Chương 2: Chung đυ.ng phụ nữ
Có người nói, Thiên đường và địa ngục thật ra thì chỉ cách nhau một đường, Thiên đường ở bên trái Địa ngục , địa ngục ở phía bên phải thiên đường , lời này hình như rất có đạo lý, ít nhất lúc này Tuyệt Mị có loại cảm giác này.Đêm qua cô còn nằm ở trên giường biệt thự trong vùng hoang vu, hiện tại đã được dẫn tới trong căn biệt thự hào hoa trong khu thành thị , người giúp việc hầu hạ cũng từ bốn năm người biến thành hơn mai mươi, mỗi người cũng rất cung kính gọi cô một tiếng tiểu thư, đem sắc mặt quái dị núp ở sau lưng của cô, nhất là người nam nhân kia, càng thêm rêu rao, vì cô còn triệu khai tất cả đường khẩu đại hội, hết sức long trọng giới thiệu cô cho mọi người biết, những người đó đều là nhân vật hung ác trên hắc đạo hết sức có danh tiếng , có vài tên thậm chí còn ở trong danh sách tử vong của cô sáu năm trước, danh sách tử vong là sổ điểm danh tử vong của tiểu đội bọn cô, dự báo sẽ có ai đó sẽ hướng Tử Thần báo cáo, chỉ là tên quá nhiều thì chỉ được một một , có một người nào đó lọt lưới, nghĩ như thế, sắc mặt Tuyệt Mị của có chút trở nên quái dị, nhất là về sau hơn mười người ở nơi này cùng kêu cô một tiếng tiểu thư, loại cảm giác quái dị này càng rõ ràng hơn, trong nháy mắt, cô thậm chí cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể chết lặng gật đầu một cái.
Mà vẻ mặt Lãnh Thiên Cuồng âm thầm cười trộm vẫn nhìn chăm chú vào Tuyệt Mị, hắn an bài đây tất cả chính là vì muốn nhìn thấy nét mặt nha đầu thay đổi 1 chút, quả nhiên không để cho hắn thất vọng, trong nháy mắt kinh ngạc đáng yêu đó làm cho hắn muốn hôn nhẹ cô.
"Cười đủ chưa?" Mọi người tản đi, trong phòng họp trừ người giúp việc quét dọn cũng chỉ còn lại có cô và cái nam nhân này trước mặt vẫn cười trộm, không, cười trộm trước khi mọi người chưa đi mới phải, còn lại hiện tại là cười quang minh chánh đại hết sức ghê tởm .
"Không có, làm sao sẽ cười đủ, tiểu Mị nhi, ngươi biết không, vẻ mặt của con mới vừa rồi kinh ngạc hết sức đáng yêu, làm cho ta muôn ôm con đấy." Nói xong, Lãnh Thiên Cuồng liền đưa tay muôn ôm Tuyệt Mị, lại bị Tuyệt Mị tránh khỏi hết sức linh hoạt, vẻ mặt Lãnh ThiênCuồng lộ ra một tia kinh ngạc, động tác đứa nhỏ này quá mức linh hoạt.
Mà người giúp việc một bên còn đang trợn to mắt nhìn điều làm cho người một màn kinh ngạc, Môn chủ bọn họ lại cười, trời ạ, mặt trời mọc ở phía tây sao? Một người giúp việc quét dọn thậm chí bởi vì kinh ngạc mà ném đi khăn lau trong tay, bị Lãnh Thiên Cuồng liếc trừng mắt sau đó mới giựt mình sợ sệt nhặt lên khăn lau tiếp tục lau dọn.
"Đừng gọi tôi là tiểu Mị nhi, ông không cảm thấy cái tên này rất ngây thơ sao?" Tuyệt Mị cau mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bày biện ra một nét phiền não.
" Cái nhủ danh Tiểu Mị nhi này không dễ nghe ư, con mới sáu tuổi, thì không thể đáng yêu một chút sao." ở trong lòng Lãnh Thiên Cuồng than thở, bị một sáu tuổi đứa bé nói ngây thơ, hắn thật đúng là là không biết mình nên có cái cảm thụ gì, ngây thơ. . . . . . Cái từ này hình như từng xuất hiện qua ở trên người của hắn.
Tuyệt Mị không đáp lời, vấn đề không có dinh dưỡng như vậy không có gì hay trả lời, cô nhìn Lãnh Thiên cuồng một cái sau liền xoay người rời đi phòng họp, trong lòng không khỏi nghĩ đến, người đàn ông này thật sự là lãnh khốc tuyệt tình mà lời ngoại giới đồn đãi Môn chủ cuồng báo của Cuồng Môn đây ư, vì sao khi cô ở trên người hắn không thấy được một chút hơi thở lãnh khốc, ngược lại ngu ngốc hơn 1 đứa bé ngây thơ như cô!
Từ sau lưng Tuyệt Mị truyền đến tiếng cười sảng lãng từng trận, khiến tâm tình Tuyệt Mị vốn phiền não lại trở nên bất đắc dĩ, cô có loại dự cảm, cuộc sống bình tĩnh sáu năm của cô lần nữa xảy ra thay đổi, mà nguyên nhân chính là cái nam nhân cười như ngu ngốc đó sau lưng!
. . . . . .
"Tiểu thư, Môn chủ xin ngài đi dùng bữa ăn tối?"
Tuyệt Mị đang xem sách, đây là một trong các tiêu khiển ngày thường của cô, mà tiêu khiển khác còn lại là huấn luyện, chỉ là côvừa đến nơi đây vẫn chưa hết sức quen thuộc hoàn cảnh nơi này, tên nam nhân ngu ngốc kia chỉ lo mang cô đi ra ngoài công diễn, tới hai ngày cô cũng không có được đi dạo nơi này một chút, hơn nữa cô còn không có hiểu rõ lòng của người nam nhân kia, không muốn làm một số chuyện đưa tới sự chú ý của hắn.
"Ừ, tôi hiểu rõ rồi, ông đi xuống trước đi."
Phòng ngủ Tuyệt mị ở lầu hai, ở một bên phòng ngủ chính Lãnh Thiên cuồng, màu sắc trang nhã pha bố trí làm cho cô hết sức hài lòng, chỉ là. . . . . . Tuyệt Mị có chút chán ghét nhìn cái chổ màu hồng con nít kia, tên nam nhân ngu ngốc kia thật đúng là vô cùng ngu ngốc, thế nhưng tặng cô toàn là búp bê, cô không phải con nít, chỉ muốn được tặng vài loại súng đạn để cho cô chơi, đó mới là "Món đồ chơi" cô yêu tha thiết !
Lầu dưới, Lãnh Thiên Cuồng vẫn nhìn chăm chú vào phương hướng cầu thang, trước kia hắn rất ít dùng cơm ở trong nhà, nhưng bây giờ khác rồi, thời thời khắc khắc hắn đều nhớ cái nha đầu kia, nếu như có thể hắn thật muốn cái nha đầu kia vẫn mang theo trên người, chỉ là phản ứng của nha đầu kia thật đúng là lạnh nhạt, hắn mọi cách lấy lòng mọi cách lại như cũ bị ghét bỏ, đồ chơi bình thường đứa con gái thích hắn cũng tặng, tuy nhiên cũng bị ném vào trong thùng rác, làm cho hắn là vừa bực vừa hận lại vừa bất đắc dĩ, cũng không dám phát tác, bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của nha đầu kia, hắn đã cảm thấy trong lòng ê ẩm, cơn tức lớn hơn nữa cũng chậm lại, chỉ là, rốt cuộc cô thích cái gì, đồ chơi không thích, chẳng lẽ muốn đưa một số đồ vật mà con gái đều yêu thích sao? Có lẽ, hắn nên suy tính tặng chút kim cương . . . . . .
Tuyệt Mị mới vừa xuống lầu liền nhìn thấy mặt cổ quái của nam nhân kia không biết đang nghĩ cái gì, nhưng cô có loại dự cảm sắc mặt nam nhân cổ quái này nhất định có liên quan tới cô.
Mà lúc này Lãnh Thiên Cuồng cũng nhìn thấy Tuyệt Mị, ánh mắt sáng lên liền từ chỗ ngồi đứng lên, hắn đi tới trước mặt của Tuyệt Mị, sau đó ngồi xổm xuống, ai bảo đầu người Tuyệt Mị thật sự là quá lùn, hắn không ngồi xổm xuống nhất định không được nhìn thấy cặp tròng mắt trong suốt để cho hắn vừa yêu vừa hận kia rồi, hắn không chỉ một lần thầm nghĩ, cặp mắt kia thật không giống như là mắt của một đứa bé sáu tuổi.
"Đói bụng sao?" Lãnh Thiên cuồng vừa quan tâm hỏi vừa vươn tay muốn ôm lấy tuyệt mị, tuyệt mị phát hiện ý đồ của hắn, thân hình lóe lên liền hiện lên bàn tay của Lãnh Thiên cuồng đangduỗi ra, chỉ là Lãnh Thiên cuồng hình như sớm có chuẩn bị một đả kích không nặng rồi lại làm lần nữa, hai người một lớn một nhỏ truy đuổi ở trong phòng khách. . . . . .
Tuyệt Mị đưa tay hết sức linh hoạt, nhưng tuổi dù sao quá nhỏ, không gian cũng có hạn, hơn nữa cô không muốn bại lộ quá nhiều, cho nên cuối cùng vẫn bị Lãnh Thiên Cuồng ôm vào trong lòng!
Trên mặt Lãnh Thiên Cuồng lộ ra nụ cười thỏa mãn, thận trọng ôm bảo bối thật vất vả bắt được, vẻ mặt thỏa mãn này giống như là có toàn thế giới!
"Nếu như con vẫn có thể ngoan như vậy, như vậy bảo ta làm cái gì ta đều nguyện ý." Lãnh Thiên Cuồng nhỏ giọng ở bên tai Tuyệt Mị nói, đây là lời nói xuất phát từ tâm của hắn, vì không biết gì chỉ cần có thể thân cận cô như vậy, hắn đã cảm thấy thỏa mãn khác thường, giống như được đền bù trống không hơn hai mươi năm.
"Như vậy tôi hi vọng ông có thể buông tôi ra, ông không phải muốn ăn tối sao?" Tuyệt Mị không chút cử động nói, thân thể cứng còng nói rõ cô rất khó chịu, l*иg ngực người đàn ông này quá nóng, làm cho cô có loại ảo giác sắp hòa tan.
"Aizz, tiểu nha đầu không đáng yêu , đi thôi, để ba ôm con đi ăn tối." Lãnh Thiên Cuồng ôm đứa nhỏ đến bên cạnh bàn ăn, không để ý bé còn giãy giụa rồi cho cô ngồi ở trên đùi của mình, hắn thích chính là ôm cô, kháng nghị không có hiệu quả!