Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong kho không có điện nên thắp một ngọn đèn dầu không mấy sáng sủa, từ cửa sổ hắt ra ánh đèn vàng mờ ảo.
Ngu Côn Sơn đuổi cảnh vệ đi, trong tay cầm chìa khóa kho hàng, do dự ở ngoài cửa. Y gấp gáp chạy hàng trăm dặm trở về chỉ để sớm được gặp gã, nhưng khi sắp gặp rồi y lại chần chừ muốn thôi.
Do dự một lúc, cuối cùng y cũng quyết định mở ổ khóa sắt.
Đoàn trưởng đang ăn, nhét đầy mồm cơm khô và thịt kho tàu, cảm thấy hơi nghẹn thế là bưng bát canh lên húp, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng người đi vào, bất ngờ phụt một tiếng, canh cơm lẫn cả thịt đang nhai dở phun đầy trên bàn.
Ngu Côn Sơn buồn nôn quay mặt đi, gân xanh trên thái dương giật giật.
Đoàn trưởng cũng có vẻ xấu hổ, gã vội vàng lau khóe miệng, cũng lau luôn mặt bàn, hấp tấp dọn dẹp thức ăn, thẳng tay vất sang một góc rồi nhấc ấm trà lên rót hai tách trà, uống một tách tráng miệng cho sạch, tách kia đưa cho Ngu Côn Sơn.
“Tướng quân, cũng lâu rồi không gặp – khoảng một tháng nhỉ? Hôm nay sao có thời gian đến đây?”
Ngu Côn Sơn nhận lấy tách trà, không uống, nhìn xung quanh tìm kiếm một nơi để ngồi.
Đoàn trưởng dường như nhìn ra được ý của y, chạy đến bên giường đẩy chăn bông sát vào tường, “Ngồi ở đây, ở đây sạch sẽ.”
Ngu Côn Sơn cau mày kiểm tra cẩn thận rồi miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh giường.
Đoàn trưởng cũng ngồi ở bên giường, hai người cách nhau không xa, dường như không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, Ngu Côn Sơn lên tiếng trước: “Sao rồi?”
“Khá tốt.”
Hỏi không đầu không đuôi nhưng đáp cũng trôi chảy. Sau một câu hỏi và một câu trả lời, bầu không khí lại yên tĩnh trở lại.
Đoàn trưởng vò vò mái tóc rối bù, có chút bồn chồn: “À trà nguội rồi, ta đi hâm lại cho.”
Gã tuột khỏi giường vội vã bước đi. Ngu Côn Sơn trầm ngâm nhìn bóng lưng của gã, đột nhiên gọi “Vương Râu -“
“Hả?” Đội trưởng vô thức quay đầu lại, sau đó toàn thân cứng đờ.
Ngu Côn Sơn từng bước đến gần, sắc mặt tái nhợt, tay phải cầm roi vỗ vỗ vào lòng bàn tay trái phát ra âm thanh trầm đυ.c đầy đe dọa.
Đoàn trưởng trố mắt nhìn, thấy roi giương cao, gã bay lên ôm chặt Ngu Côn Sơn gào lên: “Vợ ơi, ta sai rồi! Hai ngày trước ta mới nhớ ra, cảm thấy mình không có mặt mũi để gặp em…… “
Hốc mắt Ngu Côn Sơn chợt đỏ lên, cổ họng nghẹn lại. Y lập tức ngẩng đầu nhìn trần nhà nhà, cố gắng thu về cảm giác chua xót nóng bỏng ủy mị trong mắt sắp trào ra.
Một lúc sau, y chậm rãi thở ra một hơi, vứt roi đi, ôm chầm lấy gã, nói nhỏ: “Vương Xuyên, tên khốn kiếp!”
“Lúc nổ mạnh đó một hòn đá đập vào đầu ta, suýt nữa chết luôn rồi. May là ta gặp một bác sĩ thuốc nam, dùng bài thuốc cổ truyền cứu được – chỗ này còn để lại sẹo đây.” Vương Râu ngồi ở mép giường, vén tóc đưa đầu đến trước mặt Ngu Côn Sơn.
Ngu Côn Sơn ngồi bên cạnh gã, nghiêng đầu, thật sự nghiên cứu kỹ vết sẹo cũ. Nhìn một hồi xác định đúng là do một vật cứng đập vào, y dùng ngón trỏ đeo găng tay trắng chọc vào vết sẹo, châm chọc nói: “Chỉ một cái lỗ này mà anh nằm trên giường hai năm, ngay cả một tin nhắn cũng không phát được?”
Vương Râu căng thẳng rụt cổ lại, “Nằm hai tháng thôi… Sau đó, hình như não xảy ra vấn đề, hơi khó sử dụng.”
“Mất trí nhớ?”
“Cũng không phải là tất cả … Ban đầu ta đần độn thiểu năng, mất hơn nửa năm mới thuyên giảm. Sau đó ta có thể nói chuyện đi lại nhanh nhẹn như cũ, nhưng khi cố nhớ lại quá khứ lại cảm thấy chóng mặt đau đầu.”
Ngu Côn Sơn nghiêng nhìn gã, cười lạnh: “Hiểu rồi, anh có thể ăn ngủ chơi phụ nữ nhưng không nhớ được ta, đúng không?”
“Làm sao có thể!” Vương Râu nhìn thấy lửa bốc trong mắt y, cảm thấy sống lưng lạnh toát, dịu giọng dỗ dành, “Do đầu ta bị thương thôi, nếu không ta đã quay lại với em ngay, sao còn có thể du đãng bên ngoài được?”
Ngu Côn Sơn nghĩ tới nghĩ lui, tìm không ra gì để bắt bẻ nữa, sắc mặt cũng tốt hơn, “Anh kể tiếp đi, sau khi được người của Lưu Hắc phát hiện ra thì thế nào?”
“Sau đó nó đem ta lên núi dưỡng thương. Khoảng nửa năm sau, Lưu Hắc vô tình đυ.ng phải lính Nhật khi đi cướp. Nó suýt mất mạng nhưng được một đội du kích cứu thoát. Đội trưởng kia bảo nó tham gia Hồng quân để chống Nhật. Thằng nhóc này cũng thấy làm thổ phỉ bôn ba quá, gia nhập quân đội thấy tốt hơn. Hai chúng ta bàn nhau một chút, rồi quyết định đưa anh em nhập ngũ. Sau lại chạy lung tung sao đó sáp nhập vào lữ đoàn dã chiến của Giang Hoán Vũ, được tổ chức lại thành trung đoàn độc lập. Vài tháng trước Lưu Hắc bị trúng đạn ở đầu gối, không di chuyển được nên ta thành đoàn trưởng, rồi lại rơi vào tay em.”
Vương Râu nói xong đột nhiên bật cười, “Thế giới này thật sự kỳ quái. Ta sinh ra là tướng cướp, trở thành Đoàn trưởng của Cứu quốc quân, rồi lại quay về làm tướng cướp, lại trở thành Đoàn trưởng của Hồng quân. Giống như đi vòng tròn vậy.” Gã đưa tay ra nắm lấy bàn tay đeo găng trắng của Ngu Côn Sơn: “Ta thật sự không muốn tung hoành nữa, chỉ muốn yên bình sống cùng em.”
Ngu Côn Sơn quân khẽ cúi đầu, nhìn đế ủng dính đầy bụi vàng của mình, “Nơi đâu cũng có chiến tranh, làm gì có được ngày lành nào.”
Vương Râu châm biếm, “Ai đánh nhau với ai? Em đánh ta à?”
Ngu Côn Sơn im lặng một lúc rồi thở dài: “Ta đâu còn cách nào. Anh nghĩ ta sẵn sàng truy đuổi một nhóm chân lấm tay bùn nơi khỉ ho cò gáy này sao? Đoàn 18 của quân Nhật đã tiến đến Sa Cáp Nhĩ rồi, ta muốn lấy đầu thằng nhãi Uesugi còn phải chờ Nam Kinh đồng ý! “
“Bán mạng cũng phải nhìn mặt người ta. Em ngồi vào cái chức này thật đúng là tức nghẹn!” Vương Râu nắm lấy vai Ngu Côn Sơn, “Cùng lắm thì không đánh trận nữa, tìm hơi nào yên bình sinh sống. Ta nuôi em.”
“Anh mà đòi nuôi ta sao?” Ngu Côn Sơn liếc hắn một cái, “Một tên thổ phỉ mà dám mặt dày khoe giàu với ta.”
Vương Râu cúi người hôn đánh chóc lên má y một cái, cười nói: “Vợ à, em không biết của cải của chồng em rồi. Vàng bạc của ta chất đầy một cái hang động, đủ cho em tiêu xài đến kiếp sau.”
Ngu Côn Sơn không quan tâm đến hang động của gã, nhưng bị thu hút bởi vế sau. Cứ nhìn tình hình trước mắt đi. Muốn đánh không cho ta đánh, ta không muốn đánh lại ép ta đánh, lung tung rối loạn chỉ biết quan liêu. Y cũng nhân cơ hội này chữa khỏi hoàn toàn cổ họng. Bất đắc dĩ duy nhất chính là Cứu quốc quân đã cùng y bao nhiêu năm – dù giờ đã được gọi là quân đoàn 37 của Trung ương, trên danh nghĩa trở thành quân của người khác nhưng tận trong xương vẫn mang họ Ngu. Nhưng cũng may là còn có Du Đĩnh, có thể giao binh quyền cho cậu ta, coi như có người kế thừa, y có thể an tâm buông tay.
Vị Tướng quân đang chăm chú sắp xếp toan tính trong đầu, Vương Râu đưa tay lên eo sờ qua sờ lại hồi lâu cũng không nhận được phản hồi nào, cảm thấy hơi mất mặt, trong đầu hoang mang đoán già đoán non: Chẳng lẽ mấy năm ông đây vắng mặt có người cho em ấy ăn no rồi? Có khi nào là thằng oắt họ Du kia không!
Hận mới hận cũ ùa vào lòng, Vương Râu nghiến răng nghiến lợi thề: Má nó, thằng nhóc mặt trắng kia dám khoét lỗ trên bụng ông đây, bây giờ trở về ta phải bắn nó thành cái tổ ong!
Tức tối ngẫm đến đây, gã hỏi Ngu Côn Sơn: “Thằng nhóc Du Đĩnh kia vẫn ở dưới trướng em à?”
Ngu Côn Sơn lơ đãng trả lời: “Ừm, sao thế?”
“Không có gì,” Vương Râu nhe răng nhếch miệng cười như sói đói: “Ta đi làm thịt nó, báo trước cho em để sau này em khỏi phải giận ta.”
Ngu Côn Sơn kinh ngạc quay đầu lại: “Anh — muốn gϊếŧ cậu ta? Tại sao?!”
“Ăn miếng trả miếng. Lúc nó bắn ta nó cũng có nói vì sao đâu.”
Ngu Côn Sơn đứng phắt lên, hỏi liên tiếp: “Cậu ta bắn anh? Khi nào? Tại sao ta không biết?”
Vương Râu cũng đứng dậy nói: “Nếu nó không bắn, ta có thể lăn xuống sông, bị một tảng đá đập vào đầu sao?”
Thông tin này quá bất ngờ. Ngu Côn Sơn cố bình tĩnh lại sau cú sốc, xua tay nói: “Nếu chuyện này là thật, ta không thể tha cho cậu ta. Anh đừng nhúc nhích, dù sao cậu ta cũng đang là sư trưởng, anh dễ dàng làm gì sao?”
Vương Râu phản bác: “Nó có thể bắn lén còn ta thì không à?”
Ngu Côn Sơn cau mày, bày ra vẻ mặt nghiêm trang y thường dùng để ra lệnh: “Được rồi, đừng gây chuyện nữa, mọi chuyện cứ giao cho ta.”
“Ui trời, ta còn chưa làm gì mà em đã đau lòng rồi à? Khuỷu tay em quay ngược ra ngoài sao!” Vương Râu hừ mũi rất khó chịu, cảm thấy giữa y và Du Đĩnh càng thêm khả nghi..
Ngu Côn Sơn trừng hắn một cái: “Nói nhảm! Ta đã nói chuyện này ta sẽ xử lý, anh không tin ta sao?”
Vương Râu nhìn chằm chằm y, lia mắt quét từ trên xuống dưới, hai mắt như bốc lửa: “Muốn ta tin phải để ta kiểm tra.”
Ngu Côn Sơn cảm thấy trong mắt gã có tà khí, cảnh giác lùi lại, “Đừng dùng trò này nữa. Đã muộn rồi, ta về trước, có chuyện gì mai nói sau.” Nói xong y vội vàng định bước ra ngoài.
Vương Râu từ phía sau ôm lấy y, gã ỷ cơ thể mình cường tráng hơn và biết giọng của y không nói to được, nhanh chóng đè chặt y xuống giường.
Ngu Côn Sơn bất hợp tác đấm đá. Vương Râu đè chặt tay chân, uy hϊếp: “Nếu em còn giãy giụa ta sẽ dùng dây thừng trói lại.”
“Anh dám!” Ngu Côn Sơn giận đến mức mặt đỏ bừng.
Vương Râu nắm lấy cổ tay y khóa ở trên đỉnh đầu, một tay khác cởi thắt lưng vũ trang, nhẹ giọng nói: “Vợ ơi, hai năm không gặp, em không nhớ ta chút nào sao?”
Ngu Côn Sơn chỉ vừa mềm lòng do dự một chút vì câu oai oán của gã, quần quân phục đã bị lột ra. Y hoảng sợ khàn giọng nói, “Đây là chỗ cho anh làm sao, cửa không khóa, bên ngoài đứng đầy người!”
Vương Râu tiếp tục lột qυầи ɭóŧ y xuống, “Không có lệnh của em cho vàng chúng cũng không dám vào.”
Phần dưới của Ngu Côn Sơn run rẩy bật ra, đã cứng một nửa, phần đầu đầy đặn ẩm ướt sáng bóng. Y thở gấp gáp, cố gắng phát ra một giọng nói từ cổ họng: “Dù gì cũng phải rửa trước…”
Vương Râu kìm nén du͙© vọиɠ nói: “Ta rửa cho em.” Gã cúi đầu ngậm lấy dương v*t y, dùng nước bọt rửa sạch từ trên xuống dưới thật cẩn thận, sau đó dùng hai tay và miệng liếʍ láp. Gã cũng không định làm tới bến ở đây, sợ có ai không biết điều xông vào, để mọi người đều biết sẽ khiến Côn Sơn giận gã suốt đời mất.
Ngu Côn Sơn im lặng, chỉ thở hổn hển, mặt đỏ bừng, đôi mắt mê man như muốn tan ra thành nước.
Vương Râu sau khi liếʍ mυ'ŧ nhẹ nhàng một hồi, liền nuốt cả gốc vào cổ họng rồi hút thật mạnh. Ngu Côn Sơn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cong eo, một tay cầm chăn bông, tay kia túm lấy tóc gã, quyết liệt đẩy hạ bộ của mình vào sâu hơn trong miệng đối phương, đồng thời hé môi phát ra tiếng kêu sung sướиɠ trong im lặng.
Ra vào rất nhiều lần, cổ họng Vương Râu cũng cảm thấy khó chịu nên khéo léo dùng răng cắn nhẹ vào đỉnh rồi mυ'ŧ mạnh, cảm thấy thân thể Ngu Tướng quân căng cứng run rẩy, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra tràn đầy khoang miệng.
Vương Râu rút dương v*t ra, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên lòng bàn tay, trắng đυ.c đặc sệt như sữa, lòng bàn tay không chứa vừa, chất lỏng chảy thẳng xuống dưới. Gã lắc lắc tay, lấy khăn từ trong túi áo khoác của Ngu Côn Sơn ra lau, mỉm cười hài lòng: “Cũng nhiều đấy, xem ra đúng là tích lũy lâu ngày.”
“Khốn kiếp.” Ngu Côn Sơn nhắm mắt, yếu ớt mắng, quần áo xộc xệch nằm yên không muốn động đậy.
Vương Râu cũng lau sạch sẽ phía dưới, giúp y kéo quần, cài lại thắt lưng, cố gắng vuốt phẳng các nếp gấp áo quần rồi cúi người hôn lên mí mắt y, “Nghe lời em. Ta sẽ không động vào thằng oắt đó, để em xử lý.”