Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh

CHƯƠNG 52: ÂM MƯU CỦA CỔ THỊ

Khuynh Thành nghe vậy, vội vàng thả nhẹ lực đạo.

Lòng tràn đầy vui mừng nhìn chú chó con trong ngực, ngay cả chuyện đói bụng cũng bị cô bé quên mất.

“Mẫu thân, tên của nó là Nhị Bạch sao?”

Một bên trông nồi trứng rán, một bên trả lời cô bé: “Đúng vậy.”

“Vậy con có thể ôm Nhị Bạch ngủ cùng không?” Khuynh Thành lại hỏi.

“Có thể.” Hạ Tử Thường đáp.

Khuynh Thành lúc này mới lộ ra gương mặt tươi cười hài long, lập tứ quyết định Nhị Bạch sau này sẽ là tiểu bằng hữu tốt nhất của cô bé.

Ăn xong điểm tâm, Hiên Viên Dạ Lan mang theo hai chàng trai nhỏ cùng ra ngoài.

Vốn dĩ tiểu Khuynh Thành cũng muốn đi theo, nhưng Hạ Tử Thường lo lắng Hiên Viên Dạ Lan không thể trông được cùng lúc ba đứa trẻ, liền không đồng ý cho Khuynh Thành đi cùng.

Có Nhị Bạch chơi cùng, tiểu Khuynh Thành ngược lại không có ầm ĩ nhất định muốn đi cùng.

Phải về Hạ gia một chuyến, Hạ Tử Thường không muốn mang theo Khuynh Thành trở về, đỡ phải có một vài người không quản được miệng mình, nói ra những lời ô uế, làm dơ bẩn lỗ tay của Khuynh Thành, liền xách theo một hộp bánh ngọt mua ở thị trấn hôm qua, mang theo Khuynh Thành đi đến nhà Lý lang trung.

“Đến nhà mình, còn mang lễ vật làm gì?” Ôn thị thấy Hạ Tử Thường còn cầm một hộp bánh, giận trách nói.

Nàng đã biết chuyện Hạ Tử Thường nhận phu quân của nàng là nghĩa huynh, trong lòng cực kỳ hài lòng, bởi vì nàng thật sự rất thích ba đứa trẻ của Hạ Tử Thường, hiện tại quan hệ của bọn họ gần một chút, cũng liền cùng bọn nhỏ quan hệ lại gần một chút.

“Chỉ là một hộp bánh thôi, không tính là lễ vật. Tẩu tẩu, Khuynh Thành nhờ tẩu trông giúp muội, muội phải trở về Hạ gia một chuyến.” Hạ Tử Thường nói.

“Muội nếu trở về mà bị khi dễ, liền phải nói cho tẩu tẩu và đại ca ngươi, hiện tại muội là em gái nuôi của bọn ta, chúng ta tự nhiên chính là chỗ dựa của muội.” Ôn thị nghiêm trang nói.

Hạ Tử Thường trong lòng ấm áp, gật đầu một cái.

Lại nói lúc này, ở Hạ gia.

Sau khi Hạ Hiểu Nguyệt từ Tứ hợp viện trở về không đầy một lát, liền cảm giác toàn thân bỗng ngứa lên, là cảm giác ngứa từ trong xương cốt mà ngứa ra, dường như có ngàn vạn con côn trùng mà bò tới bò lui trong xương cốt của nàng ta.

Không ngừng ngồi trên giường uốn éo người, Hạ Hiểu Nguyệt một lúc gãi mặt, một hồi lại gãi tay, tóm lại là chỗ nào có thể gãi đêu đem ra cào mấy lần, kết quả là càng cào lại càng ngứa, cả khuôn mặt đều bị cào ra dấu vết móng tay hồng hồng

Cổ thị đang nhặt rau ngồi ở đối diện nàng, thấy Hạ Hiểu Nguyệt giống hệt một con sâu đang không ngừng vặn vẹo cơ thể, nhíu mày, “con lại làm sao vậy? khó chịu chỗ nào sao?”

“Nương, khắp cả người con thật là ngứa ngấy khó chịu.” Hạ Hiểu Nguyệt cau mày nói.

“Ngươi đã bao lâu rồi không có tắm rửa?” Cổ thị hướng về khuê nữ nhà mình liếc mắt, “Có cô nương gia nhà nào không thích tắm giống con không? Con không sợ sinh rận trên người à?”

Lại nói, Hạ Hiểu Nguyệt đã không có tắm rửa qua gần nửa tháng nay.

“Vậy con đi tắm.” Hạ Hiểu Nguyệt cau mày nói, “nhưng mà vạn nhất thời điểm con tắm rửa Hạ Tử Thường lại trở về thì làm thế nào? Ả ta dám tạt nước vào người con làm con ướt sũng cả người, lúc trước tẩu tử cùng chị dâu cũng phải chịu thiệ trong tay nàng ta, nàng ta quả nhiên cùng trước kia không có giống nhau.”

Nàng lo lắng Cổ thị không cầm chân nổi Hạ Tử Thường.

Đến lúc đó làm thế nào nói ra chuyện kia cho Hạ Tử Thường?

Bọn họ đã cầm tiền đặt cọc của người khác, nếu không đem người giao ra, đến lúc đó chẳng phải bắt họ phải ói bạc ra trả lại sao?

Mẹ nàng đã nói, với chút bạc đó, dự định năm nay sẽ ăn tết lớn hơn năm trước một chút, còn dự định đến lúc đó cho nàng cắt thêm hai bộ y phục đẹp để mặc.

“Ta là mẹ nó!” Cổ thị nghe nói, mặt mo trầm xuống, “nó dám không nghe lời ta, chính là bất hiếu, đừng nói là ta đem con gái của nó bán đi, cho dù có bán nó, đó cũng là chuyện dĩ nhiên.”