Đại đội trưởng nhìn gương mặt trắng nõn của Qúy Thục Hiền, bước chân thật sự không hề tình nguyện rời đi, anh ta chắp hai tay sau lưng: “Trời tối rồi, cô vừa mới tới thôn chưa bao lâu, một mình đi lại rất nguy hiểm.”
Qúy Thục Hiền còn muốn nói thêm vài câu từ chối đại đội trưởng, chợt nghe Lương Thế Thông nói: “Cùng đi?”
Lương Thế Thông nói xong cũng không đợi Qúy Thục Hiền trả lời, anh đã sải bước ra ngoài.
So với đại đội trưởng, Qúy Thục Hiền càng tình nguyện tin tưởng Lương Thế Thông hơn. Tuy Lương Thế Thông tạo cho người khác một loại cảm giác rất lạnh lùng, nhưng đôi mắt của anh rất trong trẻo, không giống đôi mắt hèn mọn của đại đội trưởng.
Thấy Lương Thế Thông đi ra ngoài, Qúy Thục Hiền cũng không trả lời đại đội trưởng nữa, trực tiếp nhanh chân bước theo Lương Thế Thông, rời đi cùng anh.
Mặt trời lặn, bầu trời được bao phủ bởi một lớp lụa đen. Dưới màn đêm mông lung, Lương Thế Thông sải bước đi về phía trước, không nói một câu nào, Qúy Thục Hiền im lặng đi theo anh.
Đi được một khoảng, thấy đại đội trưởng không đi theo, Qúy Thục Hiền ngừa đầu nhìn người đi trước cô: “Đồng chí Lương.”
“Có chuyện gì?” Lương Thế Thông tiếp tục đi về phía trước.
“Đồng chí Lương, sao chiều nay anh lại xuất hiện trong phòng?” Qúy Thục Hiền nhìn bóng lưng Lương Thế Thông, hỏi ra chuyện trong lòng vẫn luôn muốn biết.
Nguyên chủ của thân thể này mà cô nhập hồn vào là người bị hãm hại, bị dụ dỗ qua đó, vậy vì sao Lương Thế Thông lại đi tới chỗ đó? Trong ký ức của nguyên chủ, nơ đó là một căn nhà dột nát, trong thôn không hề có ai ở đó.
“Tìm người.”
Lương Thế Thông trả lời hai chữ xong cũng không nói gì nữa, anh bước nhanh về phía trước, rất nhanh, đã tới chỗ ở của thanh niên trí thức.
“Đến chỗ cô rồi.”
Lương Thế Thông quay đầu lại nhìn Qúy Thục Hiền một cái, nói xong, anh quay đầu đi về phía bên kia.
Trong màn đêm, bóng dáng của Lương Thế Thông nhanh chóng biến mất.
Qúy Thục Hiền đẩy cửa gỗ khu ở của thanh niên trí thức ra, đi vào.
Trong thôn không có bí mật gì, Qúy Thục Hiền mới vừa bước vào khu ở của thanh niên trí thức, đã có thanh niên trí thức từ trong phòng bước ra.
“Ôi, xem ai về rồi này? Thông da^ʍ với người trong thôn vẫn còn có mặt mũi quay về, nếu tôi là cô, tôi đã sớm tim một cái lỗ trốn đi cho rồi.” Một nữ thanh niên trí thức tựa vào trên cửa nhìn Qúy Thục Hiền, trào phúng cô.
Qúy Thục Hiền quen biết cô gái này, ở cùng thành phố với cô, tên là Lý Kiều Kiều. bọn họ tới cùng một ngày, cô gái này kể từ ngày tới nơi đây vẫn luôn đối phó với nguyên chủ, trong tối ngoài sáng đều trào phúng nguyên chủ yếu ớt không biết làm việc.
Qúy Thục Hiền không phải nguyên chủ, tính tình mềm mại, mặc cho người khác nói gì cũng không đáp trả. Cô làm chủ mẫu cả đời, sẽ không để bản thân chịu uất ức, ai khiến cô cảm thấy không thoải mái, cô sẽ khiến cho người đó không thoải mái. Cô nhìn về phía Lý Kiều Kiều, không khách sáo mà nói: “Người xấu thì không nên ra ngoài làm chuyện xấu.”
Kẻ xấu thường hay làm chuyện xấu, Qúy Thục Hiền đang trào phúng đáp trả Lý Kiều Kiều. Lý Kiều Kiều nghe hiểu, cô ta đứng thẳng người tức giận nhìn Qúy Thục Hiền: “Cô nói ai xấu?”
Qúy Thục Hiền không để ý tới cô ta, trực tiếp cất bước đi về phòng mình.
Phòng ở khu chỗ ở của thanh niên trí thức không nhiều, bên nữ thanh niên trí thức đều chia bốn người ở một phòng. Trong phòng Qúy Thục Hiền ở có hai thanh niên trí thức mới và hai thanh niên trí thức cũ. Theo thứ tự là Qúy Thục Hiền, Vương Minh Nguyệt, Lý Tuyết và Lưu Mai.
Lưu Mai là thanh niên trí thức cũ trong thôn, về nông thôn đã năm- sáu năm. Ấn tượng của chị ấy về Qúy Thục Hiền chính là một cô gái trẻ rất tốt bụng. Bình thường chị tiếp xúc với Qúy Thục Hiền cũng khá nhiều. Thấy Qúy Thục Hiền vào phòng, chị lập tức léo tay cô lại, kéo cô đến giường ngồi.
“Thục Hiền, chuyện gì xảy ra vậy? Sao em lại đi với người kia của nhà họ Lương?”
Qúy Thục Hiền nhìn về phía Lưu Mai, từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được Lưu Mai là một người tốt. Trong khoảng thời gian nguyên chủ tới nơi này, Lưu Mai là chị cả thanh niên trí thức trợ giúp cô không ít.