Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi

Quyển 1 - Chương 37: Giải trừ hiểu lầm

"Ghen? Ha ha ha. . . . . . Vậy không phải có chút buồn cười sao? Cung Hình Dực tôi là người nhỏ nhen như vậy sao? Tôi hiểu rất rõ quan hệ giữa bọn họ, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng lắm cũng chỉ là bạn bè tốt, anh em gặp mặt mà thôi, nếu như chỉ có vậy đã ghen, có phải có vẻ Cung Hình Dực tôi quá hẹp hòi hay không?" Anh có chút tức giận, tức giận hai người bọn họ gặp mặt nhau, tức giận Lôi Vũ Minh nói những lời đó với cô.

Nhưng mà, anh sẽ không để cho Lôi Vũ Minh có bất kỳ cơ hội nào, Tống Tâm Dao đời này cũng không thể ở chung một chỗ với Lôi Vũ Minh, Tống Tâm Dao là mẹ của con anh. Vậy nên, cho dù anh không thương Tống Tâm Dao, anh cũng sẽ không thể để cho giữa hai người bọn họ có bất kỳ quan hệ gì.

"Tôi hi vọng, mọi người sẽ trở lại quấy rầy người nhà cùng vị hôn thê của tôi, tôi không hy vọng có người quấy rầy đến bọn họ. Nếu như mọi người vây kín bên ngoài nhà vị hôn thê của tôi một lần nữa. Cung Hình Dực tôi không thể bảo đảm, sẽ làm ra chuyện gì, nếu như đơn vị của mọi người muốn nhận được văn bản cảnh cáo Cung thị gửi tới cho tòa án, ngày mai tôi có thể cho người đi gửi." Giọng điệu của anh không hề giống tức giận, nhưng có mười phần uy hϊếp đến bọn họ, để cho bọn họ không dám đến bên ngoài Tống gia, tới quấy rầy cuộc sống của bọn họ nữa.

"Nhưng mà, chúng tôi vẫn muốn hỏi một câu, mặc dù anh cùng cô ấy là vợ chồng chưa cưới, nhưng hai người tại sao vẫn chưa đính hôn? Mà anh và Cao Cầm Nhã tiểu thư giải trừ hôn ước, có phải cũng có quan hệ với Tống tâm Dao tiểu thư hay không?" Mọi người đối với chuyện đó vẫn luôn không hiểu, trước kia có thể nhận ra Cao Cầm Nhã thật sự rất thích Cung Hình Dực, nhưng mà người thay lòng trước , cũng là Cao Cầm Nhã, điểm này bọn họ cho tới nay vẫn không thể hiểu được.

" Tại sao chúng tôi lại giải trừ hôn ước, ở buổi họp báo ngày hôm đó chúng tôi đã nói rất rõ ràng, không cần phải đem chuyện này ra nói tiếp nữa! Nếu như mọi người không rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát, kiện mọi người quấy rầy cuộc sống của người khác." Cung Hình Dực đã sớm tức giận, nếu như không phải vì nơi này là Tống gia, anh đã sớm cho người đem tất cả ký giả ở đây đều đuổi đi, mà sẽ không ở đây nói nhiều như vậy.

Nói chuyện cùng những ký giả này thật sự là lãng phí nước bọt.

Nhìn ký giả một cái, anh liền xoay người đi vào bên trong, ký giả còn muốn vây quanh, nhưng đã bị những người vệ sĩ kia chặn ở bên ngoài, Cung Hình Dực đi vào Tống gia, một lát sau, những ký giả kia cũng rời khỏi Tống gia, dù sao vì chuyện này mà đυ.ng đến tòa án cũng không phải chuyện tốt. Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không có phần thắng, Cung Hình Dực là người như thế nào, bọn họ hiểu rất rõ, nếu như anh đã muốn làm việc gì đó, nhất định sẽ nắm chắc, anh sẽ không làm chuyện không nắm chắc phần thắng.

"Hình Dực. . . . . ." Thấy anh đi vào, Tống Tâm Dao kêu một tiếng, lại nghĩ tới chuyện ngày đó.

Lại dừng lại, mặt cũng không có loại hưng phấn như lúc mới vừa nhìn thấy anh. Cô nên hiểu biết rõ ràng anh không tin cô, nếu như anh tin lời của cô .., có thể đã sớm đến tìm cô, mà không phải đợi đến lúc cô gọi điện thoại nói cho anh biết, ký giả vây kín nhà cô mới xuất hiện.

"Dao Dao, chúng ta nói chuyện một chút đi!" Cung Hình Dực đứng ở cửa, có lẽ là bởi vì hiểu lầm ngày hôm đó, mới khiến cho Tống Tâm Dao có cảm giác phòng bị đối với anh.

Chuyện giữa hai người bọn họ, không phải là như vậy.

"Được!" Cô nghĩ, giữa bọn họ quả thực nên nói chuyện một chút, nếu như không nói chuyện với nhau, có lẽ vấn đề giữa hai người bọn vĩnh viễn đều sẽ không thể giải quyết được.

*

Cung Hình Dực đứng ở bên cửa sổ đã lâu, cũng chẳng nói thêm một câu.

"Làm sao không nói câu nào vậy?" Tống Tâm Dao phá vỡ sự yên tĩnh này trước, nếu như cô không phá vỡ không khí, không biết hai người bọn họ còn phải đứng ở chỗ này giằng co bao lâu.

"Dao Dao, hôm ấy. . . . . ." Kể từ khi biết chuyện kia là anh đã hiểu lầm cô, anh cũng rất hối hận, tại sao anh không thể tin tưởng cô?

Khi anh xem hết những tài liệu kia, anh thật cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như chuyện thật sự là kế hoạch của cô, cô cũng không thể nào biết, anh sẽ kéo cô vào xe.

Hơn nữa, cô càng không thể biết, anh sẽ rời khỏi quán bar, nếu như cô cứ ở trong quán bar chờ anh thì sao?

Như vậy, cô sẽ không thể đợi được anh, nhưng mà cô lại lựa chọn rời đi. Nếu như cô rời đi, còn anh lại ở lại quán bar thì sao?

Thật ra thì chuyện này, cho tới bây giờ cũng rất đơn giản, chỉ là anh đã nghĩ quá mức phức tạp.

"Hôm đó nào?"

"Chính là hôm đó, hôm chúng ta đến quán bar hôm ấy, chuyện kia anh đã điều tra!" Tống Tâm Dao nhìn anh, không hiểu lắm, kết quả anh tra được là như thế nào, giống như Cao Cầm Nhã nói hay là đã tra ra sự thật?

"Vậy anh cho là, là em làm sao?" Thật ra thì cô thật sự rất sợ, sợ anh tra được không phải sự thật, mà là những lời Cao Cầm Nhã nói.

"Thật xin lỗi! Là anh hiểu lầm em!" Cung Hình Dực biết lần này anh thật sự sai lầm rồi, như vậy nói xin lỗi Tống Tâm Dao, cũng không sai.

"Ngu ngốc, em cho là anh sẽ tin tưởng Cao Cầm Nhã cùng người đàn ông kia." Nghe anh nói xin lỗi, cô thật rất vui, cô hiểu, Cung Hình Dực cũng không phải là người dễ dàng nói câu xin lỗi, anh nói xin lỗi cô đã chứng minh anh thật sự biết anh hiểu lầm cô.

Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao nhào vào trong lòng mình, mỉm cười đưa tay ôm cô vào trong ngực mình, lần đầu tiên, anh cảm thấy mình trong lòng tràn đầy hạnh phúc, mà cảm giác này chính là Tống Tâm Dao đem lại cho anh.

"Anh có biết, mấy ngày nay em vẫn luôn lo lắng hay không, lo lắng anh sẽ luôn hiểu lầm em, hiểu lầm chuyện kia là do em làm." Mặt của Tống Tâm Dao dính vào ngực anh, nghe tim đập của anh.

Lần đầu tiên, cô có cảm giác tim đập rộn lên, theo quan niệm của cô, người đàn ông có thể làm cho tim cô đập nhanh hơn , nhất định là người cô yêu, chỉ là Cung Hình Dực có phải là người cô yêu hay không?

Hay là, cô có cảm giác thích anh mất rồi?

"Anh là người không hiểu lẽ phải như vậy sao? Thật ra thì ngày đó ở quán bar, anh đã là nửa tin nửa ngờ, lúc ấy, anh cũng vì tức giận mà không nghĩ nhiều như vậy. Liền để cho chị Thu đi thăm dò chuyện này, nhưng mà chị Thu cho anh đáp án chính là em làm. Anh chỉ là muốn thử chị Thu một chút mà thôi, hiện tại, anh đã kiểm tra xong, bây giờ anh còn đang suy nghĩ, nên xử lý chuyện của chị Thu như thế nào." Là nhân từ với cô ấy sao?

Cô ấy đi theo anh nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, nếu như cứ đuổi cô ấy ra ngoài, có phải quá không nhân đạo hay không, dù nói thế nào, chị Thu cũng vì anh bán mạng nhiều năm như vậy.

"Chị Thu? Là ai ?" Cô cũng không biết chị Thu ai.

"Cô ấy là người quản lý của bar Tử Mị, thủ hạ của anh!"

“Tại sao cô ấy lại muốn lấy tài liệu giả đưa cho anh, chẳng lẽ cô ấy thích anh sao?" Cô thật tò mò, nếu như chị Thu chỉ là thủ hạ của Cung Hình Dực, như vậy cô ấy cũng không cần phải đưa tài liệu giả cho anh nha.

"Anh bây giờ vẫn không biết! Dao Dao, không cần nói, để cho anh ôm em một lát." Cung Hình Dực phát hiện, vài ngày không nhìn thấy cô, anh cũng rất nhớ cô.

Hết chương 37