Tống Tâm Dao rốt cuộc cũng hết cữ, có thể ra ngoài đi dạo một chút, ở trong phòng cả tháng khiến cô cảm thấy thật buồn bực. Ôm Điềm Điềm ra vườn hoa phơi nắng. Thời gian này thực vui vẻ. Ở thành phố X vào tháng ba ngày vẫn còn có tuyết rơi, mà tháng năm ở thành phố O, hoa đã sớm nở đầy vườn rồi.
Vườn hoa nhà họ Cung rất lớn, nhiều loại hoa đến nỗi cô không thể biết hết tên. Cung Thiên Kích là một ông lão yêu thiên nhiên, có lúc không có chuyện gì làm, bọn họ lại trồng thêm các loại hoa cỏ trong vườn này, không ngờ lại có thể làm cho nó trở nên đẹp như vậy.
"Cô chủ, đi vào thôi, gió nổi lên rồi!" Bảo mẫu thấy gió đã thổi lớn hơn.
"Cũng được!" Tống Tâm Dao đứng lên, ôm bé con trở về nhà. Hiện tại nếu như Điềm Điềm bị cảm thì không tốt lắm, có thể còn phải đi tiêm.
Chuyện cô sợ nhất, chính là nhìn con bị đau, bị kim chích, âm thanh bé con khóc sẽ khiến cô đau lòng.
Còn thân thể của Kỳ Kỳ rất tốt, từ lúc nhỏ cũng rất hiếm khi bị bệnh, điều này cũng làm cho cô rất vui mừng.
Mới vừa đứng dậy, cô đã thấy bóng dáng của Cung Hình Dực cách đó không xa.
"Chị Diêu, giúp tôi ôm đứa bé vào nhà trước đi." Tống Tâm Dao muốn đợi Cung Hình Dực cùng vào chung.
"Dạ!" Chị Diêu ôm Điềm Điềm vào phòng, Tống Tâm Dao đột nhiên muốn đùa giỡn với Cung Hình Dực một chút, chạy đến bên một gốc cây, ngồi xổm xuống.
"Cung Hình Dực, anh đứng lại đó cho tôi." Giọng của một cô gái? Sẽ là ai? Là ai mà lại dám nói với Cung Hình Dực như vậy.
"Rốt cuộc cô muốn cái gì? Mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi, cô cong tới tìm tôi làm cái gì?" Cung Hình Dực không hiểu, trên thế giới này, vì sao lại có người phụ nữ da mặt dày như vậy, theo anh từ công ty về đến tận nhà.
"Anh hỏi là em muốn làm sao phải không? Nói thế nào thì chúng ta cũng đã có một khoảng thời gian yêu nhau, anh không phải là một người tuyệt tình như vậy!" Bọn họ có một khoảng thời gian yêu nhau? Chẳng lẽ bạn gái trước của Cung Hình Dực, hoặc là bạn gái gì ...?
"Tình cảm với cô sao? Khi đó cô yêu tôi, không phải là bởi vì thân phận của tôi sao? Nhưng mà cuối cùng không phải cô đã tìm được một người đàn ông có nhiều tiền hơn so với tôi rồi sao? Hiện tại người đàn ông kia không cần cô nữa sao? Hắn không cần cô nữa, nên cô trở lại tìm tôi có phải hay không?" Cung Hình Dực vốn không có tình cảm gì với người phụ nữ này, nếu như có tình cảm thì khi đó anh đã tin trên thế giới này vẫn có tình yêu. Nhưng cũng bởi vì anh không tin, hơn nữa còn bị người phụ nữ trước mắt này phản bội, cho nên anh càng không tin trên thế giới này còn tồn tại một thứ gọi là tình yêu.
Tống Tâm Dao núp dưới tàng cây lẳng lặng nghe, thì ra là người tình trước kia của Cung Hình Dực, bị người khác đã, còn muốn trở lại tìm anh.
"Anh đừng như vậy nữa mà? Người ta lúc ấy nhất thời mắt bị mù, cho nên mới rời bỏ anh, nhưng mà em thật sự yêu anh mà!" Người phụ nữ này thấy dùng cứng rắn không được liền đổi ngay sang mềm dẻo.
"Cô đứng ở đây làm cho tôi cảm thấy ghê tởm. Cút ra khỏi tầm mắt của tôi, đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, bằng không tôi sẽ không khách khí đối với cô đâu. Đừng tưởng rằng cô là phụ nữa mà tôi không dám đánh cô!" Cung Hình Dực sắp không chịu nổi nữa, anh chưa từng thấy, người phụ nữ nào dây dưa như vậy..
"Dực, thậm chí ngay cả tên của em mà anh cũng quên sao? Em là Tư Kỳ của anh đây, làm sao anh có thể quên chứ!" Người phụ nữ tên Tạ Tư Kỳ lần này đã dở đủ chiêu ra rồi..
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra." Thấy cô ta trực tiếp đặt tay lên ngực mình, anh cảm thấy ghê tởm chết, nếu như màn này bị Tống Tâm Dao thấy, nhất định lại hiểu lầm.
Tống Tâm Dao thật sự không nhìn nổi nữa. Người phụ nữ đáng chết này lại dám đùa giỡn người đàn ông của cô ở trước mặt cô sao.
"Tiểu thư, cô tới tìm ai vậy?" Tống Tâm Dao trực tiếp đi tới trước mặt Cung Hình Dực, người phụ nữ kia vừa định dựa vào ngực anh, bị Tống Tâm Dao choán chỗ, liền rơi vào lòng Tống Tâm Dao.
"Hành đọng này của cô là sao, muốn tựa vào lòng tôi sao? Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với phụ nữ đâu!" Tống Tâm Dao nép người vào trong ngực Cung Hình Dực, anh đương nhiên vui lòng đem ngực của mình tặng cho Tống Tâm Dao.
"Chồng à, làm sao đến bây giờ anh mới trở về, Kỳ Kỳ và Điềm Điềm đều nhớ anh lắm đó!" Tống Tâm Dao trợn mắt nhìn người phụ nữ kia một cái. Người đàn ông nhà cô, không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể theo dõi.
“Cô là ai?" Nghe thấy Tống Tâm Dao gọi Cung Hình Dực là chồng, Tạ Tư Kỳ suýt nữa đứng không vững.
"Tôi à? Ồ! Thật xin lỗi, tôi quên giới thiệu với cô, tôi là mẹ hai đứa con của Cung Hình Dực, xin hỏi còn cô là ai?" Nếu như nói cô là vị hôn thê của anh, chắc hẳn người phụ nữ trước mắt này vẫn còn có ý định khác.
"Dực, làm sao anh lại có thể kết hôn? Chưa tổ chức đám cưới sao?" Tạ Tư Kỳ ngàn tính vạn tính, cũng không tính tới chuyện Cung Hình Dực sẽ kết hôn.
"Đúng vậy! Hôn lễ của chúng tôi sẽ tổ chức vào ngày mười tám tháng sáu, nếu như cô gái xinh đẹp đây có hứng thú tới chúc phúc chúng tôi thì chúng tôi sẽ rất hoan nghênh cô đến. Nhưng mà nếu như là vì những lời khác thì thật xin lỗi! Xin cô đừng có xuất hiện." Tống Tâm Dao ý cười đầy mặt, trong lòng cũng đã đem người phụ nữ trước mắt này ra mắng mấy ngàn mấy vạn lần. Tại sao cô ta có thể gọi Cung Hình Dực là ‘Dực’ thân mật như vậy chứ?
"Dực" chỉ có cô mới có thể gọi, đó là chuyên lợi của cô.
"A. . . . . . Còn chưa kết hôn!" Tạ Tư Kỳ đột nhiên lại cười.
"Người đẹp, tôi muốn hỏi cô một câu, cô dùng loại phấn lót gì vậy?" Tống Tâm Dao muốn báo thù.
"Có nói cô cũng không biết!" Tạ Tư Kỳ khinh thường nhìn Tống Tâm Dao một cái.
"Chồng à, anh nói xem có loại mỹ phẩm nào mà em không biết sao?" Cung Hình Dực bị cô làm khó. Nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Tống Tâm Dao gọi mình là "chồng" .
Mặc dù giọng điệu này, khiến cho ạnh có chút lo lắng, sau khi trở về phòng sau, sẽ phát sinh chuyện gì đó. Nhưng mà hiện tại, có thể hưởng thụ thì hưởng thụ thêm một chút đi!
" Hàng chợ!" Tống Tâm Dao liếc mắt nhìn Cung Hình Dực, sử dụng ánh mắt hắn nói với anh: "Không tệ! Anh có tiến bộ đó!"
"Dực, làm sao anh có thể nói là như vậy? Người ta dùng Chanel, tại sao có thể là hàng chợ?" Mặc dù mỹ phẩm cô dùng không phải Chanel, nhưng tuyệt đối không phải là hàng chợ.
"Chồng à, năm nay Chanel có phải hay đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao mỹ phẩm làm ra lại là loại thứ phẩm như vậy?" Tống Tâm Dao liếc mắt nhìn Cung Hình Dực.
"Không xảy ra chuyện gì cả! Em không nói anh cũng không để ý, xem da cô ấy kìa, mặt đỏ rần! Xem ra quá nhạy cảm, nếu như không để ý thay đổi có lẽ cả khuôn mặt cũng sẽ bị phá hủy." Cung Hình Dực lắc đầu thở dài, làm bộ cảm thấy đáng tiếc .
"A. . . . . ." Tạ Tư Kỳ hét lên một tiếng, vội vàng đưa tay sờ mặt mình.
"Dực, ngày mai người ta tới công ty tìm anh!" Nói xong liền chạy như bay ra khỏi cửa chính nhà họ Cung.
"Buông ra!" Tống Tâm Dao thấy người đã đi xa, âm thanh cũng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Người đàn ông đáng chết này, ngay cả khi đính hôn rồi vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.
“Vợ, sao vậy?" Cung Hình Dực nghĩ muốn ôm hông cô, cùng nhau vào nhà!
"Anh mà không buông ra, thì sẽ có chuyện đấy!" Giọng điệu Tống Tâm Dao mang theo mùi vị sự uy hϊếp mạnh mẽ.
Tống Tâm Dao thấy anh buông ra, cũng không tiếp tục để ý tới nữa, tiến thẳng vào trong nhà. Chị Diêu đã dỗ Điềm Điềm ngủ . Tống Tâm Dao nhìn Điềm Điềm một cái sau đó đi thẳng lên lầu.
Cung Hình Dực vào cửa, thấy cô đi thẳng lên lầu, đưa đồ trong tay giao cho quản gia, cũng đi theo cô.
Tống Tâm Dao trở lại trong phòng, ngồi ở bên giường, sự việc vừa rồi cô luôn cảm giác có chút có cái gì không đúng.
"Thế nào?" Cung Hình Dực mới vừa vào phòng, đã thấy cô đưa lưng về phía cửa.
"Đóng cửa!" Tống Tâm Dao nhàn nhạt nói một câu.
Sau khi khóa cửa phòng xong, Cung Hình Dực đi tới phía sau, kéo cô vào trong ngực, hôn lên má cô một cái.
"Nằm lên giường đi!" Tống Tâm Dao hoàn toàn không thích hôn.
"Vợ, không phải là bây giờ em muốn. . . . . ."
"Muốn cái đầu anh, nói anh nằm lên giường thì anh nằm lên giường đi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì?" Anh còn chưa nói hết câu đã bị Tống Tâm Dao lớn tiếng quát.
Ngược lại Cung Hình Dực rất muốn xem tiếp theo cô muốn làm cái gì?
Ngoan ngoãn nằm trên giường, sau đó Tống Tâm Dao cũng từ trên giường đứng dậy, thấy anh đã nằm xuống rồi, cũng bò lên giường, trực tiếp ngồi ngang trên người anh.
" Vợ. . . . . ." Cung Hình Dực thấy đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy. Gần một năm không đυ.ng vào cô cho nên lúc này cô vừa ngồi xuống anh đã có phản ứng.
Tống Tâm Dao nằm ở trên người anh, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy mùi nước hoa của phụ nữ. Cũng không tìm được vết son môi, trực tiếp cởi nút áo sơ mi của anh, xem trên người anh có vết hôn hay không....
"Vợ ~!" Cung Hình Dực vội đưa tay ngăn lại, nếu như cô còn tiếp tục như vậy nữa thì đúng là đùa với lửa rồi.
"Buông tay! Có gì không dám cho em xem sao?" Cung Hình Dực lắc đầu một cái, xác thực cả người anh đều là của cô, có thể nào không để cho cô xem chứ?
"Còn không buông?"
"Nhưng mà, vợ à, bây giờ không phải là em vẫn không thể làm sao? Vì vậy em đi xuống đi, anh thật sự không dám cam đoan mình có thể kiềm chế được." Tay nhỏ bé của cô đã sớm ở trên người anh, đã đốt lên từng nhóm từng nhóm lửa. Nếu như tiếp tục như vậy nữa thì anh thật sự sẽ đè cô xuống dưới thân.
"Anh là lợn giống à! Ai muốn làm chuyện kia với anh hả?" Vừa bị anh nói như thế, mặt của cô liền đỏ một mảng, càng thêm mê người.
"Vợ, anh chỉ làm với em, cũng chưa từng làm với người phụ nữ nào khác, sao có thể tính là lợn giống?" Trước kia từng có, nhưng mà kể từ sau khi gặp lại cô, anh đã không hề chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác.
"Nào biết anh nói thật hay giả, anh có buông tay hay không? Không buông thật sao?" Tống Tâm Dao đột nhiên hạ thấp thân thể xuống một chút, trực tiếp ngồi trên kích động của anh.
"Vợ, đừng đùa, nếu còn đi xuống nữa thực sự sẽ gặp chuyện không may!" Hiện tại thân thể của cô không cho phép.
"Vậy anh mau buông tay ra." Tay của anh vẫn luôn cầm lấy tay cô không muốn buông ra.
"Anh buông tay, em tránh ra, được không?" Nếu như là bình thường, cô chủ động như vậy anh nhất định sẽ rất thích, nhưng mà bây giờ, được sao ?
"Anh vẫn không buông sao?" Cung Hình Dực vẫn không buông ra, Tống Tâm Dao lại hạ thân thể xuống, cũng không ngồi yên, ngược lại. . . . . .
"A. . . . . ." Trong cổ họng anh phát ra một tiếng duy nhất.
Cung Hình Dực vội vàng buông tay cô ra, anh vẫn còn lý trí, không thể làm như vậy được.
"Buông sớm một chút không phải là tốt rồi sao?" Mặt của cô đã sớm đỏ như tôm luộc.
Đưa tay tiếp tục cởϊ áσ sơ mi của anh. Sau khi cởi xong lại tiếp tục dây lưng quần anh.
"Vợ. . . . . ." Rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?
"Yên lặng một chút cho em!" Cô muốn nghiệm chứng xem hôm nay anh có làm loạn bên ngoài hay không. Nếu như anh dám trêu chọc con gái bên ngoài, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
"R ốt cuộc em muốn làm gì?" Cung Hình Dực càng nghĩ càng không hiểu, rốt cuộc cô đang làm gì? Cô biết rất rõ rằng thân thể của mình bây giờ không thể làm mà. Tại sao lại bò lên trên người anh, cởϊ qυầи áo anh chứ?.
"Em bảo anh câm miệng, anh nghe không hiểu à?" Cái thắt lưng này sao lại chắc như vậy, làm sao không cởi ra được. Thật là phiền chết rồi, bình thường anh đeo nó không thấy mệt sao?
"Cái thắt lưng này là làm sao, thế nào lại không cởi được." Tức giận vỗ một cái, đáng chết là lại vỗ lên nơi kích động của anh
"A. . . . . ." Lần này là âm thanh sợ hãi của cô, trực tiếp ngã về sau, ngã xuống trên người Cung Hình Dực.
"Vợ, em muốn mưu sát chồng à?" Mặc dù cô rất nhỏ nhắn, nhưng mà ngã xuống như vậy cũng rất đau.
"Ai bảo cái thắt lưng của anh không cởi được?" Càng nghĩ càng giận, thắt lưng giống của phụ nữa đễ cởi bao nhiêu, lôi kéo khẽ bóp, xong chuyện!
"Anh dạy cho em!" Cung Hình Dực đẩy cô lên, mình cũng ngồi dậy. Bế cô xuống, kéo tay cô, tay cầm tay dạy cô cách cởi thắt lưng của mình.
"Hoá ra là như vậy!" Cô cảm thấy người thiết kế cái thắt lưng này nhất định là có bệnh, không có việc gì làm hay sao mà lại tạo ra cái phức tạp như vậy? Sao không làm giống như thắt lưng của phụ nữ, lôi kéo khẽ bóp một cái không phải xong chuyện sao?
"Vèo" một tiếng, Tống Tâm Dao trực tiếp kéo thắt lưng của anh ra.
"Dao Dao, đừng đùa!" Anh vội vàng cầm tay cô. Nếu như cô còn chơi tiếp như vậy, thật rất khó bảo đảm kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
"Buông tay!" Cô nhìn chằm chằm Cung Hình Dực. Hôm nay tại sao anh lại không ngoan như vậy? Chẳng lẽ sợ cô sẽ nhìn thấy cái gì sao?
"Kế tiếp nếu như xảy ra chuyện gì, em cũng đừng có trách anh đó!" Tống Tâm Dao cũng trợn mắt nh́n anh một cái, thấy anh ngoan ngoãn nằm xong, lúc này cô mới bắt đầu cởi cúc quần anh.
"Xoẹt" một tiếng, khóa quần bị kéo xuống, mặt Tống Tâm Dao càng thêm hồng, nghiêng đầu lại nhìn Cung Hình Dực.
"Anh. . . . . ." Cũng không nói ra nổi một câu.
Cung Hình Dực cũng không nhịn được nữa, trực tiếp kéo cô lại, hôn lên môi cô. Đôi tay cũng bắt đầu thăm dò lên quần áo trên người cô.
Cho đến khi dưới đất đầy quần áo của hai người, Cung Hình Dực mới lật người, đè cô ở dưới thân, hôn lên tất cả chỗ mẫn cảm trên người cô.
"A. . . . . ." Tống Tâm Dao cũng không tiếp tục uy hϊếp được nữa, nơi cổ họng chỉ có thể phát ra một âm thanh độc nhất.
Cung Hình Dực đứng trong phòng tắm, mặc cho nước lạnh lẽo xối lên trên người mình không ngừng. Thật may là cuối cùng anh có thể ngừng lại, nếu không anh thực sự sẽ muốn Tống Tâm Dao.
Nhưng mà phải chịu đựng như vậy thật sự rất khó chịu. Còn hơn một tháng nữa anh mới có thể đυ.ng vào cô.
Hiện tại vì mình mà anh cảm thấy quyết định không muốn có thêm đứa bé nữa thật là đúng. Hai người bọn họ không thể lại có đứa bé, như vậy anh phải chịu đựng rất khó chịu.
Từ trong phòng tắm đi ra, Tống Tâm Dao đã ngủ rất sâu, anh liền đi tới bên giường nhìn cô. Hôm nay cô lại làm sao vậy? Tại sao đột nhiên trở nên chủ động như vậy.
"Dực. . . . . ." Trong giấc mộng, cô kêu tên của anh.
"Dao Dao. . . . . ." Anh ngồi vào trên giường, nhìn Tống Tâm Dao đang say ngủ, hình như không được an ổn lắm, mi tâm xinh đẹp hơi nhíu lại. Anh tự tay giúp cô vuốt thẳng, chỉ chốc lát sau mi tâm của cô lại một lần nữa nhíu lại.
"Dực, anh đừng rời khỏi em, đừng xa cách em. . . . . ." Âm thanh của cô rất nhẹ, nếu như không phải là vì anh ở rất gần cô, có lẽ cũng sẽ không nghe thấy được. Cô đang sợ cái gì? Đang lo lắng những gì?
Hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng an ủi nói: "Yên tâm, anh sẽ không rời xa anh, sẽ không bao giờ như vậy nữa!" Tựa vào đầu giường, vẫn nhìn cô ngủ.
Cô ngủ cũng không an ổn, hình như vẫn còn đang nằm mơ.
"A. . . . . . Dực. . . . . ." Cô đột nhiên ngồi bật dậy.
"Thế nào?" Cung Hình Dực thấy cô đột nhiên ngồi bật dậy, nhíu mày nhìn cô.
"Dực. . . . . . Hu hu. . . . . ." Thấy Cung Hình Dực gần ngay trước mắt, cô trực tiếp nhào vào trong ngực anh.
"Đừng khóc! Không có chuyện gì mà!" Cung Hình Dực nhẹ nhàng vỗ lưng cô, rốt cuộc cô mơ thấy cái gì vậy?
"Dực, anh đừng rời xa em, có được không?" Cô nỉ non khóc.
"Yên tâm, anh sẽ không rời xa em, sẽ không đâu!" Cung Hình Dực ôm cô thật chặt. Anh làm sao có thể cam lòng rời xa cô chứ? Tim của anh cũng đã bị người phụ nữ bé nhỏ trước mắt này trói chặt lại mất rồi.
"Dực, em mơ thấy anh không cần em nữa, không quan tâm đến em và con, đuổi tất cả bọn em đi!" Nhớ tới tất cả những chuyện xảy ra trong mơ, lòng cô thật đau.
"Đứa ngốc, làm sao anh có thể không cần em và con chứ? Chỉ là mơ thôi, mơ thường trái ngược với hên thực mà." Anh ôm cô thật chặt. Buổi sáng lúc anh ra khỏi nhà, cô vẫn còn rất tốt mà, chẳng lẽ nguyên nhân là do Tạ Tư Kỳ sao?
"Dực, yêu em! Để cho em cảm nhận được sự tồn tại của anh!" Cô đột nhiên đưa ra yêu cầu, đủ để khiến Cung Hình Dực giật mình.
"Đứa ngốc, anh vẫn luôn ở đây, bây giờ thân thể em không cho phép, chờ thân thể em hoàn toàn khỏe mạnh lại nói tiếp, được không?" Anh làm sao lại không muốn yêu cô chứ, nhưng hiện tại thân thể của cô, sau khi sinh con ba tháng mới có thể sinh hoạt vợ chồng, hiện tại sao có thể làm chuyện như vậy.
"Có phải vì anh căn bản cũng không yêu em hay không? Anh nói cho em biết đi?" Tống Tâm Dao đột nhiên nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Cung Hình Dực. Nhìn thấy nước mắt của cô, anh cũng không thể nói ra nổi một câu.
"Đứa ngốc, anh không yêu em thì yêu ai?" Hiện tại tinh thần của cô không tốt lắm, vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ kia, anh chỉ có thể làm cho cô thoát ra khỏi đó. Lòng của cô bây giờ rất lo lắng, lo lắng anh thật sự không cần mình nữa.
"Anh yêu Tạ Tư Kỳ có đúng không? Cô ấy mới là người anh thương nhớ có phải không?" Tống Tâm Dao có chút cố tình gây sự.
"Cô ấy với anh có quen nhau một thời gian, nhưng mà cũng không giống như em nghĩ. Nếu như nói là thương nhớ, em mới là mối tình đầu của anh." Nếu như trước đây không gặp được Tống Tâm Dao, anh căn bản cũng không tin tưởng vào tình yêu, kể từ khi cô xuất hiện anh mới thực sự nhận ra rằng, trên thế giới này thì ra vẫn có thứ gọi là tình yêu tồn tại. Chỉ là lúc trước anh không gặp được, cho đến khi Tống Tâm Dao xuất hiện, anh mới thực sự phát hiện ra anh cũng có thể yêu.
Trước kia, khi lái xe đi qua nơi nào đó, thấy một nam một nữ tay trong tay đi chung một chỗ, anh đều cảm thấy bọn họ rất ngây thơ, nhưng mà hiện tại anhcũng rất hi vọng, một ngày nào đó anh có thể đưa Tống Tâm Dao ra ngoài, nắm tay cô cùng nhau bước chậm trên một con đường.
Hiện tại, anh cảm thấy đó là một loại hạnh phúc thật yên bình.
"Thật sao?"
"Thật!" Cung Hình Dực hôn môi cô, hi vọng có thể khiến cho cô an tĩnh lại, để cho lòng cô cảm thấy yên tâm hơn.
Tại tập đoàn Tử Mị Tử, Tạ Tư Kỳ quả nhiên chạy tới công ty anh. Cung Hình Dực nói với thư ký, nếu như Tạ Tư Kỳ có đến thì phải ngăn lại, không cho vào.
"Cô lại tới làm gì vậy?" Thư ký không thể ngăn Tạ Tư Kỳ lại, đành phải cho cô ta vào phòng làm việc của Cung Hình Dực.
"Dực, anh biết hôm nay em đến đây làm gì rồi mà?" Tạ Tư Kỳ cười nhạt, đi tới bên người Cung Hình Dực, trực tiếp ngồi lên trên đùi, đưa tay vuốt l*иg ngực anh.
"Đứng lên!" Hiện tại trừ Tống Tâm Dao ra, đối với bất kỳ người phụ nữ nào anh cũng không có hứng thú. Thậm chí cảm giác khi ngửi thấy mùi nước hoa trên người bọn họ cũng sẽ khiến cho anh cảm thấy buồn nôn.
"Dực, làm sao anh có thể tuyệt tình như vậy? Nói thế nào thì ban đầu chúng ta cũng có một thời gian yêu nhau, chẳng lẽ anh không muốn biết, em tới gặp anh làm gì sao?" Tạ Tư Kỳ vốn định hôn môi anh, Cung Hình Dực lại quay mặt đi tránh nụ hôn của cô ta.
Tạ Tư kỳ có chút tức giận nhìn Cung Hình Dực, anh thật sự thay đổi. Người phụ nữ kia lại có thể thay đổi anh nhiều như vậy, quả nhiên không đơn giản.
"Dực, tạu sao anh lại né tránh?" Tạ Tư Kỳ không vui nói.
"Tôi nói cô đứng lên, cô nghe không hiểu sao?" Giọng điệu Cung Hình Dực trở nên khó chịu hơn rất nhiều, nghe rất là âm trầm.
"Không, không thích!" Tạ Tư Kỳ lắc lắc eo thon nhỏ, cô không tin, lấy vóc người của cô lại không thể khơi lên sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh.
"Bịch" một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Cung Hình Dực khinh thường liếc mắt nhìn Tạ Tư Kỳ ngã trên mặt đất. Người phụ nữ này thật sự thích lãng phí thời gian của anh.
"Cung Hình Dực. . . . . ." Làm sao anh lại không có phong độ như vậy, sao lại có thể đột nhiên tự đứng lên, hại cô ngã xuống. Cái mông của cô, đau chết đi được.
"Muốn nói tôi không có phong độ sao? Xin lỗi, phong độ của tôi, tất cả đều dánh cho vợ, người phụ nữ nào muốn dựa gần vào tôi, chỉ có thể được đối xử như vậy, chỉ là còn có cách khác, cô có muốn thử một chút hay không?" Cung Hình Dực cười nhạt.
"Cái gì?" Cô có chút ngạc nhiên.
"Cô ngồi trên ghế sofa chờ một chút, tôi bảo thư ký pha cho cô ly cà phê uống trước đã, sau đó tôi lại nói cho cô biết." Tạ Tư Kỳ gật đầu một cái, giọng điệu của anh so vừa rồi đã tốt hơn nhiều, cũng không đa nghi.
"Uống đi!" Cung Hình Dực tự mình đưa cà phê lên trước mặt nàng.
"Dực, anh còn nhớ rõ à, trước kia tất cả đều là anh tự mình đưa cà phê cho em đấy!" Cung Hình Dực cái gì cũng không nói, chỉ ngồi vào chỗ đối diện với cô trên ghế sa lon.
"Tổng giám đốc!" Bảo vệ lầu dưới nhận được điện thoại của thư ký liền lập tức chạy tới.
"Đến rồi! Khá nhanh! Đợi lát nữa tôi báo phòng tài vụ tăng tiền thưởng cho các anh, nhớ để lại tên cho thư ký!" Cung Hình Dực cười cười.
"Cám ơn tổng giám đốc!"
"Đúng rồi! Tạ tiểu thư muốn thưởng thức đối xử tốt nhất của công ty chúng ta, các anh đưa coo ấy đi xem một chút đi! Tôi gọi xong một cuộc điện thoại, lập tức đến ngay!" Bảo vệ đáp một tiếng, đi thẳng tới bên người Tạ Tư Kỳ, cũng không quản cô ta có đang uống cà phê hay là còn làm cái gì khác hay không, trực tiếp lôi cô ta dậy, ném ly cà phê trong tay cô ta xuống đất.
"A. . . . . . Các anh làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra!" Bọn họ không phải muốn dẫn cô đi thưởng thức phục vụ tốt nhất của công ty sao? Tại sao lại lôi cô đi như vậy?
"Thật là lãng phí tâm ý của thư ký!" Lắc đầu một cái, ngoài cửa vẫn truyền đến tiếng thét chói tai của Tạ Tư Kỳ. Sau đó anh cũng liền ra khỏi phòng làm việc, cái gọi là đối xử tốt nhất này, vẫn là lần đầu tiên anh dùng tới, nếu như không đi xem một chút thì thật đúng là lãng phí.
Nghĩ tới đó liền ra khỏi phòng làm việc, để thư ký thu dọn chỗ cà phê đổ kia rồi cùng nhau đi xuống dưới xem kịch vui.
"A! A! A. . . . . . Thả tôi xuống!" Tạ Tư Kỳ kêu la dọc theo đường đi, nhưng mà hơi sức của một người phụ nữ dù có thế nào cũng không thể hơn hơi sức của hai đấng mày râu.
"Cung Hình Dực, anh là tên khốn kiếp!" Tạ Tư Kỳ không có hình tượng mắng to. Cung Hình Dực đáng chết, lại dám đối đãi với cô như vậy, dám cho người lôi cô xuống dưới như thế này.
"Đừng có kêu, giọng cô như heo bị chọc tiết vậy, sẽ dọa các nhân viên trong công ty của tôi sợ hãi đó." Cung Hình Dực còn chưa nói xong, tất cả người vây xem đều phá lên cười.
Không ngờ, tổng giám đốc của bọn họ còn có phương diện như thế, buồn cười quá! Chỉ là người phụ nữ này, cũng muốn chuốc lấy phiền toái. Có người nào là không biết người mà tổng giám đốc thích nhất chính là tiểu thư Tống Tâm Dao Tống, thế mà còn dám tới đây quyến rũ Cung Hình Dực.
"Cung Hình Dực, anh là tên khốn kiếp, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Hôm nay cô không nên mặc quần cực ngắn.
"Tôi khốn kiếp sao?" Cung Hình Dực hỏi tất cả nhân viên.
"Tổng giám đốc của chúng tôi làm sao có thể là tên khốn kiếp? Tiểu thư, mắt cô có vấn đề có đúng không?" Một nhân viên vừa nói, những nhân viên khác cũng đi theo nói "Đúng thế! Đúng thế!"
"Cô nói, cô muốn biết một chút về đối xử tốt nhất của công ty không phải sao? Tôi đương nhiên sẽ để cho cô biết một chút! Đây là tâm nguyện của cô, đúng không!" Tạ Tư Kỳ gật đầu một cái, hình như là như vậy.
"Cô xem, cô cũng đã gật đầu, chẳng phải là khẳng định rồi sao? Tôi đây sao bụng để cho cô biết, cô lại còn nói là tôi khốn kiếp, cô không cảm thấy như vậy rất ổn thương người khác sao?" Cô gật đầu một lần nữa, hình như anh nói rất có lý.
"Như vậy, hiện tại tôi sẽ nói cho cô biết, đối xử tốt nhất là cái gì?" Cô gật đầu một cái, lòng hiếu kỳ có thể hại chết mèo, điều này cô cũng không biết.
"Nâng cao lên, như này quá thấp." Cung Hình Dực nhìn một chút, cảm thấy hơi thấp.
Hai người bảo vệ chiều cao tầm 1m9 đi tới, trực tiếp bắt lấy cô ta.
"Hai người này vừa đúng!" Anh gật đầu một cái, rất hài lòng.
"Đi tới cửa, ném cô ta ra ngoài cho tôi!" Lời của anh mới vừa nói xong, Tạ Tư Kỳ đã bị ném ra ngoài.
"A. . . . . ." Tạ Tư Kỳ không nghĩ tới, anh lại cho người ném cô ta ra ngoài.
Cung Hình Dực che hai mắt của mình, đi tới bên cửa lớn, chỉ cảm thấy đáng thương.
"Cô thật là may mắn nha! Cô chính là người đầu tiên hưởng thụ đối xử tốt nhất của công ty chúng tôi. Nếu như là người khác tôi sẽ không cho hưởng thụ như vậy đâu. Cô xem tôi đối đãi với cô thật tốt đó!" Cung Hình Dực cười lạnh. Người phụ nữ này để xem lần sau còn dám chọc tới anh hay không, đây chỉ là trừng phạt nhẹ, nếu như muốn chơi chút gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh cũng sẽ chiều theo ý cô ta.
"Dực. . . . . A. . . . . ." Toàn thân cô đau chết, cũng may khi hai người bảo ném cô, hơi sức không quá lớn, nếu không, thật không biết, cô có trực tiếp chết ở chỗ này hay không.
"Hơn một nửa nhân viên trong công ty tôi, tất cả đều tới tiễn đưa cô rồi, cô cũng đừng có nói là chúng tôi không có thành ý nha!" Anh đã sớm bảo thư ký thông báo cho bọn họ, bằng không sẽ không có nhiều người đứng đây chứng kiến một màn kịch vui kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này.
"Tạ tiểu thư, bái bai! Tôi tin rằng sau khi trở về cô có thể thoải mái nghỉ ngơi mấy ngày!" Cung Hình Dực nói xong, cũng không để ý tới người sau lưng la to nói lớn, tự nhiên đi vào bên trong.
"Xem cô có còn dám tới nữa hay không!" Tới một lần, anh sẽ ném một lần, nếu như cô ta cảm thấy thoải mái, anh có thể ném thêm mấy lần, hoàn toàn không có một chút ý kiến nào.
Tạ Tư Kỳ tức giận nhìn bóng lưng anh rời đi, thấy chút nhân viên vẫn còn đứng xem kịch vui, hơn nữa ven đường cũng có khá nhiều người vây xem.
"Nhìn cái gì? Chưa nhìn thấy người đẹp bị ngã bao giờ à?" Tất cả nhân viên nhìn về phía cô ta làm động tác cảm thấy buồn nôn, càng khiến cô ta giận đến nghiến răng. Người đi đường cười lớn rời đi, có chút khinh thường nhìn cô ta một cái.
Chắc chắn là bị ném từ trong ra ngoài, còn nói là bị ngã sao? Thật không biết xấu hổ.
"Đúng là thiên hạ vô địch mặt dày; phải chết không thể nghi ngờ." Một đứa bé đẹp trai đáng yêu đeo cặp sách đi tới, thấy một người phụ nữ ngồi ở đó, hơn nữa còn không biết xấu hổ mà nói một câu như vậy.
"Tiểu tử, mày không muốn sống à!" Tạ Tư Kỳ trợn mắt nhìn đứa bé, thật muốn đánh nó một cái.
"Dừng tay!" Nhận được điện thoại của bảo vệ, Cung Hình Dực lập tức đi ra.
"Cha!" Kỳ Kỳ le lưỡi trêu ngươi cô ta, hai bàn tay nhỏ bé đặt ở trên mặt, thì thầm: "Lêu lêu, xấu hổ . . . . ."
Sau đó nhảy nhảy nhót nhót chạy tới bên người Cung Hình Dực.
"Kỳ Kỳ, tại sao con lại chạy tới đây?" Hiện tại đã tan học, vì sao nó không trở về nhà, nếu như không phải là anh tới nhanh, chắc chắn nó đã bị Tạ Tư Kỳ đánh.
"Con nhớ cha! Cho nên tới đây chờ cha cùng nhau về nhà!" Kỳ Kỳ đưa tay nhỏ bé ra, muốn Cung Hình Dực ôm.
Cung Hình Dực ôm lấy nó, nhìn Tạ Tư kỳ một cái.
"Cút ra khỏi tầm mắt của tôi, đừng có để cho tôi nhìn thấy cô một lần nữa, gặp một lần tôi ném một lần." Người phụ nữ đáng chết này, lại muốn ra tay đánh cọn trai anh.
"Cung Hình Dực, hôm nay anh vũ nhục tôi, Tạ Tư Kỳ tôi sẽ đòi lại gấp bội lần, anh cứ chờ đấy!" Tạ Tư Kỳ đứng lên, tức giận đi ra ngoài. Mới vừa đi được hai bước, giày cao gót liền “Phựt” một tiếng đứt rời.
"Một người khi không may mắn, uống nước cũng có thể bị nghẹn chết, cô chính là loại này." Ngự Hành Phong vốn định ra ngoài tìm bảo bối Kỳ Kỳ của mình cùng vui đùa một chút, không ngờ ở đây lại nhìn thấy một người phụ nữ bị Cung Hình Dực ném từ trong công ty ra ngoài..
"Cha nuôi!" Kỳ Kỳ hưng phấn gọi.
"Anh. . . . . ." Tạ Tư Kỳ vốn định mắng to, nhưng mà khi thấy trước mắt là một người vô cùng đẹp trai, hơn nữa so với Cung Hình Dực anh ta càng tà mị hơn.
"Tôi thế nào?" Ngự Hành Phong ôn hoà hỏi một câu.
"Không có, không có gì!" Cô ta cúi đầu, nhìn giày của mình. Thật đúng là quá ác. Hôm nay cô không nên đi giày cao gót ra ngoài.
"A. . . . . ." Ngự Hành Phong mới vừa nhấc chân lên, còn chưa đi được hai bước, phía sau lưng đã truyền tới một tiếng kêu sợ hãi.
Quay lại liếc mắt nhìn, không ngờ hai chân Tạ Tư Kỳ đều đang giơ lên trời.
"A! A! A! A. . . . . ." Tạ Tư Kỳ phát điên.
"Ha ha ha ha. . . . . ." Người đi đường tất cả đều cười to. Người phụ nữ này, thật đúng là đáng đời.
"Cười cười cười, các người cười cái gì!" Tạ Tư Kỳ chỉ có cảm giác mình bị yêu tinh nhập vào người, cho nên mới xui xẻo như vậy.
*
"Làm sao anh lại ra ngoài này?"Cung Hình Dực nhớ Ngự Hành Phong đã từng nói qua, nếu như bên ngoài không có chuyện gì thì anh ấy là sẽ không xuất hiện.
"Không phải vì con trai của tôi sao? Đương nhiên là muốn ra ngoài thăm nó." Vừa đến phòng làm việc của anh, Ngự Hành Phong đã chiếm lấy Kỳ Kỳ.
"Con tôi lúc nào thì thành con nuôi của anh rồi thế hả?" Cung Hình Dực không nhớ rõ mình có đồng ý để Kỳ Kỳ nhận Ngự Hành Phong làm cha nuôi từ lúc nào.
"Chính là lúc anh hôn mê bất tỉnh, Kỳ Kỳ, có đúng không?" Kỳ Kỳ gật đầu một cái, ăn bánh ngọt mà cô thư ký đã chuẩn bị cho nó.
" Dạ minh châu trên cổ Điềm Điềm, chính là cha nuôi đưa cho Kỳ Kỳ đấy!" Kỳ Kỳ ăn đầy miệng bánh, nói cũng không được rõ ràng.
"Con trai, anh ta đã hơn năm ngàn tuổi, con nên gọi anh ấy là ông nội 5000 tuổi, đừng gọi cha nuôi, cha cũng không biết phải xưng hô với anh ta như thế nào nữa rồi." Cung Hình Dực nói ra tuổi thọ của Ngự Hành Phong thật đúng là dọa cho Kỳ Kỳ giật mình.
"Oa. . . . . . Cha nuôi, sao cha già như vậy? Kỳ Kỳ mới bốn tuổi, cha 5000 tuổi, hơn con những 4996 năm tuổi thọ, con làm sao sống tới được." Kỳ Kỳ từ kinh ngạc chuyển dần thành bất đắc dĩ.
"Tiểu tử, không phải già mà là thành thục." Ngự Hành Phong cũng không thích cái từ già này chút nào.
"Già thì nói là già, từ này quen thuộc rồi mà!" Cung Hình Dực tựa vào trên ghế sa lon, nhìn Ngự Hành Phong.
"Cung Hình Dực, anh em như vậy sao? Dám chê tôi như thế à?" Ngự Hành Phong nhìn chằm chằm Cung Hình Dực. Cậu ta lại dám nói ra tuổi thọ của anh với Kỳ Kỳ, thật là....
"Oa. . . . . . Cha nuôi! Chị Hồng Nguyệt và Loan Đao khi hành lễ với cha, có phải nói ‘ bệ hạ, 5000, 5000, 5000 tuổi ’ hay không?" Cung Hình Dực cười lớn. Đứa con trai này của anh, thật là đáng yêu!
"Kỳ Kỳ —" Ngự Hành Phong hoàn toàn phục đôi cha con này. Năm đó Cung Hình Dực còn nhỏ, lúc ấy anh cũng chưa tới 5000 tuổi đâu thế mà cậu ta vẫn lẩm bẩm 5000 tuổi.
"Cha nuôi a, cha có thể có khả năng sống đến bao nhiêu tuổi? Đừng nói là không biết rõ nagyf ngoẻo nha!" Kỳ Kỳ có chút bận tâm.
"Tiểu tử,con còn nói thêm câu nữa, ta sẽ ném con từ đây ra ngoài." Tiểu tử này, có phải ước gì anh mau chóng sớm ngoẻo hay không thế.
"Cha nuôi, cha có vợ hay không? Làm sao con không nhìn thấy con của cha vậy?"
"Kỳ Kỳ, anh ta vẫn độc thân!" Cung Hình Dực vừa nói câu này xong, Kỳ Kỳ liền cười to.
"Ha ha ha ha. . . . . . Cha a, rắn kéo thẳng chính là cây gậy, có phải vẫn luôn là cây gậy đó hay không?" Cung Hình Dực cũng cười lớn.Trời ơi! Bụng của anh.
Duy chỉ có một mình Ngự Hành Phong mặt đen thui ngồi yên một chỗ.
Anh hối hận rồi. Anh thật không nên đến đây đợi hai cha con nhà này, trừ trêu chọc anh vẫn cứ là trêu chọc anh, một chút mặt mũi cũng không để lại chút nào.
Dù gì thì anh cũng là vua của xà giới, lúc nào thì bị người khác tổn thương như vậy, thế mà hai người này một chút thể diện cũng không lưu lại cho anh.
"tôi vẫn nên trở về thì hơn! Vốn lần này tới đây là để nói cho các người biết, nhà họ Cung có một đại kiếp, các người đã không muốn biết thế thì tôi đi vậy!" Ngự Hành Phong ra vẻ, muốn hóa thành làn khói rời đi.
"Kiếp nạn? Kiếp nạn gì?" Nhà bọn họ còn có thể xảy ra chuyện gì.
"Muốn biết sao?" Ngự Hành Phong lúc này mới dừng ý muốn rời khỏi đây, ngồi trở lại trên ghế sa lon.
"Nói mau!" Anh nên sớm nghĩ ra việc Ngự Hành Phong xuất hiện không thể nào chỉ vì tới để cho hai cha con anh trêu đùa sau đó liền trở về.
"Người phụ nữ vừa rồi tên là Tạ Tư Kỳ đúng không!" Cung Hình Dực không hiểu nhìn anh. Anh ấy làm sao đột nhiên lại đề cập đến chuyện Tạ Tư Kỳ?
"Có liên quan đến cô ta sao?" Ngự Hành Phong gật đầu một cái.
"Lần này có khả năng ông nội sẽ gặp chuyện, anh tốt nhất là nên cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được để ông nội ra ngoài một mình. Mà ngôi nhà hiện tại của nhà họ Cung cũng có thể sẽ bị hủy sau chuyện lần này." Nếu như nhà họ Cung bị hủy diệt, bọn họ cũng chỉ có thể ở trong đó, không thể tìm đường thoát ra được nữa. Con đường ở trong thư phòng nhà họ Cung, là con đường duy nhất thông với thế giới bên ngoài. Cho đến nay, bọn họ đã tìm mấy ngàn năm, nhưng đều không tìm được đường khác.
"Chúng ta phải làm gì?" Nếu như không mau chóng tìm được biện pháp ứng phó, bọn họ rất có thể sẽ gặp chuyện không may.
"Tôi cũng không nghĩ ra được, bởi vì chuyện này rất kỳ quái. Mặc dù tôi, Hồng Nguyệt và Loan Đao, ba người cùng nhau đi thăm dò, cũng không tra được, trưởng lão cũng không điều tra ra được một chút tin tức nào. Mới vừa rồi khi đứng bên cạnh Tạ Tư Kỳ, tôi rõ ràng có thể nhận ra hơi thở toát ra từ người cô ta không phải là của con người, nhưng mà rốt cuộc là cái gì, tôi cũng không nắm rõ." Anh vẫn không thể nghĩ ra được, cũng không biết rõ, người phụ nữ kia rốt cuộc là người của dị giới nào.
"Cho nên tôi mới nói, chúng ta phải tìm được người chủ mưu trước, mới có thể ra tay sao?" Ngự Hành Phong gật đầu một cái. Anh đã phái Hồng Nguyệt cùng Loan Đao đi thăm dò, chỉ là không biết hai người bọn họ có thể tra được hay không.
"Tôi cảm thấy bây giờ anh nên đưa vợ con anh đến chỗ an toàn đi. Mục tiêu lần này của bọn họ, hình như là anh!" Ngự Hành Phong có cảm giác mãnh liệt rằng mục tiêu của đối phương lần này là Cung Hình Dực.
"Nhưng mà, nơi nào mới là nơi an toàn nhất?" Hiện tại nhà họ Cung, đã bị tính vào khu vực không an toàn, trong công ty cũng không an toàn, vậy còn có nơi nào được gọi là an toàn.
"Tôi có biện pháp, nhưng mà không biết anh có đồng ý làm vậy hay không." Nếu làm như vậy, có thể không chỉ làm tổn thương tới Tống Tâm Dao mà còn có thể thương hại tới cả hai đứa bé, cả bốn người bọn họ đều sẽ bị tổn thương. Chỉ là không biết Cung Hình Dực có thể làm như vậy hay không?
"Biện pháp gì?"
"Tối nay tôi sẽ lại nói với anh! Dạ Thiên đâu?" Có một số việc, anh muốn Dạ Thiên giúp.
"Trong mật thất." Mật thất này, cũng sắp thành nhà của Dạ Thiên rồi, cả ngày đều ở trong đó.
"Bảo anh ta ra ngoài!" Cung Hình Dực gật đầu một cái, đè xuống chốt mở dưới ghế sa lon, tường cửa mở ra. Dạ Thiên vốn đang ở bên trong xem tài liệu, nghe thấy âm thanh mở cửa. Cung Hình Dực có chuyện gì tìm anh sao?
"Tìm tôi có chuyện gì à?" Dạ Thiên duỗi lưng mỏi, thật sự gần đây anh cũng không phải làm gì nhiều, cũng không có chuyện cần giúp đỡ, nghỉ ngơi cũng đủ rồi..
"Anh là người hay là cái gì vậy? Ngày ngày ở bên trong này, anh có buồn bực hay không thế?" Không nhìn thấy anh ấy tìm phụ nữ, cũng không thấy anh ấy ra ngoài, thật không biết anh làm cía gì ở trong đó nữa?
"Không! Đọc sách thời gian qua rất nhanh!" Anh thật thích cuộc sống như thế, vừa an tĩnh, vừa thoải mái, còn không phải làm nhiệm vụ.
"Xảy ra chuyện gì?" Nhìn thấy Ngự Hành Phong, anh có cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra.
"Không có việc gì thì tôi nên ở xà giới làm Xà Vương của tôi đúng không?" Ngự Hành Phong nhạo báng.
"Tất nhiên, làm Xà Vương của anh không thoải mái sao? Trái ôm phải ấp, không thoải mái sao?"
"Nếu không, tôi biến anh thành bộ dáng của tôi, cho anh ở trong đó hai ngày, như thế nào, có được không?" Nhìn xem anh có chịu được chuyện tình trong xà giới hay không, có thể so với chuyện loài người còn nhiều hơn.
"Vậy thôi! Tôi sống rất thoải mái, cũng không muốn đi đến địa bàn của anh chơi." Không làm được, ngày nào đó nếu như anh coi trọng một mỹ nữ xà giới, đến lúc đó lại không thể dẫn cô ấy ra ngoài, vậy cũng không tốt chút nài. Hơn nữa người là người, rắn là rắn, người và rắn vốn là khác biệt.
Trước kia đã từng nghe nói đến xà yêu, nghe được bây giờ còn thật sự gặp được, hoàn hảo còn là Xà Vương.
"Anh nghĩ tới xà yêu sao? Anh coi trọng mỹ nữ nào của xà giới vậy? Tôi có thể đưa cho anh." Anh đang nghĩ cái gì, Ngự Hành Phong chỉ cần theo dõi ánh mắt một lát liền có thể biết.
"Coi như xong! Tôi cảm thấy an phận vẫn là tốt nhất, cũng đừng làm cho một ngày nào đó lại sinh ra một đứa bé người rắn. Nếu như bị những nhà khoa học bắt đi làm thí nghiệm vậy thì không xong rồi." Dạ Thiên cũng không có ham mê như vậy. Nghĩ thì nghĩ thế chứ còn làm thì không thể.
"Kỳ Kỳ, con đi tìm cô thư ký, để cho cô ấy dẫn con đi rửa mặt đi. Nhìn con ăn kìa!" Kỳ Kỳ ăn làm mặt giống như mèo vậy, bọn anh bây giờ còn phải nói chuyện, không thể để cho Kỳ Kỳ biết.
"Được!" Kỳ Kỳ đứng lên, chạy tới phòng bí thư.
"Anh nói ra kế hoạch đi!" Cung Hình Dực vẫn muốn nghe kế hoạch của anh, ít nhất có thể biết được tổn thương đối với bọn họ là như thế nào để tránh được đến mức thấp nhất.
"Được. . . . . ." Ngự Hành Phong đem kế hoạch mà mình nghĩ ra nói cho bọn họ cùn nghe một lần..
"Như vậy không tốt lắm đâu! Nếu như làm không tốt, sẽ làm hại đến mấy người bọn họ." Dạ Thiên cảm thấy cái kế hoạch này không tốt, bọn họ bây giờ vẫn chưa tra ra được chủ mưu làm ra chuyện này là ai, căn bản cũng không biết, phải làm sao bây giờ?
"Tôi biết rõ, như vậy rất khó khăn với hai người, nhưng mà nếu như không làm như vậy, bọn họ cũng có thể nguy hiểm đến tính mặng." Ngự Hành Phong lo lắng nhất chính là chuyện này.
"Tốt! Cứ làm như vậy đi!" Cung Hình Dực đáp một tiếng, cứ biết như vậy đã, tình cảm giữa bọn họ, có thể lại xảy ra vấn đề. Nhưng mà giống như Ngự Hành Phong đã nói, nếu như không làm như vậy, mẹ con Tống Tâm Dao cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
"Anh phải hiểu rõ chuyện này trước đã, lần này ba người chúng ta có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, anh thật sự nguyện ý làm như vậy sao?" Ngự Hành Phong thật sự lo lắng.
"Cha, rất nguy hiểm sao?" Khi bọn họ đang nói chuyện, nó cũng không để ý, thế nhưng khi nghe nói đến chuyện sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Kỳ Kỳ thật sự rất lo lắng, nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy thì phải làm thế nào?
"Kỳ Kỳ, con nghe cha nói chuyện sao?" Nếu như Kỳ Kỳ có thể giúp một tay, Tống Tâm Dao có thể sẽ rời đi.
"Cha, cha sẽ không sao chứ?" Nó không muốn người bên cạnh mình gặp chuyện không may, nhưng mà chuyện này hình như thật sự rất nghiêm trọng.
"Sẽ, cha còn phải nhìn thấy hai bảo bối Kỳ Kỳ và Điềm Điềm của cha lớn lên, còn phải giúp mẹ con mặc áo cưới, làm vợ của cha nữa." Cung Hình Dực cũng không dám bảo đảm là mình có thể bình an hay không, nhưng anh cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần. Nhưng mà lần đánh cuộc này cũng thật quá lớn.
"Được! Con giúp cha." Nếu như Kỳ Kỳ không giúp anh..., có lẽ Tống Tâm Dao còn có thể xảy ra chuyện khác nữa!
Vì để cho cha an tâm, cho nên nó muốn giúp cha một tay, lừa gạt mẹ, không để cho mẹ biết những chuyện này.
"Kỳ Kỳ, cám ơn con!" Cung Hình Dực cười. Có đứa con trai như thế này, cho dù có chết anh cũng không có bất kỳ tiếc nuối gì nữa.
"Dạ Thiên, tôi giao bọn họ cho anh. Nếu như có bất cứ chuyện gì, anh hãy giúp tôi chăm sóc bọn họ thật tốt." Dạ Thiên gật đầu một cái, để cho anh yên tâm.
Trong phòng tối, một người phụ nữ nhân đang bị trói, quần áo trên người cũng không biết đã bị ném đi đâu.
"Các. . . . . .Các. . . . . . Các người . . . chuyện này. . . . . . Những thứ này. . . . . . đều là cầm thú. . . . . . đều. . . . . . đều không. . . . . . không phải là người. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . muốn. . . . . . muốn như thế nào?" Trên mặt đất, người phụ đang nằm đó trên người đầy vết thương, máu cũng đã đông lại thành từng cục.
"Ha ha ha. . . . . . Chúng ta vốn đều không phải là người, làm gì cô thì như thế nào? Cô không phải là vẫn phải ở dưới thân thể chúng ta la hét dâʍ đãиɠ sao?" Một người đàn ông cười da^ʍ tà, mà đám thuộc hạ bên cạnh cũng cười theo.
"Như thế nào? Bị mười mấy người đàn ông cùng nhau chơi đùa cảm giác không tệ chứ!" Một người đàn ông đứng bên cạnh, cũng cười theo.
"Các người, các người. . . . . . Muốn như thế nào?" Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Tạ Tư Kỳ, chỉ là buổi sáng cô ta mới vừa ra khỏi Cung thị, thế nào lập tức đã biến thành cái bộ dáng này?
"Chủ Thượng!" Một người phụ nữ đi vào, liếc mắt nhìn người phụ nữ giống mình như đúc ở trong góc phòng cười lạnh.
"Bảo bối, ta vẫn thích bộ dáng lúc trước của em hơn, biến trở lại đi!" Người phụ nữ kia gật đầu một cái, biến trở về hình dạng ban đầu của mình.
Tạ Tư Kỳ không thể tin được chính ánh mắt của mình. Tất cả nhũng gì xảy ra trước mắt là thật sao? Tại sao người phụ nữ này lại muốn biến thành bộ dáng của cô?
"Thật sự tò mò sao? Muốn biết thật sao?" Người được người phụ nữ kia gọi là Chủ Thượng, cười lạnh một tiếng, hôn cô gái mới vừa tiến vào một cái.
"Các . . . . . Các người. . . . . . Rốt cuộc là. . . . . . Là người hay quỷ?" Cô rõ ràng đang ở nhà nghỉ ngơi, vốn định hôm nay sẽ trở về Mỹ nhưng không ngờ tới là sẽ xảy ra chuyện như thế này.
"Chúng ta không phải là người, càng không phải là quỷ!" Người đàn ông mới vừa cười dâʍ đãиɠ lúc nãy lại một lần nữa mở miệng nói chuyện.
"Chúng ta là rắn!" Tất cả những người đàn ông mới vừa rồi đều biến thành rắn bò tới chỗ Tạ Tư Kỳ.
"A. . . . . ." Tạ Tư Kỳ kêu lên một tiếng sau đó lâm vào hôn mê.
"Đừng dọa cô ta sợ! Các ngươi không cần chơi sao?" Người đàn ông được gọi là Chủ Thượng ôm người phụ nữ kia, một tay cũng đã sớm thâm nhập vào bên trong quần áo của cô ta.
"A. . . . . ." Từ trong miệng cô ta truyền ra một tiếng thở gấp.
"Tất cả đều đi ra ngoài!" Bây giờ là thời gian cho hắn cùng bảo bối của mình, chứ không phải cho những thuộc hạ này .
"Đem cả cô ta ra ngoài đi, ở lại chỗ này quá chướng mắt." Nghe Chủ Thượng ra lệnh, những con rắn kia cũng đưa Tạ Tư Kỳ ra ngoài, tiếp tục đùa bỡn một phen .
Mà bên trong phòng là một màn vô cùng dịu dàng, vui vẻ.
*
Cảnh sát nhận được tin báo của người dân liền chạy tới vùng ngoại ô. Người chết là một phụ nữ, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trước khi chết đã bị làm nhục, con ngươi mở to. Hình như rất sợ hãi.
"Đây đã là người thứ ba bị hại." Cung Hình Dực nhìn tin tức, liên tục ba ngày đã phát hiện ba người bị hại, tất cả đều là phái nữ, trước khi chết giống nhau đều bị làm nhục. Khi chết tất cả đều mở to con ngươi.
"Rốt cuộc là ai đang làm cái gì? Tại sao trên người của bọn họ đều bị khắc dấu hiệu của nhà họ Cung." Người này hình như cố ý nhằm vào người nhà họ Cung. Nhưng mà người đó rốt cuộc là ai, bọn họ cho đến bây giờ vẫn chưa có chút đầu mối nào.
"Tít. . . . . ." Bên trong phòng làm việc vang lên tiếng điện thoại, Cung Hình Dực nhận.
"Hình Dực, ông nội mất tích. Tất cả đồ đạc trong nhà đều đổ vỡ, anh mau trở lại xem một chút đi!" Tống Tâm Dao khóc nức. Cô vốn ở trong phòng với Điềm Điềm, tuy nhiên cô nghe thấy trong phòng ông nội truyền tới tiếng nổ. Cô nhanh chóng chạy lên trên lầu, trong phòng vô cùng hỗn loạn mà Cung Thiên Kích lại biến mất không biết tung tích.
"Được! Em đừng vội, anh sẽ trở về ngay!" Cung Hình Dực lập tức cúp điện thoại.
"Ông nội mất tích!" Không ngờ lại tới nhanh như vậy, bọn anh bây giờ phải mau chóng trở về nhà, nếu không rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ông nội.
"Bọn họ ra tay rồi." Ngự Hành Phong thở dài, Hồng Nguyệt và Loan Đao đã đi ra ngoài hai ngày, thế nhưng vẫn không có một chút tin tức nào.
"Đi mau!"
*
Tại nhà họ Cung, mấy người Cung Hình Dực vừa trở về, liền lập tức chạy tới phòng của Cung Thiên Kích, lại thấy trên tường đều là máu, Tống Tâm Dao ôm đứa bé núp trong một góc, Kỳ Kỳ vùi đầu vào trong ngực Tống Tâm Dao, mà Tạ Tư Kỳ lại ngồi ở trên cửa sổ.
"Tạ Tư Kỳ, cô đã làm gì bọn họ?" Cung Hình Dực quát, chạy đến bên người Tống Tâm Dao, tinh thần của cô có chút hoảng hốt.
"Cô ta. . . . . Cô ta gϊếŧ. . . . . . Gϊếŧ. . . . . .ông nội. . . . . ." Nhớ tới chuyện vừa xảy ra, trong đầu cô liền trống rỗng, tất cả đều lóe lên hình ảnh Cung Thiên Kích bị gϊếŧ, hình ảnh ông ngã xuống trước mắt cô.
Cung Hình Dực đứng lên, liền thấy thi thể của ông nội ở trên giường.
"Ông nội. . . . . .Ông nội. . . . . ." Cung Hình Dực chạy đến bên người Cung Thiên Kích, thi thể của ông còn có một chút ấm áp, tuy nhiên đã không còn một chút hơi thở.
"Tạ Tư Kỳ, tôi gϊếŧ chết cô. . . . . ." Ông nội là người thân duy nhất của Cung Hình Dực, nhưng bây giờ ông cũng mất rồi. Ông vẫn còn chưa đợi được đến lúc bọn họ kết hôn, vẫn chưa đợi đến lúc Điềm Điềm gọi ông là ông cố, tại sao có thể chết?
"Dạ Thiên, đưa Dao Dao và Kỳ Kỳ đi đi, giúp tôi chăm sóc thật tốt cho bọn họ." Dạ Thiên gật đầu một cái, đỡ Tống Tâm Dao dậy, kéo Kỳ Kỳ đang vùi đầu trong ngực Tống Tâm Dao ra.
Bọn họ đều bị dọa sợ, căn bản cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra trước mắt?
"Tạ Tư Kỳ, biến trở về bộ dáng lúc trước của ngươi đi!" Ngự Hành Thiên kéo Cung Hình Dực lại, để Tạ Tư kỳ biến trở về bộ dáng lúc trước.
"Thật không hổ là Ngự Hành Phong, bị ngươi dễ dàng đoán ra như vậy." Khói mù tản ra, cô ta đã trở về bộ dáng ban đầu.
"Long Cảnh Vương thật sự có lòng, cư nhiên để cho ái phi ra ngoài giúp mình làm việc." Ngời phụ nữ trước mắt, cũng không phải Tạ Tư Kỳ, mà là ái phi của Long Cảnh Vương - Cơ Phi
"Ngự Hành Vương càng khó lường hơn, tình nguyện làm tay sai cho loài người." Cơ Phi cười lạnh.
"Để vương của các người tới gặp ta!" Ngự Hành Phong không muốn mất thời gian nói chuyện nhiều cùng với người phụ nữ này.
"Vương của chúng tôi, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể gặp. Người muốn hỏi Vương của chúng tôi sao phải làm những chuyện như thế này, đúng không?! Như vậy ta nói cho ngươi biết, bởi vì Vương của chúng tôi muốn thống nhất xà giới, mà ngày này qua ngày khác ngươi ở đây, bây giờ nhìn lại, ngươi cũng không có bao nhiêu năng lực, chỉ là tay sai cảu loài người."
"Bốp" một tiếng, Cơ Phi bị ăn một cái tát.
"Vương của chúng tôi chỉ là trọng đạo nghĩa bạn bè mà thôi." Hồng Nguyệt xuất hiện, khẽ mỉm cười với hai người bọn họ.
"Ngươi. . . . . ." Cơ Phi tính thế nào cũng không tính tới, sẽ bị đánh, dù nói thế nào cô ta cũng là xà phi của Cảnh Vương, ngày đó bị Cung Hình Dực từ trong công ty vứt ra ngoài không nói làm gì, hôm nay còn bị chính thủ hạ của Ngự Hành Phong đánh cho một cái tát.
"Tới tốt lắm! Thật tốt!" Cô ta không tức giận, mà còn cười to lên, ở trong căn phòng này, cô cũng đã sớm chôn thuốc nổ xuống rồi, chỉ cần thời gian vừa đến, sẽ tự động nổ tung, đến lúc đó bất cứ ai trong bọn họ cũng không sống được.
Liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tường, thời gian cũng không còn nhiều lắm.
"Các ngươi cho là, các ngươi còn có thể sống đi ra khỏi nơi này sao?" Cô đã có thể gϊếŧ một người thì cũng có thể gϊếŧ chết những người đứng trước mặt này.
Coi như Ngự Hành Phong có ở chỗ này, vậy thì như thế nào?
Coi như pháp lực của hắn có mạnh hơn nữa, vậy thì như thế nào?
Bom cô chôn ở đây, đủ để nổ tung nơi này.
"Có thể sống hay không, không phải cô có thể tính được, chỉ cần chúng ta muốn sống, liền có thể sống." Cô ta xem Ngự Hành Phong anh thành nhân vật như thế nào rồi? Có vô dụng đến thế sao?
"Vậy chúng ta chờ xem." Cơ Phi cười lạnh.
Tống Tâm Dao bị Dạ Thiên kéo ra khỏi nhà, còn chưa đi được xa, mới đi mấy mét đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn, quay đầu nhìn lại, nhà họ Cung đã tràn ngập trong khói thuốc nổ.
"Hình Dực, Hình Dực đâu?" Tống Tâm Dao mới vừa phục hồi tinh thần lại sau kinh sợ, lại phát hiện người dẫn bọn họ ra ngoài, không phải Cung Hình Dực, mà là Dạ Thiên.
"Anh ấy đang ở bên trong!" Cho dù hiện tại không để cho cô biết chuyện này thì sớm muộn gì cô cũng sẽ biết thôi.
"Anh ấy, anh ấy đang ở bên trong sao?" Thấy Dạ Thiên gật đầu một cái, cô giao Điềm Điềm đang ôm trong tay cho Dạ Thiên: "Giúp tôi chăm sóc thật tốt cho hai đứa bé."
Sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong, cô phải mau đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ở đây không nhìn thấy nhà họ Cung, chỉ có thể nhìn thấy khói thuốc nổ mù mịt.
"Tống tiểu thư, cô mau trở lại đi!" Dạ Thiên gọi cô không ngừng, hơn nữa còn ôm trong ngực một đứa bé muốn dùng tay kéo cô lại cũng không thể.
Tống Tâm Dao chạy đến bên ngoài nhà họ Cung, nhìn tất cả các phòng đều đã bị lửa thiêu cháy rụi.
Cô ngã quỳ trên mặt đất. Nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, cô không thể tin được những gì mình chứng kiến là thật?
"Không, không phải thật! Không phải thật!" Cô đang nằm mơ, đúng vậy cô nằm mơ. Nếu không làm sao có thể có thể như vậy? Không thể nào, không thể nào.
"Cung Hình Dực, anh mau ra đây! Cung Hình Dực, anh mau ra đây đi! Ra đây cho em!" Cô rống to, ngã quỳ trên mặt đất, sau đó cũng không thể tự đứng dậy được.
Không thể nào, anh sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Mẹ!" Kỳ Kỳ đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, ôm cô, nước mắt đã sớm rơi xuống, một giọt tiếp một giọt.
Cha đã đồng ý với Kỳ Kỳ, sẽ sống thật tốt!
Cha đã đồng ý với Kỳ Kỳ, cha sẽ không có việc gì!
Cha đã đồng ý với Kỳ Kỳ, cha sẽ nhìn Kỳ Kỳ và Điềm Điềm lớn lên.
Tại sao lại như vậy? Đây không phải là thật, không phải thật!
Cha chắc chắn sẽ không rời xa bọn họ, sẽ không rời xa Kỳ Kỳ.
Cha làm sao có thể rời xa bọn họ, tại sao có thể rời khỏi bọn họ?
Điềm Điềm nằm trong ngực Dạ Thiên cũng lớn tiếng khóc, cứ như vậy khiến Dạ Thiên càng không biết phải làm thế nào.
Anh nên để ngự Hành Phong biến mình thành Cung Hình Dực, để Cung Hình Dực ra ngoài, anh chỉ cô đơn một mình, cho dù có chết cũng không sao cả.
Mà Cung Hình Dực thì không giống vậy. Anh ấy còn có vợ, tại sao có thể cứ vứt bỏ cô như vậy?
"Không, anh ấy sẽ không chết, sẽ không chết." Tống Tâm Dao đột nhiên bò dậy, xông vào trong nhà.
"Cô làm gì vậy?" Hồng Nguyệt đột nhiên xuất hiện, khiến Dạ Thiên thả lỏng tâm tình.
"Tôi muốn đi tìm anh ấy, cô buông tôi ra, tôi muốn đi tìm anh ấy." Cô muốn đi tìm Cung Hình Dực, cho dù anh có chết hay là sống, cô đều phải tìm được anh.
"A. . . . . ." Thấy cô như thế này, Hồng Nguyệt trực tiếp đánh cô ngất xỉu.
"Đưa đứa bé cho tôi, anh ôm cô ấy đi." Hồng Nguyệt giao Tống Tâm Dao cho Dạ Thiên, ôm Điềm Điềm đang oa oa khóc lớn từ trong ngực Dạ Thiên qua.
"Kỳ Kỳ, đi!"
"Cháu không đi, cha đã đồng ý với cháu, cha sẽ không có việc gì mà!" Kỳ Kỳ phải ở chỗ này đợi cho đến khi Cung Hình Dực ra ngoài mới thôi.
"Kỳ Kỳ, cha cháu và cha nuôi đều không sao cả, ta dẫn cháu đi gặp bọn họ." Nếu như bọn họ vẫn không đi, Long Cảnh Vương rất có thể sẽ dẫn người tới. Bọn họ phải tiến vào mật thất trong thư phòng của nhà họ Cung, nếu không đến đó nhất định sẽ bị người của Long Cảnh Vương gϊếŧ chết. Nhưng lại không nghĩ tới, Long Cảnh Vương vì muốn đạt được mục đích, lại dám cho nổ tung nhà họ Cung.
May mắn là Loan Đao chạy đến đúng lúc. Loan Đao vì tranh thủ thời gian, tự mình chặn lại Cơ Phi mà cũng đã chết cùng Cơ Phi bên trong đó.
*
"Cha nói cái gì?" Hôm nay, Cao Hùng lại một lần nữa tới thăm Cao Cầm Nhã, lại không nghĩ tới lại mang đến tin tức như vậy cho Cao Cầm Nhã.
"Đúng! Nhà họ Cung nổ tung, Cung Hình Dực, Cung Thiên Kích, Tống Tâm Dao còn có hai đứa bé, cùng với mọi người trong nhà họ Cung, đều biến mất, chỉ tìm được một thi thể." Tin tức này là tin tức động trời ở thành phố O. Bây giờ, Tử Mị như rồng không đầu, Dạ Thiên một tay quản lý tất cả mọi chuyện trong công ty.
Trong nhà họ Cung, lại phát hiện thêm hai xác rắn lớn, chỉ là cho đến bây giờ, cũng không rõ, đó có phải rắn hay không, cảnh sát cho đến bây giờ vẫn không tra ra chuyện này.
Cổ phiếu của Tử Mị đã dừng hoạt động hoàn toàn, cảnh sát nói rằng trước khi tìm được Cung Hình Dực, bất kể là ai cũng không được bán cổ phiếu của Tử Mị ra ngoài.
"Cha, cha còn cười được sao?" Thấy Cao Hùng vui mừng như thế, Cao Cầm Nhã thật sự rất đau lòng.
"Chẳng lẽ con không vui mừng sao? Chúng ta có cơ hội đoạt lại Cao thị rồi!" Cao Hùng mỗi ngày đều chờ đợi cơ hội, hiện tại không phải là cơ hội tốt nhất sao?
"Cha, Dao Dao là em họ của con, Cung Hình Dực chính là em rể của con. Hai người bọn họ đều là người thân của con!" Cao Cầm Nhã không quên lần trước Tống Tâm Dao đến thăm cô còn đưa hai đứa bé đi cùng.
Điềm Điềm vẫn luôn cười với cô, Kỳ Kỳ cũng không có một chút địch ý nào đối với cô, Tống Tâm Dao căn bản cũng không có ý trách mắng cô. Mà Cao Hùng lại có bộ dáng như thế này.
"Lúc ấy khi bọn họ mua cổ phiếu công ty chúng ta có nghĩ tới con là chị họ của chúng hay không?" Cao Hùng cho dù như thế nào cũng muốn lấy lại công ty.
"Cha, khi đó, bọn con cũng không biết là mình có quan hệ với nhau như vậy mà!"
"Cha mặc kệ, cha nhất định muốn lấy lại công ty của mình." Ông đã mệt mỏi, khổ sở đủ rồi.
"Được, cha muốn lấy lại công ty thật sao? Nếu như cha muốn làm như vậy thì bắt đầu từ bây giờ, con sẽ không nhận cha làm cha nữa. Cha về đi, không cần trở lại thăm con đâu!" Nếu là như vậy, ông còn tới thăm cô làm cái gì?
Triệu Tâm Nguyệt và Tống Tâm Dao mỗi khi đến thăm cô đều đem đến cho cô cảm giác ấm áp của người thân trong gia đình, mà khi cha tới, vĩnh viễn đều là ích lợi.
Cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới cô đang ở trong tù, tại sao ông không thể vì cô mà suy nghĩ một chút.
Ba năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Từ khi bắt đầu vào ngục, mặc dù chỉ là đổi chỗ ở nhưng mà hoàn toàn khác nhau.
Ở chỗ cũ ít nhất còn có Tằng Tử Kiêu đối cử tốt với cô, thường xuyên đến nói chuyện phiếm với cô, nhưng mà hiện tại, cô phát hiện, sau khi tới nơi này, tất cả đều đã thay đổi, sẽ không có ai đối đãi với cô giống như Tằng Tử Kiêu.
Nơi này tất cả cảnh quan đều là nữ cảnh sát, bọn họ đều rất nghiêm nghị. Mỗi ngày cô từng bước từng bước học những thứ mình chưa biết làm, chung sống cùng với những người bạn trong ngục cũng rất tốt.
Nhưng mà hôm nay tin tức mang tới lại như thế này, Cung Hình Dực, Tống Tâm Dao cùng với hai đứa bé thật sự đã xảy ra chuyện trong vụ nổ đó rồi sao? Cô không hy vọng chuyện này xảy ra, nếu quả thật là như vậy thì cô ở trên thế giới này sẽ còn có người thân nữa sao? Có lẽ chỉ có hai người Triệu Tâm Nguyệt và Tống Hàm Quân mà thôi.
"Tiểu Nhã, cô không sao chứ!" Bạn trong ngục thấy sau khi cô trở về, liền hoảng hoảng hốt hốt , hình như đã xảy ra chuyện gì.
"Nếu như có chuyện gì xảy ra, thì nói với chúng tôi đi, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp!" Trước kia cô vẫn cho là những người bạn trong ngục này đều vô cùng lạnh nhạt, thế nhưng lúc này đều rất nhiệt tình với cô.
"Nhà em rể tôi bị nổ, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được người." Cô ngồi bệt xuống giường, tại sao lại như vậy?
Tống Tâm Dao thật sự là người tốt, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Trước kia cô đã sai lầm rồi, bây giờ làm cái gì ông trời cũng không cho cô công bằng?
"Tiểu Nhã, có thể là bọn họ đi chơi rồi, bây giờ vẫn không biết trong nhà xảy ra chuyện, không phải chưa tìm được người sao? Trước hết cô đừng đau lòng." Bọn họ vẫn luôn tin tưởng câu nói người hiền có trời phù hộ.
"Nhưng mà phát hiện thi thể của ông nội." Trước kia có lẽ cô cảm thấy Cung Thiên Kích là một ông lão rất nghiêm túc, nhưng mà hiện tại cô mới phát hiện, ông không phải.
Cô nhớ khi cô còn quen với Cung Hình Dực, Cung Thiên Kích đối với cô cũng rất tốt. Nếu như không phải cô đã làm nhiều chuyện sai như vậy thì Cung Thiên Kích nhất định sẽ không lấy vẻ mặt nghiêm túc đó mà đối xử với cô.
"Chuyện này. . . . . ." Bọn họ cũng không biết phải an ủi cô như thế nào. Ở trong này, ngay cả người thân gặp chuyện không may, cũng sẽ là người cuối cùng được biết, từ từ tất cả mọi người đều yên lặng.
"Cao Cầm Nhã, có người tới thăm cô!" Cô mới vừa gặp Cao Hùng, không biết là ai đến tìm cô?
"Là ai ?"
"Tằng Tử Kiêu." Nữ cảnh sát nhìn mắt cô sưng đỏ, chắc là chuyện nhà họ Cung đã khiến cô đau lòng rồi!
"Cám ơn!" Tại sao anh lại tới?
Cô lau nước mắt trên mặt mình, nhưng thế nào cũng không lau hết, cứ lau khô rồi nước mắt lại một lần nữa rơi xuống. Sắc mặt cũng tái nhợt đi rất nhiều, chuyện xảy ra với nhà họ Cung đã đả kích rất lớn đến cô.
Cô đột nhiên có cảm giác thế giới của mình hoàn toàn u ám. Cô vốn tưởng rằng trên thế giới này, chỉ có một người thân là Cao Hùng, nhưng không ngờ trời cao vẫn chăm sóc mình, để cho cô gặp được chị gái của mẹ mình, để cho có có thêm một người dì, cũng có thêm một người chú, còn có thêm một cô em họ. . . . . .
Cô lập tức có thêm bảy tám người thân, khiến cho cô cảm thấy thế giới này là có thật nhiều màu sắc, nhưng mà bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.
"Cảnh sát Tằng." Khi nhìn thấy Tằng Tử Kiêu, cô cố gắng nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Cô không sao chứ!" Lần trước khi đến thăm cô, cũng không thấy sắc mặt cô tái nhợt như vậy.
"Tôi không sao! Cảnh sát Tằng, tại sao hôm nay anh lại có thời gian tới đây vậy?" Không phải là công việc của anh rất bận rộn sao?
"Hôm nay tôi được nghỉ, cho nên đến thăm cô một chút, ở chỗ này như thế nào?" Anh cũng không hiểu, tại sao mình lại chạy tới đây thăm cô, chỉ là kể từ khi cô rời khỏi trại tạm giam chuyển đến nơi khác, chỉ cần anh vừa có thời gian, liền muốn tới thăm cô.
"Cám ơn! Cuộc sống ở đây, so với bên ngoài yên tình hơn nhiều, mặc dù cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó, nhưng mà coi như cũng không tệ!" Nơi này quả thực rất yên tĩnh, khi có thời gian cô còn có thể đi đến thư viện đọc sách.
Nếu như xem sách lâu rồi cô có thể đi nơi khác xem.
"Vậy thì tốt!" Tằng Tử Kiều đột nhiên cúi đầu, không biết nên nói từ đâu.
"Cô biết chuyện xảy ra với nhà họ Cung rồi sao?"Anh nghiêng đầu, xem xét phản ứng của cô.
Nước mắt vốn đã ngừng rơi lại một lần nữa chảy xuống.
"Tôi thật sự không biết, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Dao Dao tốt như vậy, tại sao trời cao không thể chăm sóc thật tốt cho cô ấy? Nếu như có thể tôi thật sự hi vọng, tôi có thể thay cô ấy gánh lấy chuyện này. Tôi chỉ có bọn họ là người thân, tại sao trời cao cũng muốn cướp đi?" Cô thật không hiểu, có phải cô tạo nghiệt quá nhiều hay không?
Tại sao cô có được bao nhiêu, trời cao lại muốn thu hồi bấy nhiêu chứ?
"Đừng nghĩ như vậy, vẫn chưa tìm được thi thể của bọn họ, vậy thì bọn họ còn có một tia hi vọng, chỉ cần trong lòng cô tin tưởng, bọn họ vẫn còn sống trên thế giới này, chỉ là bây giờ vẫn chưa tìm được tung tích của bọn họ. Lần này vì sao lại xảy ra vụ nổ, hiện tại cảnh sát đã bắt đầu điều tra, nếu có tin tức gì tôi lập tức sẽ thông báo cho cô được không?" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, thật sự rất cảm ơn Tằng Tử Kiêu, còn đặc biệt chạy tới đây thăm cô.
"Cảnh sát Tằng, thật sự rất cám ơn anh, cám ơn anh đã tới thăm tôi!" Cao Cầm Nhã cười cười.
"Cho cô, chỗ thức ăn này là mẹ tôi làm, cô ăn một chút đi! Cũng không biết cô có thích ăn hay không nữa." Anh xin lỗi gãi gãi đầu, nhắc tới thức ăn bên cạnh.
"Có cái gì mà không thích ăn chứ? Còn phải cám ơn dì đã nấu ăn giúp tôi." Mỗi lần anh tới đây, cũng sẽ mang một ít thức ăn cho cô, mà những đồ ăn này cũng rất hợp khẩu vị của cô.
"Chỉ cần cô thích ăn là được, cô có muốn ăn cái gì không? Tôi có thể làm chút gì đó mang đến cho cô!" Tằng Tử Kiêu cười cười, nhưng không nghĩ mình đã nói ra miệng.
"Những thứ này đều là anh làm sao? Đúng không?" Cao Cầm Nhă nhìn hắn.
"A. . . . . . Làm sao cô biết?" Trong khoảng thời gian ngắn Tằng Tử Kiêu, cũng không phản ứng kịp.
"Cám ơn, thật sự rất cám ơn anh!" Cao Cầm Nhã thật sự rất cảm kích, khi anh vẫn còn phải canh giữ cô, anh vẫn luôn chăm sóc cô mà bây giờ khi cô đã chuyển chỗ rồi, anh vẫn chăm sóc cô như vậy.
"Cô đừng khóc!" Vừa thấy phụ nữ khóc, anh sẽ không biết làm thế nào.
Cao Cầm Nhã cúi đầu, người đàn ông này tại sao ngu như vậy? Tại sao lại làm cho cô ăn? Cô thật không biết, mình có chỗ nào đáng giá để anh phải làm như vậy.
Anh là nhân viên công vụ, cầm tiền của quốc gia, mà cô lại là người ngồi ở trong ngục giam. Anh càng như vậy, cô lại càng không biết, tiếp đó, mình phải đối mặt anh ra sao.
"Tôi phải đi trước đây!" Anh luôn khiến cho cô cảm động, luôn vui vẻ, nhưng càng như vậy, cô sợ mình sẽ càng lún sâu vào đó.
Xách theo đồ ăn anh tự mình làm cho cô, tâm tình cô phức tạp không thôi, người đàn ông này, thật là ngốc.
Cô còn phải ở trong này ba năm, đợi đến khi cô ra tù, cũng 28 rồi. Anh không thể nào đợi cho đến lúc đó, cho dù anh có tình cảm đối với cô đi nữa.
Nhưng cô phát hiện, anh bỏ ra nhiều như vậy mà cô lại không thể cho anh cái gì.
*
Trên đỉnh núi, hai xà vương đang đánh nhau
"Long Cảnh Vương, ngươi còn muốn đánh sao?" Ngự Hành Phong nhìn người đàn ông trước mắt, bọn họ đã đánh nhau ba ngày ba đêm, anh ta lại còn không muốn chết tâm,
"Ngươi hại chết Cơ Phi, ta muốn mạng của ngươi."
"Long Cảnh Vương, ngươi nói rõ ràng đi, là các ngươi hại chết Cung lão gia, hơn nữa còn làm nhà họ Cung nổ tung, đây hết thảy đều là do ngươi tự mình làm, cần gì tới trách ai? Hơn nữa Loan Đao cũng chết ở bên trong đó." Ngự Hành Phong bị hắn ta quấn ba ngày ba đêm, thật sự sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, mà thi thể Loan Đao bây giờ vẫn đang ở trong cục cảnh sát.
Anh chỉ muốn mau chóng đưa thi thể Loan Đao về xà giới, chứ không phải ở chỗ này đánh nhau cùng với Long Cảnh Vương.
"Ta không thể gϊếŧ ngươi, như vậy ta sẽ gϊếŧ Cung Hình Dực, biến thành phố O thành biển máu."
"Long Cảnh Vương, đây là chuyện trong xà giới chúng ta, ngươi cần gì phải kéo loài người vào đây. Ngươi trở về làm vua ở nước của anh, ta trở về làm vua của nước ta, nếu như ngươi muốn đánh, thì về xà giới đánh, như thế nào?" Ở chỗ này đánh nhau cũng không được. Nếu như còn đánh nhau như vậy, sớm muộn cũng sẽ kéo những ký giả kia tới đây.
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"
"Bằng việc ta là vương trong xà giới, ngươi đừng quên, ngươi vẫn còn chịu quản chế của ta, nếu như ngươi muốn tạo phản, ta và ngươi tính sau. Nhưng hiện tại, ngươi lập tức trở về xà giới cho ta, nếu không, ta trực tiếp thu ngươi vào trong bình." Xà bình là bảo bối của xà vương, chuyên thu các loài xà không muốn quy phục.
"Tốt! Ta trở về, nhưng mà ngươi cứ chờ khiêu chiến của ta." Theo làn khói đen, Long Cảnh Vương cuối cùng cũng rời đi. Anh cũng nên nói lời từ biệt với Cung Hình Dực rồi, người và rắn vốn không nên có bất kỳ giao tình gì, nhưng mà giữa anh và Cung Hình Dực cho tới nay đều có tình cảm.
Nếu như không phải là anh liên lạc với loài người thì Cung gia cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại anh nên rời đi.
Lúc này rời đi, về sau anh sẽ không trở lại nữa, từ đó cũng ngăn cách tất cả quan hệ với thế giới loài người.
Rắn là rắn, người là người. Người không phạm ta, ta liền không phạm người,
Từ khi biết Cung Hình Dực, anh biến thành người nhiệt huyết, bây giờ vì an bình của xà giới, anh nên biến trở lại thành người lãnh huyết giống như trước khi quen biết Cung Hình Dực rồi.
Khi làm một vị vua nhiệt huyết, anh thật sự rất vui vẻ, ít nhất là anh biết rất nhiều người, nhưng mà bây giờ nhìn lại, duyên phận của bọn họ đã tận.
Từ đó về sau, xà giới bọn họ sẽ không còn có bất kỳ liên lạc gì với bên ngoài nữa. Xà giới có thể tồn tại bao lâu không phải bởi vì, bọn họ đều là máu lạnh sao?
Vì xà giới, anh chỉ có thể làm trở về làm vị vua máu lạnh như vậy mà thôi.
"Vương, đã nhận được thi thể của Loan Đao!" Loan Đao chính là bị anh hại chết, nếu như không vì anh, Loan Đao cũng sẽ không chết.
"Trở về xà giới!" Hồng Nguyệt nhìn Ngự Hành Phong, ánh mắt của anh một lần nữa thay đổi giống như hơn hai mươi năm trước, xem ra bọn họ sẽ không bao giờ có bất kỳ quan hệ cùng loài người nữa.
Làn khói tím cùng khói hồng biến mất, gió thổi qua sân cỏ, hình như cho tới bây giờ trên núi này cũng không xảy ra qua bất cứ chuyện gì.
Nhà họ Cung, một tia sáng tím bắn về phía phía chân trời, dấu hiệu phù chú bị phong ấn ở lòng đất từ từ biến mất.
Từ đó Cung gia không còn mật đạo thông với xà giới nữa, không còn có ai biết, Cung gia từng có quan hệ với xà giới.
Hết quyển 1