Một Thai Tam Bảo: Quỷ Vương Daddy, Quá Hung Mãnh

CHƯƠNG 34: MUA NHÀ

“Bà, bà xem lại bà đi, nói chuyện sao có thể thô bỉ như vậy!” Liễu lão gia bị Tào thị mắng làm cho sắc mặt tái mét, cảm thấy có chút xuống đài không được.

“Phi.” Tào thị hướng về phía Liễ lão gia phi một cái, “vậy tâm tư bẩn thỉu của ông là không thô bỉ?”

“Ta, ta!” Liễu lão gia bị tức giận hận đến nỗi trợn trắng mắt, thấy Hạ Tử Thường dùng ánh mắt xem kịch vui mà nhìn, chỉ cảm thấy mặt mũi của mình đèu bị vứt sạch, dứt khoát đứng dậy, “nam nhân tốt không đấu cùng nữ nhân! Lý lang trung, Hạ cô nương, Liễu mỗ có việc bận phải đk trước, lượng thứ cho không tiếp đãi!”

Nói xong, mặt mo của lão đen lại, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Tào thị căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Liễu lão gia, lại hung hăn nhổ nước bọt một cái.

“phi, loại đàn ông không biết xấu hổ.!”

Hai người chẳng phân biệt địa điểm, nói ầm ĩ liền ầm ĩ, điều này khiến Lý lang trung cảm thấy lúng túng không thôi, ông dùng khóe mắt liếc nhìn Hạ Tử Thường một cái, thấy nàng từ đầu đến cuối thần sắc vẫn nhàn nhạt, tựa hồ chẳng thèm để tâm bất cứa chuyện gì, liền nhẹ nhàng thở một cái.

Ông cung Tào thị đều có thể nhìn thấu tiểu tâm tư của Liễu lão gia, nhưng ông lại không hi vọng Hạ Tử Thường biết được điều đó.

Cho dù nàng đã là mẫu thân của ba hài tử, nhưng trong ấn tượng của ông, Hạ Tử Thường vẫn sạch sẽ giống một đóa hoa trắng, đơn thuần, không rành thế sự.

Tốt nhất là đừng để cho nàng nhìn thấy quá nhiều chuyện do bẩn.

Thế nhưng ông lại không biết, đóa hoa trắng nhỏ xinh này, đã lặng lẽ biến thành một bụng phúc hắc.

“Năm lượng bạc, ngươi muốn mua thì đưa tiền, đây là khế đất!” Tào thị trực tiếp lấy một tờ khế đất từ trong tay áo đưa ra, vỗ lên trên bàn đá trước mặt, lại cao giọng, “không trả giá!”

Hạ Tử Thường liếc nhìn, đúng là khế đất.

Sau đó, nàng liền lấy ra năm lượng bạc còn lại, cũng đặt lên trên bàn đá.

“Đây là năm lượng bạc, Liễu phu nhân, người có thể kiểm tra!”

Không nghĩ tới Hạ Tử Thường có thể nhanh lẹ lấy ra năm lượng bạc, Tào thị thoáng kinh ngạc.

Kỳ thực, Lý lang trung cũng rất tò mò tại sao Hạ Tử Thường bỗng nhiên trở nên có tiền như vậy, năm lượng bạc nói lấy là lấy, nhưng đây lại là chuyện riêng của nàng, ông cũng không tiện hỏi.

Một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Hạ Tử Thường thuận lợi lấy được khế đất, sau đó liền cùng Lý lang trung rời khỏi Liễu phủ, trở lại Lý gia đón ba bánh bao nhỏ.

Ba tiểu bánh bao vẫn một mực ngoan ngoãn chờ mẫu thân, thấy mẫu thân trở về, chen lấn chạy nhào về phía nàng.

Nhân vật đầu tiên bổ nhào vào Hạ Tử Thường vẫn là tiểu bằng hữu Khuynh Thành.

Hạ Tử Thường thuận tay liền đem cô bé bế lên.

“Tẩu tử, cảm ơn người.” Hạ Tử Thường rất cảm kích nói với Ôn thị.

Vừa rồi, lúc nàng không có ở đây, là Ôn thị chiếu cố ba cái bánh bao nhỏ nhà nàng.

Đầu tiên là liếc nhìn Thanh Mặc và Vân Dục đứng vây quanh Hạ Tử Thường, lại liếc mắt nhìn Khuynh Thành trong ngực nàng, Ôn thị trong mắt dần nổi lên mấy phần hâm mộ.

“Không cần khách khí, về sau nhớ thường xuyên dẫn bọn nhỏ đến nhà ta chơi.” Ôn thị ôn hòa cười nói.

“Lời của tẩu tử ngươi cũng không phải là khách sáo.” Lý lang trung bên cạnh cũng cười tiếp lời, “tẩu tử ngươi rất yêu thích trẻ con, nếu không bận, ngươi cứ thường xuyên đưa bọn nhỏ đến đây chơi. Mặc khác, Vân Dục rất có thiên phú ở phương diện y thuật, nếu như ngươi muốn tương lai thằng bé theo nghề y thì chỗ ta có sách thuốc tùy tiện Vân Dục nhìn.

Vân Dục thiên tư thông minh, tướng mạo còn mang theo quý khí, trực giác nói cho Lý lang trung, đứa bé này lớn lên ắc hẳn không phải người tầm thường.

Không chỉ có Vân Dục, đứa trẻ Thanh Mặc kia cũng vậy, tuổi còn nhỏ nhưng lại hiểu biết, thành thục chững chạc, sau khi lớn lên ắt hẳn cũng không phải vật trong ao.