Danh Môn Tiểu Điềm Điềm: Lão Công Lóe Hôn Thật Không Xấu Hổ

Chương 7: Muốn bao nhiêu tiền, tự mình điền

Khẳng định là hắn lừa cô, Tống Thần Ngữ trong lòng bi phẫn đan xen, đem hắn mắng nhanh mau biến đi!

Dung Diệc Sâm dễ như trở bàn tay nắm lấy cánh tay tê rần của cô: "Có phải trong lòng đang mắng tôi?"

Tống Thần Ngữ cắn môi dưới: "Anh đồ hỗn đản!"

Cô vẫn là một cô gái đơn thuần cái gì cũng không biết, hắn thế nhưng.. Bắt cô dùng tay giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý!

Dung Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn cô một cái, buông cổ tay cô ra, đứng dậy ngồi ở đầu giường lấy ra một tờ chi phiếu ném lên trên người cô.

"Cầm đi, muốn bao nhiêu tiền, tự mình điền."

Trong tờ chi phiếu trống rỗng nhưng bên trên đã thêm chữ ký của hắn.

Điều này đối với Tống Thần Ngữ mà nói quả thực là vũ nhục!

Cô hít sâu một hơi, bỗng nhiên lộ ra một gương mặt tươi cười: "Tiền? Anh cho rằng tiền là có thể tống cổ tôi đi sao?"

Dung Diệc Sâm nhăn mày lại: "Cô còn nghĩ muốn cái gì?"

"Tôi muốn không phải tiền, tôi muốn chính là.. Ân oán thanh toán xong." Tống Thần Ngữ nói, cũng từ trên giường ngồi dậy, áo từ bả vai cô trượt xuống lộ ra da thịt trắng như tuyết.

Dung Diệc Sâm mi tâm hơi nhíu xuống, nhìn chằm chằm đầu vai mượt mà của cô, nhớ tới tối hôm qua triền miên, thiếu chút nữa, hắn liền muốn thân thể của cô.

Hầu kết gợi cảm của hắn khẽ động lên xuống.

"Ân oán thanh toán xong? Tống Thần Ngữ, cô tưởng tôi ở lễ tang Lâm Phàm cứu cô, ân tình kia liền như vậy xong?"

Tống Thần Ngữ gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Phần ân tình này dễ dàng trả như vậy?" Dung Diệc Sâm cười lạnh một tiếng, "Trừ phi là cô đem bản thân cho tôi, tôi còn có thể suy xét lại."

Tống Thần Ngữ cắn cắn môi, muốn nói cái gì đó nhưng lại cảm thấy.. Khó có thể mở miệng.

"Nhưng mà đêm qua tôi cũng rất vất vả a! Nhìn hai tay tôi này, đều thiếu chút nữa phế đi!"

"Cô ở đây giúp là muốn tôi cảm ơn?"

Nhìn vẻ mặt bên ngoài Tống Thần Ngữ đang tỏ vẻ trấn định, giống như một tay lão luyện tình trường, nhưng thật ra lòng bàn tay đều bắt đầu ra mồ hôi, mặt cũng đỏ rực, đặc biệt rõ ràng.

"Cái kia.. Tôi không phí sức giúp, anh làm sao giải dược trên người?"

Dung Diệc Sâm vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô: "Không phí sức làm. Tống Thần Ngữ, tôi không nghĩ, cô còn có lần đầu tiên."

Tống Thần Ngữ sắc mặt biến đổi, đang muốn nói cái gì đúng lúc này, cửa phòng "Phanh" một tiếng vang lên, bị người từ bên ngoài phá vào, tức khắc vọt vào trong tới mười mấy người, trong tay đều cầm camera, bắt đầu ra sức chụp.

Đèn flash rắc rắc sáng lên, hết đợt này đến đợt khác, làm người không mở mắt ra được, Tống Thần Ngữ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Dung Diệc Sâm nhăn mày lại, lập tức cầm chăn hướng đến chỗ cô, đem Tống Thần Ngữ che đến kín mít, đem cô giữ ở phía sau.

Hướng Tuyết đứng ở chính giữa, phất phất tay: "Được rồi, đừng chụp, không sai biệt lắm là được các ngươi đi ra ngoài đi."

Tống Thần Ngữ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt.

Dung Diệc Sâm đảo mắt qua nhìn Hướng Tuyết, thập phần không vui: "Con liền biết là mẹ."

"Con trai, mẹ cũng vì muốn tốt cho con." Hướng Tuyết có chút đắc ý nói, "Hiện tại con cùng Lâm Vãn Như gạo nấu thành cơm, muốn chối cũng chối không được."

Dung Diệc Sâm khóe miệng giương lên, hơi hơi gợi lên: "Phải không?"

Hướng Tuyết một bên nói vừa đi lại đây: "Đương nhiên, xem ra dược này vẫn còn có hiệu quả.."

Tống Thần Ngữ căn bản nghe không hiểu người phụ nữ trung niên này đang nói cái gì, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cô vừa đúng lúc cùng Hướng Tuyết hai mắt đối mặt.

Hướng Tuyết sửng sốt, trợn tròn mắt chỉ vào Tống Thần Ngữ: "Đây.. Đây không phải Lâm Vãn Như, cô gái này là ai?"