp, dâʍ ŧᏂủy̠ đã chảy tràn ra bàn. Anh bôi dâʍ ŧᏂủy̠ trên tay lên núʍ ѵú cô.

“Ư... Ah...”

Tiếng rêи ɾỉ càng lúc càng mềm mại, tiểu huyệt càng lúc càng ướŧ áŧ, mỗi lần Lục Thời Duyên đâm vào là lại vang lên những tiếng nước lạch bạch.

“Anh Lục, anh ôm em đi.” Cô vươn tay ra làm nũng.

Lục Thời Duyên nắm lấy cô, sau đó thúc mạnh một cái. Kɧoáı ©ảʍ to lớn khiến Trình Triệt sợ hãi, cô kẹp chặt côn ŧᏂịŧ to lớn, sợ mình sẽ bị đâm đến thủng bụng mất.

Anh không ôm cô.

Trình Triệt cảm thấy tiểu huyệt của mình sắp cháy rồi, kɧoáı ©ảʍ từ nơi này mà lan đi khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Rõ ràng là một tiểu huyệt nhỏ bé như vậy, sao lại có thể nuốt được một côn ŧᏂịŧ to lớn như thế cơ chứ, lại còn để nó đâm tới đâm lui?

“Anh Lục... Em... Em muốn đi vệ sinh...” Trình Triệt đỏ mặt, cô sắp khóc rồi.

“Làm xong rồi đi.”

“Em muốn đi ngay bây giờ.” Cô rêи ɾỉ.

Lục Thời Duyên đè cô lên bàn, nửa thân dưới của hai người vẫn dính chặt với nhau.

Anh giống như đóng đinh cô lên bàn, cô không cách nào nhúc nhích.

Cảm giác không khống chế được càng lúc càng mãnh liệt, kɧoáı ©ảʍ trong âʍ đa͙σ cũng bắt đầu chất chồng lên nhau.

Lục Thời Duyên không chịu thả người, cô khóc nức nở: “Hu hu hu... Đừng nhanh như thế... A...”

Lục Thời Duyên nắm lấy bắp đùi cô: “Được.”

Anh thực sự làm chậm lại, Trình Triệt đã có cơ hội thở dốc.

“Thực ra... Có thể nhanh hơn một chút.” Anh làm chậm quá, người cô lại cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.

Lục Thời Duyên: “Cầu xin anh.”

“...”

“Cầu xin anh, nhanh một chút.”

“Cái gì nhanh một chút?”

“...”

“Anh Lục, đâm em, nhanh một chút đi mà...” Trình Triệt nhanh chóng làm nũng.

Cô vừa dứt lời thì Lục Thời Duyên đã không nhịn được. Anh lại điên cuồng như được tiếp thêm sức mạnh, khắp phòng đều là những tiếng bạch bạch bạch bạch.

“A... Anh Lục... Em sắp chết rồi...” Một dòng điện chạy từ âʍ đa͙σ lên khắp người Trình Triệt, cô hét lên sung sướиɠ.

Cô chảy nước rồi.

Lục Thời Duyên thấy thế thì khóe miệng khẽ nhếch lên, cười không thành tiếng.