Trình Khanh Khanh nghe được anh nói như vậy liền đưa cắt móng tay cho anh, Bạch tiên sinh lại không cầm, cười nhìn cô nói: "Anh tự cắt móng tay không tốt, dễ dàng kẹp vào thịt."
Tiểu Cảnh đang chơi xếp gỗ nghe được ba nói vậy, không nhịn được cười: "Ôi ba ba, ba muốn mẹ cắt móng tay cho thì cứ nói thẳng đi, vòng vo như vậy làm gì."
Bạch Duyên Đình: ". . ."
Trình Khanh Khanh: ". . ."
Bạch tiên sinh âm thầm trừng tiểu tử thúi kia một chút, đồ trẻ con không có việc gì làm liền vạch trần anh, dù sao da mặt anh cũng rất dày, cũng không có gì là ngại ngùng, anh nhẹ nhàng nhìn sang Trình Khanh Khanh.
Mà Trình Khanh Khanh có chút xấu hổ, nhưng thấy Bạch Duyên Đình dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô, cô liền chỉ đến vị trí bên cạnh, Bạch tiên sinh cầu được ước thấy, vội vàng đến đó ngồi xuống, ngoan ngoãn xông đưa tay cho cô.
Bộ dáng tùy ý cho cô thịt này trông thật giống như cún con.
Bạch tiên sinh ngón tay rất đẹp, tinh tế thon dài, lại phối với một cái đồng hồ đeo tay, cảm thấy bàn tay này như một tác phẩm nghệ thuật, cô nắm lấy ngón tay của anh, cẩn thận từng li từng tí cắt móng tay cho anh.
Đột nhiên trên người anh có mùi khói, cô bất đắc dĩ cười cười, "Thật đúng là một thân mùi khói, trách không được Tiểu Nhã không muốn gần anh."
Bạch tiên sinh nhìn vợ cắt móng tay cho mình, anh cảm thấy bàn tay kia như có điện, điện giật truyền khắp thân anh, anh cảm thấy từng cái tế bào đều sảng khoái.
Nhưng cuối cùng cô lại nói một câu như vậy, giống hệt con gái của anh, mang theo ghét bỏ!
Bạch tiên sinh có chút xấu hổ, có chút ưu thương.
Liên tiếp vài ngày, hai tiểu bảo bối đều rất dính cô, ban đêm cũng ỷ lại nằm lên giường cô, muốn cùng với cô ngủ cùng một chỗ, hôm nay cũng thế, vừa ăn cơm tối xong, hai tiểu bảo bối kia liền tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, gọi mẹ lên ngủ cùng bọn chúng.
Trình Khanh Khanh kể chuyện cho chúng nghe, không lâu sau chúng liền ngủ mất, Trình Khanh Khanh nhìn hai cái bánh bao xuất thần một lúc, Bạch Duyên Đình đẩy cửa đến.
Anh vẫn cầm quyển sách và một cái chăn mềm, đem chăn trải ở giường dưới, tay nắm lên miệng ho khan một tiếng, nhìn qua có chút xấu hổ, "Anh đã tắm rửa sạch sẽ, không có mùi khói."
". . ." Anh đây là lo sợ cô sẽ ghét bỏ sao? Trình Khanh Khanh vội vàng nói: "Không sao."
Bọn nhỏ đều ngủ, gian phòng bên trong tĩnh đến kịch liệt, mặc dù hai người từng ở chung một chỗ cùng từng ôm qua, chẳng qua lúc đó cô đang "ngủ", mặt bỗng chốc đỏ lên, không khí xấu hổ này lại tới, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, vội vàng chui vào trong chăn.
"Em ngủ."
Anh nhìn cô một lát, cũng nói: "Vậy anh cũng ngủ." Nói xong, anh tắt đèn.
Chung quanh lâm vào trong bóng tối, Trình Khanh Khanh cảm thấy trái tim của mình đập liên hồi, Bạch Duyên Đình cũng không nói gì thêm, không biết anh ngủ chưa, không biết bầu yên tĩnh này trôi qua bao lâu, Trình Khanh Khanh mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê cô tựa như nghe được anh đang nói chuyện.
"Đừng rời xa anh Khanh Khanh, mặc kệ em biến thành thế nào anh đều mong rằng em vẫn ở bên cạnh anh."
Giọng nói của anh khẩn trương, bởi vì cố ý đè thấp giọng, thanh âm kia nghe rất êm tai, mang theo một chút xíu rung động.
"Nói cho anh biết, đây có phải là mơ không? Cho dù là mơ anh cũng muốn ngủ lâu hơn chút! Anh không muốn tỉnh lại, một chút cũng không muốn."
Cánh tay ôm trên người cô càng ôm chặt, trong giọng nói của anh nhiễm lên một tia thương cảm, anh khẩn trương như vậy sợ hãi như vậy, sợ mình hơi thư giãn một lát cô sẽ biến mất trước mặt anh.
Nghe được anh nói những lời này Trình Khanh Khanh rất khổ sở.
Nghĩ đến anh phát triển công ty tốt như vậy, là một người đàn ông giỏi bày mưu tính kế, lại thêm ngày bình thường tiếp xúc với anh, cô biết anh là người gặp chuyện gì cũng đều bình tĩnh, anh có năng lực khống chế cảm xúc, mặc kệ chuyện lớn gì anh xử lý đều có thể không chút phí sức, thế nhưng hết lần này đến lần khác muốn thân cận với vợ mình cũng phải dùng phương thức lén lút này
Kỳ thật Trình Khanh Khanh rất xoắn xuýt, không biết phải đối với anh thế nào.
Mặc dù cô nghi ngờ Trình Khanh Khanh là kiếp trước của cô, nhưng cô không thể xác định, cho dù đây thật sự là kiếp trước của cô, nhưng dù sao cô cũng không phải Trình Khanh Khanh thật, nói cách khác, mỗi lần cùng anh và bọn nhỏ tiếp xúc cô đều cảm thấy tội lỗi, luôn cảm giác mình giống như chiếm lấy đồ của người khác, đối với trẻ con yêu nhiều một chút không có vấn đề gì, chỉ là với đàn ông, cô lại không dám làm quá mức.
Thế nhưng cô lại không thể không thừa nhận, cô động tâm với người đàn ông này, mặc kệ là lần đầu gặp gỡ anh ôn nhu đầy đủ, hay là về sau tiếp xúc với cô từng li từng tí yêu mến, chỉ thế này cũng đủ để cô trầm luân.
Thời điểm cô còn là Hạ Tình chịu rất nhiều khổ sở, chưa từng có ai vì cô mà nấu cơm, chưa có ai đón cô lúc tan ca, cũng chưa có ai nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực ấy.
Bạch Duyên Đình thực sự là mang cho cô quá nhiều cảm động và ấm áp.
Cô muốn bắt lấy, muốn giữ thật chặt, muốn đem hết thảy đều chiếm làm của riêng, thế nhưng nội tâm cô vẫn không dám, không dám trả lời anh là cô cũng yêu anh, dù sao cô cũng không phải vợ anh.
Thế nhưng là giờ này khắc này, nghe anh trong bóng tối dùng giọng điệu mềm yếu này, tình cảm được cô cất giấu cẩn thận như bị chọc thủng một cái.
Tình cảm mãnh liệt tràn ra.
Cô bất đắc dĩ thở dài, đã khống chế không nổi, cần gì làm khó mình.
Cô xoay lại ôm anh, đem mặt chôn ở l*иg ngực của anh, mạnh mẽ hít một hơi thuộc về anh, hormone nam tính lại xen lẫn mùi nước hoa nhàn nhạt.
"Không phải nằm mơ!" Cô nhẹ nhàng nói với anh.
Anh như bị sét đánh, thân thể nháy mắt cứng đờ, trong bóng tối cô không thấy sắc mặt của anh, nhưng lại cảm giác được anh hít một ngụm khí lạnh.
"Em…Tỉnh lúc nào?" Trong giọng nói của anh mang theo khẩn trương, lại có chút bối rối.
Anh bị dọa làm Trình Khanh Khanh cảm thấy buồn cười, cô cọ mặt vào ngực anh, cười nói: "Mới tỉnh không lâu."
"Ừm…" Anh trả lời một câu, hai tay như cũ không dám ôm cô, cũng không biết anh đang sợ cái gì.
Trình Khanh Khanh cảm nhận được, liền ra vẻ vô tình nói đến: "Em cảm thấy sau lưng có chút lạnh?"
"Ừm?" Anh ngẩn người, nhưng lập tức thử thăm dò đem hai tay chậm rãi ôm lên phía sau lưng cô, mặc dù anh che dấu nhưng âm thanh vẫn hiện lên chút vui sướиɠ: "Như vậy được chứ?"
Trình Khanh Khanh cười cười, "Như vậy tốt rồi."
Cô dựa vào trong ngực anh, cảm thấy tim của ạm đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng biến thành chậm chạp, tay ở trên người cô run nhè nhẹ, dường như đang khắc chế cái gì.
Anh cẩn thận như vậy, quý trọng cô như thế, sợ ôm cô mạnh một chút cô sẽ tổn thương, thế nhưng cô lại thấy đau lòng.
Trước kia cô đối xử với anh có bao nhiêu tàn nhẫn? Làm sao một cái ôm lại khiến anh kích động thế?
Trong nhất thời, cô đối với anh tràn ngập đau lòng, ô lấy tay anh nắm chặt một chút, cô lấy dũng khí, ôn nhu nói với anh: "Ngực của anh thật sự rất ấm áp, về sau mỗi ngày ôm em ngủ được không?"
Cô cảm thấy hô hấp của anh dừng lại một chút, cũng không biết trải qua bao lâu, trong bóng đêm yên tĩnh, giọng anh hoàn toàn khàn nói: "Được."