Cầu Vượt Đêm Đông

Chương 2

Đi đến khách sạn đối diện, cần phải đi qua một cái cầu vượt.

Xe của Ngôn Hàng thật ra ngừng ở bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, nhưng anh khăng khăng đưa Dung vãn Phi qua cầu vượt, đi đến đối diện.

Cái cầu vượt này rất lớn tuổi, khi Dung Vãn Phi đi học tiểu học nó đã ở đây, trải qua hai mươi năm gió sương. Bậc thang cầu vượt đã thành màu xám trắng, nhìn qua có nét cổ xưa nhưng lại thối rữa.

Gió đêm đông rất lớn. Nhưng Dung Vãn Phi thích.

Cô cởi chiếc khăn quàng cổ dày mềm mại, gấp đôi lại rồi cầm trên tay. Để làn gió lạnh ập vào mặt, một luồng hất thẳng vào má cô, khiến cô đông lại nhưng càng tỉnh táo hơn.

“Anh nhớ rõ em rất thích mùa đông.” Ngôn Hàng vừa đi vừa nói chuyện.

“Sao anh biết.” Thật ra mùa nào Dung Vãn Phi cũng thích, so với mùa đông, có lẽ cô càng thích mùa thu.

“Khi lớp 11, em đã viết một bài văn,” Ngôn Hàng nhớ lại: “Nhớ không lầm thì, bài văn tên là 《Cầu vượt đêm đông》.”

“Em đã quên hết rồi,” Dung Vãn Phi cười cười tỏ vẻ xin lỗi. Nhưng thật ra cô không quên, bài văn kia, chính là viết cho Ngôn Hàng —— nói chính xác hơn, suy nghĩ đầu tiên của cô khi viết xong bài văn kia không phải là được bao nhiêu điểm, mà là hy vọng bài văn có thể được dán ở bảng đen thông báo sau lớp, để khi Ngôn Hàng đi ngang qua có thể nhìn thấy.

“Cầu vượt trong bài văn kia của em, chính là cây cầu này.” Ngôn Hàng đi hết bậc thang cuối cùng với cô, tạm dừng ở cầu vượt ngắm nhìn cảnh đêm đông của thành phố: “Cũng là đêm mùa đông.”

Dưới cầu vượt, dòng xe vẫn chạy liên tục. Trung tâm thành phố phồn hoa này, không đến rạng sáng hai ba giờ, thì sẽ không cam tâm tĩnh lặng.

Đèn xe sáng rực, ánh sáng vàng trắng chói mắt chiếu sáng bóng tối xung quanh, cũng chiếu sáng cây cầu vượt tang thương này.

Đêm đông lạnh, trên cầu vượt không có mấy người rảnh rỗi đứng ở đây ngắm cảnh như họ. Bóng dáng hai người phản chiếu trên cây cầu lớn, bóng dáng bị kéo rất dài, lắc lư, chông chênh.

“Thế à.” Dung Vãn Phi thuận miệng nói: “Trí nhớ anh tốt ghê, còn có thể nhớ rõ chuyện mười năm trước. Em đã chẳng nhớ gì hết.”

“Anh còn nhớ rõ năm đó em đã viết, “Có thể cùng người mình yêu nhất đứng ở cầu vượt ngắm gió đêm, chính là một loại hạnh phúc,” Ngôn Hàng từ từ nói: “Trước khi đọc bài văn của em, anh không để ý đến cây cầu vượt này, sau khi đọc bài văn của em, anh lại thường xuyên tới đây, cứ nghĩ một ngày nào đó có thể ngẫu nhiên gặp được em ở đây không.”

Trên mặt Dung Vãn Phi tuy cười, nhưng tay lại theo bản năng siết chặt khăn quàng cổ dày màu trắng: “Ngẫu nhiên gặp ở đây, là một chuyện có xác suất rất nhỏ.”

“Cho nên nói, ngẫu nhiên gặp được thật ra đều do có một bên cố tình.” Ngôn Hàng than nhẹ: “Sau khi theo đuổi em thất bại, anh chưa từng theo đuổi ai nghiêm túc như vậy nữa.”

Càng nói càng mập mờ, đều đã là nam nữ trưởng thành, đều hiểu rõ trong lòng.

Dung Vãn Phi không cảm thấy giờ phút này không tốt, nhưng cũng không cảm thấy tốt. Thật ra cô muốn hỏi, “Dù sao anh cũng đã kết hôn một lần, chẳng lẽ không nghiêm túc theo đuổi vợ à? Nếu không vì sao vợ anh lại đồng ý đi lãnh chứng với anh.”

Nhưng sau khi nghĩ lại, hỏi thế cũng không ổn, bây giờ bọn họ cũng đã ly hôn.

Dứt khoát im miệng không nói.

“Nghe nói em vẫn đang độc thân.” Ngôn Hàng nhìn về khung cảnh đêm đông náo nhiệt mà thê lương: “Còn có thể cho anh một cơ hội không?”

“Em không phải độc thân.” Dung Vãn Phi thản nhiên nói: “Mấy năm nay đã đổi mấy người bạn trai, bây giờ cũng có bạn trai, chẳng qua ngày thường cũng không liên lạc bạn cũ, cũng không công khai trong nhóm bạn bè, cho nên mọi người đều không biết.”

“Như vậy à.” Đốt ngón tay Ngôn Hàng không để ý gì gõ gõ lan can cầu vượt lạnh băng, không phát ra tiếng vang cái gì. Anh lại hỏi: “Bạn trai bây giờ của em là người như nào?”

“Rất khá,” Dung Vãn Phi nói: “Nếu nhân phẩm của cậu ấy không tốt, thì sẽ sớm biến thành bạn trai cũ.”

Ngôn Hàng cười cười, trong ánh mắt đong đầy cô đơn.

Như vậy thật tốt.

Nhìn thấy anh mất mát, Dung Vãn Phi đột nhiên cảm bản thân ở trước mặt anh cũng không tự ti đến vậy.

“Bạn trai hiện tại của em, là người đi cùng em sao?” Anh hỏi.

“Cậu ấy bây giờ mới học năm 3.” Ánh mắt Dung Vãn Phi ở đêm đông thanh lãnh mà sáng ngời: “Nhưng mà, nói không chừng về sau có thể đi cùng nhau.”

Rất hiển nhiên, Ngôn Hàng không ngờ cô sẽ tìm một thằng nhóc còn chưa tốt nghiệp đại học làm bạn trai.

“Khá tốt.” Ngôn Hàng đạm mạc nói: “Tìm cậu trai nhỏ tuổi hơn, yêu đương đơn giản, không cần lo lắng suy xét quá nhiều.”

“Đúng vậy.” Dung Vãn Phi đồng ý cách nói của anh.

Trời cao sẽ không bao giờ bạc đãi người nỗ lực. Mấy năm nay trong công ty cô có tiếng là cuồng công tác, tiền lương hàng năm tăng vọt, năm này tháng nọ trôi qua, cũng coi như dựa vào bản thân để trở thành phú bà không lớn không nhỏ. Ngoài việc gửi tiền cho ba mẹ, ngày thường cô thích tiêu xài phung phí những khoản tiền tiết kiệm đó, bao nuôi mấy cậu nhóc trẻ tuổi khỏe mạnh.

Những người đó ít tuổi, tâm tư chưa trưởng thành, một chút tiền là có thể khiến bọn họ đắn đo đến gắt gao, muốn chơi thì chơi, muốn vứt thì vứt, không cần cố kỵ gì hết.

Dung Vãn Phi luôn là người điều khiển ở trước mặt bọn họ. Loại cảm giác này rất tốt, tốt đến mức khiến cô quên mất còn mặt trái tâm lý “Tự ti” này tồn tại.

“Vãn Phi.” Anh gọi tên cô: “Nếu anh nói, đến bây giờ anh còn thích em, em tin không?”

“Bây giờ thích sao có thể so sánh với trước kia,” Dung Vãn Phi mở rộng hai tay đón gió lạnh: “Tình cảm bây giờ, đều không thuần túy.”

“Tình cảm của em với bạn trai cũng không thuần túy, đúng không?” Ngôn Hàng bỗng nhiên nhận ra, người phụ nữ Dung Vãn Phi trong thanh thuần cất giấu vũ mị, loại vũ mị này là trời sinh, không phải được bồi dưỡng sau khi trưởng thành. Hồi cấp ba, thậm chí sớm hơn nữa, vũ mị đã giấu trong xương cốt cô.

Nếu không, sao anh lại có thể rung động.

“Tất nhiên.” Dung Vãn Phi quan sát dòng xe cộ dưới cầu vượt: “Sao có thể thuần túy…… Ưm……”

Mấy năm nay cô đã đổi vài người bạn trai, loại hôn môi gì cũng đã từng thử.

Nhưng cô chưa từng hôn môi với Ngôn Hàng.

Anh ngả ngớn lớn mật, trong đêm đông này, tại cây cầu vượt này, hôn một người phụ nữ không phải người độc thân.

Nhưng trong sự ngả ngớn của anh lại cất giấu hèn nhát.

Thích một người, sẽ hèn mọn đến bụi bặm. Lời này Trương Ái Linh nói, Dung Vãn Phi tin tưởng không nghi ngờ.

Cho nên sự hèn nhát của Ngôn Hàng, là bởi vì cô sao? Phải thì sao? Không phải thì sao?

Nếu là cô năm 18 tuổi, sẽ chấp nhất với đáp án rối rắm; nhưng cô năm 28 tuổi, đã không để ý đến đáp án từ lâu.

Quá trình còn quan trọng hơn đáp án, đặt những lời này trong một vài trường hợp thì rất hợp lý.

Cho nên Dung Vãn Phi không lập tức đẩy anh ra, thậm chí chủ động ôm anh lại để cảm nhận nhiệt độ ấm áp của anh.

Gió lạnh tùy ý thổi tung mái tóc cô, cũng thổi loạn tâm trí bình tĩnh bình mặt hồ yên ả của cô.

Xuống cầu vượt, đi đến chỗ dừng xe. Là Ngôn Hàng lái xe, bởi vì đêm nay anh không uống rượu. Có lẽ anh không uống rượu, để chờ thời khắc này.

Ai có thể nói rõ đâu, chỉ trong lòng người trong cuộc mới biết rõ.

Dung Vãn Phi ngầm đồng ý động tác của anh. Anh không đưa cô về nhà về nhà, mà là đi một khách sạn khác, thuê phòng, làm chuyện mà nam nữ trưởng thành nên làm.

*

Sau khi xong một lần, Dung Vãn Phi đã mệt đến không thể thốt ra từ gì nữa, một mớ bòng bong ngập trong đầu óc. Quá trình còn kịch liệt hơn so với tưởng tượng của cô, thời gian cũng lâu hơn rất nhiều so với khi cô làm cùng bạn trai trẻ.

Càng “làm” về sau, Ngôn Hàng càng ngày càng hung hăng, động tác như muốn phá tan khung xương của cô. Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là anh cầu hôn.

Lúc cô mệt đến mức không nâng nổi cánh tay, Ngôn Hàng mạnh mẽ đeo nhẫn lên ngón áp út của cô.

Dung Vãn Phi không đồng ý với anh, cực kỳ tỉnh táo từ chối. Nhưng anh không cho cô tháo nhẫn —— Nhìn đi, anh vẫn là kẻ ác liệt như xưa.

Buồn ngủ dần dần đánh úp lại, Dung Vãn Phi không tiếp tục tranh chấp với ai, miễn cưỡng mang nhẫn đi vào giấc ngủ. Giữa chừng gặp ác mộng nên tỉnh lại, mới nhìn thấy Ngôn Hàng không ngủ, anh đứng hút thuốc ở ban công, cứ một điếu lại một điếu.

Anh rất cao, mấy năm nay hình như hơi gầy đi, bóng dáng bị ánh trăng chiếu trên mặt đất, phá lệ cao dài. Thật ra gầy vẫn tốt hơn béo, những người đàn ông còn chưa đến 30 đã có bụng bia, không thể đẹp nổi.

Dung Vãn Phi nằm nghiêng, yên lặng nhìn bóng dáng anh trong chốc lát. Cô cũng đã từng yên lặng ngắm nhìn bóng dáng của anh như vậy, nhưng mà bây giờ so sánh với trước kia…… Không còn cảm giác tim đập thình thịch nữa.

Giờ chỉ còn tiếc nuối.

Vì thế cô lại ngủ, ngủ đến sáng sớm hôm sau——

Hình như tuyết rơi ngoài cửa sổ, một mảng trắng xóa, sáng ngời tốt đẹp. Wechat có tin nhắn bạn trai nhỏ nhắn từ tối qua, chỉ là mấy lời ngọt ngào âu yếm không quá quan trọng.

Cậu ta gửi mấy lời âu yếm này, ẩn ý là tìm cô đòi tiền. Khi tâm trạng Dung Vãn Phi tốt, sẽ thường xuyên chuyển tiền cho cậu ta, tùy cậu ta tiêu xài như nào, tiêu tiền mua hàng xa xỉ lừa mấy nữ sinh thiện lành ở trường cũng không sao.

Tâm trạng của Dung Vãn Phi bây giờ không tốt nổi, nhưng vẫn phát bao lì xì cho cậu ta. Thuận tiện nói địa chỉ khách sạn cho cậu ta, kêu cậu ta nhanh chóng đến khách sạn đón cô.

Cũng chẳng gọi là nɠɵạı ŧìиɧ, dù sao cô là chủ, là kim chủ của cậu trai trẻ này, cô muốn đi khách sạn với ai, cậu ta đều phải im lặng chấp nhận.

Có tiếng nước ào ào trong phòng tắm, Ngôn Hàng đang tắm rửa, tắm sáng sớm là thói quen tạo nên khi anh sinh hoạt ở nước ngoài mấy năm.

Dung Vãn Phi tháo nhẫn ở ngón áp út xuống. Nhẫn rất xinh đẹp, hơn nữa rất vừa với ngón tay cô, nhưng đối với cô cũng chẳng có dụ hoặc lớn lao mấy.

Kết hôn với Ngôn Hàng, cô cũng không muốn lắm.

Người trưởng thành khi kết hôn cần suy xét quá nhiều thứ, không phải em thích anh anh thích em là có thể giải quyết hết thảy. Sinh hoạt luôn có rất nhiều rắc rối, kết hôn chính là một chuyện trong đó.

Dung Vãn Phi sợ nhất rắc rối, cho nên khi Ngôn Hàng muốn gây rắc rối cho cô, cô sẽ lập tức trốn tránh, để tránh hậu hoạn.

Nhẫn bị đặt trên tủ đầu giường, viên kim cương lớn chói lọi, phản chiếu ánh mặt trời xuyên vào tuyết.

Cô mặc từng thứ từng thứ, không tiếng động rời phòng.

Bạn trai bé nhỏ còn chưa tới, bị kẹt trên đường vào sáng sớm thứ hai. Cậu ta sốt ruột nhắn tin giải thích, sợ Dung Vãn Phi chờ đến mất kiên nhẫn, nhưng cũng không dám hỏi tối qua Dung Vãn Phi đi khách sạn với ai.

“Không cần đến đây. Buổi tối gặp lại.” Dung Vãn Phi nhắn tin cho bạn trai xong, một mình lái xe về nhà.

Trên đường trở về, lại đi qua cây cầu vượt cũ kia.

Về sau còn có thể gặp lại Ngôn Hàng không, cô không biết.

Nhưng cô biết, cô đã bỏ lỡ người mà cô yêu nhất trong cuộc đời.

____________

Tác giả có lời muốn nói: Ngắn ~ chỉ hai chương, kết thúc ~