Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi

Quyển 1 - Chương 19: Dao Dao và Kỳ Kỳ mất tích

"Cậu đi làm việc đi! Đưa tài liệu cuộc họp buổi chiều tới cho tôi xem,buổi phỏng vấn ngày mai,cậu có đi cùng tôi không?" Lôi Vũ Minh hỏi.

"Không, tôi không muốn xuất hiện cùng anh trước mặt những người mới tới phỏng vấn kia, nếu như có một cô gái nào đó hô một tiếng ‘Oa, vào Lôi thị, lại có thể thấy một cực phẩm tiểu thụ, cùng một cực phẩm công. ’ đến lúc đó,tôi sẽ bị kích động, có thể còn biến thành hành động, anh cứ tự mình ứng phó đi!" Chuyện năm đó, anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng, anh biết, dáng dấp của mình quá mức giống con gái, nhưng lời nói của cô gái kia, thật sự khiến cho anh vô cùng kích động, muốn đi chỉnh dung.

Cuối cùng, vì suy nghĩ đến mẹ mình, sợ mẹ không tiếp thụ nổi sự thay đổi khuôn mặt của con trai, cho nên mới không đi chỉnh dung, không thể làm gì khác hơn là cứ đeo khuôn mặt giống như nhân yêu ( gay) này đi khắp nơi.

Nhớ có lần, anh cùng Lôi Vũ Minh cùng đi đàm phán làm ăn, kết quả người công ty đó phái tới, lại là gay, ngay lúc đó quả thực anh bị dọa không nhẹ. Người kia, lúc anh đi nhà cầu cũng chạy vào cùng anh, còn nhìn loạn chằm chằm vào nơi nào đó.

Lúc ấy, anh thật sự kích động muốn đem người đàn ông kia trực tiếp đá bay.

Nếu không phải Lôi Vũ Minh rất không đúng lúc tiến vào, anh thực sẽ làm ra chuyện kia.

Thấy Lôi Vũ Minh đi vào, tên quản lý biếи ŧɦái kia mới thu hồi ánh mắt khiến anh buồn nôn đến mấy chục ngày kia.

Bây giờ suy nghĩ lại, anh đều cảm thấy trái tim thật lạnh.

Không có một người phụ nữ nào làm cho anh động lòng qua, nhưng đàn ông động lòng đối với anh cũng không ít.

Cuộc đời của anh, chính là một bi kịch, cùng hài kịch, mà bi kịch còn nhiều hơn hài kịch.

"Trợ lý Dạ, dưới lầu có một cô gái tìm anh, tiếp tân không cho cô ấy đi lên." Thư ký mới vừa nhận được điện thoại gọi lên.

"Là ai ?" Cô gái nào sẽ tìm anh đây?

"Nghe nói là một cô gái họ Quách tìm anh có chuyện." Thư ký cũng có chút kỳ quái nghĩ xem sẽ là ai, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy có cô gái nào đến công ty tìm Dạ Đình, tới tìm Dạ Đình thường là đàn ông nha.

Ánh mắt của những người đàn ông kia, thật sự đủ để hù chết bọn họ.

Căn bản là ánh mắt của gay mới có, có một thời gian, bọn họ đều cho rằng, Dạ Đình là gay, nhưng cuối cùng, bọn họ biết, anh không phải.

Đàn ông vẫn không ngừng tới tìm anh. Nhưng, nếu như không phải là khách hàng quan trọng, bình thường anh cũng sẽ không gặp.

Chỉ là, anh mới từ thành phố V tới thành phố O, thì có cô gái tới tìm, chẳng lẽ cô gái này, là cô gái mà anh quen ở thành phố O, còn có thể là bạn gái.

"Để cho cô ấy vào phòng làm việc của tôi chờ tôi!" Hiện tại, anh vẫn phải đưa tài liệu cho Lôi Vũ Minh trước.

"Vâng!" Thư ký cười thầm, xem ra cô đoán ** không sai.

Dạ Đình mới từ phòng làm việc của Lôi Vũ Minh bước ra ngoài, liền có một người nhào tới vào trong ngực của anh. Thư ký bên cạnh cảm thấy choáng váng.

"Đình, em rất nhớ anh a!" Người này không phải là ai khác, chính là mẹ nuôi của Kỳ Kỳ, Quách Y Y tiểu thư.

"Y Y, nơi này là công ty!" Dạ Đình có chút xấu hổ, thấy thư ký ở bên cạnh len lén cười. Lôi kéo Quách Y Y đi tới phòng làm việc của mình.

"Có quan hệ gì sao! Hay là anh sợ người phụ nữ nào thấy?"Quách Y Y đột nhiên nhìn anh có chút nguy hiểm.

"Nói càn, bây giờ là thời gian làm việc, bộ dạng này của em, bị sếp nhìn thấy, có được không?" Lời của anh nói không sai.

Chỉ là, Quách Y Y không biết, anh cùng Lôi Vũ Minh quan hệ tốt như thế nào.

"Không sao, hai người muốn ôm bao lâu cũng có thể, Quách tiểu thư, chào cô! Tôi là ông chủ của anh ta, cũng là bạn tốt của cậu ấy, lần đầu tiên thấy có phụ nữ đến tìm cậu ấy, có lời gì, có thể ở nói ở đây." Lôi Vũ Minh ở bên trong nghe thấy tiếng động, liền đi ra ngoài, mới vừa mở cửa ra anh đã sợ hết hồn.

Trong ngực Dạ Đình, có một cô gái, hơn nữa đang thân thiết nói: "Đình, em rất nhớ anh a!"

"Anh xem, sếp anh rất hiểu lòng người nha! Chúng ta lâu như vậy không gặp nhau, ôm một cái thì làm sao?" Nghĩ một chút, bọn họ cũng đã ba ngày không gặp.

"Cũng mới chỉ có ba ngày không gặp, có thể gọi là lâu à?" Dạ Đình có chút im lặng.

"Chẳng lẽ anh không biết, một ngày không gặp như cách ba thu sao? Ước chừng là chín mùa thu đó! Đó chính là chín năm, anh còn nói không lâu?" Quách Y Y vẫn vùi ở trong ngực của anh, chính là không muốn tách ra.

" Ngụy biện." Dạ Đình cười khổ, không có biện pháp đối phó với cô.

"Hai người tiếp tục!" Lôi Vũ Minh cười trộm, lúc đóng cửa phòng lại, đột nhiên nói: "Đình, em rất nhớ anh a! Ha ha ha. . . . . ." Sau đó cười to đóng cửa phòng làm việc lại.

Anh nhắc lại câu nói của Quách Y Y, làm cho mặt của cô cũng thành táo đỏ .

"Xem em đó! Thiệt là! Bảo em đi vào trong phòng làm việc chờ anh, em lại chạy đến đây. Bây giờ mới biết đỏ mặt!" Dạ Đình buồn cười nhìn cô, thật là càng ngày càng không có cách nào đối phó với cô.

"Hừ. . . . . . Đình ca ca, làm sao anh lại không biết phối hợp như vậy a! Dù nói thế nào, chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua, thanh mai xứng trúc mã à? Mẹ anh cũng nói, chúng ta sẽ là một đôi đấy!" Quách Y Y cũng không vui mừng, từ nhỏ đã vụиɠ ŧяộʍ yêu thích anh.

Nhưng mà một chút phản ứng anh cũng không có.

"Tốt lắm, tốt lắm! Đừng nói nữa, đến phòng làm việc của anh đi!" Dạ Đình kéo tay cô, giống như hồi bé.

Chuyện này cũng khiến cho người đi qua đều thấy choáng váng. Bọn họ có quan hệ gì?

Nhưng mà, cũng không có ai dám hỏi nhiều.

“Nói đi! Đến công ty tìm anh vì chuyện gì." Nha đầu này, bình thường đều là có chuyện mới đến tìm anh.

"Không có việc gì thì không thể tới tìm anh có phải hay không?" Cô có nhiều chuyện như vậy sao?

"Em bình thường tìm anh, đều là có chuyện!" Ba ngày trước tìm anh, còn vay tiền của ann.

"Em đi đây!" Trong mắt anh, có phải cô chính là một cô gái rất phiền toái hay không.

"Làm sao vậy? Tức giận?" Thấy cô đứng dậy muốn đi.

"Không có, em về công ty làm việc!" Thật ra thì,cô lại bị mất việc lần nữa.

Bởi vì, Tống Tâm Dao mất tích, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, liền chạy đi tìm bọn họ, quản lý của cô vì vậy mà đuổi việc cô.

Sau đó, cô phải bắt đầu tìm việc làm, còn phải tìm Tống Tâm Dao và Kỳ Kỳ, hai người bọn họ len lén rời đi, không để lại cho cô một chút tin tức, cô thật sự rất lo lắng. Vốn là muốn tìm Dạ Đình nói ra chuyện trong lòng, thế nhưng anh lại nghĩ rằng cô có chuyện gì mới cần tìm anh.

"Được rồi, cũng đã lớn như vậy, vẫn còn giận dỗi với anh à! Từ khi bắt đầu đi vườn trẻ đến cấp hai trung học, em vẫn luôn như vậy." Dạ Đình hiểu cô quá rõ.

"Em không có giận dỗi, không sai, em vẫn luôn là như vậy, cho nên, anh mới không yêu thích em. Em thật sự không hiểu, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt? Em đi đây!" Quách Y Y cầm túi xách lên, liền đi ra ngoài.

Cô tức giận, thật sự rất tức giận, làm sao cô lại muốn chạy tới đây tìm anh?

Rõ ràng anh không hiểu rõ tâm tình của cô, thế nhưng sao anh lại bày ra cái bộ dáng này.

"Được rồi, đừng làm rộn!" Dạ Đình biết, ngày hôm nay quả thực anh nói có chút hơi quá đáng.

Lúc kéo cô lại, lại thấy cô khóc.

Qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.

"Là anh không đúng, đừng khóc!" Đưa tay dịu dàng giúp cô lau đi nước mắt trên gương mặt.

"Ô ô. . . . . . Anh đáng ghét!" Cô lại nằm trong ngực anh càng khóc dữ hơn .

"Rốt cuộc là làm sao? Đừng khóc, lại khóc sẽ thành mèo con." Thấy cô khóc đến nước mắt mước mũi ròng ròng, cũng sắp làm cho phòng làm việc của anh bị ngâm nước rồi.

"Em không tìm được Dao Dao, cũng không tìm được Kỳ Kỳ!" Cô thật sự rất lo lắng cho bọn họ, Tống Tâm Dao sẽ mang theo Kỳ Kỳ đi đến nơi nào đây?

"Bọn họ là ai?" Cái tên này, có chút quen thuộc.

Hết chương 19