Cảnh Báo! Người Chơi Nguy Hiểm Xâm Lấn!

Chương 1: Nhạc Viên Huyễn Tưởng

Chương 1: Nhạc Viên Huyễn Tưởng

Tác giả: Tây Linh Mặc - Edit: Luly Star

Đây không phải một địa điểm tốt để nghỉ phép.

Dù phong cảnh biệt thự bên hồ thoạt nhìn không tồi, biệt thự cũng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, bố trí chi tiết rất ấm áp, xem ra chủ nhà là người rất yêu đời.

Nhưng bất cứ ai vừa mới tới biệt thự, uống một ly nước liền trúng độc hộc máu, tâm trạng kia đều sẽ rất buồn bực.

“Đại Sâm, anh không sao chứ?” Cô gái tóc quăn mặc váy hồng công chúa sốt ruột nhìn thanh niên bị trúng độc, muốn vươn tay giúp đỡ, lại sợ hắn nôn bắn trên người, đứng ở một bên lo lắng nhìn.

“Chẳng lẽ trong nước có độc?”

Người đàn ông trung niên mập mạp ánh mắt hoài nghi: “Thật hay giả, sao khoa trương thế? Mấy người không phải là đang làm trò đùa dai gì à?”

Trước mặt Ấn Đại Sâm thả gậy selfie có gắn điện thoại có camera, tuy rằng người đàn ông trung niên không hiểu, nhưng cũng thấy nhiều chủ bá internet trang bị trên đường vừa đi vừa chụp ảnh, không khỏi hoài nghi lên.

“Chơi khăm giày vò người khác, nào có ai đi làm khổ chính mình.” Cô gái tóc quăn trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên, vừa nhìn bên ngoài xung quanh thấy có người áo blouse trắng đứng ở cửa ra, liền hét lên:

“Này, bác sĩ, bác sĩ đứng ngoài cửa, anh không thể đến gần nhìn xem cho anh ấy sao?”

“Xin lỗi, không thể.”

“Người bác sĩ như thế nào lại như này!” Cô gái tóc quăn không vui, ngữ khí nháy mắt vọt lên.

Hạ Thực Tinh dùng tay mang bao tay màu trắng, đẩy đẩy gọng mắt kính mạ vàng trên mũi, ôn tồn lễ độ mà cười nói, “Tôi là bác sĩ bệnh viện tâm thần, tôi cũng không hy vọng anh ta muốn bị tôi trị liệu.”

Cô gái tóc quăn á khẩu không trả lời được, Ấn Đại Sâm vội vàng lôi kéo nàng: “Khụ, không sao, sau khi tôi nhổ ra cảm giác khá hơn nhiều rồi.”

Nhìn thanh niên còn đang không ngừng nôn khan, bên trong dạ dày đều nôn ra nước màu vàng, bộ dạng vô cùng khó chịu, người đàn ông trung niên mập mạp kia nhịn không được hảo tâm nhắc nhở một câu: “Sữa bò có thể giải độc, cô có thể tìm kiếm trong tủ lạnh, sữa bò chưa từng mở ra chắc là ổn.”

“Cảm ơn!” Cô gái tóc quăn vội vàng nói lời cảm tạ, liền đi về phía tủ lạnh.

Khoảng khắc cô gái kéo cửa tủ lạnh ra, một vật tròn tròn từ bên trong rớt ra, lộc cộc trên mặt đất dạo quanh một vòng.

Đột nhiên mùi máu tươi lan ra nồng nặc trong không khí làm tất cả mọi người đều quay đầu nhìn qua, tiếp đó đều là một trận tiếng nôn khan.

Trong tủ lạnh không có đồ ăn, chỉ có một vùng màu đỏ tươi khủng khϊếp.

Tứ chi được xếp ngay ngắn bên trong máu chảy đầm đìa, rõ ràng đây là cơ thể người, hơn nữa máu vẫn đang chảy, mà còn được bỏ vào không quá lâu.

Vật tròn kia lăn một vòng, tới dưới chân Hạ Thực Tinh, vừa lúc khuôn mặt hướng lên trên.

Hạ Thực Tinh cúi đầu, từ phía trên đối diện đôi mắt của đầu người, chủ nhân đầu người chết không nhắm mắt, hai mắt vô thần sớm đã trừng đến Hạ Thực Tinh.

“Tôi đã làm qua mắt hai mí, kĩ thuật của bác sĩ không quá giỏi, làm không được đẹp.”

Những người khác không được bình tĩnh như anh ta, người đàn ông mập mạp phát huy ra tốc độ cực hạn của mình, vù một cái chạy đến cửa phòng bếp, khoảng cách đều rất xa những người khác.

Hạ Thực Tinh khóe mắt dư quang thoáng nhìn, nhìn đến nỗi mặt mũi của đối phương trắng bệch, trên mặt đầy mồ hôi.

Cô gái tóc quăn cùng Ấn Đại Sâm vào nhà trực tiếp hét lên: “Tuyết Hoa Tô, cô rốt cuộc là người hay quỷ!”

Tuyết Hoa Tô?

Cái tên này nghe rất hấp dẫn.

Hạ Thực Tinh một bên phun tào*, một bên quan sát đầu người bên chân.

Đầu kia rơi xuống đất, rõ ràng là bộ dạng cô gái kia mở cửa tủ lạnh ra!

Một người đã chết, một người còn sống, rốt cuộc ai mới là thật?

“Không phải, tôi thật sự không phải quỷ, tôi là người! Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy……” Tuyết Hoa Tô ban đầu rất là sợ hãi, hiện tại lại bị mọi người hoài nghi, nhanh chóng khóc lóc.

“Bình tĩnh một chút đi, có lẽ là chị em song sinh thất lạc nhiều năm của cô ấy.” Hạ Thực Tinh thấy nhiều thi thể, lúc này là người duy nhất nhìn thấy xác chết mà không nôn khan cũng không bị dọa chạy.

Tuyết Hoa Tô tức giận nói: “Tôi là con gái một, đâu ra chị em song sinh!”

Hạ Thực Tinh không để ý đến cô, mở hộp y tế mang theo bên người, lấy ra một con dao, cúi lưng xuống, dùng dao tại chỗ…… Cạy mở hộp sọ người.

“Giả.”

Khi xương sọ bị cắt ra dễ dàng, Hạ Thực Tinh liền biết đây là giả. Mở hộp sọ ra, bên trong lại toát ra hơi nóng cùng mùi hương.

Hạ Thực Tinh nhẹ nhàng ồ một tiếng, đột nhiên cười: “Tôi thường mắng người khác là trong đầu có chứa tào phớ*, thật không nghĩ tới là có người làm đạo cụ như vậy, có sáng tạo.”

Màu trắng chính là tào phớ, màu đỏ là huyết vịt, tỏa hơi nóng, mùi hương mê người.

Hạ Thực Tinh dùng dao múc một miếng, nhìn về phía ba người chết đứng: “Còn nóng hổi, muốn ăn không?”

Cả ba người đều đồng thời lắc đầu, người này hơn so người kia.

Ấn Đại Sâm đột nhiên nhớ tới gì đó, chỉ vào dao xốc sọ của Hạ Thực Tinh: “Từ từ, cậu không phải bác sĩ tâm lý sao?”

Bác sĩ tâm lý mang dao phẫu thuật để làm gì?

Người trung niên mập mạp trên trán mồ hôi lạnh càng nhiều, yếu ớt nói: “Không phải dao phẫu thuật, đó là dao gϊếŧ heo.”

Ánh mắt Hạ Thực Tinh đột nhiên ưu sầu, thở ngắn than dài: “Dùng để phòng thân, ai bảo hiện tại quan hệ bác sĩ với bệnh nhân căng thẳng.”

“Cũng phải.” Nữ tóc quăn tên Tuyết Hoa Tô nhỏ giọng nói, “Mối quan hệ bác sĩ với bệnh nhân trong bệnh viện hẳn là càng căng thẳng hơn.”

“Đúng vậy, có điều là bọn họ thích nhất xem tôi chơi dao nhỏ, tôi chơi dao nhỏ liền nghe lời.” Hạ Thực Tinh mi mắt cong cong cười, ba người nhìn chằm chằm năm ngón tay linh hoạt của cậu đang xoay tròn dao gϊếŧ heo, đồng thời run rẩy.

Xác định không phải ở cổ người khác hay trên đầu nghịch con dao không?

Mưa càng lúc càng lớn, tầm mắt dần dần mơ hồ.

Mặt trời buông xuống, chân trời xám xịt miễn cưỡng có ánh sáng.

Hạ Thực Tinh đột nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, cậu nghe được tiếng bước chân nhanh chóng tới gần.

Quả nhiên, trong màn mưa một người mặc áo mưa vọt tới, hắn vào cửa sau lại không kịp cởϊ áσ mưa, nhìn đầu người bên chân Hạ Thực Tinh, hưng phấn: “Tình huống như thế nào? Hiện trường hung án?”

Hạ Thực Tinh nửa ngồi xổm nhiệt tình hiếu khách đẩy đầu người dưới chân hướng tới phía khách : “Mao huyết vượng*, đói bụng không, ăn không?”

Hạ Thực Tinh nhìn đến rõ ràng, cái đầu người giả kia đối với cậu mắt trợn trắng hung tợn.

Hạ Thực Tinh tay nhẹ nhàng đem đầu người xoay tròn một cái, làm đôi mắt chết không nhắm mắt kia hai mắt nhìn về phía người trung niên mập mạp, ông ta nháy mắt chân mềm.

“Người…… Các người nhìn thấy không…… Nó nháy mắt! Nó còn sống! Sống!”

Một đạo tia chớp cắt ngang qua phía chân trời, chiếu sáng khắp không trung đen kịt.

Ào ào, bỗng nhiên bắt đầu mưa to gió dữ, đem người trung niên thét chói tai bị tiếng mưa gió bao phủ.

Cùng với sắc trời càng ngày càng tối, chỉ có thể nhìn giữa cơn bão xa xa mà lại có hai bóng người chạy lại đây.

Hạ Thực Tinh tránh chỗ, trơ mắt nhìn hai người chạy vào một chân đem đầu người đá văng như bóng da, đá tới trên vách tường, bắn ngược ra ngoài, vừa lúc lăn đến bên chân Tuyết Hoa Tô.

Tuyết Hoa Tô sợ tới mức thét chói tai: “A a a a cút ngay a! Mày dám sao chép mặt tao, biết mặt tao quý giá lắm không?! Chết đi a a a!”

Tuyết Hoa Tô thét chói tai hóa thân, bạo phát Hồng Hoang chi lực, nâng giày cao gót mười cm lên nó, nhấc chân lên cao thành thạo, chà đạp đầu người chịu khổ, ngũ quan mơ hồ giống cái đầu sư tử.

Mới vừa vào cửa là hai người bộ dáng sinh viên trẻ tuổi, vừa lúc một nam một nữ.

Chàng trai trong lòng ngực ôm một cái cặp sách cực to, nhìn vào cửa tủ lạnh đẫm máu rộng mở, nhìn nhìn đầu người máu thịt mơ hồ, hưng phấn: “Oa! Kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sao không đợi tôi!”

Cô gái nhìn xung quanh, ánh mắt tìm kiếm gì đó trong đám người: “Ơ, không ai nghênh đón à? Party này quá đẫm máu!”

“Ầm!”

Tiếng sấm ở phía sau bọn họ ầm ầm vang lên, chấn đến mức mọi người ù tai.

Tiếng sấm ở nơi xa, “Ầm!” Một tiếng ở trước mặt.

Cô gái phía sau cũng bước vào trong biệt thự, cửa lớn không gió vẫn luôn tự động mở ra, đóng lại.

Nhưng lúc này, ai cũng không đứng cạnh cửa.

“A ——” Tuyết Hoa Tô trở nên kinh hãi liền thét chói tai, dưới chân phản xạ có điều kiện*, vốn là một chân đem đầu người nát nhừ đá về hướng trên cửa, “Lạch cạch” một tiếng, đầu người dán ở trên cửa, biến thành một nắm thịt vụn.

“Bạch bạch!” Hạ Thực Tinh nhiệt tình vỗ tay, “Không tệ nha cô gái trẻ, cô đủ thích hợp đi quốc gia!”

“Cảm ơn.” Tuyết Hoa Tô sau khi phản xạ có điều kiện nói cảm ơn, ngạo kiều nhấc cằm, “Tôi so với bọn anh lợi hại hơn nhiều!”

Đèn chớp chớp, đột nhiên tắt.

Tuyết Hoa Tô lại lần nữa “A” một tiếng thét chói tai, làm cô vừa mới sở hữu khí chất ngạo kiều đều làm cho hòa tan.

Ba người trẻ tuổi mới vừa vào cửa tố chất tâm lý đều không tồi, rất có tâm lý tìm kiếm cái lạ, cũng không sợ hãi bởi vì cửa đóng tắt đèn thình lình xảy ra, có móc ra đèn pin, có dùng điện thoại chiếu sáng, quan sát khắp phòng.

Trong bóng đêm, cửa tự động đóng lại đột nhiên xuất hiện chữ to đỏ như máu vô cùng bắt mắt.

“Trên cửa có chữ viết!” Nam sinh viên ngữ khí hưng phấn từ trong ba lô nhảy ra DV ghi hình.

Không cần cậu ta nói, chữ lớn nhỏ kia cho dù là người già cũng có thể nhìn thấy.

【 Hoan nghênh đi vào ‘ Nhạc Viên Huyễn Tưởng ’, nơi này là ngôi sao tận thế vô hạn tuyển chọn thi đấu! 】

【 Thời gian: Bảy ngày. 】

【 Số người: Bảy người. 】

【 Điều kiện thăng cấp: Sống sót. 】

【 Những việc cần chú ý: Toàn bộ hành trình tuyển chọn xuất sắc được phát sóng trực tiếp, người xem chấm điểm bỏ phiếu, thỉnh nhân viên dự thi chú ý hình tượng của mình nha ~ số điểm đạt được quan hệ trực tiếp thăng cấp sau khi thi đấu khó khăn ~】

【 Thi đấu bắt đầu! 】

“Nhạc Viên Huyễn Tưởng? Cái quái gì vậy? Không phải là nhà ma mạo hiểm sao?!” Tuyết Hoa Tô là người đầu tiên hét lên.

Người đàn ông trung niên mập âm thanh trống rỗng: “Nhà ma gì cơ?”

Ấn Đại Sâm hiện tại trì hoãn quá mức, hữu khí vô lực nói: “Chúng tôi là chủ bá thần quái, tới nơi này là để phát sóng trực tiếp nhà ma mạo hiểm.”

“Đúng rồi, anh là?”

“Nhà ma quỷ……” Người đàn ông trung niên mập mạp sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy: “Tôi tôi…… Tôi là đầu bếp, nhận được thư mời, tới nơi này làm làm…… Cơm……”

“Nấu cơm? Nấu cơm cho ai?” Nam áo mưa từ trong lòng ngực móc ra một cái bao công văn, còn có chứng nhận phóng viên của anh ta.

“Nơi này là hiện trường hung án, vừa mới xảy ra thảm án.”

“Tôi là phóng viên, đặc biệt hướng về phía vụ án này tới đây, còn cố ý tra xét rất nhiều tư liệu, các người xem, trên báo chí cũng có.”

Nam áo mưa lại từ bao công văn móc ra một cái folder, bên trong hàng loạt giấy báo cắt ra được phân loại sắp xếp.

Hạ Thực Tinh cách anh ta gần nhất, dùng tay mang bao tay trắng tới tiếp nhận đọc ra tiếng:

“《 Huyết án hào môn: Phu thê gϊếŧ hại lẫn nhau chuyện xưa sau lưng 》”

“《 Một thế hệ kiêu hùng hạ màn: Phụ nữ hưng thịnh, phụ nữ suy tàn 》”

“《 Con dâu thành kẻ sát nhân: Là nhân tính vặn vẹo, hay là đạo đức chôn vùi? 》”

“Thảm như vậy!” Nam sinh viên lên tiếng tấm tắc nói, đem DV nhắm ngay Hạ Thực Tinh, Hạ Thực Tinh nâng folder lên che mặt, làm ảnh chỉ chụp được nội dung trên báo.

“Dì thất đã chết?” Nữ sinh viên tóc ngắn kinh ngạc, “Là tôi nhận được chính bà ấy mời! Bà ấy mời tôi tới tham dự tiệc sinh nhật 18 tuổi con gái của bà ấy!”

Vừa dứt lời, bóng đèn tối lóe ra tia lửa, sau đó đột nhiên phát nổ.

Bóng đèn với chụp đèn bên ngoài hình vuông cùng nhau nổ mạnh, mảnh nhỏ văng khắp nơi phạm vi cực kỳ lớn rộng.

“A!” Tuyết Hoa Tô thét chói tai vẫn như cũ là lớn tiếng nhất, ôm đầu ngồi xổm xuống, thân hình lưu loát lẻn vào phía dưới cái bàn.

“Có…… Có hay không có quỷ……” Béo Trù Tử thanh âm run rẩy, ôm đầu ngồi xổm xuống, co lại ở góc tường.

Tia chớp cắt qua phía chân trời, trong bóng đêm chiếu sáng trên mặt mỗi người biểu tình hoảng sợ.

Tiếng sấm tiếng gầm rú không ngừng, tâm phiền ý loạn.

Nam sinh viên linh cảm bùng lên, dùng DV không ngừng chụp ảnh mọi người, nữ đồng bạn của cậu ta bực bội chưởng một cái tát: “Lữ Dật Phi đừng chụp, phiền chết đi được!”

Lữ Dật Phi cũng không thèm nhìn tới: “Cậu không hiểu, nghệ thuật đến từ cuộc sống, tôi sẽ dựa nó làm bài tốt nghiệp!”

“Nhạc Viên Huyễn Tưởng.” Hạ Thực Tinh lại lần nữa mở hộp cấp cứu mang theo bên mình, tìm ra ngọn nến và bật lửa đốt lên, có ánh nến ổn định, cảm xúc của mọi người chậm rãi xuống ổn định.

“Trò chơi này cấm kỵ cái gì, tên nên hài hòa?”

“Trò chơi cấm kỵ với những tên hài hòa?” Lữ Dật Phi ánh mắt tỏa sáng, “Oa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ!”

Tuyết Hoa Tô từ phía dưới cái bàn ló đầu ra: “Nhà khủng bố Nhạc Viên Huyễn Tưởng?”

Ấn Đại Sâm lắc đầu: “Ngẫm lại phim ma trong nước kinh dị không? Có lẽ cuối cùng là bệnh tâm thần, thì nhất định là bệnh tâm thần Nhạc Viên Huyễn Tưởng.”

Nam áo mưa vuốt cằm: “Kẻ báo thù Nhạc Viên Huyễn Tưởng? Tôi cảm thấy đôi vợ chồng này chết có ẩn tình.”

“Cầu Hỉ Thước Nhạc Viên Huyễn Tưởng?” Nữ sinh viên nhỏ giọng nói, “Vốn dĩ biểu dì của tôi mời tôi tới tham dự party con gái đã trưởng thành của bà ấy, chính là để giới thiệu đối tượng cho tôi.”

Béo Trù Tử tang tang nói: “Có thể là đấu địa chủ Nhạc Viên Huyễn Tưởng.”

“Huynh đệ anh chắc chắn độc thân nhỉ.” Hạ Thực Tinh nhìn một cái Béo Trù Tử sợ tới mức buồn bã ỉu xìu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Nếu là hài hòa, tôi cảm thấy, là ‘ tham gia Nhạc Viên Huyễn Tưởng màu vàng. ’”

==============

Chú thích:

*Phun tào: chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.

*Tào phớ: là món ăn được làm từ đậu tương. Tào phớ có màu trắng ngà, vị bùi. Miếng tào phớ mịn tan như thạch rau câu là một trong những đồ ăn vặt ưa thích tại nhiều nước Châu Á. Tại Trung Quốc, có nơi còn ăn cơm chan tào phớ.



*Mao huyết vượng: tiết canh hỗn hợp, tức món “ Mao huyết vượng ”, vốn là đồ ăn rất được người dân Trung Quốc ưa dùng. ... Tiết sau khi được làm đông, có dạng khối lớn sẽ được trộn với các nguyên liệu băm nhỏ đã được xào chín, như: thịt lợn, gan, cật… và ớt bột, rau thơm.



*Phản xạ có điều kiện là thuật ngữ dịch từ tiếng Nga: Усло́вный рефле́кс do chính I. P. Paplôp đề xuất, dùng để chỉ loại phản xạ chỉ có thể có sau khi cá thể động vật nào đã được tập luyện, hoặc trải qua, mặc dù sinh ra chưa có; còn cá thể nào không trải qua học tập thì không thể có.

Editor: Nếu có lỗi chỗ nào trong truyện mong mọi người thông cảm và chỉ lỗi sai hoặc góp ý cho mình sửa lại nha. Cảm ơn mọi người đã đọc ♥