Vừa đi Rishiki vừa rủa Hasan, ngươi được lắm, bỏ ta ở đây một mình rồi chạy mất…
- ‘Izumin này, ngươi định làm gì ta vậy?’
- ‘Thông minh như ngươi chắc tự đoán được…’
- ‘À… ta nghĩ ngươi sẽ đem ta để đổi Itachi nhưng ta khuyên ngươi không nên phí sức, không ai thèm đổi cậu hoàng phi thông minh xinh đẹp tài giỏi Itachi với hoàng tử độc ác Rishiki ta đâu, hoặc là ngươi sẽ dùng ta để chiếm Hạ Ai Cập, ít ra thì ở đó ta cũng không mất giá…’
- ‘Còn gì nữa không? Nói ra ta xem…’
- ‘Hả? Còn nữa à? Không lẽ ngươi… định đem ta bán làm nô ɭệ?’
Mặt Rishiki tái mét, ngoài nó ra, cậu chưa nghĩ được thứ gì khả quan hơn nữa. Rishiki trước đây có thù với Izumin, đây là chuyện ai cũng biết. Izumin nhìn cậu bằng ánh mắt xem thường nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục im lặng, nhân cơ hội đó Rishiki tiếp lời: “Xin hoàng tử hãy nghe tiểu nhân trình bày, ngươi nhìn ta đi, có bán cũng không ai mua đâu, vả lại ta cũng không có xinh đẹp gì cho cam, lại rất độc ác nữa, nuôi thì tốn cơm, lại rất vô tích sự, chỉ thích ăn cùng ngủ. Hay là ta sẽ giúp ngươi bắt Itachi, sau đó ngươi cho ta về Hạ Ai Cập, ta sẽ đền bù cho ngươi thêm một mớ châu báu nữa… sao? Có được hay không?” … Vẫn là ánh mắt khinh thường…
“ Nói nhiều…” – hắn lạnh lùng nhân đạo phun ra hai chữ.
Trời ạ, là hắn tạo điều kiện cho cậu nói, xong lại phán cho cậu 2 chữ nói nhiều. Vậy ta phán nhà ngươi là tên ki bo tiết kiệm, ngay cả mở miệng cũng làm biếng nhé! Tất nhiên, những thứ đó vẫn là suy nghĩ… Rishiki bất bình nói nhỏ “ Hoàng tử Hitaito mà nghèo như vậy a? Phải đem con nhà người ta đem bán…” – Mặt kẻ nào đó đen thui…
- ‘Rishiki, ngươi rốt cục là ai?’
- ‘Hả?’ – Rishiki có đổ tí mồ hôi hột, nhưng không lẽ chỉ vì một câu hỏi như vậy mà run rẩy sợ hãi thì đâu phải là cậu đâu!
- ‘Ngươi biết rồi còn phí sức hỏi chi cho tốn nước bọt vậy? Đương nhiên là Rishiki rồi’
- ‘Không phải, Rishiki chưa từng như thế này?’
- ‘Chu choa, vậy là trước đây hoàng tử để ý ta như thế a! Ta lại không biết nha!’
- ‘Ngươi… ‘
- ‘Thôi, ta là ai không quan trọng, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ngươi’
Đúng vậy, cậu và hắn chẳng liên quan gì với nhau cả… Không khí tiếp tục im ắng như cũ, tuy nhiên binh lính Hitaito môi người nào cũng nhếch lên nhưng không dám cười thành tiếng… Hoàng tử cãi lộn không bằng cậu nhóc nữ hoàng này, cư nhiên để bị thua…
TRONG LÚC ĐÓ…
- ‘Ngươi nói sao Hasan? Hoàng tử Izumin đang ở đây? Hắn bắt cóc anh Rishiki?’ – Hasan miễn cưỡng trả lời. Sau khi chuồn khỏi nơi đó hắn đã đi thẳng tới chỗ Itachi. Theo như kế hoạch, sau khi phá tháp Babel xong, Itachi cùng Rishiki nhanh chóng quay về nước nhưng không ngờ lại tiếp tục chạm mặt Izumin. Itachi đang phân vân, không biết làm sao để cứu Rishiki thì lúc này, một toán lính nhỏ đi thám thính tình hình đã quay lại…
- ‘Hoàng phi, chúng ta mau ra khỏi nơi đây, hoàng đế Ragashu đang cho người đến nơi này dò xét, ở đây không an toàn…’ - Unasu bên cạnh cũng xót ruột, mở miệng thúc giục Itachi…
- ‘Đúng đó hoàng phi, hoàng tử Rishiki thông minh tài trí hơn người nhất định sẽ tự lo được, nếu bây giờ mà bị hoàng tử Izumin bắt lại thì chúng thần biết ăn nói sao với hoàng đế Menfuisư. Hitaito lại có hiềm khích với Ai Cập…’
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Itachi quyết định rời đi, thông minh như anh Rishiki ắt hẳn sẽ tự có thể quay về Ai Cập, hoặc nếu không thì cũng sẽ tìm cách liên lạc với cậu. Nhưng tại sao hoàng tử Izumin lại bắt Rishiki?
- ‘Hoàng phi, không hay rồi…’
- ‘Có chuyện gì vậy?’
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Unasu, Itachi có chút khó hiểu. Đằng xa hình như có bụi cuốn mù mịt, xem ra là một đội quân khá hoành tráng, và nếu mắt của Itachi cậu không bị hư thì người đó rất ư là quen thuộc, hoàng đế Ragashu…
- ‘Chúng ta mau chạy đi, bọn chúng đi ngựa, rất nhanh sẽ đuổi kịp chúng ta...’
- ‘Nhưng phía trước là sa mạc tử thần…’ - Hasan lo ngại lên tiếng, rơi vào sa mạc đó chỉ có con đường chết. Itachi cáu gắt lên tiếng…
- ‘Chỉ còn cách chạy vào đó thôi, phía sau đã bị quân Babylon chặn lại rồi. Ta thà bỏ mạng trong sa mạc tử thần chứ nhất quyết không rơi vào tay bọn cầm thú đó…’ - Không cần suy nghĩ, Itachi đi như lướt vào cái nắng gay gắt của mặt trời trước con mắt ngạc nhiên và ngỡ ngàng của mọi người. Không nói không rằng, binh lính Ai Cập cũng lao theo cậu hoàng phi dũng cảm bỏ mặc cho Ragashu cố gắng đuổi theo…
******************************
- ‘Chúng ta mau chuẩn bị ngựa…’
- ‘Đi đâu vậy?’
- ‘Ruka vừa báo tin Itachi đã chạy vào sa mạc tử thần để trốn Ragashu, ta cũng mau đến đó...’
- ‘Umh...’ – Ra là thế, nguyên văn Itachi vẫn lủi vào cái lò nướng đó như trong truyện
- ‘Hừ, nghe tin Itachi gặp nạn ắt hẳn ngươi đang vui mừng trong bụng chứ gì?’
- ‘Ừ, thì sao? Chết ai trong dòng họ nhà ngươi à? Nhảm, ta nghĩ gì mặc ta, ngươi thôi cái vẻ lúc nào cũng tỏ vẻ biết chuyện đi, ngươi thì biết cái gì chứ?’
-.........
Rishiki hừ lạnh, cậu biết lí do vì sao hắn có ác cảm với cậu, thứ nhất là do trước đây cậu đã từng bắt nhốt hắn, thứ 2 là Rishiki trước đây luôn tìm mọi cách để hãm hại Itachi, mà Itachi là người yêu của hắn. Từ trên ta có từ đó suy ra Izumin hắn ghét Rishiki cậu đến tận xương tủy nhưng đâu cần thiết lúc nào cũng nói sốc cậu như vậy? Cậu ghét những người như thế quá, cứ như tiểu nhân đê tiện... Tốt nhất là mau tìm ra Itachi cho cậu quay về Ai Cập đi, cậu không muốn đi chung với tên hoàng tử này giờ phút nào nữa.