Chương 42: Bạch Khởi Dư, một con người trọng tình bạc nghĩa.
Tôi tên là Bạch Khởi Dư, tôi có một đứa em trai kém hơn mình năm tuổi, nó gọi Bạch Phi. Có phải bạn cũng cảm thấy đó là một cái tên rất đẹp không?
Lần đầu tiên tôi chứng kiến mẹ mình ở trong phòng sinh mổ, gào thét thảm thiết hàng tiếng đồng hồ để sinh ra tiểu thiên sứ của tôi. Về sau khi nhớ lại cái này, tôi biết, điều đúng đắn duy nhất suốt cuộc đời mà người đàn bà này làm được cũng chỉ có thế.
Đến năm Bạch Phi tròn năm tuổi, tôi rốt cuộc nhận ra, em trai tôi có chỗ không giống với những đứa trẻ khác. Em ấy có thể ngồi một mình trong căn phòng không một mống người mà vẫn cười rạng rỡ như nhìn thấy cái gì đó thú vị lắm, cũng có thể lặng lẽ rơi lệ mà không làm ai phát hiện ra nếu người đó không chú ý tới.
Kỳ thực, tôi biết bản thân mình cũng không bình thường. Điều này càng rõ ràng hơn khi tôi mười tuổi, lúc đó là một buổi chiều trời thanh gió mát, trên đường đi học về, đi ngang qua rừng cây nhỏ, tôi vô tình thấy được một nhóm người lén lút thập thò trong đó.
Vốn dĩ tôi sẽ như bình thường mà bỏ qua luôn, chính là ở giây tiếp theo, một tiếng kêu yếu ớt của mèo con truyền ra từ đám người đang cười hì hì đó, âm thanh đó cực kỳ nhỏ, so với cầu cứu trước khi chết cũng khác là bao.
Tôi đi tới chỗ bọn họ, im lặng tiến đến gần. Tôi giấu mình ở nơi góc khuất khó phát hiện, khi nghiêng đầu qua, tôi trông thấy thân hình gầy gò của mèo con bất lực nằm đấy chịu đám người kia muốn làm gì thì làm, bộ lông bẩn thỉu nhuốm máu khẽ đung đưa trong gió, mỗi một lần chịu phải một cú đạp của con người, hô hấp của nó sẽ càng lúc càng ít đi, tình trạng nguy kịch như sắp chết.
Mèo con giống như nhận ra ánh mắt của tôi, nó khó nhọc đưa đôi mắt màu xanh ướŧ áŧ nhìn tôi, sự giãy giụa cầu sinh dưới đáy mắt nó khiến tôi phải sững sờ.
Ha, bạn cảm thấy tôi nên làm gì? Tới đó, cứu mèo con? Có đúng không?
Tôi chớp chớp mắt, chỉ mới đối diện với nó ba giây, tôi đã quả quyết quay người rời khỏi đây. Thật ngại quá, tôi không có sở thích lo chuyện bao đồng, hơn nữa, cái ánh mắt như thể nhìn thấy Chúa cứu thế của mèo con cũng chỉ khiến tôi cảm thấy nó chẳng khác gì đống đồ ăn thừa ôi thiu trong thùng rác, một chút phập phồng cũng không có.
Mãi sau này khi lớn lên tôi mới biết, nguyên lai người bình thường sẽ thương cảm khi chạm phải ánh mắt của nó, sẽ bất bình thay nó khi nó phải chịu những chuyện này, sẽ đưa tay giúp đỡ nó ngay lúc ấy.
Đáng tiếc, tôi sẽ không áy náy, cũng sẽ không hối hận. Loại chuyện thấy chết không cứu này cũng chẳng khiến tôi mất ngủ hay gặp ác mộng gì, ngược lại, tôi còn rất nhanh đã ném nó ra sau đầu, quên đi hẳn đã từng có chuyện như vậy xảy ra.
Thời điểm tôi triệt để biết mình không bình thường, chính là lúc ba ba bị tai nạn xe cộ qua đời. Trong nhà xác, mẹ tôi ôm thi thể đã được chùm vải trắng khóc đến tê tâm liệt phế, người bảo vệ đứng ở bên cạnh cũng hơi cúi đầu xuống, bày tỏ ý thương tiếc.
Tôi đứng ở phía sau bọn họ, lãnh đạm nhìn một màn này, đối với người ba ruột luôn yêu thương mình bây giờ bất hạnh chết đi cũng chẳng cảm thấy đau khổ hay phiền lòng chút nào, hệt như nhìn một người xa lạ không giao thiệp nhiều.
Ai rồi cũng chết, bà khóc cái gì vậy chứ. Tôi thờ ơ nghĩ.
Tôi cũng sẽ chết, thậm chí tôi còn tưởng tượng được mình sẽ chết như thế nào, ở độ tuổi bao nhiêu, sẽ được trải nghiệm cơn đau thấu xương bằng cách nào, còn có thi thể sẽ ra sao, liệu có còn toàn thây hay không.
Tôi cúi đầu, nhìn qua Bạch Phi đứng ở bên cạnh đang nắm tay tôi, tôi phát hiện, trong ánh mắt của em trai cũng không có đau buồn, em ấy vẫn tủm tỉm cười như mọi ngày, chỉ là phần mi mắt có hơi cụp xuống, nhưng ngoài cái đó ra thì tròng mắt vẫn trong trẻo không vấn đυ.c.
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút, tôi quay người lại, ngồi xổm xuống, để bản thân thấp hơn em trai một cái đầu mới nhẹ nhàng gọi: "Phi Phi."
Bạch Phi nghiêng mặt nhìn tôi.
Tôi nắm tay em trai, vuốt nhẹ lên mu bàn tay mềm mại không xương ấy: "Ba ba chết rồi, Phi Phi không buồn sao?"
Bạch Phi khẽ chớp mắt, thấy tôi ngồi xổm em ấy cũng làm theo, em ấy ngẩng đầu đối diện với tôi, xán lạn cười tươi: "Nhưng Dư Dư ở đây nha."
Tôi ngẩn người, tròng mắt co rụt. Tôi ở đây? Tôi ở đây thì thế nào?
Bạch Phi nhấc tay tôi lên chạm vào má em ấy, chậm rãi cọ cọ: "Chỉ cần Dư Dư ở đây, Phi Phi sẽ không buồn."
Tôi im lặng nhìn Bạch Phi một hồi lâu, cho đến khi em ấy tê chân ngồi hẳn xuống sàn nhà cũng chưa nói gì.
Dù không nói chuyện, nhưng tôi vẫn biết, tôi quả nhiên chỉ để ý một mình Bạch Phi, sự đặc biệt này càng vững chắc hơn qua ngày hôm ấy.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại quan tâm Bạch Phi đến vậy. Là vì em ấy không giống với những người khác? Là vì khi mẹ tỏ ra buồn phiền vì đầu óc em ấy, em ấy cũng chỉ biết ngốc nghếch mỉm cười? Hay là vì trong thế giới của em ấy chỉ chứa có mình tôi?
Tôi nghiêng người tới gần Bạch Phi, cụng trán lên trán em ấy, thấp giọng thì thầm: "Phi Phi, sau này, cả sau này nữa, Dư Dư đều sẽ bảo vệ em."
Dù sao, tôi cũng là Chúa cứu thế duy nhất của em ấy a.
Bạch Phi cong mắt thành hình lưỡi liềm: "Phi Phi cũng vậy."
Buổi đưa tiễn nhỏ hôm đó đều được một mình mẹ tôi chuẩn bị, tôi lạnh lùng nhìn bà khóc đến hai mắt sưng húp, lại nhìn bà ta khóc mệt rồi ngủ bên cạnh di ảnh chồng mình, tôi bước qua người bà ta đi tới chỗ Bạch Phi đang ngủ gà ngủ gật ở một góc, nắm tay em ấy rời đi.
Đối với người mẹ mang nặng đẻ đau ra mình chín tháng mười ngày lại bỏ mặc ngó lơ, đến một cái liếc mắt thoáng qua cũng chưa từng cho bà.
Tôi dắt Bạch Phi trở về phòng ngủ của hai chúng tôi, nhẹ nhàng cầm cốc sữa tươi tôi mới pha đút cho em ấy rồi đẩy em ấy lên giường, khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh vẫn thấy em trai ngoan cố không chịu nhắm mắt ngủ, tôi mới vội trèo lên giường ôm lấy em ấy, bất đắc dĩ nói: "Như thế nào còn không ngủ? Phi Phi thật không ngoan."
Bạch Phi vùi mặt vào trong hõm cổ tôi, hàm hồ đáp: "Nhưng Dư Dư còn chưa ra nha..."
Cảm nhận hô hấp bên tai đã đều đều, tôi vươn tay tắt đèn, cẩn thận ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của em trai, nhắm mắt lại.
Những ngày sau đó, tôi vẫn đi học và phụ giúp việc nhà cho mẹ như bình thường, thành tích đệ nhất khối của tôi không vì sự cố trong nhà mà bị ảnh hưởng, mọi người và mẹ tôi đều thấy an ủi thay.
Lại qua một tuần, tôi nhạy cảm nhận ra gần đây mẹ mình có vẻ rút bớt đi phần thiếu sức sống, thay vào đó là một chút ngượng ngùng xấu hổ thuộc về tình cảm nam nữ.
Tôi hờ hững nhìn mẹ lại ra ngoài thường xuyên như mọi ngày, cũng không tỏ bất kỳ thái độ nào mà ngồi trên ghế ôm lấy Bạch Phi bồi em trai xem ti vi.
Bạch Phi tựa đầu lên vai tôi, đột nhiên nói: "Mùi hương của Dư Dư hôm nay thật gay mũi."
Tôi sửng sốt trong chốc lát, khẽ nâng tay lên ngửi thử, nhớ ra cái gì đó, gật đầu: "Ừ, khó chịu sao?"
Là mùi của pháo hoa. Hôm nay, lần đầu tiên tôi lo chuyện bao đồng trong trường học, thật ra tôi cũng không muốn quản, chỉ là nạn nhân của trận bắt nạt đó có dáng vẻ gầy gò cố cuộn tròn người để giảm nhẹ thương tích trên người nhất có phần giống với Bạch Phi, thế nên tôi mới không nhịn được can thiệp một chút.
Lần đầu làm việc tốt như một người bình thường, tôi lại không nhớ nổi mặt người mình đã cứu trong phút chốc. Cái này cũng rất bình thường, tôi sẽ không nhớ sự tồn tại của bất cứ ai trong trường, một lũ râu ria đó cũng không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi và Bạch Phi.
Bạch Phi ngáp dài một cái: "Không khó chịu. Chỉ cần là mùi của Dư Dư, sẽ không khó chịu."
Tôi khẽ nhếch khóe môi thành một độ cong nhỏ đến không thể phát hiện, nhẹ nhàng vươn tay xoa đầu Bạch Phi.
Mấy ngày kế tiếp, vào một buổi sáng trời không quá gắt nắng, mẹ tôi bỗng nhiên lên tiếng: "Dư Dư, Phi Phi, các con có muốn một người ba ba mới không?"
Tôi không nhìn bà ta, tập trung ánh mắt vào Bạch Phi, cẩn thận từng li từng tí một đút cơm em ấy: "Thế nào cũng được ạ."
Bạch Phi cũng không để ý tới bà ta.
Mẹ tôi cầm khăn xoa xoa tay, ngồi xuống bàn chúng tôi đang ngồi, khẽ nói: "Có một chú muốn làm ba ba mới của các con, các con... sẽ không ngại đi?"
Tôi rút hai tờ giấy ăn ra lau một miệng dính dầu của Bạch Phi: "Vâng."
Tôi sao có thể ngại đây? Đó là việc của mẹ tôi, không việc của tôi và Bạch Phi, cũng không liên quan tới chúng tôi.
Rất lâu về sau khi nhớ lại, tôi thật sự hận đến nghiến răng, cũng hối hận đến phát điên, nếu thời gian có thể quay lại lúc đó, tôi tuyệt đối sẽ ngăn cản điều đấy.
Ba ba mới của chúng tôi ở ấn tượng đầu tiên là một người đàn ông ngăn nắp gọn gàng, động tác lịch thiệp, bên miệng lúc nào cũng treo nụ cười. Tôi hơi nhướng mày, xem ra cũng không tệ như trong tưởng tượng của tôi.
Tôi không hi vọng ông ta sẽ đối xử tốt với chúng tôi, tôi chỉ yêu cầu một điều duy nhất, chỉ cần đối với Bạch Phi làm như không thấy là được rồi.
Hai người đó cầm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn, tuy không tổ chức đám cưới nhưng vẫn cho ba mẹ con tôi một bàn tiệc lớn.
Bữa ăn kết thúc, Bạch Phi ngồi trên ghế xoa xoa cái bụng tròn vo, mẹ tôi và ba ba mới đã đi ra ngoài tận hưởng thế giới của hai người, để lại tôi đống đồ phải dọn dẹp không ngơi tay này.
Trong lúc tôi bận rộn rửa bát, Bạch Phi tập tễnh đi đến bên cạnh tôi, quay đầu dùng ánh mắt trong trẻo đó nhìn tôi, nói: "Phi Phi có thể phụ không?"
Tôi lắc đầu từ chối: "Phi Phi ngoan, ra ngoài ngồi xem ti vi đi. Nghe lời nào."
Bạch Phi lần này thế nhưng cãi lời tôi, phụng phịu phồng má tỏ vẻ không vui, em trai xoay người rời khỏi nhà bếp chật hẹp, vứt lại cho tôi bóng lưng nhỏ nhắn lạnh lùng. Tôi khe khẽ thở dài, tiếp tục với công việc của bản thân, thời gian mới qua đi chưa tới ba phút, tôi lại nghe thấy phía bên phải của mình vang lên tiếng động, tôi nghiêng đầu, bắt gặp Bạch Phi kéo một cái ghế nhỏ đến gần tôi, ngồi xuống.
Chưa đợi tôi nói gì, Bạch Phi đã tươi cười nói: "Không thể phụ, nhưng Phi Phi có thể ở đây bồi Dư Dư nha."
Tôi cố nén cảm động, thấp giọng hỏi: "Tại sao Phi Phi nhất định không chịu ra ngoài?"
"Không muốn Dư Dư một mình ở nơi này, thật cô đơn." Bạch Phi ôm lấy tôi, dụi mặt vào lưng hông tôi.
Nếu có người hỏi tôi tín ngưỡng của bạn là gì, tôi chắc chắn sẽ trả lời: Bạch Phi.
Một tháng qua đi, mẹ tôi chỉ vừa ngọt ngọt ngào ngào bên ba ba mới thì biến cố lại đến, ba ba mới bị đồng nghiệp hãm hại đuổi việc, chuyện này có thể thường thấy trong cuộc sống, không đấu lại được thì chỉ có thể chuyển nơi khác, bắt đầu lại. Nhưng gã xưa nay cũng là một người kiêu ngạo nóng tính, đối với mấy công ty có danh tiếng hoặc lương bổng thấp đều khinh thường không nhìn, nhất quyết muốn nộp đơn vào mấy công ty lớn, đương nhiên gã không được tuyển.
Sau năm lần bảy lượt bị từ chối, gã đành cụp đuôi đi nộp đơn ở mấy công ty thấp hơn, nhưng người tính không bằng trời tính, những công ty từng hoan nghênh gã đến giờ đây lại đủ bộ phận nhân viên, không nhận thêm nữa. Gã cảm thấy thế giới này đang cố tình đối nghịch với mình vậy.
Gã không muốn đi làm bồi bàn hay nhân viên quảng bá gì đó, bởi gã khinh miệt nhất chính là cái loại này, dù có đói chết cũng nhất định không đi.
Trong phòng, tôi ngồi trên giường ôm Bạch Phi, để em trai rúc mình vào trong lòng bản thân, tôi hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu của em ấy, bưng kín lỗ tai em ấy, lạnh nhạt nghe bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng cãi cọ đổ vỡ của mẹ và ba ba mới, ầm ĩ không dứt.
Kể từ hôm đấy, ba ba mới chìm đắm vào bia rượu mua vui, dáng vẻ sa đọa càng lúc càng tồi tệ, mẹ tôi mỗi ngày đều lén lau nước, cố gắng đi sớm về trễ nuôi con sâu mọt này.
Nhà ngày một túng thiếu, tôi buộc phải nghỉ học, ở thời điểm đó rất nhiều giáo viên trong trường hết sức tiếc hận khi mất đi một nhân tài có thể sẽ làm nên tương lai sau này, mẹ tôi vừa khóc vừa nói xin lỗi tôi, tôi thờ ơ nhìn mẹ ôm chầm lấy mình nghẹn ngào nức nở.
Còn chưa chết, khóc cái gì vậy chứ.
Cũng không biết vì sao tôi mới mười ba tuổi đã cao đến gần bảy thước (1m7), mẹ và ba ba ruột ở độ tuổi tôi cũng không cao tới vậy, thỉnh thoảng làm tôi phải hoài nghi chính mình bị đột biến gene.
Xin việc khỏi phải nói là thuận lợi bao nhiêu, tôi còn trẻ, sức khỏe tốt, xương cốt cứng, có thể làm nhiều việc cùng lúc, quan trọng nhất là không ai biết tôi thực sự bao nhiêu tuổi qua lời nói dối quen thuộc của tôi.
Tôi buổi sáng sẽ đi làm phục vụ bàn ở quán cà phê, buổi trưa đến tôi sẽ tới cửa hàng nhỏ bán đồ ăn rửa bát và dọn dẹp vệ sinh, buổi chiều thì phát tờ rơi, cuối cùng là gần tối sẽ làm giúp việc cho nhà họ Lưu.
Thời gian bên cạnh Bạch Phi thực sự ít đến đáng thương, nhìn thấy bộ dạng ủy khuất lại kìm nén không nói của Bạch Phi, tôi cũng rất khó chịu.
Rất nhiều lần Bạch Phi đứng ở trước cửa cố gắng chờ đến nửa đêm để đón tôi trở về đều làm tôi chua xót không nói nên lời.
Tôi chịu đựng những điều này là vì một mình Bạch Phi, em ấy không nên vì tôi mà khổ sở.
Cứ mỗi khi tôi đưa đồ ngọt mình có được trong những buổi làm việc cho Bạch Phi, thì em ấy nhất quyết phải chia nửa cùng ăn với tôi, dỗ thế nào cũng không nghe. Nhìn xem, em trai tôi tri kỷ biết bao.
Con sâu mọt nhà chúng tôi ngoài uống rượu ra còn biết đánh đập vợ con, ngoài chủ lực chịu trận là mẹ tôi, cũng chỉ còn lại em trai tôi.
Khi biết được, tôi tức điên cả lên, nếu không phải người mẹ nhu nhược của tôi quỳ xuống van xin tôi và em trai ngốc nghếch ngăn cản, thì tôi đã cầm dao tới kết thúc cái mạng ti tiện của gã rồi.
Bởi vì tôi là người có thể kiếm nhiều tiền nhất trong nhà, đánh đập tôi sẽ chỉ làm nguồn kiếm tiền mua rượu cho gã bị đứt gánh, gã cũng biết không nên động vào tôi, vì vậy, thay vào đó gã đánh em trai tôi?
Mẹ tôi chưa đủ sao? Em ấy nhỏ yếu như vậy, gã ta rốt cuộc đã phát rồ đến mức nào rồi?
Tôi đi từ sáng sớm, trở về lúc nửa đêm, càng không thể nhanh như vậy phát hiện ra biểu hiện khác thường của Bạch Phi.
Tôi cứ thế mơ mơ hồ hồ lướt qua từng ngày, cho đến một hôm, khi tôi đang quét sân ở nhà họ Lưu, đột nhiên ông bà chủ lại ra lệnh cho đám người làm chúng tôi lục tung hết ngóc ngách trong nhà lên chỉ để tìm một con búp bê đồ chơi nhỏ.
Đúng là chuyện bé xé ra to.
Tôi đứng ở trong vườn cây, cẩn thận đẩy đám lá được cắt tỉa gọn gàng ra ngó vào bên trong. Tầm mười phút, một bà dì thường hay cố gắng bắt chuyện với tôi bỗng đi tới chỗ tôi, giơ ra chiếc điện thoại đang đổ chuông.
Nếu không phải tôi không có điện thoại, chỉ có thể tạm thời giữ mối quan hệ có quen biết với bà dì này để mượn điện thoại trò chuyện với Bạch Phi trong thời gian rảnh, thì tôi còn lâu mới đem bà dì để trong mắt. Mà Bạch Phi lấy đâu ra điện thoại? Tất nhiên là điện thoại bàn ba ba mới trước đây từng mua.
Tôi vội vàng tiếp di động, nhẹ giọng nói: "Phi Phi?"
"... Dư Dư, khi nào Dư Dư mới có thể về? Chính là, Dư Dư có thể trở về không..."
Tôi nhạy cảm phát hiện thanh âm trong trẻo của Bạch Phi hoang mang và run rẩy hơn bình thường.
Tôi trả điện thoại cho bà dì bên cạnh, sau đó dùng một tốc độ nhanh như bay đến chỗ ông bà chủ, cúi người thật sâu cầu xin bọn họ cho bản thân về trước một ngày.
Có thể nói đây là lần đầu tiên tôi hướng người khác cúi đầu xin xỏ, lấy tư thái hèn mọn như vậy nói chuyện với người ta.
Với cam kết ngày sau sẽ làm bù và thái độ thành khẩn, ông bà chủ đang muốn gật đầu cho phép thì tiểu thư nhỏ họ Lưu này lại phi đến nơi tôi đứng, chỉ thẳng tay vào mặt tôi mà gào, tôi là kẻ trộm búp bê.
Đừng nói cái gì vào lúc này, tôi ngay cả tâm muốn gϊếŧ cũng đều có cả rồi.
Sự việc này nháo đến thế nào nhỉ? Cũng đã qua khá lâu, tôi không nhớ rõ nữa.
Sau đó?
À, một tiếng sau đó, tôi trở về căn nhà nhỏ chúng tôi. Đứng trước con đường dẫn lối về nhà, nơi đó có Bạch Phi đang ngoan ngoãn chờ tôi quay về, tôi lẽ ra nên đi thật nhanh, nhưng bước chân tựa hồ là bị rót phải chì vậy, mỗi bước đi chẳng khác nào như giẫm trên nham thạch nóng bỏng.
Càng lúc càng tới gần, tôi chỉ thấy *cận hương tình khϊếp, cảm giác này quá mãnh liệt, làm tôi muốn coi nó như ảo giác cũng vô dụng.
*Cận hương tình khϊếp: Chỉ người xa quê lâu ngày khi về lại quê sẽ thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Tôi giơ lên bàn tay không khống chế được run run, đẩy cửa ra, nghênh tiếp tôi không phải tiểu bảo bối đáng yêu của tôi, mà là một mùi máu tanh ngọt gay mũi cực kỳ nồng.
Tôi sững sờ trong giây lát, ngay lập tức chạy như điên vào. Cảnh tượng trong phòng khi đó trở thành khung cảnh ám ảnh tôi trong mỗi giấc mộng tồi tệ sau này.
Trong căn phòng lập lòe ánh đèn, ba ba mới ngã ngồi trên bàn, trên mặt hiện nét ửng đỏ như say rượu thường ngày, gã ngủ gục lại không quên chửi thầm trong miệng, mặt gã dính máu, áo thun trắng trên người cũng bị máu bắn vào, trong tay gã còn có một nhúm tóc bị quăn lại của Bạch Phi, vừa nhìn là biết gã đã giật tóc em ấy mạnh đến cỡ nào.
Tôi quay đầu tìm kiếm thân ảnh của Bạch Phi, khi nhìn rõ được người ngồi ở cạnh chân ghế, tôi liền trượt chân ngồi bệt xuống đất, cơn đau nhói do lòng bàn tay bị mảnh thủy tinh từ chai rượu vỡ nát cứa phải liên tục truyền tín hiệu vào trong đại não, nhưng tôi không cảm nhận được, thứ tôi cảm nhận được cũng chỉ có bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy cổ họng tôi, đè ép tôi đến mức làm tôi không tài nào thở nổi.
Chỉ trong tích tắc, tôi đã biết cái gì gọi là 'trời đất sụp đổ'.
Em trai bé bỏng của tôi toàn thân không chỗ nào là không bầm tím trầy xước, mái tóc bết máu dính chặt vào nhau, máu tươi đã biến khô chảy xuống nửa bên mặt của em ấy, hai mắt em ấy trợn to, thẳng thừng nhìn chằm chằm về phía tôi, trong mắt chứa đầy tơ máu đã mất đi ánh sáng, nhưng tôi giống như vẫn cảm giác được em ấy đang oán trách tôi.
Vì cái gì? Vì cái gì lại trở về muộn như vậy?
Tôi thất tha thất thiểu bò qua đống thủy tinh tiến tới chỗ Bạch Phi, dang tay ôm em trai vào lòng như mọi lần tôi vẫn làm, nhìn một bên đầu nhuốm máu bị lõm xuống do bị va đập mạnh mẽ, lại nhìn chân ghế cũng dính không ít máu đỏ, tôi liền biết em ấy chết như thế nào.
Tôi vùi mặt vào trong hõm cổ Bạch Phi, nước mắt chảy ra từ khóe mắt tôi làm ướt cổ em ấy, tôi cắn răng nuốt xuống tiếng nghẹn ngào, khẽ mở miệng, thanh âm khản đặc: "Phi Phi, thật xin lỗi, thật xin lỗi... Thành thật xin lỗi..."
Dù tôi có xin lỗi bao nhiêu lần, người cần nghe cũng vĩnh viễn không thể nghe thấy nữa.
Thật lâu về sau khi nhớ lại, tôi luôn hỏi bản thân, vì sao một tiếng lúc ấy cứ phải ở lại bồi Lưu Mãn Mãn chơi trò kẻ cướp nhàm chán không có ý nghĩa này? Một tiếng đó, chỉ một tiếng đồng hồ đó thôi, tôi có thể sẽ cứu được em trai của mình, vì sao một tiếng đó cũng không giành được?
Tôi chầm chậm đứng thẳng dậy, bế bổng Bạch Phi lên, hướng về phía nhà tắm. Sau khi đi ra, Bạch Phi trong lòng tôi lại là Bạch Phi tôi quen thuộc nhất, sạch sẽ và đáng yêu.
Tôi nhẹ nhàng đặt Bạch Phi lên giường, cẩn thận đắp chăn lại cho em trai, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán em ấy: "Phi Phi, ngoan ngoãn ngủ một giấc, quên những đau khổ này đi."
Tôi tắt đèn, bước ra ngoài, đóng cửa lại. Đứng trong phòng khách đâu đâu cũng là máu, tôi bình tĩnh tìm cây lau nhà bắt đầu dọn dẹp, mỗi một giọt máu tôi lau, tất cả đều trở thành màu sắc rực rỡ duy nhất trong cuộc đời chó má này của tôi.
Chỉ trong vòng ba mươi phút, căn phòng lại sạch sẽ như xưa, hoàn toàn không nhìn ra những gì từng xảy ra trước đó.
Tôi tiến tới chỗ ba ba mới đang ngủ say như chết, lạnh lùng nhìn chằm chặp từ trên xuống dưới khắp cơ thể gã.
Tôi xoay người đi đến túi đựng đồ của tôi, mày mò mãi mới tìm được một dây thừng dài gần sáu thước, tôi kéo căng dây, tận lực không siết chết gã trong quá trình quấn dây quanh thân thể và tứ chi gã, thắt xong nút chết, đảm bảo gã không thoát được khỏi ghế tôi mới đứng thẳng người lại.
Tôi đứng trước mặt gã tầm vài giây mới tay giơ lên, tát thật mặt lên gương mặt đầy mỡ của gã, tiếng 'ba' vang lên rõ to, gã đau tỉnh, tôi cũng đau.
"Bạch Khởi Dư? Mày con mẹ nó làm gì đấy? Mày biết mình đang làm gì không hả? Mày muốn chết!" Gã nổi nóng quát ầm lên, vốn định đứng lên đánh trả lại, chợt phát hiện mình bị cột vào ghế không nhúc nhích được.
Tôi khẽ cười, xoay người đi vào nhà bếp, để lại sau lưng gã ba ba vẫn đang chửi liên mồm như không biết mệt.
Tôi cầm lấy hộp đựng dao, trầm ngâm chọn ra con dao sắc bén nhất, trong lúc lấy dao tôi vô tình phát hiện một tờ giấy nhỏ dán ở vòi rửa tay. Tôi giật lấy giấy, nhìn chữ viết trong đó, bật cười mà đọc thành tiếng: "Dư Dư, Phi Phi, thật xin lỗi, mẹ biết làm thế này là không đúng, nhưng mẹ rất mệt mỏi, mệt muốn chết, vậy nên mẹ muốn bỏ chạy khỏi nơi này. Xin lỗi vì không thể đem các con theo, xin hãy hiểu cho mẹ, mẹ thực sự rất yêu các con?"
Vì sao không mang Bạch Phi theo? Còn không phải bà ngại gánh nặng à, nhiều lời vô nghĩa thế làm gì?
Khóe miệng đang cong của tôi càng ngày càng lớn, cuối cùng tôi ngồi xuống sàn nhà, ôm bụng cười lớn, tiếng cười ha hả vang vọng khắp căn nhà hòa lẫn với tiếng chửi đổng bên ngoài, hết sức khó nghe, cũng hết sức quỷ dị.
Cả đời này, tôi chưa từng cười vui vẻ đến như vậy.
Tôi nhấc tay lau đi nước mắt sinh lý, nhún người nhổm dậy, tiếp tục tìm can xăng tôi trước kia từng giấu trong nhà.
Khi tiếng mắng nhiếc ở phòng khách nhỏ dần, tôi mới bước ra ngoài, trong ánh mắt kinh ngạc của gã đặt con dao, can xăng và bật lửa lên bàn. Tôi cũng tìm ghế ngồi xuống cùng gã, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ thường hay nói với Bạch Phi để nói chuyện với gã: "Ba ba, người đập đầu Phi Phi vào cạnh ghế vào lúc nào thế? Có phải là gần bảy giờ tối không? Hay là sáu rưỡi tối?"
"Bạch Khởi Dư? Mày điên rồi?" Gã tỉnh cả rượu, đôi mắt hằn học luôn khiến Bạch Phi không thoải mái hiện lên nét kinh hoàng hiếm thấy: "Mày định làm gì? Gϊếŧ tao? Bạch Khởi Dư, gϊếŧ người là phạm pháp!"
Pháp luật cũng chẳng cứu được ông.
Tôi đứng dậy, cầm dao lên, tiến thật gần đến bên cạnh gã, dùng mũi dao bén nhọn nâng cằm gã: "Không thì chúng ta nói chuyện khác đi? Ví dụ như, kỳ thực ông vốn thích đàn ông? Còn đặc biệt là luyến đồng?"
"Ông đã cưỡng bức Phi Phi chưa? Nếu chưa, ông đã tới bước nào rồi? Có phải nhìn thấy em ấy khóc ông đặc biệt suиɠ sướиɠ không? Những ngày qua nhìn tôi cố gắng bảo vệ em ấy khỏi ông không khác gì một tên hề hài hước đáng thương có phải đặc biệt buồn cười không?"
Dứt lời, tôi không đợi gã nói gì đã tự mình nhoẻn miệng cười lên, dần dần cười thành tiếng, giống như câu hỏi này chọc cười tôi vậy.
Gã ba ba nhận ra tâm thần của tôi ngày một không ổn, gã hoảng sợ cố gắng giãy giụa khỏi trói buộc, thậm chí là hét toáng lên để có người chú ý tới tình huống trong này.
Nhưng chính là, hàng xóm đã quá chán ngán với tình trạng của nhà tôi rồi, nào có dư tinh lực để quản chứ? Bọn họ chỉ nghĩ, nạn nhân của buổi bạo hành trong tối nay là chúng tôi, chứ không phải gã.
Tôi đặt con dao qua một bên, chậm rãi lột áo gã, gã muốn phản kháng lại không làm được gì, lột áo xong tôi vo tròn cố nhét vào miệng gã, nhìn dáng vẻ hít thở không xong này của gã chỉ khiến tôi có một loại kɦoáı ƈảʍ khác thường, kɦoáı ƈảʍ khi được trả thù.
Tôi cởϊ qυầи gã, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không buông tha, tôi lấy găng tay trong túi quần ra mang vào, sau đó cầm 'giống nòi' của gã lên, tỉ mỉ xem xét. Tôi khẽ vuốt ve nó, thầm nghĩ, liệu thứ chết tiệt này có phải từng lộ ra làm bẩn mắt Phi Phi hay không? Có phải nó còn từng ở trong cơ thể em ấy rồi không?
Được tôi vuốt ve, gã ngay cả cứng cũng không dám, tôi dùng tay còn lại nhấc cao con dao, tay cầm 'giống nòi' gã kéo thẳng ra, gã trừng lớn mắt, ưm a kêu gào muốn nói gì đó, thấy vậy tôi bố thí liếc mắt qua một cái, an ủi nói: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ kết thúc, thật sự."
Gã lắc đầu nguầy nguậy, dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn tôi, nhưng trong đầu tôi chỉ nghĩ được một điều, Phi Phi trước khi chết có phải hay không cũng từng nhìn gã giống như vậy?
Tôi nắm chặt cán dao, không chút do dự hạ đao xuống, tiếng 'xèo xẹt' khi mũi dao vùi mình vào trong da thịt vang lên khiến người nghe đều sởn tóc gáy. Kết thúc, gã đã sớm đau đến ngất đi, còn tôi sau khi xong việc thì duỗi người, ném phăng thứ bẩn thỉu trong tay đi, dùng lòng bàn tay còn sạch sẽ lau vết máu không may bị bắn ở trên mặt.
Tôi lại đi vào nhà bếp, lột găng tay dính máu ra vứt đại một bên, mở vòi nước, rửa từng ngón tay đến trắng bệch. Tôi lấy ra một xô nước đặt trong bồn rửa tay, vặn vòi nước ở mức lớn nhất, khi xô đã đầy, tôi đóng vòi lại, từ bên cạnh cầm lấy khăn mặt giặt trong xô nước, vắt nước kỹ càng, tôi cầm khăn mặt đi đến phòng của tôi và Bạch Phi.
Tôi đẩy cửa phòng bước vào trong, bật đèn lên, nhìn người yên ổn nằm không nhúc nhích trên giường giống như đang ngủ say, tôi tiến đến gần, ngồi xuống mép giường, hơi nâng người Bạch Phi để em trai tựa vào lòng mình, tôi lấy khăn mặt xoa một vòng gương mặt trắng trẻo lạnh như băng ấy, động tác phi thường cẩn thận, hệt như đang đối đãi với một món đồ dễ vỡ.
Lau mặt xong, tôi quay ngược khăn mặt lại, lau cổ và tay chân Bạch Phi. Làm xong hết thảy, tôi đặt lại Bạch Phi về chỗ cũ, nghiêng đầu hôn một cái lên má em ấy như tặng một nụ hôn chúc ngủ ngon xong mới quay người rời khỏi.
Tôi xách xô nước đi tới phòng khách, tới chỗ gã ba ba liền dội thẳng ngay đỉnh đầu gã, gã quả nhiên tỉnh lại.
Tôi gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó vứt xô đi, cầm can xăng vặn nắp, bắt đầu đổ ra khắp nhà. Người duy nhất nhìn thấy quá trình phạm tội này đang điên cuồng muốn giãy khỏi dây thừng chạy trốn.
Đổ đến giọt cuối cùng, tôi lại gần chỗ gã, cầm bật lên, đối diện với ánh mắt van nài của ba ba cũng chỉ nhàn nhạt hỏi: "Mày biết cảm giác bị thiêu sống là như thế nào không?"
Bạch Phi từng nói, sau này em ấy muốn được chết ở trong nhà, muốn thi thể của chính mình tại chính nơi quen thuộc nhất được chìm trong biển lửa.
Tôi từng hỏi tại sao. Bạch Phi cười hì hì, ngốc nghếch trả lời: Bởi vì em muốn trở thành một phần trong bảy anh em hồ lô, em muốn làm cậu bé biết phun lửa!
Gã không trả lời, đúng hơn là không thể trả lời. Mà tôi, cũng chẳng cần câu trả lời.
Tôi đi đến trước cửa, mở toang cánh cửa bước ra ngoài, xoay người lại, tôi nhìn nơi chứa đựng những ký ức vui vẻ và đau thương thuộc về tôi và Bạch Phi lần cuối cùng.
Tôi cong môi khẽ cười, bật bật lửa trong tay lên, ném nó về phía cánh cửa.
Ngay lập tức, căn nhà 'uỳnh' một tiếng lớn, một ngọn lửa khổng lồ cháy hừng hực xuất hiện nuốt chửng căn nhà, trở thành ánh sáng duy nhất bừng cháy giữa đêm đen lạnh lẽo.
Tôi bị sức nóng hất văng ra xa, mọi âm thanh truyền vào trong tai đều bị tiếng 'ong ong' che lấp, tôi biết màng nhĩ của bản thân đã bị tổn thương, ngoài đau đớn như bị kim nhọn đâm thật sâu vào lỗ tai ra thì tôi cái gì cũng không cảm nhận được. Khi ngã xuống đất, tôi cũng không dừng lại lấy hơi mà cố gắng đứng dậy chạy đi, hòa mình vào bóng tối tĩnh mịch.
Tự thuật đến đây, tôi vẫn nhớ dáng vẻ chạy trối chết khi đó của bản thân cỡ nào chật vật.
Những ngày sau đó? A, không bất ngờ gì một đứa trẻ sở hữu dung mạo đẹp tuyệt lại lang thang trên vỉa hè vắng bóng hiển nhiên sẽ bị kẻ xấu bắt cóc.
Trên đường đi tới biên giới ngoại quốc, tôi ngồi trong thùng hàng xe tải, thờ ơ nhìn đám phụ nữ từ nhỏ tới lớn này nức nở khóc lóc, không biết đã qua bao lâu, khi có người mở cửa xe đưa đồ ăn, tôi mới nhận ra, nguyên lai trời đã tối như vậy.
Tôi tựa lưng lên thùng hàng, tự cởi trói tay chân cho mình, thủ pháp tự cứu này tôi học rất nhiều khi đi làm thêm. Nhân lúc gã canh cửa không chú ý, tôi vén áo, bóc mấy lớp băng keo ra, sau đó lấy con dao nhỏ được bọc vải ra khỏi người.
Tôi tiến đến gần, thò đầu ngó ra ngoài, chỉ thấy có hai tên canh cửa đang ngủ gật liền móc dao ra, tại tên gần mình nhất một đao cắt đứt cổ họng, tên canh cửa ấy đến mí mắt cũng chưa kịp mở, đương nhiên, cũng sẽ không có cơ hội đó nữa.
Đám phụ nữ trong thùng xe thấy vậy ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, trong đôi mắt xinh đẹp tuyệt vọng còn nhuốm màu sợ hãi.
Tôi không một tiếng động đặt gã ta sang một bên, lại nhẹ nhàng đi đến chỗ kẻ còn lại, lặp lại chiêu cũ chấm dứt một sinh mạng khác.
Tôi biết lực tay của mình có bao nhiêu khỏe, trong những lần làm thêm đấy, nếu xương cốt không đủ cứng, khí lực không đủ mạnh sẽ không thể cùng lúc làm được nhiều việc tới vậy.
Nhưng tôi cũng tự biết chính mình cũng chẳng mạnh đến vậy, ba mạng người trong tay tôi đều do tôi dùng thủ đoạn lén lút đoạt đi, nếu thực sự đối đầu trực diện, tôi chết là điều không thể nghi ngờ.
Gϊếŧ người xong tôi vẫn như cũ cắm đầu bỏ chạy. Từ sau cái chết của Bạch Phi, tôi triệt để đối với thế giới mất đi thương cảm, thỉnh thoảng đi trên đường cái, nghe thấy những người khác hàm súc nhìn tôi, ánh nhìn thương hại như thấy đồ vật tội nghiệp ấy cũng chẳng nhấc lên sóng gió gì trong tôi.
Tôi trước giờ chưa từng vì người khác mà đau buồn, ở thời khắc này và cả tương lai về sau nữa, tôi cũng sẽ không đối với bản thân có cái bất luận gì đau buồn.
Tôi sống ngày qua ngày như thế nào? Cướp giật a, những đứa trẻ làm chung công việc giống như tôi cũng không muốn lại gần tôi, tôi vốn dĩ không quan tâm nhưng lại vô tình nghe được lý do tại sao, bởi vì tác phong của tôi rất điên, cái loại lấy luôn cả mạng mình ra chơi khiến những kẻ cùng nghề không muốn có bất kỳ giao thiệp nào với tôi.
Tôi cũng rất nhanh ném những chuyện này ra sau đầu. Vào một buổi tối nọ, như thường lệ tôi bị người ta rượt đuổi đến thở không ra hơi, tôi chạy vào trong con hẻm nhỏ cắt đuôi đám người đấy, thấy bọn họ hoang mang tản đi tìm chỗ khác, tôi còn chưa kịp tỏ thái độ thì tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Một kẻ đàn ông lạ hoắc mặc áo khoác gió đứng trước mặt tôi, ông ta vuốt cằm, nhướng mày nhìn tôi trên dưới như đánh giá một món đồ vật được trưng bày nào đó. Biết không thể đánh lén hay dùng thủ đoạn không quang minh chính đại nào, tôi nắm chắc dao trong tay, xông lên trước, trực tiếp đối đầu với ông ta.
So với công phu mèo cào loạn xạ của tôi, kỹ thuật của ông ta thật sự rất đỉnh, đánh cho tôi nằm trên đất không dậy nổi. Tôi kìm nén đau nhức, tiếp tục bức ép bản thân đứng dậy đánh tiếp.
Đêm này, hoặc là ông ta chết, hoặc là tôi chết.
Người đàn ông nhìn tôi đến hít thở cũng xong lại vẫn vọng tưởng cố gϊếŧ ông ta cho bằng được, trong mắt lập lòe một tia sáng tôi không hiểu nổi, ông ta cười nói: "Liều mạng như vậy là muốn chết sao?"
Tôi lau máu mũi, ném dao cầm tay đi, nhặt cây côn thép bên cạnh phi đến, lại bị người đàn ông đạp cho bắn về phía sau, đập mạnh lưng lên bức tường gạch sần sùi, thậm chí tôi còn cảm thấy hình như đầu mình còn va trúng cột điện cạnh thùng rác, lực đạo không nhẹ đâu.
Tôi quỳ bò bên cạnh thùng rác, một tay chống đỡ mặt đất, một tay đè chặt bụng, chịu đựng dạ dày quặn thắt dữ dội, tôi ho mạnh mấy tiếng muốn nôn ra chút gì đó, kết quả ngay cả nôn khan cũng chẳng nôn được.
Nếu không phải bụng rỗng không có tí gì trong dạ dày, tôi chắc chắn sẽ bị tên đàn ông này đánh cho nôn ọe không ngừng.
Đau quá...
Tầm mắt tôi như nhòe đi, nhưng tôi vẫn đứng ở đây, vẫn thanh tỉnh để chịu đòn. Tôi làm lơ từng bộ phận trên cơ thể đều đã đau đến phát điên, tôi thầm nghĩ, Phi Phi của tôi khi đó có phải cũng đau như thế này không?
Tôi không nhớ bản thân đã đứng dậy bao nhiêu lần, lại bị người đàn ông thẳng thừng đánh cho nằm đất bao nhiêu lần. Tôi rất muốn ngất đi, nhưng là du͙ƈ vọиɠ cầu sinh của tôi mãnh liệt hơn tôi tưởng, tôi không ngất được.
Tôi run rẩy bò dậy, lại không khống chế được cơ bắp nhức mỏi ngã xuống lần nữa, cằm tôi va đập trên mặt đất đến chảy máu, tôi biết chính mình lúc này thực sự quá thảm hại.
Người đàn ông tiến đến chỗ tôi, ngồi xổm xuống, đưa tay túm tóc tôi kéo lên ép tôi đối mặt với ông ta, nhìn thẳng vào đôi mắt phủ đầy sương mù lại không chịu đóng lại của tôi: "Đúng thật là liều mạng, mày ngay cả mệnh cũng không cần. Một kẻ chán đời lang thang đi tìm kiếm sự tử vong, hay lắm."
"Chịu đòn lâu như vậy còn chưa ngất, cô bé, tố chất của mày rất tốt đó." Tên đàn ông vui vẻ nói: "Để mày chết đi thật lãng phí một hạt giống tốt, còn không bằng đưa cho tao sử dụng."
Tôi cố gắng nâng cánh tay lên, lại phải như cũ từ bỏ mà hạ xuống. Tôi thực sự không hiểu, nhiều lời làm gì thế không biết, ông ta nên ngừng nói và gϊếŧ tôi đi chứ.
Hơn hết, ông ta nói toàn thứ tiếng tôi không hiểu, ngoài việc thêm phiền cho tôi ra thì chẳng làm được gì.
Tôi chờ đợi một cái chết thống khoái, thế giới lại càng đối nghịch với tôi, tên đàn ông đó thế nhưng cứu tôi, tôi mẹ nó muốn chửi tục một tiếng, lại không có sức mà mở miệng.
Ông ta xách tôi tới bệnh viện, sau đó tôi nằm liệt trong bệnh viện bốn tháng trời.
Chưa nói tới vết thương ngoài da, suy dinh dưỡng, gãy tứ chi, xương sườn và cột sống lưng bị nứt, phần đầu bị động não nhẹ, chỉ cần mấy cái xét nghiệm này thôi đã đủ khiến người ta kinh hãi. Không thể tin được, tôi vậy mà đủ tỉnh táo để nhận những thống khổ đấy, tôi châm chọc cười hai tiếng, giây tiếp theo liền ngất đi trong thuốc gây mê của bác sĩ.
Người đàn ông cứu vớt tôi, ném tôi về tổ chức của ông ta dạy tôi cách sống sót, dùng biển lửa xương máu tôi luyện khả năng của tôi, biến tôi trở thành một con người không gì không làm được, cũng khiến tôi mang trong mình tội nghiệt không thể siêu thoát.
Đến tận phút cuối cùng của cuộc đời tôi cũng sẽ không cảm kích ông ta dù chỉ một chút, là ông ta muốn lo chuyện bao đồng, tôi vĩnh viễn sẽ không biết ơn ông ta.
Thời điểm lại vào bệnh viện lần nữa, tình trạng khi đó của tôi có thể nói là nguy kịch, tôi không nhớ rõ mình vì cái gì lại đem bản thân giày vò đến sống dở chết dở tới vậy, tôi chỉ nhớ mình đang làm nhiệm vụ được giao như bình thường, sau đó?
Phải rồi, sau đó tôi nhìn thấy thân ảnh của Bạch Phi. Không sai, tôi nhìn thấy.
Trong mắt tôi lúc đấy chỉ còn lại bóng dáng của Bạch Phi, nào có tinh lực chú ý đến cái khác. Tôi điên cuồng đuổi theo bóng lưng của Bạch Phi, đến khi tôi nhận ra khác thường thì sau lưng đã đột nhiên nóng rực lên như bị ngọn lửa sờ sờ thiêu đốt, da thịt bốc khói rồi vỡ thành từng mảng, loại đau đớn kịch liệt này so với lăng trì còn thống khổ hơn nhiều, tôi cố gắng vươn tay bắt lấy Bạch Phi, kết quả lại bị đại não cưỡng chế ngắt ý thức, lâm vào hôn mê.
Rõ ràng là gần ngay trước mắt, chỉ cần vươn tay thêm chút nữa thôi là chạm tới rồi, nhưng tại sao đến cuối cùng tôi cái gì cũng không giữ được?
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, phần lưng bị quấn cứng một lượng lớn vải băng gạc làm tôi không thể cử động, điều này không khiến tôi kinh ngạc, nên kinh ngạc phải là Bạch Phi đang ngồi bên cạnh tôi.
Tròng mắt tôi co rụt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Phi, cánh môi mấp máy liên tục lại không thốt được chữ nào, cả nửa ngày trôi qua mới nặn ra được hai tiếng: "... Phi Phi?"
Bạch Phi ngồi bên cạnh tôi không phải là Bạch Phi trong ký ức đẹp nhất của tôi, mà là trong cơn ác mộng đáng sợ nhất.
Nửa bên mặt em ấy vẫn đầm đìa máu như năm đó, bộ quần áo nhớp nháp máu tươi trên người cũng không thay đổi, em ấy cong khóe môi tím bầm, rạng rỡ cười với tôi, thoạt nhìn như đang an ủi tôi. Nhưng cũng chỉ có mình tôi biết, dùng bộ dạng này mà nở nụ cười với tôi, như thế nào ám ảnh, lại như thế nào ác liệt.
"Dư Dư, Phi Phi chết rồi. Phi Phi của Dư Dư chết rồi. Trong khi bị ba ba nắm đầu đập không ngừng nghỉ vào cạnh chân ghế, Phi Phi đã gọi tên của Dư Dư rất nhiều lần..." Bạch Phi nghiêng đầu, tủm tỉm cười: "Chính là, vì cái gì Dư Dư vẫn không có xuất hiện qua a? Dư Dư đến tột cùng đã ở nơi nào a?"
Không sai, thời điểm em trai hấp hối trên bờ vực tử vong, tôi đã ở đâu? Tôi mẹ nó đã ở đâu!
Tôi cắn chặt răng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, đối diện với nụ cười thiên chân trước sau như một của Bạch Phi, tôi chỉ có thể khàn giọng nghẹn ngào: "Phi Phi... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."
Bạch Phi xoay người nằm trong vòng tay tôi, dùng đôi đồng tử huyết sắc (màu đỏ) quỷ dị xinh đẹp đó phản chiếu gương mặt tái nhợt của tôi: "Phi Phi... Phi Phi chết thật thảm."
Đúng vậy, Phi Phi của tôi chết thật thảm.
Bạch Phi giơ tay vuốt ve má tôi, khẽ cười: "Như vậy, Dư Dư có phải nên vì Phi Phi mà làm gì đó không? Chẳng hạn như, trả thù?"
Tôi cúi đầu, khóc không thành tiếng, từng giọt nước mắt 'tí tách' rơi xuống xuyên qua bàn tay của Bạch Phi thấm ướt lên tấm chăn đắp trên người tôi. Tôi nói: "Được."
Phi Phi muốn cái gì đều được.
Kể từ đó tôi bắt đầu lên kế hoạch cho một công cuộc báo thù thập phần hoàn mỹ, tên ngốc luôn cố gắng làm bạn với tôi biết được liền dạy tôi cách chế tạo thành phần của thuốc nổ và bom tái sử dụng, tôi có thể cảm ơn anh ta bằng lời, nhưng sẽ không thật sự cảm kích anh ta trong lòng.
Trong những năm đó, tôi gặp được một cô bé đáng yêu không kém gì Bạch Phi, tôi vốn không định có tiếp xúc gì với nó, lại phát hiện Bạch Phi đã đi đến bên cạnh nó, vui vẻ bay vòng quanh nó.
Thấy tôi nhìn sang, Bạch Phi lại bay tới nơi tôi đứng, ôm lấy bả tôi, cười nói: "Dư Dư, có phải cô ấy rất đẹp không?"
Tôi đảo mắt qua chỗ cô bé, lạnh lùng nói: "Không đẹp như Phi Phi."
Bạch Phi nghe vậy rất vui vẻ, đưa tay lau một bên mặt dính máu của mình, nhưng cố gắng gạt máu tươi đi bao nhiêu lần thì nó vẫn từ trên đầu chảy xuống, làm thế nào cũng không được. Nhìn một màn này, trong mắt tôi chỉ có sự hổ thẹn đến cùng cực và tia đau khổ không gì sánh bằng.
Bạch Phi nói muốn chơi cùng cô bé, tôi liền tiếp cận nó, khi Bạch Phi đã cảm thấy nhàm chán với nó, tôi liền tiễn nó xuống hoàng tuyền. Đừng nói cái gì áy náy với tội lỗi, bởi trong mắt tôi, nó chỉ một công cụ mua vui tạm thời cho Bạch Phi mà thôi.
Tôi biết Phi Phi của mình đã sớm chết trong căn nhà rực lửa năm đó rồi, tôi đã đi khám chuẩn đoán bệnh tình, chỉ cần tôi tìm bác sĩ chữa trị căn bệnh ngọt ngào này, Phi Phi luôn bên cạnh đồng hành những năm ở ngoại quốc sẽ biến mất.
Nhưng là, tôi thực sự không bỏ được em ấy, tôi như thế nào bỏ được đây?
Lại qua hai năm, tôi vô tình gặp lại mẹ của chúng tôi. Người mẹ nhu nhược trong trí nhớ của tôi bây giờ rất hạnh phúc, bà ta trìu mến ôm lấy đứa bé không kém Bạch Phi bao nhiêu tuổi, lại được người đàn ông tuấn tú bên cạnh ôn nhu hôn lên gò má.
Ấm áp là vậy, hạnh phúc là vậy.
Bạch Phi ngừng bay thành vòng tròn quanh người bà, ủ rũ trở về bên cạnh tôi, rầu rĩ nói: "Mẹ không cần chúng ta nữa sao?"
Tôi nhìn chòng chọc thân ảnh một nhà ba người kia, trong mắt chỉ chứa sự rét lạnh: "Là chúng ta không cần bà ta."
Tôi bám theo mẹ tôi tìm nhà của bà, ba người này thế nhưng lại sống ở ngoại ô vắng vẻ, xem ra bọn họ rất tận hưởng không khí chỉ có mình bọn họ quây quần bên nhau mà không bị hàng xóm làm phiền đúng không?
Bọn họ chắc đến chết cũng không nghĩ tới việc này vậy mà càng khiến công tác phạm tội của tôi càng thêm dễ dàng, mà chính bà ta cũng không nghĩ tới hai đứa con bản thân mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sẽ phá nát cuộc sống êm đềm mới của bà ta, trở thành bùa đòi mạng của bà ta.
Tôi đến nhà bà ta vào một buổi tối ánh trăng thanh lãnh, tôi và Bạch Phi đứng ở ngoài cửa nhìn mẹ chúng tôi vui vẻ cười nói với chồng con mới của bà ta trong bữa tối ánh nến đầy ấm cúng.
Tôi lịch sự bấm chuông cửa, khi cửa vừa hé mở liền nhấc chân đạp thật mạnh, người mở cửa là ông chồng đẹp trai của bà ta, ông ấy ngã ngồi trên đất, như khó hiểu lại như tức giận mà nhìn tôi.
Tôi bước vào, đóng cửa lại. Tôi giơ súng trong tay lên, lay lay đầu súng muốn ông ấy lùi ra sau. Ông chồng đó giơ hai tay lên, từ từ lùi bước, người mẹ thân ái của chúng tôi nhận thấy tình hình không ổn liền đi ra xem xét, ngay lúc nhìn rõ gương mặt tôi, bà ta mặt cắt không còn giọt máu.
Tôi đi vào phòng ăn, dí súng vào Thái Dương đứa con bé bỏng của bà ta, nhìn hai kẻ này hoảng sợ lắc đầu cầu xin tôi, tôi mới mỉa mai nói: "Thật là hạnh phúc. Một người chồng ôn hòa tuấn tú, một cậu con trai đáng yêu ngoan ngoãn, thứ bà cần cũng chỉ có hai cái này thôi nhỉ?"
Mẹ tôi hai mắt đỏ bừng, run rẩy nói: "Thực xin lỗi, Dư Dư, tha thứ cho mẹ. Mẹ chỉ là quá mệt mỏi, mẹ cũng không muốn bỏ con lại..."
Tôi mở chốt an toàn: "Nếu đã không thể đem tôi đi, vì sao lại bỏ luôn cả Phi Phi?"
"Mẹ... Mẹ... Thật xin lỗi..." Bà ta bụm mặt khóc lóc: "Mẹ không chịu nổi cuộc sống như lao tù đó nữa, Dư Dư, xin con hãy hiểu cho mẹ..."
Vậy ai hiểu cho Phi Phi của tôi bây giờ? Ai hiểu cho Phi Phi của tôi bây giờ!
"Em yêu, chuyện gì đang diễn ra thế này? Em quen biết cô ta?" Người đàn ông hoang mang lên tiếng, cắt ngang cuộc trao đổi giữa hai chúng tôi.
Tôi đưa súng về phía người đàn ông bắn hai phát, mỗi phát đạn đều chuẩn xác ghim thẳng vào bắp đùi ông ấy, xong xuôi tôi liền đổi hướng, chĩa súng ngay bàn tay nhỏ của đứa bé mà bắn tiếp một phát.
Trong lúc mẹ tôi nhào đến người đàn ông dùng tay cầm máu cho ông ấy, nghe được tiếng khóc thảm thiết của con trai bà ta sau phát súng cuối cùng, bà ta tuyệt vọng kinh hô: "Không ——!! Dư Dư, con điên rồi! Con điên thật rồi! Nó chỉ là một đứa trẻ, Dư Dư, đứa trẻ không có tội tình gì cả!"
Vậy Phi Phi của tôi thì có tội sao?
Tôi làm ngơ bà ta mà bắn nốt cái tay còn lại của đứa bé, nghe nó khóc thét ở bên cạnh tôi cũng không có cảm giác tội lỗi gì. Thấy người đàn ông định đứng dậy phản kháng, tôi nhấc súng bắn vào vai ông ấy, thành công làm ông ngã xuống.
Mẹ tôi ôm người đàn ông vào lòng, dùng ánh mắt đẫm nước tràn ngập thù hằn và cừu hận nhìn tôi: "Bạch Khởi Dư, mày không phải con tao, mày là một con quỷ, là hiện thân của ác quỷ. Nếu biết mày sẽ hủy hoại tao thế này, tao chắc chắn sẽ gϊếŧ mày ngay từ khi mày còn trong trứng nước!"
Tôi còn chưa tỏ thái độ, Bạch Phi đã ôm lấy đầu tôi, bĩu môi nói: "Mẹ xấu, Dư Dư mới không phải."
Tôi yếu ớt cười với Bạch Phi, sau đó quay đầu nhìn lại bà ta, thờ ơ nói: "Tôi muốn khiến cho bà sống không được mà chết cũng không xong, nhưng Phi Phi không muốn ở đây thêm để bị bà làm bẩn mắt, vì vậy, hoan nghênh bà từ Địa Ngục bò trở về tới gϊếŧ chết tôi."
Tôi tới chỗ cửa sổ đẩy cửa ra, lấy can xăng tôi đã tiện tay mua khi trên đường đến đây, rải đều lít nước ra khắp nơi, từ phòng bếp đến phòng khách.
Tôi cầm súng bắn hai phát đạn vào cổ chân mẹ tôi, khiến bà ta đau đớn ngã vật xuống.
Trước khi rời khỏi, tôi có hỏi bà ta một câu: "Bà biết cảm giác bị thiêu sống là như thế nào không? Ba ba và Phi Phi đều đã biết a." Tôi cũng sẽ được biết, nó chỉ đơn giản là chuyện sớm muộn.
Tôi rời khỏi căn nhà của gia đình mẹ tôi, sau khi quăng bật lửa vào bên trong, nghe tiếng động truyền đến sau lưng, tôi cũng không quay đầu lại nhìn xem.
Ngày hôm sau, tôi và Bạch Phi về nước. Khi ngồi trên máy bay, Bạch Phi bay tới bay lui nhìn mọi người, nhìn chán em ấy sẽ trở lại chỗ tôi, theo thói quen nhào vào lòng tôi hưởng thụ ôm ấp của tôi, thấp giọng trò chuyện cùng tôi.
Tôi biết ánh mắt e ngại của người khác khi nhìn tôi nói chuyện với không khí kỳ quái đến mức nào, nhưng tôi không có ý định quan tâm. Phi Phi của tôi chỉ cần mình tôi nhìn thấy là được rồi, người khác có thấy được hay không không phải là vấn đề.
Tôi thuê một căn nhà nhỏ, khi chuyển vào nhà mới tôi làm một bàn đồ ăn toàn những món Bạch Phi thích, Bạch Phi muốn chạm vào chúng, lại không bất ngờ gì xuyên thẳng qua luôn.
"Dư Dư, Phi Phi không thể ăn." Bạch Phi rút tay về, giọng điệu buồn rầu.
Tôi muốn nói một câu an ủi 'không sao cả, không ăn thì không ăn', nhưng tôi là kẻ gián tiếp khiến em ấy chết đi trong đau đớn, biến em ấy thành thế này, tôi có tư cách gì nói ra đây?
Tôi đi tìm hiểu tình huống hiện tại của Lưu Mãn Mãn, nhìn cô vui vui vẻ vẻ bên gia đình và bạn bè như vậy, tôi không cam tâm, thật sự không cam tâm. Thù này không báo, tôi không phải họ Bạch.
Ngày thực hiện kế hoạch, tôi đã làm một bia mộ cho Bạch Phi để đánh dấu ngày trọng đại này, nó sẽ là ngày kỷ niệm của hai chúng tôi. Có lẽ sau khi tôi chết đi, sẽ triệt triệt để để biến mất mà không một ai nhớ tới, tôi thấy không sao cả, nhưng nếu đối tượng là Bạch Phi thì không được.
Tôi tạo một bia mộ đơn giản cho Bạch Phi ở trên đỉnh núi, dù không có đồ cúng di ảnh như những cái khác nhưng Bạch Phi vẫn hết sức vui vẻ, em ấy cười khanh khách bay quanh bia mộ rất nhiều vòng.
Tôi cũng cười, ở nơi em trai không thấy giấu đi hai bàn tay sưng đỏ cực kỳ đáng sợ, máu chảy qua từng lớp da sứt sẹo như bị lột ra của tôi rơi xuống đám cỏ dưới chân, tôi thản nhiên chùi mạnh tay vào áo khoác, mặc kệ đau đớn như bủa vây mà đến.
Nơi có bia mộ của Phi Phi, không nên bị bất cứ thứ làm bẩn, kể cả tôi.
Bước đầu của kế hoạch, tôi tiếp cận ba ba của Lưu Mãn Mãn — Lưu Thịnh Chương, phát hiện ông ta không có biểu hiện thèm muốn thầm kín nào khi nói chuyện với tôi, tôi cười khẩy, nhân lúc ông ta không chú ý bỏ thuốc phiện vào trong ly nước của ông.
Nhìn ông ta hưng phấn không cầm được lại mơ màng không biết đâu là trời đất, tôi để mặc ông ta nửa lôi kéo tôi về khách sạn, thời điểm bị ông ta đè trên giường, tôi bình thản lấy điện thoại bấm gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến, họ đạp tung cánh cửa phòng, giữ chặt Lưu Thịnh Chương đang muốn cởϊ qυầи tôi, tôi 'hoảng sợ' túm chăn che thân mình, vùi đầu vào trong lòng nữ cảnh sát, mặt không đổi sắc nức nở khóc lên.
Kế tiếp cái gì sẽ xảy đến với nhà họ Lưu a?
Lưu Thịnh Chương hiển nhiên bị bỏ tù và phải bồi thường cho tôi một số tiền tương ứng, nếu trong người ông ta là thuốc kíƈɦ ɖụƈ mà không phải thuốc phiện thì mức án tù giam cũng sẽ không nặng đến thế.
Tôi ở trong tối nhìn Kiều Nhã (mẹ của nữ chủ) nhảy lầu bỏ mình, tận hưởng dáng vẻ Lưu Mãn Mãn không màng máu tươi mà ôm chặt mẹ mình tuyệt vọng gào khóc, một thân nhếch nhác mặc người chụp ảnh như trong sở thú.
Bạch Phi từ phía sau ôm lấy vai tôi, đặt cằm lêи đỉиɦ đầu tôi, vui vẻ bật cười: "Khi Phi Phi chết, Dư Dư có phải cũng không khác gì Lưu Mãn Mãn đúng không?"
"Khác."
Bạch Phi hơi sửng sốt, im lặng cười cười, không định hỏi tiếp.
Tiếp theo, nhìn thấy Lưu Mãn Mãn vẫn gượng được sống như người bình thường, tôi lạnh nhạt quan sát hai người bạn thân đang cố gắng vực cô dậy này.
Bạn nói tôi làm sao mà khiến hai người bạn lo chuyện bao đồng này chết trước mắt Lưu Mãn Mãn đây?
Những ngày đi theo dõi hai kẻ này, tôi phát hiện bọn họ đều có thói quen uống nước cam bổ sung vitamin vào sáng sớm, vì vậy tôi thật cẩn thận vào lúc nửa đêm lẻn vào nhà bọn họ, thả cổ trùng tôi mua được vào chai nước cam trong tủ lạnh, sau đó không một tiếng động rời đi.
Cổ trùng này ký sinh ở trong cơ thể, chỉ vỏn vẹn hai ngày thôi đã có thể tàn phá và hủy hoại cơ thể mẹ một cách nặng nề nhất.
Tôi nhìn hai kẻ này như bình thường bồi Lưu Mãn Mãn đi chơi, lại đột nhiên ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn, lại nhìn Lưu Mãn Mãn luống cuống chân tay gọi xe cứu thương rồi hô hào tìm kiếm sự giúp đỡ.
Đến tận lúc hai người bạn thân chết, Lưu Mãn Mãn vẫn không đợi được xe cứu thương, cũng không có ai hướng cô đưa tay giúp đỡ.
Tôi và Bạch Phi cùng nhau xem những ngày tháng thống khổ sống không bằng chết của Lưu Mãn Mãn như một bộ phim ngắn tập, nhìn cô giãy giụa trong vực sâu rồi được tình yêu đưa ra cọng rơm cứu mạng.
Tôi nhận thấy tình trạng của Lưu Mãn Mãn đã khá lên, bèn tiếp tục tiến hành kế hoạch theo dự định. Trong lúc rời khỏi nơi giam giữ đồng nghiệp của Lưu Mãn Mãn, tôi còn dư thời gian để dẫn Bạch Phi đi công viên giải trí chơi đùa.
"Mẹ ơi, sao chị kia cứ nhìn chằm chằm cái xích đu kia vậy? Ánh mắt của chị ấy trông thật đáng sợ..."
Tôi đã nghe thấy như thế.
Nhưng tôi cũng không quay đầu lại để nhìn xem là tên nhóc nào nói chuyện, vẫn như cũ lẳng lặng chăm chú nhìn Bạch Phi vui vẻ ngồi trên xích đu đung đưa.
Những gì xảy ra trong kế hoạch thuận lợi hơn tôi nghĩ, cho dù có một số thành phần chính nghĩa thích quản chuyện bao đồng cũng không làm ra sự việc ngoài ý muốn nào.
Mỗi một lần làm nạn nhân chết trước mắt Lưu Mãn Mãn, tôi đều sẽ để lại một lời nhắn giống nhau bằng chính máu tươi của bọn họ xem như hỏi thăm cô.
「 Gửi đến mày lời chào tốt đẹp nhất —— Bạch. 」
Tôi đã liên tục nhắc nhở Lưu Mãn Mãn ai là hung thủ, cũng rất nhiều lần nhắc nhở cô vì cái gì phải chịu đựng những điều này. Tôi muốn cô phải nhớ rõ nạn nhân sau cùng thật sự là ai.
Ngày qua ngày nhìn Lưu Mãn Mãn như phát điên mà tìm kiếm tôi, tôi cũng chỉ hờ hững coi đối phương hệt như một con rối bị tôi tùy ý đùa bỡn, quanh đi quẩn lại ba năm, tôi quyết định kết thúc trò chơi nhàm chán này.
Mời bọn họ đến tòa nhà bỏ hoang lâu năm không kiên cố mang trong mình gần ba mươi quả bom đang đếm ngược, chuẩn bị sẵn khói thuốc mê nghênh đón bọn họ, còn có, dùng những người có quan hệ tốt với Lưu Mãn Mãn làm quà chào mừng, chủ nhà là tôi và Bạch Phi đều đã sẵn sàng để đón khách.
Bọn họ ngất đi đúng như trong dự kiến, tôi khó khăn vác từng người lên tầng chính giữa. Tôi không muốn buổi chào đón của tôi ở tầng cao nhất, bởi tôi sợ thời điểm tòa nhà này sụp đổ, bọn họ vẫn còn sống, thế này thì thật không tốt.
Ba mươi phút đồng hồ nói ngắn không ngắn mà dài cũng không dài, Lưu Mãn Mãn và người yêu nhỏ của cô tỉnh lại đầu tiên, vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt đen láy to tròn đó liền bừng lên lửa giận, ngọn lửa đó lớn đến mức phảng phất như có thể thiêu chết tôi trong đấy vậy.
Tôi dùng buổi nói chuyện này làm lần giao tiếp cuối cùng với thế giới, tôi kể cho Lưu Mãn Mãn nghe những người từng bất hạnh bỏ mình đã có vẻ mặt tuyệt vọng và dáng vẻ cầu xin như thế nào khi đối mặt với tử vong. Cũng nói cho cô nghe làm sao Lưu Thịnh Chương làm sao lại dính bẫy hay cách tôi luôn ngầm kíƈɦ ŧɦíƈɦ bức tử Kiều Nhã, ngay cả hai người bạn thân tai bay vạ gió cũng đều được tôi đem ra nói làm trung tâm của đề tài.
Bọn họ rốt cuộc cũng nhận ra hành động thực sự của tôi, vì để ngăn cản hành động đồng quy vu tận điên rồ này, người yêu nhỏ của Lưu Mãn Mãn còn cố gắng đối với tôi đưa ra một chút thiện ý, tìm kiếm sự lưu luyến Nhân Gian cuối cùng còn sót lại trong tôi, hòng muốn trấn an tôi mà còn thật tâm chân thành nói: "Bạch Khởi Dư, cô... vẫn là dừng tay lại trước khi quá muộn đi, đừng khiến chính mình đến đường lui cũng không còn."
Tôi đương nhiên biết mình không còn đường lui! Tôi từ đầu đã biết!
Tôi biết con đường mình chọn có bao nhiêu chông gai hiểm trở, biết cuối con đường không phải là nơi giải thoát, mà là vực thẳm chứa hàng vạn gai nhọn chờ đợi tôi bước hụt rồi đâm xuyên qua cơ thể tôi đến thịt nát xương tan.
Nhưng là, tôi không tìm được cách để quay đầu, thực sự không tìm được.
Tôi vốn không còn gì cả, tất nhiên sẽ không sợ mình bất cẩn đánh mất cái gì, bởi vì mọi thứ không có cách nào trở về được. Phi Phi không trở về được, tôi cũng không trở về được.
Tôi cúi đầu, nhìn đồng hồ nhỏ đeo ở cổ tay xem thời gian, chỉ còn chưa đầy năm phút nữa tòa nhà này sẽ nổ tung.
Tôi lấy ra một điếu thuốc khẽ hút, cùng Bạch Phi tựa bên cửa sổ ngắm ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, Bạch Phi nghiêng đầu, trong đồng tử huyết sắc chảy ra máu tươi, giống như đang khóc.
Em ấy hỏi: "Dư Dư, Dư Dư sắp chết rồi, có sợ hay không?"
Tôi thư thái nhả ra một làn khói, nhẹ nhàng đáp: "Không sợ."
Vì tôi rất may mắn, trước khi chết còn có Phi Phi ở bên cạnh làm bạn.
Đúng phút thứ năm, từ trên xuống dưới của tòa nhà bắt đầu nổ mạnh như pháo hoa, từng đoạn bê tông cốt thép bay tứ tung loạn xạ không có kết cấu, những mảnh vỡ sắc bén đi kèm với khói bụi nổi lên che lấp khung cảnh trước mắt, trong đó một cây cột thép dưới lực tác động của sóng xung kích do những quả bom tạo ra phi tới đâm thủng bụng tôi bằng lực đạo và tốc độ lớn nhất, ghim chặt tôi ở trên sàn nhà không thể động đậy, các bức tường từ trên tầng cao rơi xuống đè gãy xương cốt tứ chi của tôi, chậm rãi nghiền nát.
*Thất khiếu của tôi bây giờ đều đã đổ máu, tôi ho khan không ngừng, thẳng cho đến khi phun ra mấy ngụm máu mới dừng lại, tôi còn phát hiện, trong những ngụm máu đó còn trộn ít vụn nội tạng.
*Thất khiếu: 7 lỗ trên mặt, miệng, hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi. :>
Nhịp tim trong l*иg ngực đập 'thình thịch' liên tục nhanh một cách bất thường, Adrenalin tăng vọt theo từng giây phút, lần đầu tiên tôi có cảm giác mình cận kề tử vong gần đến như vậy, thật giống như giơ tay lên một chút là có thể chạm tới nó.
Có thứ gì đó đập mạnh vào đầu tôi, khiến tôi hoa mắt choáng váng, mặt tôi nhuốm đầy máu tươi, làm tầm nhìn của tôi trở nên đỏ lòm đáng sợ. Từng vết cắt nông sâu âm ỉ đau nhói ở khắp toàn thân không ngừng truyền tín hiệu kháng nghị vào đại não, cả người như bị ngàn cân đè nặng, mùi máu quanh quẩn tại chóp mũi nặng mùi đến mức tôi không có cách nào tiếp tục hô hấp bình thường.
Tôi thở hắt một hơi khó nhọc, thần trí tỉnh táo khiến tôi tận hứng hưởng thụ sự đau đớn không gì miêu tả được này đến giây cuối cùng. Vốn đang định nhắm mắt lại, tôi bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Phi đi đến trước mặt tôi.
Lúc này đây, Bạch Phi đứng đối diện tôi là Bạch Phi trong ký ức đẹp đẽ nhất, gương mặt và cơ thể của em ấy cực kỳ sạch sẽ, không có bụi bẩn, không có vết thương, cũng không có máu tươi.
Bạch Phi quỳ gối xuống ôm lấy đầu tôi, để tôi tựa vào hõm cổ em ấy như tôi đã từng làm lúc em ấy chết.
Bạch Phi đặt một nụ hôn lên trán tôi, chậm rãi kéo cao khóe miệng thành nụ cười ấm áp như trước kia: "Tất cả mọi thứ đều đã chấm dứt. Dư Dư, chúng ta đi thôi."
Nuốt xuống ngụm máu tanh muốn trào ra khỏi cổ họng lần nữa, tôi cười cười, hỏi: "Đi đâu?" Tôi còn có thể đi được nơi nào nữa?
"Đi đến nơi mọi đau khổ đều không có. Chúng ta làm lại từ đầu đi."
Tôi cong môi, dịu dàng đáp lại tiểu bảo bối của mình: "Được, chúng ta làm lại."
Bất luận em muốn cái gì, muốn làm gì, tôi đều sẽ thực hiện nó cho em.
Dẫu cho nơi em muốn đến có là Thiên Đường rộng lối hay vực sâu vạn trượng, tôi tuyệt đối sẽ không có nửa lời từ chối.
Lần này, tôi sẽ không để em phải một mình bước đi nữa.
———
*Góc nhỏ của truyện*
Tác giả quả quyết ném thùng sơn đi: Không tẩy trắng được, càng tẩy càng đen, Bạch Bạch, con ác quá.
Lưu Mãn Mãn tâm như tro tàn: Tôi chỉ đoán bậy thôi thế mà lại đúng rồi? Có thể nói Bạch Khởi Dư ban đầu định bỏ qua tôi, chính là sau đó Bạch Phi trong ảo giác của cô ta xúi giục cô ta gây sự với tôi đúng không?
Bắc Tư Hoài khóc không ra nước mắt: Tôi cả đời nhớ đến cô ấy, cô ấy lại chưa tới ba giây đã quên luôn tôi từng tồn tại qua trí nhớ của cô ấy. Họ tên không có tôi không nói, nhưng vì cái gì ngay cả câu thoại tôi cũng không có?
Số 25 mỉm cười: Vậy hóa ra tôi chỉ là một gã ngốc ngu si đần độn trong mắt cậu ta thôi ấy hả?
Bạch Phi rạng rỡ cười tươi ôm chặt thắt lưng Bạch Khởi Dư: Dư Dư tốt nhất thế giới!
Tác giả vuốt vuốt cằm, đáng khinh cười hề hề: Kỳ thực, nếu lấy cái thế giới này làm truyện độc lập, Bạch Phi sẽ là nam chính, Bạch Khởi Dư làm nữ chính. Thiếu nữ bệnh kiều cuồng em trai giai đoạn cuối coi khinh cả thế giới vs Thiếu niên ác ma đội lốt thiên sứ miệng nam mô bụng bồ dao găm?
Bạch Khởi Dư dịu dàng cọ cọ má với Bạch Phi: Có thể.
Bạch Phi mí mắt cong cong: Có thể!
Lưu Mãn Mãn 囧: Con mẹ nó, các người nghiêm túc đó hả? Hai tên điên này là chị em ruột đấy! Cầu các ngươi bình thường chút đi! (╯‵□′)╯︵┻━┻
(Tác giả: Hơn 12000 chữ, tay của tác giả vẫn ổn, thật sự. (ಥ‿ಥ))