*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
LIễu Trừng Thấm hỏi một loạt như pháo nổ khiến Cố U không kịp phản ứng.
Cố U ngớ người trước tin nhắn cuối cùng, với tính cách hở một chút là la hét ầm ĩ thì bỗng dưng mọi thử hợp lý hẳn.
Cố U bó tay bật cười, ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch Diễn đeo một cái tạp dề nhạt mày không hợp với dáng người, anh bận bịu bếp núc, thân hình cao lớn loay trái hoay phải đang bắt nồi đun nước gì đó ở chỗ bé xíu.
Mùi khói lửa quyện lấy cơ thể, tựa hồ kéo gần khoảng cách hai người.
Cố U cúi đầu, mùi thức thoang thoảng bay vào chóp mũi, cô ngoái cổ vài lần ngóng trông.
[🍈: Tạm thời vẫn chưa].
[🍊: Vậy vẫn có hi vọng!].
Liễu Trừng Thấm bên kia có vẻ rất hưng phấn, lại bắt đầu bắn liên thanh, nhưng Cố U chưa kịp xem thì chợt nghe Lâm Trạch Diễn phía sau gọi.
“U U, đến ăn cơm nào” – Lâm Trạch Diễn bưng thức ăn lên bàn, mặt mũi điềm nhiên nhưng lông mày nhuốm vẻ chờ mong, lòng tràn ngập mãn nguyện chờ Cố U đến.
Đi về phía anh, Cố U cố ý chọc: “Tạp dề này trông hợp với cậu ra trò”.
Lâm Trạch Diễn nhướng mày, anh đọc được suy nghĩ của Cố U. Lâm Trạch Diễn xòe hai bên tạp dề, nhún người xoay xoay giả quý phái: “Vậy, gương kia ngự ở trên tường, anh xin mặc nó cả đời được không?”.
“Mặc cả đời vừa thối vừa bẩn”.
“Không sao, anh hứa sẽ tắm”.
“Mặc nó tắm luôn sao?”.
“Dĩ nhiên”.
Cố U ngồi vào bàn cơm, không đùa nữa. Nhìn ba mặn một canh khoe tài khoe sắc, Cố U chợt có chút xúc động.
Một tháng trước, Cố U còn xì xụp mì ăn liền một cách đáng thương, ai có thể nghĩ sau đó một tháng cô đã quen với những bữa cơm nhà nóng hổi chờ mình.
Thậm chí là do Lâm Trạch Diễn nấu.
Thành thật thì Cố U không thích ăn lắm, từ nhỏ đến lớn đã thế, rất ít khi ăn đủ đều ba bữa cơm chính. Mỗi bữa cũng ăn không nhiều, vì vậy dạ dày không khỏe.
Lâm Trạch Diễn nắm rõ chuyện này, anh từng nấu thử ba bữa cơm như thường, kết quả vì ăn nhiều quá nên Cố U cứ ấm ách khó chịu. Sau đó Lâm Trạch Diễn không xáo trộn vậy nữa, thỉnh thoảng đến nấu cơm xem như để dạ dày Cố U tịnh dưỡng.
Mấy ngày nay nhờ Lâm Trạch Diễn chăm chút, khẩu vị Cố U quả nhiên tuân theo khuôn khổ và dung nạp nhiều chất dinh dưỡng hơn.
Giống như vì người nấu nên Cố U bất giác ăn ngon miệng vô cùng.
Gắp một miếng cà tím, miếng cà mềm rục thấm đẫm nước xào trộm cùng cơm trắng ráo vừa phải khiến Cố U cũng phải xuýt xoa tít mắt.
Lâm Trạch Diễn ngồi một bên nhìn Cố U vui vẻ ăn uống, tầng tầng lớp lớp rung động chất cao như anh đang ngâm mình trong bọt biển êm xốp, lơ lửng.
Di động bất ngờ reo, Cố U nuốt thức ăn trong miệng, lướt xem, là Liễu Trừng Thấm. Cô buông bát đũa, sự tập trung di dời giây lát.
Lâm Trạch Diễn trừng trừng chiếc điện thoại cắt ngang khoảnh khắc hạnh phúc. Cố U vừa nhìn sang, anh lập tức cúi đầu, xúc một xíu cơm.
Thấy chén Lâm Trạch Diễn còn kha khá cơm, trước khi Cố U bắt máy, cô nhắc nhở: “Sao cậu chưa chịu ăn, ăn đi”.
Người mẫu không có nghĩa lúc nào cũng nhịn, như vậy thực sự bạc đãi bản thân quá.
Dáng Lâm Trạch Diễn cao gầy, dù biết ẩn dưới lớp quần áo vẫn có da thịt, nhưng tổng qua không đầy đặn như thế.
“Vâng” – Đứa nhỏ nổi loạn Lâm Trạch Diễn tiếp tục chọc ngoáy chén cơm, chăm chăm làm những việc bướng bỉnh, hi vọng người khác chú ý đến mình.
Đương nhiên, người khác kia chỉ có thể là Cố U.
Cố U không tránh Lâm Trạch Diễn, thoải mái nói chuyện trước mặt cậu.
Không đợi Cố U lên tiếng, Liễu Trừng Thấm đầu dây bên kia hét lớn làm hai người bên này giật bắn mình.
Cố U quen tay bật loa ngoài nên cứ như kề sát tai vào loa phóng thanh, giọng Liễu Trừng Thấm nhất thời xuyên thủng màng nhĩ.
“U U! Không phải cậu và Lâm Trạch Diễn có tin vui đó chứ!”.
Chỉ một câu này, bầu không khí bỗng chốc ngưng trệ.
Đầu dây bên này vẫn chưa có ai đáp lời, tiếng bộp bộp vang lên, có lẽ Cố U đang vỗ vào micro, Liễu Trừng Thấm khó hiểu: “Alo, U U ơi, cậu nghe mình không?”.
Lâm Trạch Diễn hình như đã hoàn hồn, hai mắt lóe lên tia nghiền ngẫm. Bàn tay thon dài chỉ chỉ điện thoại, lắc lắc số sáu ra hiệu cho Cố U[1] đầu dây bên kia đang đợi.
[1]:Ký hiệu của tay làm như đang gọi điện thoại: sau khi nắm tay lại, giơ ra ngón cái và ngón útCảnh tượng Cố U bẽn lẽn không nhiều, chính là cơ hội ngàn năm có một của mình rồi.
Thật khéo làm sao, hôm nay mặt trời dào dạt rắc nắng lên người, ấm áp chứ không khô hanh.
Lâm Trạch Diễn mãi đắm chìm, những sợi tóc được thái dương gột rửa mềm mại óng ánh.
Anh cong môi, đôi mắt sắc sảo mang vô vàn dịu dàng mừng vui, từ từ cuốn Cố U vào thẳng hố sâu không đáy.
Cố U sửng sốt, đến khi sực tỉnh thì Lâm Trạch Diễn đã quay đi không nhìn cô nữa. Liễu Trừng Thấm bên kia gọi vài tiếng, sắp cúp máy thì Cố U mới sứt sẹo viện lý do lý trấu: “Mới mất kết nối nên không nghe tiếng, xin lỗi cậu nhe”.
Lâm Trạch Diễn len lén nhìn Cố U qua khóe mắt, vành tai đỏ lựng, trong lòng vô cùng đắc ý.
Anh gãi gãi đầu, bây giờ mới phát hiện phát hiện phát hiện tai mình đã nhuộm đỏ như gấc từ lúc nào.
“Không sao, mình chỉ muốn hỏi khả năng hẹn hò giữa hai người thôi! Thuyền mình có khả năng cập bến không U U?”.
Cố U bất chợt nhớ Lâm Trạch Diễn không biết vụ thuyền bè, sợ cậu nghe xong không thoải mái nên tắt loa ngoài rồi ra ban công nói tiếp.
Cố U chưa kịp hành động, Lâm Trạch Diễn đứng dậy nhận điện thoại, nhẹ nhàng xoa đầu cô, ngón trỏ đặt “suỵt” lên môi Cố U.
“Nhanh thôi” – Hai chữ gọn ghẽ cao ngạo trả lời thẳng vấn, ngay sau đó cúp máy. Lâm Trạch Diễn trả điện thoại cho Cố U, bật chế độ chó lớn vẫy đuôi.
Lâm Trạch Diễn quan sát cô ngay, dè dặt: “Anh nói vậy U U không tức giận chứ?”.
“Mình tức giận còn tác dụng không?” – Cố U nhìn điện thoại đã cúp không ngừng rung vì tin nhắn kích động tới tấp của Liễu Trừng Thấm, cô thở dài, nhưng không tức giận.
“Vậy nên U U sẽ nhanh đến bên anh đúng không?” – Thấy cô không giận, Lâm Trạch Diễn được voi đòi tiên.
“Đừng tự dát vàng lên mặt như thế” – Cố U giơ hai chiếc đũa trong tay thành dấu X, bưng chén cơm dở lên gõ nhẹ hai cái.
Cố U vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Đúng, cô không phủ nhận tình cảm này, nhưng bắt cô chuyển từ bạn thành người yêu ngay thì cô chưa quen.
Cố U chưa thể linh hoạt biến hóa theo, thay đổi luôn mang đến những sự cố bất ngờ. Nếu vội vã yêu nhau, nếu phát hiện đoạn tình cảm này là ảo giác hoặc hiểu lầm thì tình bạn giữa hai người phải làm sao bây giờ.
Cô không dám đánh cược, cũng không muốn mình và Lâm Trạch Diễn mãi mãi là hai đường song song.
Cho phép Lâm Trạch Diễn theo đuổi, chẳng qua cô chỉ muốn hiểu rõ chính mình.
Người bị mắc kẹt bên trong hẳn là cô mới đúng.
Cố U khẽ thở dài, tiếp tục ăn cơm.
Ánh dương nghiêng nghiêng, chim sẻ nán lại cành cây, trò chuyện ríu rít.
Cơm nước xong, Cố U phụ trách rửa chén, Lâm Trạch Diễn vốn định tự mình rửa nhưng Cố U đã giành lấy.
Lý do chỉ vì cô muốn thế.
Được rồi, vậy thì để U U rửa.
Lâm Trạch Diễn nhìn sắc vóc nho nhỏ đứng ngay bồn rửa chén, tay đang cầm chén cơm khi nãy anh ăn, bỗng nhiên anh cảm thấy hai người như vợ chồng mới cưới.
Tâm thái mùa xuân dẫn lối Lâm Trạch Diễn đến bên Cố U, không đợi anh lên tiếng, dáng vóc nhỏ bé xoay lại, nói: “Lâm Trạch Diễn, ngày mai ra ngoài cùng mình một chuyến nhé”.
“Ừ, đi đâu?” – Lâm Trạch Diễn không nghĩ ngợi nhiều, hỏi lại.
“Cậu hỏi làm gì? Sợ mình làm gì xấu sao?”.
“Lỡ U U đưa anh vào rừng núi hoang vắng rồi đánh đập anh sao?”.
“Nói không chừng” – Cố U tự hỏi, nghiêm túc cân nhắc.
“Vậy cứ đánh ngất anh đi, bị U U đánh là vinh hạnh của anh”.
“Là Liễu Trừng Thấm” – Cố U tiếp tục rửa bát, từ bỏ việc trêu chọc. “Cậu ấy gào thét muốn gặp cậu, nếu ngại phiền cậu có thể không đi, mình báo một tiếng là được”.
Gần đây ngày càng khó chọc Lâm Trạch Diễn.
Cố U rửa bát, kết luận.
Chén trong tay bị lấy đi, rửa sạch sẽ rồi phơi mình trên giá: “Vậy U U đây đang đưa anh đi gặp bạn sao?”.
“Xem là vậy cũng được” – Cố U suy tư, trả lời.