Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 35: Ở trong tù làm một phạm nhân ngoan ngoãn. (14)

Chương 35: Ra oai! Thời điểm ta soái khí đến ta cũng phải sợ!

Bên trong nhà ăn là một mảnh tĩnh mịch đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người không hẹn mà cùng im lặng tập trung lên tình huống quái lạ của đôi nam nữ ở gần cửa ra, ngay cả người ồn ào nhất cũng không dám động đậy phát ra tiếng.

Thật ra, chuyện này vốn dĩ không đáng ngạc nhiên đến vậy, *plot twist trong mỗi cuộc bắt nạt của khu B không phải ngày một ngày hai, chỉ là nạn nhân nhỏ gấp ba lần kẻ bắt nạt lại quay sang đè người ta xuống, hung hăng như vậy, vẫn là khiến cho họ có hơi ngoài ý muốn, càng đừng nói phụ nữ trời sinh sức lực đã yếu hơn đàn ông.

*Plot twist: Thuật ngữ điện ảnh, chỉ kết cục xoay ngược không ai ngờ tới.

[ + 1 chỉ số ngầu. ]

[ + 1 chỉ số ngầu. ]

[ + 1 chỉ số ngầu. ]

[ + 1 chỉ số ngầu. ]

[ + 1 chỉ số ngầu. ]

[ + 1 chỉ số ngầu. ]

...

[ + 1 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 15/500. ]

(Hệ thống đang ở một thế giới khác, nhìn bảng thông báo thành tích bất ngờ hiện lên: ???)

Khởi Dư nhận thấy người dưới thân có dấu hiệu giãy giụa muốn thoát ra, tay cầm đũa đang sắp đâm vào tròng mắt đối phương liền tiến lên một chút, càng lúc càng gần, khoảng cách phi thường ngắn, chỉ cần gã bất cẩn chớp mắt một cái là sẽ bị chọc vào.

Cô đè mạnh chân xuống nghiền nát cổ tay người đàn ông, cười hì hì: "Đừng di chuyển nha, nếu mày còn muốn con mắt này."

Người đàn ông khó khăn nuốt nước bọt, trong mắt dần hiện lên vẻ kinh hãi. Con bé này, rõ ràng còn không lớn bằng một phần ba mình, tại sao sức lực lại lớn được như vậy? Hơn nữa, còn đang không ngừng tăng lực đì mạnh gót chân lên xương cổ tay yếu ớt của gã, dáng vẻ rõ ràng là muốn giẫm nát xương tay gã!

Gã đã quan sát rất lâu từ lúc cô ta mới bước vào phòng ăn, dáng người gầy gò nhỏ bé, thịt lại chẳng bao nhiêu, nhìn đi nhìn lại cũng nhìn không ra dựa vào thân hình gió thổi một cái là đổ đó có thể làm ra hành động phản kháng gì, chính vì vậy gã mới chọn cô ta làm con mồi tiếp theo của mình.

Bởi vì dáng dấp to con cuồn cuộn cơ bắp cùng với con mắt biết nhìn người cẩn thận của bản thân nên gã rất tự tin, những người trước đó như cá trên thớt mặc gã muốn làm gì thì làm lại càng khiến cho gã cảm thấy chính mình so với những người khác ưu việt hơn nhiều.

Gã đã tưởng con bé này sẽ không có gì khác biệt so với những kẻ đó, vì thế mới chọn nó làm trò tiêu khiển một chút, không nghĩ tới ——

Người đàn ông nghiến răng, biểu tình sợ hãi xen lẫn phẫn nộ khiến cơ mặt gã vặn vẹo, gò má có một vết sẹo kéo dài từ khóe miệng đến vành tai giật giật, gân xanh hằn rõ ở cổ không ngừng nổi lên, làm gương mặt vốn chẳng đẹp đẽ lại càng thêm xấu xí khó coi.

Đại khái là lần đầu lật xe trước mặt bao nhiêu người, muốn xông lên cào rách bản mặt tươi cười của kẻ đầu sỏ lại không cử động được, nghẹn một bụng lửa không có chỗ xả, vậy nên bộ dạng lúc này của gã đàn ông trong mắt người khác muốn dữ tợn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Khởi Dư thấy thế cười càng thêm thích ý.

Một kẻ luôn hô mưa gọi gió trước mặt người khác hiện tại chật vật đến đáng thương, lòng tự trọng không ai bì nổi bị con mồi của mình tùy ý đùa bỡn mà ném xuống đất, tư vị đó, hẳn là không dễ chịu đâu nhỉ?

Khởi Dư dùng cái tay còn lại nắm cằm người đàn ông, rũ mắt, khom người tới gần, chân càng mạnh mẽ đè lên cổ tay đã đỏ ửng của gã, cô câu môi, ngọt ngào cười với gã: "Quản lý bên khu B không ai dạy mày, đối với con gái nhà người ta phải biết thương hoa tiếc ngọc một chút sao?"

Dứt lời, bắp chân cô căng lên, dùng sức dập mạnh cục xương nhỏ nhô ra ở cổ tay đối phương vào góc cạnh của bàn ăn, tiếng 'răng rắc' biểu thị nứt xương vừa vang lên, gã liền theo đó đau đớn gào lên thảm thiết, cả người run run rẩy rẩy, mồ hôi vừa rịn bên Thái Dương lập tức chảy xuống.

"Kêu lớn như vậy, mày có đau không?" Khởi Dư bóp mạnh cằm người đàn ông, các đốt ngón tay cong lại, móng tay sắc bén ghim sâu vào lớp da mỏng ở sườn mặt gã, đáy mắt âm trầm đến đáng sợ: "Mày không nhìn thấy tao mới nãy nhăn mặt sao? Mày không cảm nhận được tao rất đau à? Người ở nơi này không ít, mày vì sao cứ phải chọc vào tao? Mắt không dùng nữa thì ném cho chó ăn, có cần tao giúp mày không?"

Khởi Dư vừa nói xong, người đàn ông liền thoát khỏi trạng thái chìm đắm vào đau nhức mà hoảng sợ nhìn thẳng vào đôi đồng tử xanh lục của cô gái nhỏ, phẫn nộ trong l*иg ngực ngày một xẹp xuống, ngược lại đáy lòng lại bắt đầu nổi lên từng đợt kinh hoàng khi đối mặt với ma quỷ, quỷ dị không nói nên lời.

Bởi vì phòng ăn lúc này yên tĩnh không chút âm thanh, lời nói hết sức bình thản của Khởi Dư cứ như vậy mà vang vọng khắp phòng, phóng đại truyền đến tai từng người, làm cho mọi người xung quanh mạc danh sởn gai ốc.

Khởi Dư cười khẩy, tay cầm cây đũa đang muốn chọc thẳng vào tròng mắt người dưới thân, thì phía cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng động rầm rã như có người đạp lên mặt sàn chạy tới, cô ngừng lại, quay đầu nhìn về chỗ cửa ra.

Mọi người thấy hành động khác thường của cô, cũng nhìn theo. Sau đó, xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ là sáu, bảy người mặc đồng phục màu xanh xám có dán số thứ tự cầm súng chĩa vào cô gái nhỏ và gã đàn ông, trong đó một người đứng ở hàng đầu tiên lạnh lùng nói: "Khu A phạm nhân số 44, cảnh cáo lần một, bỏ vũ khí xuống."

Khởi Dư im lặng nhìn toàn bộ họng súng đều chỉ thẳng nơi yếu hại của bản thân. Cô nhếch môi muốn cười, lại như bị khống chế mà hạ xuống, mấy lần há miệng muốn nói gì đó lại không thốt được tiếng nào, liên tục không thể theo ý mình khiến thần sắc cô tối sầm, ngón tay thon dài dần siết chặt cây đũa trong lòng bàn tay, gân xanh ở cổ tay căng lên, cách một lớp da trắng bệch phá lệ rõ ràng.

Cô rũ mắt nhìn sàn nhà sáng bóng dưới thân gã đàn ông, ở nơi tất cả mọi người không thấy cố gắng thu lại ý tứ muốn thuận theo người kia ở đáy mắt, ánh mắt lúc hung tợn lúc bất đắc dĩ, giống như là đang đấu tranh cái gì đó.

Xem ra số 44 không có ý định hợp tác. Người vừa mới nói giữ chắc súng ngắm đúng mi tâm của cô gái nhỏ, chuẩn bị lên tiếng thì chợt thấy cô ngẩng đầu, từ từ lùi lại, rời khỏi người gã đàn ông nửa nằm nửa ngồi trên bàn ăn, hai tay trắng nõn khẽ giơ lên, cây đũa kẹp trong kẽ ngón tay rơi xuống, phát ra tiếng thanh lãnh.

Vừa được giải thoát, gã muốn lập tức quay sang nắm chặt cổ tay sưng đỏ đã có dấu hiệu bầm tím của mình, lại nhớ tới tay còn lại cũng đang phải chịu tội, cuối cùng chỉ có thể nhấc cánh tay trái đau như đòi mạng sang nắm lấy cây đũa cắm trong mu bàn tay phải kéo ra, động tác không khống chế nổi mà run lẩy bẩy, trên mặt hiện lên nét thống khổ đau đớn.

Khởi Dư lạnh nhạt liếc đối phương một cái, sau đó nghiêng mặt nhìn về phía người cầm súng, lễ phép mỉm cười: "Ngài cảnh vệ số 1 này, xin hãy nhìn cho rõ, là gã bắt đầu trước, tôi chỉ là tự vệ, thực sự không phải cố ý vi phạm luật lệ a."

"Lần này có thể cho qua, lần sau không được phép tái phạm." Cảnh vệ số 1 gật đầu, di chuyển đầu súng chỉ đại một bên bàn ăn còn trống chỗ ngồi, hất cằm, ra hiệu cho cô tìm một chỗ nào đó thành thật ngồi xuống.

Khởi Dư dịu dàng cười, lùi dần về phía sau, ngồi lại chỗ bên bàn của bạn cùng phòng.

Cảnh vệ số 1 nhìn thoáng qua cô rồi tập trung tầm mắt lên người gã đàn ông của khu B, giọng điệu ban nãy khi nói chuyện với Khởi Dư còn lạnh lùng hơn nhiều: "Khu B phạm nhân số 31, kết thúc giờ ăn trưa anh không cần phải làm việc của buổi chiều nữa, chút nữa sẽ có người dẫn anh xuống tầng hầm chịu phạt. Hi vọng anh thành thật một chút."

Cảnh vệ số 1 vừa dứt lời, liền có không ít người của khu B nhỏ giọng mắng liên hồi, đại loại như là 'Thiên vị cũng không cần rõ ràng vậy chứ', 'Khu A thì nhỏ nhẹ cho qua, khu B động chút là xuống tầng hầm chịu phạt', 'Con mẹ nó, khu A không phải chỉ có tí đầu óc thôi sao, có cái đéo gì tốt'...

Gã đàn ông sau khi tỉnh táo lại vừa nghe vậy thì nóng nảy chửi tục mấy tiếng, tiếng xì xào bàn tán của khu mình liên tiếp truyền đến không dứt khiến gã càng bực bội, vì thế quay mạnh đầu, hung ác trừng bọn họ, lúc chạm phải ánh mắt chứa ý cười mỏng manh của cô gái nhỏ liền bất giác run lên, gã vội vàng cúi đầu tránh đi tia nhìn lạnh lẽo ấy, làm bộ cái gì cũng không liên quan đến mình, hết sức bình tĩnh.

Đội cảnh vệ hòa giải xong liền xoay người rời đi, để lại trong phòng ăn bầu không khí đã không còn căng thẳng như hồi nãy, nhưng đâu đó vẫn có chút ngưng trọng khó nói.

Khởi Dư quay hẳn người lại, muốn tìm đũa và thìa để tiếp tục ăn cơm lại không thấy đâu, cô chớp chớp mi mắt, chợt nhớ ra chính mình đều đã làm bẩn, căn bản không thể dùng lại.

Khởi Dư ảo não xoa tóc, da đầu không báo trước bỗng nhói lên, cô cứng mặt, bỏ tay xuống.

Cô đang muốn đứng dậy đi xin thêm đồ dùng thì phía đối diện đã đưa ra ở trước mặt cô, cô nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên số 17 sắc mặt thản nhiên cũng đang nhìn cô.

Khởi Dư nhận lấy, nói cảm ơn xong liền vùi đầu ăn cơm, hoàn toàn không để ý ánh mắt đánh giá như có như không của người chung quanh.

Số 2 chống cằm, cắn cắn đôi đũa, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú mà nhìn chằm chằm Khởi Dư: "44, lần đầu trải nghiệm cảm giác bị bắt nạt trong ngục tù thế nào?"

Khởi Dư nuốt xuống đồ ăn trong miệng, thờ ơ nói: "Đánh giá kém."

Số 2 tự cho là hợp lý gật đầu: "Cũng đúng, nhan sắc của gã thật sự là xấu đến xúc phạm người nhìn. 44, cô thật đáng thương."

Khởi Dư như tìm thấy bằng hữu tri giao, cười đến thập phần hài lòng: "Có đúng không? Tôi cũng cảm thấy vậy."

Mấy người ngồi gần đó đang nghiêng đầu nghe lỏm: "..."

Số 17 gắp khoai tây xào bỏ vào đĩa cơm của Khởi Dư, cong ngón tay gõ gõ bàn: "Giờ ăn trưa sắp kết thúc rồi, ăn nhanh lên nào."

Khởi Dư muốn nói mình không thích ăn khoai tây, mới nâng mắt đã bắt gặp số 17 đang híp mắt nhìn cô, không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm, nhân lúc số 17 không chú ý đến liền ném miếng khoai tây đó sang đĩa số 9.

Số 9: "..."

***

Lúc rời khỏi nhà ăn, người khu B không biết là vô tình hay cố ý mà tránh xa cô một khoảng nhất định, còn khu A ngoại trừ ngạc nhiên một chút thì vẫn giống như ban đầu, xem cô là người trong khu mình, không bắt chuyện cũng không tránh né.

Khởi Dư đầu tóc đã hết cảm giác đau nhức, có dư tinh lực chú ý thái độ của người chung quanh, thấy thế liền ý vị thâm tường mà nghĩ, không hổ là khu chứa chấp tội phạm tâm thần có IQ cao ngất ngưởng, đến chính bản thân mình còn chẳng buồn quan tâm thì đến cô là người ngoài có thể có cái biểu hiện gì?

Thời điểm đội bảo vệ an ninh rời khỏi phòng ăn không bao lâu, phía trong góc cuối cách cửa ra xa nhất cuối cùng cũng có xảy ra một vụ bắt nạt khác, nạn nhân đương nhiên là khu A, tuy rằng người đó không có giá trị vũ lực, nhưng biểu hiện từ đầu đến cuối tương đối bình thản.

Khởi Dư vừa ăn vừa xem như giải trí, khu B hết đấm lại đá, miệng như máy bắn thanh mà không ngừng nghỉ vũ nhục đối phương, kết quả người ta cả nửa ngày ngoại trừ nhăn mặt vì đau ra thì không hề để ý đến bọn họ, mặc cho bọn họ làm ra cái hành động gì cũng không phản ứng, so sánh với một khúc gỗ cũng không khác là bao.

Khởi Dư cũng từ đó phát hiện, khu A thật sự là khu tập trung nhiều kẻ chán đời nhất, bọn họ một lòng chỉ muốn chết, lại bị người tầng trên và bộ quản lý dùng nhà tù này giam bọn họ lại, ngăn cản bọn họ tìm chết. Số 17 có nói qua, tầng trên giống như từ trên người khu A tìm kiếm cái gì đó, cho nên đối với khu A hết sức chú trọng, chỉ cần bọn họ không cố tình đối nghịch thì khả năng xuống tầng hầm chịu phạt gần như bằng không.

Vậy nên nói, tầng hầm tựa như nơi chuyên dụng của khu B, khu B xuống dưới đó như bữa cơm hằng ngày, khu A lại ngay cả hình dáng và màu sắc tầng hầm một lần nhìn thoáng qua cũng chưa từng thấy, đem đặc điểm của con ngoan trò giỏi phát triển đến mức tối đa.

Khởi Dư liếʍ liếʍ môi, nghiêng đầu nhìn mọi người tụ lại bên người các quản lý chờ bàn giao công việc, sau đó tản ra việc ai nấy làm. Không ngoài dự đoán, có đội an ninh cùng nhân viên tầng trên ở đây canh giữ, khu B thành thành thật thật cách xa khu A, ngoan ngoãn đến bất ngờ.

Cô tiếp tục ở chỗ cây chung thụ buổi sáng mà ngồi rúc vào trong bóng cây của nó chờ mười phút, các quản lý cùng các phạm nhân khác đi đi lại lại, bận rộn vô cùng, có mỗi quản lý của cô là không biết chết ở đâu mà không thấy bóng dáng.

Cô sợ mình thoải mái mà lười thế này, những tên khác bị ép lao động sẽ tập trung hết giá trị thù hận lên người cô lần nữa mất.

Cứ như vậy lo lo sợ sợ chờ thêm mười lăm phút nữa, vị quản lý cả ngày hôm nay *thần long thấy đầu không thấy đuôi này của cô rốt cuộc cũng chịu xuất hiện, đang hết sức nhàn nhã đi tới chỗ cô.

*Thần long thấy đầu không đuôi: Ý chỉ hành tung bất định ấy.

Joe nhìn phạm nhân nhà mình như bị rút hết xương mà vặn vẹo người dựa lên thân cây chung thụ, so với mọi người khắp nơi bận tối mắt tối mũi thì hoàn toàn đối lập, nói là lười chảy mỡ cũng không quá.

Khởi Dư ngáp một cái, hơi giơ tay lên, đối với người trước mặt chào hỏi: "Hi."

Joe cầm bản kẹp cứng màu xanh gõ nhẹ lêи đỉиɦ đầu Khởi Dư, ung dung nói: "Nghe nói trưa nay tại phòng ăn cô gây chuyện?"

"Không có." Khởi Dư bất mãn đẩy đồ vật trên đầu ra: "Tôi bị bắt nạt, anh cũng chẳng có ở đấy để giúp tôi, tôi không phản kháng sẽ chết a!"

Joe nhún nhún vai: "Thật ngại quá, tôi có rất nhiều việc còn đang bỏ dở chưa giải quyết, không kịp để ý tới tình huống của cô, chân thành gửi đến cô lời xin lỗi."

Mặc dù đống thứ chưa giải quyết ấy là do anh ta trốn việc đi chơi.

Khởi Dư xua xua tay, không hề trông đợi Joe có thể làm được cái gì. Quản lý nếu quản được, khu A đã chẳng sớm như vậy bị khu B bắt nạt đến thảm hại.

Joe biếng nhác duỗi người thả lỏng cơ thể, vui vẻ lại thương hại mà nói: "Tuy rằng không phải cô khởi xướng, nhưng cô vi phạm nội quy là thật, xét thấy cô là nạn nhân, tôi chỉ cô phạt tới toilet nữ công cộng làm vệ sinh thôi. Tôi đã rất nhẹ tay rồi đấy."

Khởi Dư cạn lời: "Vậy tôi phải cảm ơn anh sao?"

"Ha ha, xa lạ như vậy làm gì, không cần khách khí."

Khởi Dư: "..." Bỗng dưng không muốn nói chuyện nữa.

Khởi Dư nhận ra thuộc tính 'thích cười trên nỗi đau của người khác' của Joe, ngay cả ý nghĩ muốn tuyệt giao cũng có rồi. Cô có thể đổi quản lý khác không?

Nếu ngày nào đó bị quản lý hố một phát, cô tuyệt đối không ngạc nhiên đâu.

Joe như không thấy ánh mắt ai oán của cô gái nhỏ mà cười không ngừng: "Khụ, phải rồi, cây lau nhà trong nhà vệ sinh nữ không được tốt lắm, cô nhẹ nhàng chút nhé. Mùi hương ở trong đấy cũng thường không quá dễ ngửi, chịu đựng chút sẽ qua. Còn có..."

"Cuối cùng, bởi vì phạm nhân bên khu B cũng bị phạt dọn vệ sinh khá là nhiều, thành ra sẽ có một số người được cử sang nhà vệ sinh của khu A chúng ta dọn dẹp, đến lúc đó cô tận lực tránh xung đột nhé, tôi không chắc bản thân có thể kịp thời tới giải cứu cô. Vậy nên, cố gắng lên."

Khởi Dư dùng mắt cá chết nhìn chòng chọc Joe đang đối với cô làm tư thế cố lên, đợi khi anh ta nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi, từ chối tiếp tục giao tiếp với con hàng này.

Mẹ nó, dọn vệ sinh một mình thì thôi đi, còn bị ghép chung với khu B là thế đếch nào? Chê cô sống quá lâu chắc!

Khởi Dư phẫn nộ nhưng không thể không gạt tâm thái muốn ăn no chờ chết sang một bên, thành thật đi vào nhà vệ sinh cuối góc khuất sau tòa nhà khu A tiếp nhận công tác.

Trong nhà vệ sinh nữ công cộng, Khởi Dư một tay chống hông, một tay cầm cây lau nhà có phần cũ kĩ, yên lặng nhìn dòng nước chảy ra từ vòi nước rửa tay vào xô nhỏ. Hiện tại trong này mới chỉ có một mình cô, vẫn chưa thấy người của khu B đâu cả.

Lấy cá tính của đám nổi loạn đó mà nói, trốn việc chắc cũng không phải cái gì cần bất ngờ, Khởi Dư không ngại một mình dọn sạch nơi này, chỉ ngại bọn họ tới mà thôi.

Ngoại trừ sợ đau ra, cô cái gì cũng không sợ. Mà cũng không đúng, là bởi vì sợ đau, nên cô mới cái gì cũng sợ hãi, hệt như một tên tâm thần có chứng vọng tưởng bị hại, đối với mọi thứ xung quanh không lúc nào là không *thần hồn nát thần tính.

*Thần hồn nát thần tính: Sợ bóng sợ gió.

Mắt thấy xô nước đã đầy, Khởi Dư vươn tay khóa vòi nước, nhấc cây lau nhà lên nhúng thẳng vào đó, sau khi vắt sạch nước liền đặt cây xuống nền nhà, chậm rì rì di chuyển lên xuống.

Lau qua nơi này được một phần ba, bên phía cửa ra lập tức truyền tới tiếng cười đùa của nữ nhân.

"Mày nói, lũ gà bệnh khu A rốt cuộc làm thế quái nào mà được bọn tầng trên kia để tâm thế nhỉ? Tao dùng một ngón tay đã khiến chúng nó sống dở chết dở, thật không hiểu nổi trong cơ thể chúng nó chứa cái vật gì đáng để bọn họ coi trọng."

"Ây da, mày quên mất du͙ƈ vọиɠ biếи ŧɦái tiềm ẩn của con người rồi. Mày động não đi, thời điểm bắt nạt người của khu A đến khóc, có phải đặc biệt hưng phấn không? Da của tụi nó luôn trắng như vậy, dùng sức một chút liền để lại dấu vết trên đó, có phải mỹ lệ lóa mắt không?"

"Hóa ra là bán thân thể, cũng đúng, chúng nó giỏi nhất là việc đó mà. Ha ha, cũng chỉ có chúng nó mới làm ra được mấy việc hèn mọn thấp kém đó."

"Ha ha ha."

Bốn người phụ nữ không để ý bước vào, cứ như vậy đối diện với đôi mắt tròn xoe đầy hóng hớt của một thành viên thuộc khu A.

Khởi Dư: "..."

Bốn người phụ nữ: "..."

Được rồi, da mặt có dày đến đâu đi nữa, nói ngay trước mặt chính chủ thế này vẫn là có phần xấu hổ.

———

*Góc nhỏ của truyện*

Ở nơi tập trung những hệ thống khác đang có mặt ——

Hệ thống thu thập chỉ số ngầu: Làm thế nào để làm màu chói mù mắt người trong ngục tù?

Hệ thống đo lường năng lượng tiêu cực: Quần ẩu đánh nhau!

Hệ thống thu thập giá trị cừu hận: Quần ẩu đánh nhau!

Hệ thống thu thập giá trị xấu hổ: Quần ẩu đánh nhau!

Hệ thống thu thập thẻ người tốt: Quần ẩu đánh nhau? Sau đó lại quay sang giúp đỡ bọn họ?

Hệ thống công lược nam thần: Quần ẩu đánh nhau! Sau đó chờ đợi một màn anh hùng cứu mỹ nhân đầy đặc sắc!

Hệ thống thu thập giá trị *tích cực: Quần ẩu đánh nhau! Sau đó lại cùng người khác tổ chức quy mô ẩu đả lớn hơn nữa!

(*): Tích cực này không phải tích cực tiêu cực đâu nhé, tích cực ở đây là chỉ tăng động ấy.

Hệ thống vạn cách tìm đường chết: Quần ẩu đánh nhau không tồi, kiến nghị tiếp theo nên giúp bọn họ hiểu được thế giới này có bao nhiêu đen tối và dơ bẩn, chỉ có cái chết mới là con đường giải thoát duy nhất!

Hệ thống thu thập chỉ số ngầu: ???