Phương Vũ và Trình Kiêu đã sớm ở quán bar chờ Diệu Chi mang theo Nhan Ngôn tới tham gia party sau đêm đầu tiên của bọn họ, khi anh ta mang theo một người phụ nữ khác tiến vào, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhau.
“Cậu vừa mới kết hôn, không tốt lắm đâu.”
“Trừ bỏ mấy người các cậu với nhà họ Cố, ai biết tôi kết hôn với ai.” Cố Diệu Chi nhẫn tâm nói rồi kéo tay người phụ nữ lên miệng hôn.
Đổng Minh Châu cũng là đứa trẻ cùng bọn họ lớn lên, trừ bỏ Cố Diệu Chi châm chọc mỉa mai khinh thường Nhan Ngôn, tính cách cô tốt, nghe lời, biết chiếu cố người khác, sẽ nhớ rõ tất cả những gì bọn họ thích sau đó sắp xếp rất cả, cẩn thận, nấu cơm ngon… Tất cả đều cho rằng những ưu điểm ở trên người Nhan Ngôn đều phóng đại lên vô hạn.
Minh Châu đi đến người phụ nữ bên người: “Cậu ta đã kết hôn rồi, làm tiểu tam không ghê tởm à?”
Người phụ nữ kiêu căng ngạo mạn vòng tay ra: “Vừa rồi Diệu Chi ở nhà ném đồ ăn lên mặt cô ta, còn nói cô ta chỉ là một con chó của nhà họ Cố.”
Người phụ nữ nói năng có khí phách, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Cố Diệu Chi ngồi ở giữa, giống như mình không hề có quan hệ gì, cầm lấy chén rượu uống một ngụm: “Làm sao cậu có thể nói quá mức như vậy hả!”
“Chẳng lẽ không phải à… Cuộc hôn nhân này ai cũng biết chính là vì giữ cô ta lại quyên máu cho ông nội.”
“Cô ấy…” Minh Châu còn muốn nói tiếp, bị Phương Vũ ngăn cản.
“Thôi, Minh Châu, đừng nói nữa. Nếu vai chính không đến. Chúng ta rút lui đi.” Phương Vũ dẫn đầu đi ra cửa phòng, Minh Châu tức giận đi theo ra ngoài, Trình Kiêu nhìn qua tình huống trong phòng, vẫn là đi theo ra ngoài.
Dáng người của người phụ nữ nhu nhược không xương mà ngồi bên cạnh Cố Diệu Chi: “Chỉ dư lại hai người chúng ta, anh muốn tiếp tục hay không?”
Cố Diệu Chi đặt đầu tóc của người phụ nữ ở trước mũi, tinh tế mà ngửi mùi tóc.
Hai người thuê phòng ở quán bar triền miên một đêm, bên trong phòng thuê còn treo đèn Happy Wedding, chỉ là chú rể lại ở trong phòng phiên vân phúc vũ cùng với người phụ nữ khác, hai người ba giờ đêm mới đi ra khỏi quán bar.
Hiện tại là thời đại internet, mọi người muốn biết một ít tin tức đứng đầu cũng quá là đơn giản, hai người vừa đi ra khỏi quán bar chưa đến mười phút, người cả nước dùng điện thoại đều nhận được tin tức bùng nổ.
[Thiếu gia nhà họ Cô, màn đêm tân hôn buông xuống, ăn “ngoài còn thêm đồ ăn”!]
Trong ngôn ngữ mang theo sự cười nhạo, mang theo bất kham, trên bình luận càng là khinh thường thiếu gia nhà họ Cô không ngừng, người trên toàn thế giới đều biết anh ta kết hôn, nhưng không biết cô dâu là ai, chỉ là ở trong đêm tân hôn liền nɠɵạı ŧìиɧ, chắc là chỉ có mình anh ta.
Còn chưa đến hừng đông, thị trường chứng khoán của nhà họ Cố bắt đầu rung chuyển mạnh, biệt thự nhà họ Cố đèn đuốc sáng trưng, Cô Diêu Chi sau khi nhìn thấy tin tức lập tức bị cha Cố gọi về biệt thự nhà họ Cố.
Nhan Ngôn đã đứng ở phòng khách, cha mẹ nhà học Cố đồng thời gọi điện thoại cho hai người, chỉ là tất cả ở trong mắt Cố Diệu Chi, giống như cô là người uỷ khuất đến mật báo.
Tuy là mùa hè, Nhan Ngôn vẫn mặc một áo dài cao cổ màu bạc, thật ra cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mẹ Cố bảo cô lập tức trở về biệt thự lớn.
Cô Diệu Chi nhấc chân đá Nhan Ngôn ra cách đó một mét, dùng sức lực rất lớn, Nhan Ngôn đứng không vững cả người lăn trên mặt đất: “Lắm mồm.”
Mẹ Cố lập tức đi lên đỡ Nhan Ngôn dậy, bà nội Cố đỡ ông nội Cố xuống tầng: “Nhan Ngôn đến sớm hơn mày có một phút, cái gì cũng chưa nói, chính mày làm chuyện trái với lương tâm, còn trách người ta.”
Mẹ Cố giúp Nhan Ngôn kiểm tra xem trên người có bị thương hay không, vuốt khung xương thật nhỏ của cô, dáng người da bọc xương, một người bình thường vậy mà có thể gầy thành như vậy, là bởi vì sau khi truyền máu cho ông nội Cố, dinh dưỡng vẫn luôn không bổ sung lại được.
Bà vén đầu tóc của Nhan Ngôn lên, nhìn thấy miệng vết thương trên trán, cùng sự đỏ bừng của gương mặt và cổ: “Đây là…”
Nhan Ngôn vội vàng dùng tóc che lại, lắc lắc đầu, ý là không có việc gì cả.
Cô thật sự rất ít nói chuyện, cô biết đây không phải nhà mình, cho nên làm cái gì cũng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ làm ra một việc sai.
Mẹ Cố đau lòng mà lôi kéo Nhan Ngôn đi đến sô pha ngồi bên cạnh: “Con chịu uỷ khuất rồi.”
Ông nội Cố lấy quải trượng hung hăng đánh về phía Cố Diệu Chi, nhưng dù sao cũng là một người thân thủ linh hoạt, một người tuổi già sức yếu, Cố Diệu Chi lắc mình một cái đã tránh được quải trượng của ông nội: “Trước đó các người cứ ép tôi cưới cô ta, đối với cô ta như thế nào cũng là chuyện của tôi.”
Nói xong, Cố Diệu Chi đi đến bên người mẹ Cố, kéo Nhan Ngôn lên, bàn tay gắt gao túm cánh tay của Nhan Ngôn, cánh tay thật nhỏ thật sự giống như dễ dàng bị bẻ gãy, hai người cứ như vậy mà lôi kéo nhau về biệt thự thành Tây, Cố Diệu Chi ném Nhan Ngôn ở phòng khách, rút thắt lưng ra hung hăng đánh vào người Nhan Ngôn.
“Này thì lắm mồm, tôi đã nói với cô là cô chỉ là một con chó hay chưa, không được để tôi nhìn thấy cô đi ra khỏi biệt thự này, nghe chưa?”
Áo dài màu bạc trên người của Nhan Ngôn đều bị đánh rách ra, trên người đỏ lên từng vết, mang theo tơ máu.
“Thực xin lỗi, em nhớ rồi.”
“Cưới cô chỉnh là để cô ở lại chữa bệnh cho ông nội, cô thật sự cho rằng mọi người đều coi cô là người hay sao? Chó nhà họ Cố còn quan trọng hơn cô…” Những từ ngữ khó nghe ghê tởm nói ra từ miệng của Cố Diệu Chi, chính anh ta cũng không ý thức được, nhiều năm về sau mình hối hận bao nhiêu.
Nhan Ngôn chật vật trở về phòng mình, cởϊ qυầи áo bị đánh rách xuống chậm rãi bôi một ít thuốc giảm đau lên miệng vết thương.
Mẹ Cố buổi tối vẫn luôn không ngủ được, cha Cô an ủi ở một bên: “Con cháu đều có phúc của con cháu, bà đừng nghĩ.”
“Tôi chỉ là đau lòng cho Nhan Ngôn, lúc trước cha xảy ra chuyện, người ta phấn đấu quên mình liều mạng thay lão gia tử, toàn bộ nhà họ Nhan chỉ dư lại một cô bé như vậy, nhiều năm vậy rồi, không nghĩ đến nhà họ Nhan lại cứu lão gia tử một lần, rõ ràng là có lòng tốt muốn cho con gái trở thành người một nhà với chúng ta, kết quả đứa con trai kia của ông…”
Năm ấy Nhan Tuấn mang theo Nhan Ngôn 3 tuổi đi vào nhà họ Cố, Nhan Tuấn là tài xế và tâm phúc của nhà họ Cố, lúc ấy nhà họ Lâm vẫn luôn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhà họ Cố không ngừng, cuộc sống của ông nội Cố mỗi ngày đều tràn ngập nguy hiểm, dưới tình huống như vậy có một người tài xế đáng để tín nhiệm là vô cùng quan trọng.
Lúc Nhan Tuấn không bận thì đưa Nhan Ngôn đến hậu viện chơi đùa, lúc bận sẽ đưa Nhan Ngôn phó thác cho ba cậu bé Cố Diệu Chi, Phương Vũ, Trình Kiêu chăm sóc cho nhau, Nhan Ngôn mới 3 tuổi, cô an tĩnh ngồi ở bên cạnh các cậu bé ăn hoa quả, không nói nhiều lời, an tĩnh không như không có cô ở đó.
Cố Diệu Chi làm người rất lạnh lùng, mặc kệ Nhan Ngôn nghĩ muốn thân cận với anh nhiều hơn một chút, anh ta luôn đối mặt với cô với bộ dáng lạnh lùng. Thật ra Cố Diệu Chi hâm mộ, ông nội Cô vô cùng nghiêm khắc với cha Cố, dường như không có thời gian để cha Cố giống như Nhan Tuấn làm bạn với Nhan Ngôn, cùng nhau kể chuyện, cùng nhau cắt tóc, cùng nhau chạy tới chạy lui trong sân, chỉ là anh là cháu cả của nhà họ Cố, anh ta cũng gánh vác tiếp nhận trọng trách chức vị cổ đông của công ty.
Nhan Tuấn làm ở nhà họ Cố 2 năm, tuy rằng chỉ là một người tài xế, nhưng nhà họ Cố đối tốt cực kỳ với hai cha con.
Ông nội Cố lại một lần nữa bị người nhà họ Lâm tìm được cơ hội khi ra ngoài, lộ trình ngắn ngủi từ nhà họ Cố đến sân bay lại trải qua một trận tai nạn xe cộ lớn. Bản thân Nhan Tuấn đã chịu trọng thương, nhưng vẫn không từ bỏ ông nội Cố bị nhốt ở trong xe, dùng bả vai của mình đâm nát cửa sổ xe, kéo ông nội Cố ra ngoài, lúc ấy hai người đổ máu đầy người, nâng nhau rời khỏi hiện trường.
Ông nội Cố bỗng nhiên quay đầu lại nhìn túi máy tính ở trong ô tô bị tàn phá: “Mọi việc làm ăn của nhà họ Cố đều ở bên trong đó.”
Ông nội Cố đang định tự mình quay lại chỗ xe, nhưng bị Nhan Tuấn ngăn cản: “Xe đã cháy, khả năng sẽ nổ mạnh, ngài đi báo công an trước sau đó tiếp tục đi về phía trước. Tôi đi lấy!”
Nhan Tuấn buông ông nội Cố tiếp tục quay về trong xe, một khắc cầm được túi máy tính kia, ngọn lửa bùng lên chỗ xăng bị chảy, một chiếc ô tô trong nháy mắt trở thành quả cầu lửa thật lớn, chiếu rọi hai mắt trừ bỏ cảnh tượng ngọn lửa đốt tận trời thảm thiết…
“Nhan Tuấn… Nhan Tuấn…”
Ông nội Cố khập khiễng chạy đến thân xe, Nhan Tuấn lúc này đã bỏng diện tích lớn, cả người đã không còn bộ dáng gì, lao ra khỏi biển lửa, ông ấy dùng thân thể bảo vệ túi máy tính: “Xin lỗi, có thể vẫn không dùng được.”
“Không có việc gì… Cậu kiên trì một chút, tôi đã báo công an.”
Nhan Tuấn lắc lắc đầu, ông ấy biết thân thể của mình đã chết lặng, tri giác đau đớn cũng không còn: “Giúp tôi chăm sóc cho Nhan Ngôn, giúp tôi.”
“Được, về sau Nhan Ngôn chính là người của nhà họ Cố, một ngày có lão gia tử, sẽ không có ai ức hϊếp con bé.”
Nghe thấy hứa hẹn của ông nội Cố, Nhan Tuấn mới hôn mê, xe cứu thương trong vòng mười phút tìm đến hiện trường, lại vẫn không còn ý nghĩa, cứu giúp không có hiệu quả, đã qua đời.
Nhan Ngôn lúc ấy mới chỉ 5 tuổi bị mẹ Cố lôi kéo đi vào bên người Nhan Tuấn đã thay đổi hoàn toàn, mẹ Cố không dám để con bé nhìn thấy bộ dáng của cha, Nhan Ngôn lúc ấy cũng không hiểu đây là có ý gì, chỉ biết cha là không thể về được, cô cũng không còn rời khỏi nhà họ Cố.
Tuy rằng trên dưới nhà họ Cố đều sủng ái cô, nhưng Nhan Ngôn vẫn chỉ coi chính mình là người hầu của nhà họ Cố, cùng với những người hầu khác ở phòng phía hậu viện, chưa từng mất quy củ, bất luận đối với ai cũng rất tốt, nhà họ Cố có một đầu bếp nữ tuổi già, Nhan Ngôn càng là dùng hết sức lực giúp bà ấy nấu cơm, đều học lén những món chân truyền của đầu bếp.
Chỉ là đại thiếu gia nhà họ Cố lại bị dạy dỗ một cách khắc nghiệt, anh không muốn học tài chính, lễ nghi xã giao, anh vĩnh viễn không thế giống Nhan Ngôn làm nũng, vui vẻ chơi đùa với ông bà nội Cố và cha mẹ Cố. Cố Diệu Chi là thiên chi kiêu tử chân chính, anh phải làm tất cả mọi việc đều là bởi vì anh là người được chọn duy nhất có thể tiếp nhận chức vị cổ động, anh chấp nhận sắp xếp, lại không thể chấp nhận niềm bi ai khi không thể cưới người con gái mà mình âu yếm.