Giang Lạc: “…”
Cậu u ám nói: “Đúng là một vấn đề hay.”
Lúc này Cát Chúc mới phản ứng được, thế là cười ngượng vài cái rồi đứng dậy, đúng vậy, sao mà Giang Lạc biết được tại sao lại là cậu.
“Nhưng thứ tớ quan tâm nhất bây giờ không phải là vấn đề đó.” Giang Lạc nói: “Mà là… ai trả tiền?”
Cát Chúc: “… Vấn đề này thì quan trọng quá rồi.”
Nhưng bị người khác theo dõi buộc cậu phải tiếp tục giả vờ. Giang Lạc bèn nở một nụ cười “tất cả đều là chuyện nhỏ” thuộc về người giàu, sau đó nhìn về phía thuyền trưởng rồi khẽ gật đầu.
Ánh mắt Giang Lạc thoáng liếc sang đám đông, phản ứng đầu tiên của cậu là Trì Vưu lại giở trò quỷ. Cậu cố gắng tìm kiếm dấu vết của “Trì Vưu” trên khuôn mặt ai đó nhưng vẫn không thấy được bóng dáng hắn, ngược lại còn bị một vài người thô lỗ trừng mắt nhìn.
Trong lòng Cát Chúc hoảng hốt cực kỳ, cứ nhắc mãi không thôi: “Làm sao đây làm sao đây, chúng ta không có tiền. Quá lắm thì tớ giúp cậu bán quả thận, một quả bao nhiêu tiền ấy nhỉ.”
Sau khi kết thúc đấu giá, mười người đầu tiên sẽ giao tiền cho thuyền trưởng. Giang Lạc đang chuẩn bị tùy cơ ứng biến, nhường vị trí này cho bạn mình thì thuyền trưởng tươi cười nói với cậu: “Cậu Chung, cậu đã trả tiền rồi.”
Giang Lạc thoáng sửng sốt, sau đó lập tức bật cười: “Thật ư? Sao tôi không nhớ rõ nhỉ.”
Thuyền trưởng đưa một tờ giấy trắng và một chiếc thẻ ngân hàng qua rồi nói: “Giá mà cậu đóng đã bao gồm cả tấm thẻ này rồi.”
Trên bảng giá viết tên Giang Lạc và một chuỗi con số kếch xù.
Giang Lạc mỉm cười xếp bảng giá lại: “Hẳn là thuyền trưởng không cần tờ giấy này nữa nhỉ? Để cho tôi giữ làm kỷ niệm được chứ.”
Thuyền trưởng cười cười: “Đương nhiên rồi.”
Giang Lạc và Cát Chúc rời khỏi phòng đấu giá, sau khi trở về phòng, họ tìm thấy một tờ giấy bạc dưới khe cửa.
[Hai giờ đêm gặp nhau tại hồ bơi]
Ký hiệu cuối cùng được để lại là logo đại học Bạch Hoa được vẽ bằng những nét hết sức đơn giản.
Cát Chúc cầm tờ giấy lên nhìn nhìn: “Các cậu ấy sẽ không sao đâu nhỉ?”
Giang Lạc tìm một chậu sứ màu trắng rồi đến phòng vệ sinh đổ nước vào, đặt chính giữa cái bàn: “Không sao đâu, chữ này tớ biết, là chữ của Diệp Tầm.”
Lúc cậu vừa tiếp xúc với tri thức huyền học, Diệp Tầm là giáo viên đầu tiên của cậu.
Bước chân Giang lạc không ngừng lại, cậu lấy trong túi ra một xâu tiền đồng hóa trang thành vòng tay, lấy thêm hộp tro nằm trong hộp đựng hương.
Cát Chúc bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu muốn tìm ai là người viết báo giá cho mình à?”
Giang Lạc gật đầu: “Đúng vậy.”
Cậu tháo rời những đồng xu rồi xếp nó thành trận hình dưới đáy nước, rải đều tro hương lên mặt bàn bên cạnh chậu sứ trắng.
“Nhưng mà… “ Cát chúc muốn nói lại thôi: “Cách này rất khó, chỉ sợ dù là giáo viên của chúng ta đi chăng nữa cũng không thể thành công trong điều kiện đơn sơ thế này.”
“Thử một lần cũng có phiền gì đâu.” Giang Lạc dọn xong xuôi hết, cầm con dao cắt vào ngón giữa bàn tay trái rồi vẽ bùa trên chậu sứ trắng.
Máu của ngón tay giữa là nơi dương khí vượng nhất trong cơ thể con người, nam tả nữ hữu, máu người còn hiệu quả hơn cả chu sa.
Bùa chú được vẽ dễ dàng đến những nét cuối cùng, Giang Lạc xé những dòng chữ trên bảng giá thành những hình nhân nhỏ rồi dùng ngón giữa điểm một giọt máu ở trung tâm hình nhân, giây tiếp theo lập tức thả nó vào trong nước.
Cậu đưa ngón tay lên môi liếʍ vết máu đi, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào trong bồn.
Hình nhân nhỏ từ từ thấm nước rồi nổi bồng bềnh lên phía trên, nhưng đến khi nó dần chìm xuống nước. Sau khi phần lưng chạm lên đồng tiền nằm trong nước, đột nhiên cánh tay hình nhân động đậy rồi đứng dậy.
Cát Chúc nén cơn mừng rỡ: “Thành công rồi!”
Hình nhân bò ra khỏi mặt nước đi tới phía tàn hương, nó cứ đi như vậy không ngừng nghỉ. Dưới từng bước chân ướt sũng của nó, tàn hương dần lộ ra bóng dáng mơ hồ của một người, nhưng mới đi được nửa bức tranh thì nước trên người hình nhân đã bị tàn hương hút khô, nó đột nhiên mất đi linh khí mà ngã xuống.
Giang Lạc nhặt hình nhân lên, nhìn nửa khuôn mặt trên bàn.
Trán rộng, gò má hẹp, trên sống mũi có một nốt ruồi.
Cát Chúc nhìn trong chốc lát rồi nói: “Trông người này quen quen.”
Giang lạc quay đầu nhìn cậu ta chằm chằm.
“Hình như lúc tớ còn ở Phật môn đã từng gặp người như vậy.” Cát Chúc trầm ngâm vắt đầu vắt cổ nghĩ: “Trên mũi có nốt ruồi, tướng mạo bất thiện, tớ còn từng bị dọa cơ.”
“Là ai nhỉ?” Cậu ta xoa trán.
Giang Lạc đoán thử: “Kỳ gia à? Hay Trì gia?”
Cát Chúc vỗ tay cái bốp, kích động nói: “Đúng đúng đúng, chính là Trì gia!”
Giang Lạc lại không bất ngờ chút nào, thậm chí còn bật cười: “Người Trì gia giúp tớ mua một suất cá chình máu hy vọng tớ sống lâu, trẻ mãi không già đến thế à?
Làm sao có thể.
Kẻ giành được suất này không hề có ý tốt, chứng tỏ cá chình máu không phải đồ vật gì an toàn cho cam.
Giang Lạc lại vô tình nghĩ nhiều hơn.
Đến nhà nước còn không rõ cá chình máu là thứ gì, đặc biệt giao họ đi điều tra. Thế mà Trì gia lại biết, còn biết không hề ít.
Không chừng nhiệm vụ điều tra cá chình máu này còn bị Trì gia nhúng tay vào.
Nếu cá chình máu thật sự nguy hiểm như vậy, còn liên quan đến Trì gia, vậy chẳng phải Giang Lạc cũng có thể mượn cớ này để khiến Trì gia ngã ngựa sao?
Không không không, cho dù vụ việc cá chình máu không liên quan đến Trì gia thì cậu cũng có thể khiến nó liên quan.
Giang Lạc lập tức trở nên hứng thú không tài nào tả được, hận không thể làm rõ rốt cuộc cá chình máu là gì.
Cát Chúc bị nụ cười tươi rói của cậu dọa sợ: “Giang, Giang Lạc?”
Giang Lạc cười dịu dàng với cậu ta: “Giờ chúng ta tranh thủ đánh một giấc đi, có khi đêm nay phải thức trắng đấy.”
Cát Chúc tự nhiên đồng ý.
Ngủ một giấc đến tối, hai người nhẹ nhàng đến khu vực hồ bơi rồi tìm được nhóm bạn của mình trong một góc khuất. Nhưng dường như có điều gì đó không ổn, bầu không khí này rất nặng nề, tàn thuốc rơi đầy đất.
Văn Nhân Liên và Trác Trọng Thu ngồi xổm dưới đất hút thuốc, mắt của Samuel và Lục Hữu Nhất đỏ ửng như mắt thỏ, Diệp Tầm đứng bên cạnh ôm Tiểu Phấn không nói lời nào.
Giang Lạc khẽ giật mình: “Làm sao vậy?”
Samuel như với được cọng rơm cứu mạng, khóe miệng hắn méo xẹo nức nở nói: “Vì chúng ta mà Khuông Chính uống canh cá, xong nửa đêm phát sốt bị mang đi mất rồi.”
Cát Chúc kinh ngạc tiến lên một bước: “Bị ai mang đi?!”
Văn Nhân Liên dụi tắt điếu thuốc, hai mắt đầy tơ máu: “Bữa tối hai ngày nay đều có canh cá, phân nửa người uống nó nửa đêm phát sốt sẽ đều bị mang đi hết. Hôm nay lúc ăn tối, có một thuyền viên thấy bọn tôi, nói muốn tận mắt thấy từng người một uống canh cá rồi mới chịu đi. Khuông Chính uống, tối phát sốt bị đem đi rồi. Samuel bị đánh ngất xỉu, sau khi thuyền viên kiểm tra xong chúng tôi mới biết Khuông Chính xảy ra chuyện.”
Tay cầm điếu thuốc của Văn Nhân Liên cũng run lên, nhưng lý trí vẫn còn đây, lời ít mà ý nhiều. Giang Lạc nhắm mắt, lúc mở mắt ra, cậu bình tĩnh hỏi: “Bị mang đi đâu?”
“Khoang tàu.” Giọng Diệp Tầm khàn khàn.
Ai cũng đều vô cùng hoảng loạn, ngay lúc này đây, Giang Lạc là người bình tĩnh nhất liền trở thành chỗ dựa của mọi người, cậu bị họ nhìn bằng ánh mắt đầy hi vọng mà hai vai như trĩu nặng gánh lo, cậu biết chính bản thân mình cần phải giữ bình tĩnh. Giang Lạc thở dài một hơi: “Đứng lên đi, đừng hoảng. Chúng ta xuống khoang tàu tìm Khuông Chính, không phải Samuel có thể thỉnh thần nhập thân sao? Cát Chúc bị thương nặng còn có thể cứu về đấy à. Đứng lo lắng, dù canh cá có là cái gì…”
Nhớ đến thể chất của bản thân, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề: “Khuông Chính sẽ không sao đâu.”
Văn Nhân Liên lẩm bẩm nói: “Thật sự sẽ không sao đúng không?”
Giang Lạc đưa mắt nhìn về phía y, không mang theo một chút biểu cảm nào, giọng nói chẳng còn cảm xúc, chỉ nhàn nhạt đáp: “Tớ đảm bảo cậu ấy sẽ không sao.”
Kỳ lạ thay chỉ là một câu nói phổ thông bình thường nhưng lại khiến cho mọi người trở nên tỉnh táo hơn, bọn họ không còn hốt hoảng nữa mà vực dậy tinh thần.
Giang Lạc suy nghĩ một lát lại nói: “Bây giờ chúng ta quá đông, tốt nhất một nửa nên trở về phòng chờ.”
Không một ai nhúc nhích, bọn họ nhìn Giang Lạc, im lặng thể hiện sự kiên trì của bản thân mình.
“Thôi khỏi..” Giang Lạc nói một cách bất đắc dĩ: “Tất cả phải cẩn thận, nghe tớ chỉ huy.”
Muốn tới khoang tàu phải băng qua nhà ở của thuyền viên, bọn họ cẩn thận tránh thuyền viên trực ban thành công đi đến trước cửa khoang tàu.
Trước cửa khoang cũng có hai thuyền viên canh giữ. Giang Lạc chớp mắt, quay đầu vẫy tay với mọi người.
“Còn nhớ cách vẽ thuật Ngũ quỷ vận tài không?”
Hai thuyền viên trước cửa đang nói chuyện, đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi lướt qua. Bọn họ không để ý, nhưng gió cứ từng cơn từng cơn, thổi khoảng chừng bảy lần như vậy.
Một thuyền viên trong đó quay đầu nhìn xung quanh: “Quái lạ…”
Bên trong cánh cửa, Giang Lạc và những người khác cung kính đưa tiễn ngũ quỷ vào. Chờ đến khi ngẩng đầu lên lại thì đã thấy “người” bị treo lơ lửng trên trần nhà như một khu rừng.
—– Hoặc đúng hơn là từng khối thi thể hình thù kỳ quái.