Hàn Sân khẩn trương đóng cửa tầng hầm lại, nơi này tuy rằng chỉ là phòng cho thuê, nhưng cậu bất ngờ phát hiện ra được một cái tầng hầm, tầng hầm rất tối, âm trầm lại lạnh như băng, cái lạnh chui vào trong xương cốt, mà lúc này đây, ở giữa chiếc giường dây thép là một người đàn ông cao lớn cường tráng đang nằm.
Hai mắt của người đàn ông nhắm nghiền, mày nhíu chặt, da thịt màu mật ong trần trụi hơi hơi run rẩy, tựa hồ như bị tiêm vào thuốc làm lỏng cơ bắp nào đó, mặc dù như vậy nhưng nam nhân đang lâm vào hôn mê vẫn cường tráng một cách đáng sợ như cũ. Vì thế Hàn Sân lo lắng chỉ cần hắn thanh tỉnh, khóa tay và xích sắt ở cổ tay sẽ không trói được hắn.
Vì tránh cho loại tình huống này xảy ra, Hàn Sân đeo thêm một vòng xích sắt lên cho người đàn ông, lách cách lang cang, tay Hàn Sân run rẩy, trong ánh mắt lại lập loè ánh sáng bệnh hoạn, cuồng nhiệt.
"Trịnh Phong...... Trịnh Phong...... em thích anh......" Mỗi lần ngón tay vô tình chạm vào da thịt của nam nhân, cậu đều sẽ phấn khởi mà run rẩy.
Người này cùng với người thanh niên phấn chấn, hoạt bát ngày thường hoàn toàn bất đồng. Biểu tình thì quỷ dị, cái tay run rẩy, lạnh băng sờ lên cơ ngực to lớn của nam nhân, ngay sau đó, Hàn Sân thét chói tai rồi tăng thêm ma sát ở đùi, cậu sắp bắn, chỉ mới nhẹ nhàng vuốt ve người đàn ông này mà cậu liền cao trào, cậu quả nhiên là một tên biếи ŧɦái, một tên biếи ŧɦái dơ bẩn, đáng sợ.
Trong lòng phỉ nhổ chính mình như vậy, nhưng tay cậu lại khống chế không được, ngón tay mảnh khảnh nhấn vào cơ bắp rắn chắc của nam nhân, nhè nhẹ ấn vài cái, Hàn Sân nhanh chóng thu tay lại, ngửi hương vị thuộc về nam nhân ở trên đầu ngón tay, cậu si mê mà vươn đầu lưỡi, liếʍ láp, hôn môi, cuối cùng ngậm ngón tay vào miệng rồi đạt tới cao trào.
Ngay lúc cậu ngồi bệt ở dưới đất hít thở lấy lại sức, trên đỉnh đầu liền truyền đến âm thanh giãy giụa rất nhỏ , âm thanh xích sắt và trụ giường va chạm ra càng ngày càng kịch liệt, Hàn Sân bị dọa cho ngây người, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện Trịnh Phong đã tỉnh, nam nhân lạnh như băng mà nhìn cậu.
"Hàn Sân?"
"Ừm...Là em."
Trịnh Phong xuất thân là quân nhân, huấn luyện có tố chất, chỉ cần một chút thời gian liền cảm nhận được toàn thân có cảm giác quỷ dị, sắc mặt thoắt thay đổi.
"Cậu hạ thuốc tôi?"
Khuôn mặt thanh tú của Hàn Sân lộ ra một nụ cười cổ quái, "Trịnh...Trịnh Phong...Em..."
"Cậu khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm."
Hàn Sân ở trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, sau đó, trái tim như bị tổn thương mà trừng lớn đôi mắt, cặp mắt to tròn xinh đẹp tràn ngập nước mắt, "Anh......anh nói cái gì?"
Trịnh Phong cảm thấy chán ghét nên đến cả liếc cậu một cái cũng không muốn.
Hàn Sân với tâm hồn rẻ mạt đứng lên, trên đũng quần còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ ướt dầm dề, cậu vừa run vừa nói, "Trịnh Phong...... anh...... anh không cần nói như vậy...... em...... em là thật sự thích anh......anh nói lời tốt đẹp với em đi..... anh tốt với em một chút thôi...... đừng dùng ánh mắt này nhìn em...... Không cần..." Tựa như khi còn học cao trung, nam nhân luôn dùng ánh mắt lạnh băng, khinh miệt, khinh thường mà nhìn cậu, lúc này càng nhiều thêm sự chán ghét.
Trịnh Phong lại dùng sức tránh thoát vài cái, đáng tiếc cơ bắp của cánh tay uể oải, bằng không lấy sức lực của hắn chắc chắn có thể bẻ gãy cái trụ giường làm bằng gỗ này.
Hàn Sân thấy hắn giãy giụa, kinh hoảng thất thố mà ôm lấy hắn, khóc nức nở nói, "Đừng nhúc nhích...... Anh đừng nhúc nhích...... Anh không nên ép em...... anh không nên ép em!"
Trịnh Phong không nói chuyện nữa, hắn biết hiện tại cho dù nói cái gì đều không có tác dụng, chỉ là hắn không nghĩ tới việc Hàn Sân sẽ bắt cóc hắn.
Vậy Du Du đâu!
"Du Du ở đâu?"
Trong nháy mắt Hàn Sân bình tĩnh lại, trong mắt mang theo ghen ghét, "Cô ta...bị em bắt đi, giống như anh."
Cậu nói dối, hiện tại cô gái đó đang ở công ty tăng ca, có lẽ khi về nhà sẽ mơ thấy người đàn ông này.
Trịnh Phong lại tin là thật, cắn răng rồi lại thả răng nói không cần thương tổn cô ấy.
Hàn Sân vặn vẹo cười, "Được nha......Em sẽ không thương tổn cô ta......em biết anh thích cô ấy......Nhưng em có một điều kiện."
Trịnh Phong chau mày, Hàn Sân ghé vào trong lòng ngực hắn, bệnh hoạn nhẹ nhàng nói:
"Em......muốn......làʍ t̠ìиɦ cùng anh."
Hàn Sân rất gầy, xương quai xanh hãm sâu, eo cũng rất nhỏ, không thể không thừa nhận, Hàn Sân mang một vẻ đẹp nữ tính, bây giờ cậu ngồi ở trên người nam nhân, đôi tay vuốt ve cơ ngực rõ ràng, cứng rắn của nam nhân, quyến rũ mà giương mắt nhìn hắn.
Trịnh Phong mặt không cảm xúc, hắn như đang nhìn một khối thịt thối, thậm chí là một khối thi thể, tùy ý để cậu triền miên vặn vẹo một cách buồn cười ở trên hông.
Hàn Sân biết người đàn ông này không cứng, trong mắt cậu mang theo vẻ ai oán, nhưng rất nhanh, cậu lại cười, dâʍ đãиɠ mà từ trên người hắn đi xuống, cái đùi trần trụi bước đi lấy thuốc chích trong tủ lạnh.
"Anh có biết cái này là cái gì không?" Cậu xoay người hỏi nam nhân.
Trịnh Phong lạnh nhạt dời mắt, để Hàn Sân trả lời chính mình, "Đây là thuốc kí©ɧ ɖụ©."
Khuôn mặt đẹp trai của Trịnh Phong hơi vặn vẹo, sau đó cười lạnh nói, "Mấy năm không gặp, lá gan của cậu càng lúc càng lớn."
Khi học cao trung, Hàn Sân nhát như chuột, luôn luôn tránh ở sau lưng hắn kêu Phong ca Phong ca.
Hàn Sân cười cười, lại xoay trở về, cậu cẩn thận vì Trịnh Phong mà chà lau bắp tay, một bên sát cồn, một bên nhẹ giọng nói, "Tí nữa em còn có thể lớn gan hơn cơ, anh tin hay không?"
Trịnh Phong nhắm mắt lại, cảm thụ kim tiêm cắm vào thân thể, theo sau là một cổ chất lỏng mang hơi lạnh theo máu tản ra toàn thân.
"Năm phút, nhiều nhất năm phút" Hàn Sân dán lên lỗ tai Trịnh Phong nhẹ nhàng thổi khí, lúc này cậu phảng phất không còn là cậu nữa, cậu biến thành một da^ʍ phụ dâʍ đãиɠ, phong tao, cơ khát, một lòng chỉ nghĩ về dươиɠ ѵậŧ của đàn ông.
"Vì anh, em còn cố ý khuếch trương." Nói xong liền cởϊ qυầи lót, giữa hai cánh hoa môi nữ tính kẹp một cây dươиɠ ѵậŧ giả thô to, cái sεメtoy kia còn động đậy.
"Phong ca, em biết dươиɠ ѵậŧ của anh lớn lắm, hồi cao trung em có nhìn lén qua, không biết hiện tại nó có trở nên lớn hơn nữa hay không." Hàn Sân cơ khát mà nhẹ giọng lẩm bẩm, cảm thụ được người đàn ông cường tráng này đang nặng nề thở dốc, cậu liền biết thuốc kí©ɧ ɖụ© đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Trịnh Phong mở mắt ra, khuôn mặt anh tuấn hơi vặn vẹo, "Đồ đê tiện!"
Ngực của Hàn Sân đau xót, nhàn nhạt nói, "Phong ca, em chính là đồ đê tiện, em là đồ đê tiện thích anh."
Phản ứng của Trịnh Phong càng lúc càng lớn, trán đổ đầy mồ hôi, Hàn Sân mắt thấy đũng quần của nam nhân, da^ʍ tiện mà liếʍ liếʍ môi, "Phong ca, em muốn ăn dươиɠ ѵậŧ bự của anh."
Đũng quần đột nhiên run rẩy dữ dội vài cái, Hàn Sân dùng ngón tay vén qυầи ɭóŧ lên, cự căn mà cậu tha thiết ước mơ rồi lại xa cách 6 năm uy phong lẫm liệt mà nhảy ra.
Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông thật sự rất lớn, nó thô tráng cao lớn, gân xanh cù kết, thô như một cánh tay, Hàn Sân so sánh, có chút sợ hãi mà rụt rụt, cái ©ôи ŧɧịt̠ này chắc phải dài hơn hai mươi cm, mà đây vẫn chỉ mới ở trạng thái nửa cương cứng. Hàn Sân vừa sợ vừa dâʍ đãиɠ mà nhìn dươиɠ ѵậŧ bự, nhẹ giọng kêu, "Phong ca, dươиɠ ѵậŧ của anh thật lớn."
Nam nhân cố nén lại công hiệu của thuốc, thở gấp mắng cậu là con điếm hạ tiện.
Hàn Sân nghe vậy mặt mũi cũng không cần, nắm đại dươиɠ ѵậŧ vuốt lên xuống, một bên tuốt một bên bò lên trên thân hình to lớn của nam nhân, đem cây gậy mát xa đang mông lớn nhắm ngay mặt nam nhân ngồi lên.
"Vâng, em là con đĩ. Phong ca, em chính là đĩ điếm thích ăn dươиɠ ѵậŧ, a mùi hăng quá Phong ca, dươиɠ ѵậŧ của anh có mùi hôi hoắc quá, nha!"
Trịnh Phong nghe hắn phong tao phun ra da^ʍ ngôn lãng ngữ, tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, cái tên trước kia là một bé tuỳ tùng lại biến thành da^ʍ phụ có bệnh tâm thần, mắng cậu ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu hơn.
Hàn Sân bị đại dươиɠ ѵậŧ năng đắc thủ tâm* nóng lên, bàn tay kiều nộn từ trên vuốt xuống, có kỹ xảo mà xoa hai viên bi, trứng của nam nhân cũng đặc biệt lớn, bên trong căng phồng, phỏng chừng tϊиɧ ŧяùиɠ cũng rất nhiều, nếu bắn thì không biết là đẹp đến nhường nào.
*Chỗ này mình không hiểu nên mình để nguyên, bạn nào hiểu nghĩa của nó thì cmt chỉ cho mình nha.
Hàn Sân dâʍ đãиɠ cúi đầu hôn, vừa ôn nhu vừa tinh tế mà liếʍ hôn nếp uốn của trái trứng bự, bàn tay còn từ từ vuốt cán thịt, cái mông tuyết trắng đầy đặn càng run lên lợi hại, lợi dụng lực đạo từ cơ ngực của nam nhân, làm cây gậy mát xa càng cắm sâu trong cơ thể.
"A thật lớn, dươиɠ ѵậŧ thật sự rất lớn, ưm ưm, mùi hương cũng thật là mặn, a là mùi hương của Phong ca, Phong ca anh biết em đã nhớ anh bao lâu không, khi đại học em mỗi ngày đều nằm mơ thấy anh rồi tự an ủi, a a a càng lúc càng trở nên lớn hơn!"
Mẹ nó, cái đồ đê tiện này!
Trịnh Phong lại cảm thấy bất lực, một thân cơ bắp của hắn bủn rủn, căn bản là không sử dụng được sức, bằng không tuyệt đối sẽ giựt đứt đoạn xích sắt này, đánh cho bé đĩ da^ʍ này một trận tơi bời!
"Ô ô ô ô em muốn ăn nha ô!" Môi cậu ngậm lấy qυყ đầυ bự, mà qυყ đầυ khiến miệng cậu căng lớn ra, tác phẩm vĩ đại mà tính da^ʍ của Hàn Sân tạo ra được đó là đem miệng mình trở thành l*и da^ʍ, xì xì mà bắt đầu liếʍ vuốt dươиɠ ѵậŧ.
Trịnh Phong bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi đỏ đậm cả hai mắt, đang muốn cố nén du͙© vọиɠ thì lọt vào trong tầm mắt hắn là hai cánh mông béo trắng, c̠úc̠ Ꮒσα màu hồng non nớt khẽ nhếch, âʍ ɦộ của nữ nhân hư hư thực thực cắm một cây gậy mát xa màu đen, môi l*и non mềm mại đáng yêu, miệng huyệt bị căng thành một cái động lớn, nhìn theo gậy mát xa đang phun ra nuốt vào, tao huyệt phun dịch nhầy ướt dầm dề.
Ngửi thấy khí vị dâʍ đãиɠ mười phần từ thịt l*и của Hàn Sân, Trịnh Phong không thể nhịn được nữa mà nhắm mắt lại, nhưng khi nhắm mắt lại rồi ý muốn trong não hắn lại càng trầm trọng hơn, dươиɠ ѵậŧ dưới háng cũng càng lúc càng cứng.
"Ưm ưm ưm" bé đĩ da^ʍ Hàn Sân đang nỗ lực nuốt ©ôи ŧɧịt̠ này, vì ngày hôm nay, cậu còn cố ý dùng dưa chuột để luyện deepthroat*, cậu cho rằng dưa chuột đã đủ thô rồi, ai ngờ dươиɠ ѵậŧ của nam nhân này còn thô to hơn nữa, thô đến nỗi môi của cậu cũng bị căng thành một hình tròn lớn.
*Là kĩ thuật đưa dươиɠ ѵậŧ sâu vào cổ họng. (Cảm ơn bạn @__ngntrth đã giúp mình)
"Ư ưm lớn quá ô ô" nước miếng theo gân xanh của gậy thịt chảy xuống, cây gậy thịt dữ tợn phồng lên, căng đến nỗi gương mặt Hàn Sân cũng hiện lên vẻ miễn cưỡng, khoang miệng ướŧ áŧ linh hoạt biến đổi đa dạng các cách vuốt ve chim bự, một hồi dùng hàm răng khẽ cắn qυყ đầυ, một hồi lại dùng đầu lưỡi đảo qua mã mắt, làm cho hô hấp của nam nhân ở sau mông cậu thô nặng, ngực kịch liệt phập phồng, cái mông lớn trắng như tuyết cũng run run theo, gậy mát xa bên trong rung nhanh hơn, chạm đến mọi ngóc ngách của bướm da^ʍ.
"A a a thật thoải mái ô ô ô" dươиɠ ѵậŧ trong miệng đã cứng tới cực hạn, chim bự nóng bỏng giống như muốn căng đứt miệng Hàn Sân, Hàn Sân lưu luyến nhổ ra, lại có chút do dự mà nắm lấy, cậu đang tự hỏi, hoa huyệt của mình chỉ cắm qua gậy mát xa có thể nuốt vào một cự vật to lớn như vậy hay không.
"Phong ca anh có muốn em không?" tuy rằng đã biết trước đáp án, nhưng Hàn Sân vẫn là ôm trong lòng ảo tưởng mà hỏi một lần.
"Không muốn, cậu chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm."
Lời nói lí trí lạnh như băng, hoàn toàn đánh đến tính cố kỵ của Hàn Sân, cậu nhịn xuống nước mắt, khuôn mặt vặn vẹo quay đầu lại, lúc này đây gương mặt thanh tú lộ ra sự ác độc đến mức tận cùng, yêu mị tươi cười, "Phong ca, anh vẫn là xử nam ha? Anh thích Du Du như vậy, nhất định là muốn đem lần đầu tiên cho cô ta có phải hay không?"
Tuy rằng hơi thở của Trịnh Phong có trở nên nặng nề hơn nhưng vẫn như cũ mà mang ý tứ trào phúng, "Ít nhất là không phải cho con đĩ thối nát như cậu."
"Ha ha."
Hàn Sân biết Trịnh Phong đang chọc giận cậu, nhưng cho dù như vậy trong lòng cậu vẫn khó chịu đến chịu không nổi.
Từ hồi còn ở cao trung, Trịnh Phong chính là một thiếu niên quậy quá giáo viên nghe đến tên cũng thấy đau đầu, cũng là một bạn học có tính anh hùng, hắn cứng cỏi, quật cường, hay nói về nghĩa khí, trọng tình nghĩa, nhưng chỉ đối xử lạnh nhạt, làm lơ, thậm chí là ánh mắt khinh thường,... với một mình cậu.