Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi

Quyển 1 - Chương 42: Tiễn anh rời đi

Thật là tức chết nó, bọn họ hoàn toàn không để ý đến sự hiện hữu của nó, đêm qua nó không nên ngủ trong phòng ông ngoại, không nên để cho người đàn ông đáng ghét kia ngủ cùng mẹ.Tất cả đều do người đàn ông đó làm hại, nó hận chết cái tên đáng ghét đó.

Hôm nay sau khi ông ta đi, nó không bao giờ cho ông ta vào nữa, đáng ghét. Rất đáng ghét, vô cùng ghét, vô cùng vô cùng ghét, ghét đến không thể nào ghét hơn được nữa.

Về sau cũng nghĩ sẽ được vào đây nữa, có chết nó cũng không để cho ông ta lại vào nhà một lần nữa.

"Kỳ Kỳ, cháu đang giận cha cháu sao?" Kỳ Kỳ lần này, đột nhiên cười.

"Bà ngoại, bà chờ Kỳ Kỳ ở đây một lát, Kỳ Kỳ đi lấy chút đồ! Bà không được đi theo cháu đâu đó!" Nói xong Kỳ Kỳ liền bước xuống ghế sa lon, chạy vào phòng bếp.

Mở tủ lạnh, đem sữa tươi bên trong lấy ra ngoài, lại kéo một cái ghế đến, trèo lên, lấy gia vị phía trên xuống, đem sữa tươi đổ vào trong ly.

Không biết ở trong sữa tươi đã cho thêm những thứ gì, sau đó cầm ly sữa đi tới trong phòng ăn.

Tống Tâm Dao cùng Cung Hình Dực đang đang ăn cơm, thấy Kỳ Kỳ đi tới, Tống Tâm Dao lliền ôm nó lên trên ghế.

"Mẹ, mẹ nói buổi sáng sẽ làm mì cho con ăn." Kỳ Kỳ bĩu môi, vẫn rất bất mãn với chuyện này.

"Thật xin lỗi, mẹ ngủ quên, buổi tối sẽ làm mỳ cho Kỳ Kỳ ăn, có được hay không?" Kỳ Kỳ gật đầu một cái, nhìn ly sữa trong tay, lại nhìn Cung Hình Dực một cái.

"Cha, con quyết định, nếu mẹ thích cha, vậy con cũng sẽ thích cha, mẹ vẫn nói với con, phải gọi cha là cha , cho nên con nghe mẹ . Bắt đầu từ bây giờ, con sẽ gọi cha là cha, cha, ly sữa này là con làm cho cha, cha uống đi!" Kỳ Kỳ đem ly sữa trong tay, đẩy tới trước mặt Cung Hình Dực.

"Con trai, rốt cuộc con cũng nguyện ý nhận thức cha rồi! Con đã nhận cha, vậy thì con trai bảo bối lấy sữa cho cha, cha đương nhiên muốn uống nha! Hơn nữa còn uống hết sạch sẽ không thừa một giọt." Mặc dù anh có chút hoài nghi Kỳ Kỳ, tại sao đột nhiên lại chuyển biếи ŧɦái độ đối với anh, nhưng mà nó cũng đã mở miệng gọi anh là cha rồi, như vậy anh cũng không nên suy nghĩ nhiều, con trai cho anh sữa tươi nhất định anh phải uống hết, một giọt cũng không thừa.

"Cha nói đó nha, phải uống hết đó!" Nghe thấy Kỳ Kỳ nói như vậy, anh càng thêm hoài nghi.

"Tốt!" Nhưng mà ngoài miệng, anh vẫn đồng ý.

Chỉ là, mới vừa uống một hớp, tất cả đều phun hết ra ngoài.

"Tiểu tử, con cho thêm cái gì vào bên trong ly sữa vậy?" Cung Hình Dực nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ, anh nên hiểu từ sớm, tiểu tử này sẽ không tốt như vậy, cái gì là sữa tươi?

Căn bản là độc dược hại người, rốt cuộc nó đã cho thêm những gì vào trong đó vậy?

"Con không có thêm cái gì a, cha, làm sao cha có thể như vậy? Mẹ còn phải ăn cơm, thế nhưng cha lại phun hết sữa tươi lên trên thức ăn, cha nói xem làm sao mẹ có thể ăn tiếp được?" Kỳ Kỳ thấy một bàn món ăn, cứ như vậy bị hỏng hết, thật là đáng tiếc.

"Vậy tại sao lại khó uống như thế?" Nếu như không có thêm thứ gì vào trong đó, anh sẽ chặt đầu xuống cho Kỳ Kỳ ngồi lên.

"Thật rất khó uống sao?" Tống Tâm Dao thấy anh mặt mày nhăn nhó, có chút hoài nghi Kỳ Kỳ có phải đã đùa ác với anh hay không.

"Em uống một hớp xem thử đi! Đừng uống quá nhiều, nếm thử một chút là được rồi!" Cung Hình Dực đưa ly sữa cho Tống Tâm Dao, Tống Tâm Dao cũng uống một ngụm nhỏ, sau đó cũng đều phun hết ra ngoài.

"Kỳ Kỳ, làm sao con có thể làm như vậy?" Tống Tâm Dao thật sự cho là, quan hệ giữa cha con bọn họ có thể đã tốt lên. Thì ra là Kỳ Kỳ có mục đích khác.

"Hừ. . . . . . Ai cho ông chiếm đoạt mẹ tôi, ông đã đồng ý không giành mẹ cùng tôi, nhưng tại sao tối hôm qua ông lại chiếm đoạt mẹ, còn để cho mẹ ngủ quên, không dậy nấu mì cho Kỳ Kỳ ăn!" Kỳ Kỳ mới không đột nhiên tốt với ông ấy như vậy.

"Kỳ Kỳ a! Là mẹ ngủ quên, với cha con không có một chút quan hệ nào, đây là cha của con, con chính là con của cha, con không được làm như vậy với cha ." Chuyện này, vẫn luôn là điều Tống Tâm Dao lo lắng.

"Con chỉ muốn mẹ, con không cần cha, ông ấy sẽ giành mẹ với con, con mới không cần ông ấy." Kỳ Kỳ quay đầu, ngay cả nhìn Cung Hình Dực một cái cũng không muốn.

"Anh đi về!" Cung Hình Dực để đũa xuống, tên tiểu tử này, thật tức chết anh.

"Dực. . . . . ." Thấy Cung Hình Dực giận thật, Tống Tâm Dao cũng có chút lo lắng, lần này Kỳ Kỳ quả thật có chút quá đáng.

"Đợi ở đây, mẹ đưa cha con ra ngoài!" Thấy Cung Hình Dực không để ý đến ai, đi ra ngoài, Tống Tâm Dao vội đuổi theo.

"Xảy ra chuyện gì?" Hai người trong phòng khách, thấy Cung Hình Dực tức giận đi ra ngoài, Tống Tâm Dao lại đuổi theo, liền chạy vào trong phòng ăn, Kỳ Kỳ đang đứng ở trên ghế, nhìn ra cửa. Mà thức ăn trên bàn, cũng đã cũng bị sữa tươi phun vào không thể ăn được nữa rồi.

Tống Tâm Dao đuổi tới, đã thấy Cung Hình Dực muốn ngồi vào xe rời đi , cô liền chạy đến trước mặt anh.

"Dực, anh tức giận?" Cô hiện tại thật sự có chút lo lắng anh sẽ tức giận.

"Anh không có tức giận, chỉ là anh không thể hiểu được, tại sao Kỳ Kỳ lại bài xích anh như vậy." Anh thật không hiểu rõ, coi như Kỳ Kỳ có tham muốn giữ lấy bao nhiêu đi nữa, bọn họ cũng là cha con, giữa bọn họ cũng có quan hệ máu mủ, tại sao nó vẫn luôn không muốn tiếp nhận anh?

"Dực, em biết, là em dạy Kỳ Kỳ không tốt, buổi sáng quả thực là lỗi của em, em không thức dậy nấu mì cho Kỳ Kỳ ăn. Em không nghĩ tới, Kỳ Kỳ sẽ đem tức giận trút lên trên người anh, thật xin lỗi!" Tống Tâm Dao cúi đầu, nếu như buổi sáng cô có thể thức dậy, những chuyện này, cũng sẽ không xảy ra.

"Đứa ngốc, em nói xin lỗi làm cái gì, em không có lỗi gì cả, tối hôm qua là anh đã khiến cho em mệt muốn chết rồi. Như thế nào lại trách em đây!" Cung Hình Dực ôm cô vào trong ngực, anh không muốn nhìn thấy cô rơi lệ.

"Anh có phải rất tức giận hay không, về sau sẽ không bao giờ tới gặp em nữa sao?" Tống Tâm Dao có chút bận tâm.

"Sẽ không, hiện tại cùng Kỳ Kỳ căng thẳng như vậy, mấy ngày này anh vẫn là không nên tới, tránh cho Kỳ Kỳ nhìn thấy anh sẽ mất hứng." Cung Hình Dục muốn suy nghĩ thật kỹ xem phải làm thế nào để cải thiện quan hệ giữa anh và Kỳ Kỳ.

"Anh không phải không muốn gặp em sao?"

"Làm sao anh lại không muốn gặp em chứ! Hiện tại, anh chỉ muốn đón em về ở cùng anh, cũng không cần phải chạy tới chạy lui đến nhà em như vậy." Cung Hình Dực hôn một cái lên trán cô.

"Nhưng mà, mấy ngày không thấy anh, em sẽ rất nhớ anh!" Tống Tâm Dao cúi đầu, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô luôn nhớ tới anh.

"Anh cũng vậy, anh cũng sẽ rất nhớ em! Anh về công ty trước, ngày mai anh sẽ tới thăm em, lúc em nhớ anh hãy gọi điện thoại cho anh!" Tống Tâm Dao gật đầu một cái, khi anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi cô, cô liền cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cung Hình Dực xoa nhẹ trên đầu cô, lại ở trên trán cô hạ xuống một nụ hôn.

"Vào đi thôi!"

"Em nhìn anh rời đi, sẽ đi vào!" Cung Hình Dực gật đầu một cái, mở cửa xe ngồi vào trong.

"Lái xe cẩn thận một chút!" Cung Hình Dực phất phất tay với cô.

"Vào đi thôi! Mới vừa rồi không ăn được bao nhiêu, nấu thêm chút đồ ăn đi!" Tống Tâm Dao gật đầu một cái, mỉm cười tiễn anh rời đi.

Trải qua tối hôm qua, dường như hai người bọn họ đã tiến gần đến nhau hơn, hiểu nhau nhiều hơn, điều này khiến cho cô vô cùng kích động.

Hết chương 42