Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi

Quyển 1 - Chương 4: Lần đầu gặp mặt ở nhà hàng

Cung Hình Dực nhìn tư liệu trên bàn. Đây là tư liệu về Tống Tử Kỳ mà trợ lý của hắn đã tìm được, từ lúc thằng bé ra đời cho đến bây giờ, còn có tư liệu về mẹ của nó.

Hắn rơi vào trầm tư. Nhóm máu của Tống Tử Kỳ rõ ràng giống hắn, đều là nhóm máu B có Rh-. Loại máu này chỉ người họ Cung mới có. Mà nhà họ Cung chỉ có hắn là con trai, hắn lại không có thúc thúc, phụ thân cũng đã qua đời từ nhiều năm trước.

Ông nội cũng đã già, căn bản không thể nào là ông nội, với lại Tống Tử Kỳ không hề giống ông nội một chút nào, nhưng lại giống hắn đến 88%. Sau khi trở về, hắn liền xem hình chụp mình lúc bằng tuổi Tống Tử Kỳ, nét tương đồng cơ hồ đạt tới 99%.

Đứa bé này thật sự là phiên bản thu nhỏ của hắn. Tài liệu bên trong, còn có báo cáo thử máu của Tống Tử Kỳ, điều này làm cho hắn càng thêm hoài nghi, Tống Tử Kỳ kia, có phải chính là con của hắn phải không?

Nhưng hắn vẫn muốn gặp mặt mẫu thân của Tống Tử Kỳ —— Tống Tâm Dao, mới có thể tìm ra câu trả lời.

khi ấy hắn mới có thể biết chắc Tống Tử Kỳ có thực sự là con của mình hay không.

Nếu như, đó là con của hắn, hắn sẽ không để cho nó lưu lạc bên ngoài.

Khi xem xong sự tình trong tập tư liệu tra được, hắn cảm thấy thật đau lòng.

Lúc nó còn nhỏ rõ ràng đã phải trải qua nhiều gian khổ như vậy.

Nếu như, nó thật sự là con hắn, hắn nhất định phải bồi thường thật tốt cho mấy năm gian nan khổ sở này...

"Hình Dực!" Đột nhiên một âm thanh dịu dàng đánh gãy suy nghĩ của hắn. Ngước mắt nhìn lên, hắn liền thấy Cao Cầm Nhã đi về phía mình, hắn bèn cầm tài liệu để phía dưới những tài liệu khác.

"Sao em lại tới đây?" Thư ký rõ ràng không thông báo, có phải muốn bị sa thải hay không?

"Người ta nhớ anh nha! Anh đang xem cái gì thế?" Cao Cầm Nhã vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh hắn. Cô ta định cầm tài liệu lên xem.

"Là tài liệu cơ mật của công ty, em muốn xem sao?" Cao Cầm Nhã vội thu tay lại, cô ta biết Cung Hình Dực có thể tức giận.

Nhưng cô ta vẫn nghiêng mắt nhìn đến phần góc ngoài lộ ra, phía trên có tấm hình nho nhỏ hấp dẫn tầm mắt của cô ta.

Đó là một tiểu hài nhi, chỉ là đứa bé kia là ai? Tại sao Cung Hình Dực lại nhìn nó đến ngẩn người ra thế?

Hơn nữa đứa bé đó có phải quá giống Cung Hình Dực hay không?

Hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của hắn. Phát hiện ấy khiến cô ta cảm thấy chuyện này hình như không tốt lắm.

Xem ra, cô phải cho người điều tra một chút, người trên tấm hình kia là ai ?

"Thật xin lỗi! Người ta không biết mà! Buổi trưa anh không cùng người ta ăn cơm rồi, buổi tối hãy dùng cơm với em đi!" Hiện tại Cao Cầm Nhã chỉ có thể dẫn hắn rời khỏi phòng làm việc, mới có thể để cho người của cô ta tới đưa tài liệu đi sao chép lại.

"Em ra ngoài đợi tôi... tôi đem tài liệu cất đã." Cao Cầm Nhã gật đầu rồi đi ra ngoài.

Thấy cô ta đi ra ngoài, Cung Hình Dực mới bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn, đem những tư liệu kia bỏ vào trong cặp rồi đi ra ngoài.

"Đi thôi!" Cung Hình Dực thấy cô ta đang nói gì đó với thư ký, hắn cất tiếng.

"Đến đây!" Cô bước tới bên cạnh Cung Hình Dực, kéo tay của hắn, hai người liền rời đi.

Bạn bè của Tổng giám đốc chỉ khiến bọn họ hâm mộ. Những tiếng cảm thán liên tiếp vang lên. "Nam tài nữ sắc, có gia thế có tư cách. Thật hâm mộ quá đi!"

Chỉ là cảm thán trôi qua, bên trong lại khôi phục yên tĩnh, hình như mới vừa nãy cũng không có người nói chuyện .

***

Hai người bọn họ đi tới một nhà hàng được đặt tên là "Trọn đời hữu tình", đi tới chỗ ngồi sang trọng dùng cơm.

Ăn một lát, họ liền nhìn thấy ba người bước vào, hai nữ nhân, mang theo một cậu nhóc anh tuấn, tới đây dùng cơm.

"Mẹ, chúng ta ngồi nơi đó đi!" Tống Tử Kỳ thấy bên cửa sổ, có một bàn trống, hơn nữa còn có thể thấy cảnh sắc bên ngoài, liền kêu lên.

Âm thanh non nớt dễ nghe vang lên bên trong đại sảnh, khiến cho khách khứa đều nhìn về phía ba người bọn họ.

"Kỳ Kỳ, nơi này là nhà hàng Tây, nói chuyện nhỏ giọng một chút!" Tống Tâm Dao vội lên tiếng nói.

Mới vừa nãy, ánh mắt của những người đó hình như mang ý cảnh cáo.

"Dao Dao, cậu ngạc nhiên cái gì? Bọn họ đều là đang nhìn con trai của cậu đấy, sao cậu lại để ý người khác như thế?" Âm lượng của Quách Y Y so với Kỳ Kỳ còn lớn hơn.

"Được rồi, chúng ta qua ngồi bàn đó đi." Tống Dao Dao chỉ cảm thấy bị mọi người nhìn thế thật mắc cỡ, bèn vội ôm Kỳ Kỳ hướng đến bàn gần cửa sổ.

"Xin hỏi ba vị muốn gọi món gì?" Nhân viên phục vụ đi tới, nhìn Kỳ Kỳ anh tuấn thì lập tức thích Kỳ Kỳ, bởi vì nó thật sự quá đẹp trai. Thật là đáng yêu mà!

Tống Tử Kỳ nhìn menu một lúc lâu, chỉ tay vào phần bò bít tết và nói. "Tỷ tỷ xinh đẹp, em muốn một phần thịt bò bít tết, chín bảy phần." Hắn nói một câu tỷ tỷ xinh đẹp, đủ để cho phục vụ tâm hồn phiêu diêu.

"Cô ơi, phiền toái cho cháu bé này phần thịt bò bít tết chín chín phần, cháu ăn không quen sẽ đau bụng ." Nghe được con trai nói chỉ cần chín bảy phần, cô thiếu chút nữa bị hù chết, vội sửa lại là chín phần.

"Mẹ, con sẽ không bị đau bụng đâu!" Kỳ Kỳ dẩu môi, bất mãn oán trách.

"Kỳ Kỳ, ngoan chút, nghe lời mẹ. Bằng không, lần sau mẹ không mang con đi theo!" Kỳ Kỳ quay đầu, cực kỳ không vui.

Gọi xong ba suất thịt bò bít tết, Tống Tâm Dao nhìn qua vẫn còn thấy Kỳ Kỳ tức giận khiến cô chỉ cảm thấy buồn cười.

"Kỳ Kỳ, còn tức à?" Cô ló đầu qua, mặt đối mặt nhìn nó.

"Hừ..." Kỳ Kỳ hừ một tiếng, lại quay mặt đi.

"Con lại tức giận, buổi tối về phòng của mình mà ngủ!" Kỳ Kỳ vội quay đầu lại.

Nó sợ nhất chính là mẹ không để cho nó ngủ cùng với mẹ, như vậy nó không cần.

"Mẹ, Kỳ Kỳ không có tức giận, người nhìn nhầm rồi!" Kỳ Kỳ vội cười theo.

"Thật sao? Nhưng mới vừa nãy mẹ rõ ràng nghe được một tiếng "hừ" kia mà!" Cô cố ý trêu chọc con trai.

"Không có, không có! Mẹ nghe lầm á! Không tin mẹ hỏi mẹ nuôi đi ạ!" Kỳ Kỳ chớp đôi mắt to, thật sự rất sợ mẹ không để ý tới nó! Không để cho nó ngủ cùng.

"Đúng đó! Không có! Không có! Kỳ Kỳ vẫn luôn cười." Quách Y Y vui vẻ cười to, kể từ thời điểm có hai người bọn họ, cô thật rất vui vẻ.

Hơn nữa Kỳ Kỳ còn là đứa rất hài hước. Mỗi lần đều chọc cô cười.

Cuộc sống của cô trôi qua thật rất thoải mái.

Ngồi ở bàn sang trọng, Cung Hình Dực nhận ra âm thanh có chút quen tai, liền quan sát tất cả bàn trong nhà hàng, cuối cùng tầm mắt của hắn rơi vào người của Tống Tâm Dao.

Cô...

Không phải chính là nữ nhân trong hình kia sao? Mẹ của Tống Tử Kỳ —— Tống Tâm Dao, vừa mới bắt đầu hắn còn lo lắng, sẽ có chút khó tìm, không nghĩ giờ lại gặp được bọn họ.

"Hình Dực, hai ngày nữa chúng ta đi chụp hình cưới nha! Ông nội cũng đã giúp em liên hệ rồi. Anh nói có được hay không?" Cao Cầm Nhã tự nói, hoàn toàn không cảm giác được ánh mắt của Cung Hình Dực đã phiêu tới nơi khác.

Thấy Cung Hình Dực nửa ngày không có trả lời, cô ta liền ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào một cái bàn. Cô hướng theo tầm mắt của mắt liền gặp được đứa bé trong tấm hình.

Đứa bé kia rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?

Xem ra, cô phải sai người đi điều tra một chút.

"Hình Dực, Hình Dực..." Cô ta thu hồi tầm mắt nhìn Cung Hình Dực. Gọi hắn mấy tiếng, cô ta thấy hắn một chút phản ứng cũng không có, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì?

Tại sao lại nhập thần như thế, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của cô ta.

"Hình Dực..." Âm lượng của cô ta gia tăng một chút.

"Làm sao? Tôi cũng không phải điếc, em cần phải lớn tiếng như vậy sao?" Cung Hình Dực hiển nhiên không vui khi bị cô ta quấy rầy.

"Em kêu anh mấy tiếng rồi!" Đột nhiên Cao Cầm Nhã cảm thấy rất uất ức, lần đầu tiên hắn lớn tiếng nói chuyện như vậy với cô.

Bởi vì âm thanh mới vừa nãy khiến nhóm người Tống Tâm Dao bị lôi cuốn hướng mắt tới đây, thời điểm thấy Cung Hình Dực, cô cũng sợ hết hồn.

Mà Quách Y Y cũng không nghĩ ở chỗ này gặp phải Cung Hình Dực. Hơn nữa ánh mắt của Kỳ Kỳ cũng trở nên lạnh lùng.

Từ chỗ ngồi nhảy xuống, Kỳ Kỳ liền chạy đến trước mặt của Cung Hình Dực. Ánh mắt của nó nhìn Cung Hình Dực cực kỳ lạnh.

Thấy thằng nhóc đi tới đây, Cung Hình Dực mới thật sự phát hiện, ánh mắt của nó rất giống hắn.

"Cung Hình Dực, làm sao ông biết được chỗ này?" Nó có chút địch ý.

"Tiểu quỷ, nhóc có thể ở nơi này, ta lại không thể có mặt ở đây sao?" Hắn chưa biết rõ sự thật, nên cũng không thể nào xem tên nhóc này như con trai của mình.

"Kỳ Kỳ, con trở lại cho mẹ!" Tống Tâm Dao có chút gấp gấp, vừa nãy cô nên để mắt đến Kỳ Kỳ .

Cô vốn không muốn gặp Cung Hình Dực, nhưng không nghĩ lại gặp hắn ở chỗ này, hơn nữa Kỳ Kỳ còn chạy tới tìm hắn.

"Mẹ, con muốn nói chuyện rõ ràng với ông ta!" Kỳ Kỳ đáp một tiếng rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm Cung Hình Dực.

"Nhóc phải nói rõ với ta chuyện gì?" Đứa bé này luôn có thể mang hứng thú đến cho hắn.

"Cung tiên sinh, thật xin lỗi! Đứa bé không hiểu chuyện! Quấy rầy ngài dùng cơm!" Tống Tâm Dao vội vàng chạy tới ôm lấy Kỳ Kỳ.

"Cô là mẹ của nó sao?" Hắn biết rõ lại có ý tứ hỏi han.

"Vâng! Thật xin lỗi, đứa bé này không hiểu chuyện! Kỳ Kỳ, nói xin lỗi Cung tiên sinh đi con!" Sắc mặt của Tống Tâm Dao cũng trầm xuống.

Tại sao Kỳ Kỳ lại làm như vậy, chẳng lẽ nó không biết, cô vẫn luôn sợ có một ngày Cung Hình Dực sẽ đem nó đi, không để nó ở lại bên cạnh cô sao?

"Mẹ, thật xin lỗi! Kỳ Kỳ biết sai rồi!" Nó chợt nhớ tới những lo lắng của Tống Tâm Dao.

"Cung tiên sinh, thật rất xin lỗi, quấy rầy hai người dùng cơm! Tôi lập tức đưa nó đi." Sau khi xin lỗi, cô vội ôm Kỳ Kỳ rời đi, ngay cả bữa ăn đều chưa đυ.ng tới.

Quách Y Y biết bạn mình vẫn còn sợ hãi, cô vội đi trả tiền rồi theo hai mẹ con rời khỏi nhà hàng Tây.

Cung Hình Dực nhìn bọn họ rời đi, không hiểu tại sao Tống Tâm Dao lại sợ hãi đến vậy.

Thời điểm nhìn hình của Tống Tâm Dao, hắn cũng không có cảm giác gì. Cô hình như không tồn tại trong trí nhớ của hắn.

Nhưng khi cô xoay người rời đi, hắn lại thấy quen thuộc.

Bốn năm trước, buổi sáng hôm đó, hắn nhớ mình đã mơ mơ màng màng thấy một bóng lưng vội vàng bỏ đi. Lúc đầu, hắn cho rằng đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Nhưng mới vừa nhìn thấy bộ dạng vội vội vàng vàng rời đi của cô, hắn biết rõ năm đó căn bản không phải là mơ, mà thực sự xảy ra.

Nữ nhân kia đích thị là Tống Tâm Dao.

Hắn nhớ đã nhìn thấy cô ở quầy rượu. Đêm đó hắn chọn trúng nữ nhân có gương mặt trẻ con kia. Nhưng lúc đó cô đã rời khỏi quầy rượu. Cuối cùng hắn ra phía sau sân khấu, uống phải một ly rượu bị hạ thuốc mà cho đến bây giờ hắn vẫn chưa tra ra rốt cuộc ai là kẻ đã bỏ thuốc.

Sau khi cảm thấy mình uống phải một ly rượu bị hạ thuốc, hắn liền rời khỏi quán bar rồi mơ màng nhớ, lúc ấy hắn đã kéo một nữ nhân vào xe của mình.

Hắn chỉ nhớ nữ nhân kia lảo đảo nghiêng ngã đi về phía trước, mà lúc đó hắn căn bản không quản nhiều như vậy. Khi cô vào xe, hắn mới phát hiện, cô cũng bị người ta bỏ thuốc.

Chỉ là hôm sau tỉnh lại, hắn liền không thấy cô, chỉ có những vết lạc hồng trên giường.

"Hình Dực, anh làm sao vậy?" Thấy hắn lại đang nghĩ chuyện gì đó, Cao Cầm Nhã bắt đầu có chút bận tâm.

Cô ta có thể cảm giác được Cung Hình Dực đối với mẹ con kia, hình như có tình cảm đặc biệt. Thời điểm hắn trầm tư, ánh mắt trước nay chưa có kia của hắn bắt đầu làm cô ta sợ. Loại sợ hãi này phát ra từ đáy lòng của cô ta.

Cô ta sợ hôn sự của bọn họ, bởi vì sự xuất hiện của hai mẹ con nhà kia, mà như bong bóng xì hơi.

Trước đó, cô ta nhất định phải nghĩ biện pháp, khiến hai mẹ con kia rời khỏi thành phố này, làm cho Cung Hình Dực vĩnh viễn không tìm được.

Như vậy, bọn họ mới có thể ở chung một chỗ. Cô ta cũng sẽ không sợ có người tới phá hư chuyện giữa bọn họ. Đó vẫn là điều cô ta sợ nhất. Nếu nó xảy ra, cô ta không biết phải làm sao.

"Em trở về trước đi, tôi còn có ít chuyện muốn làm." Cung Hình Dực cầm cặp xách rồi bước nhanh rời khỏi nhà hàng, chỉ để Cao Cầm Nhã sững sờ ngồi tại bàn.