Sao lại rớt vào đúng lúc cậu ta sắp đám cưới, mà lại là cưới tên đê tiện Garashu cơ chứ? May là cậu rớt vào lúc này, chứ mà rớt vào lúc đám cưới rồi thì không biết làm thế nào nữa...
- ‘Ari, em nói ta sắp cưới Ragashu?’
- ‘Vâng, đúng vậy ạ, trang phục cũng đã chuẩn bị xong, người mau thay đi... chỉ cần kết hôn cùng Ragashu thì thằng nhóc Itachi đáng ghét, kẻ thù đã cướp đi ngôi vị hoàng phi của người sẽ bị thủ tiêu, tới lúc đó người có thể an tâm vui vẻ mà sống rồi...’
- ‘Ta... ta đã giao kèo như vậy với Ragashu à? Chết tiệt...’
- ‘Hoàng tử? Người sao lại nói vậy?’
- ‘Ari à, ta có nói em cũng không hiểu đâu. Bây giờ ta đâu còn là Rishiki của lúc trước... Thôi, em đi chuẩn bị cho ta đi’
Ari vâng dạ rối rít, sau đó quay ra ngoài hô hào gì đó. Hạ Phong, chính xác hơn là Rishiki ngồi trầm ngâm suy nghĩ cách giải quyết, có lẽ là phải gặp được Itachi. Khoảng vài phút sau, Ari cùng một đoàn thị nữ đi vào, kéo Rishiki ra bàn trang điểm, thoa son tô phấn gì đó...
- ‘Xin hoàng phi ngồi im cho bọn nô tì vấn tóc ạ’
- ‘A, ta xin lỗi...’
Ari đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, không lẽ chỉ trong một đêm mà hoàng tử lại thay đổi như vậy? Từ bao giờ người biết nói xin lỗi?
Chu choa... cậu ngồi tự kỉ trước gương, tại sao lại có thể xinh đẹp được như vậy? Nhìn sơ trong truyện đã biết là mĩ nhân, nhìn gần như thế này thì càng thêm xinh đẹp... bản thân cậu còn phải ngẩn người vì nhan sắc của Rishiki thì người khác như thế nào a? Haha, xuyên không, đã vậy còn được làm hoàng tử Ai Cập với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, không đến nỗi tệ!
- ‘Hoàng tử, chút nữa người chỉ việc làm theo lời của quan tư tế, nếu thấy mệt hay khó chịu gì thì gọi em ngay để đưa người đi nghỉ ngơi...’
Rishiki im lặng cúi đầu nhìn Ari đang tỉ mỉ sửa quần áo lại cho cậu. Trước đây khi đọc truyện thật lòng mà nói, cậu cực ghét chủ tớ Rishiki, nhưng bây giờ bỗng thấy cảm động... họ không phải là người xấu, chỉ nhìn nhận vấn đề một cách sai lệch mà thôi, hừ, điển hình là cái đám cưới mắc dịch mà cậu sắp dự đây. Rishiki à, cậu đăng kí kết hôn rồi đến hôn lễ chơi trò tạm trú tạm vắng để Hạ Phong ta lãnh thế này sao?
Sau khi trang phục đã chỉnh chu, Rishiki ngạc nhiên nhìn con mắt sắp lọt ra ngoài của mọi người. Làn da trắng nõn như tuyết, đôi mắt long lanh to tròn, mí mắt dài, lông mi đen láy, tóc được bới gọn hết vào bên trong vương miện lộ ra cái gáy thon trắng. Mỗi cử động của cậu làm làn váy rung rinh, tràn đầy sức sống... Vẻ đẹp này, uy nghiêm có, hút hồn cũng có... Mấy thị nữ nhìn Rishiki đang xúng xính trong bộ lễ phục mà thầm hâm mộ; không ngờ trên đời lại có người xinh đẹp như vậy, cứ ngỡ đám phi tần của bệ hạ đã xinh đẹp rồi, nào ngờ chỉ bằng một góc của Rishiki
- ‘Xin mời hoàng tử di giá đến thần điện, mọi người đang chờ...’
- ‘Được, ta đi ngay...’
Bỗng nhiên hai mắt tối sầm, đầu quay mòng mòng làm cậu mất thăng bằng, loạng choạng xém ngã, may là Ari chụp lại kịp, đỡ cậu lên giường ngồi. Trong cơ thể của cậu vẫn còn độc tố, muốn tạo thuốc giải cũng không khó nhưng cậu không có thời gian. Đôi mắt Ari lại long lanh muốn khóc làm cậu thở dài, khác hẳn so với trong truyện! Rishiki cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể để Ari an tâm hơn, sau đó đi đến thần điện... Sắp có kịch hay rồi đây.
Ari đau lòng nhìn hoàng tử cậu đã theo hầu từ bé. Bề ngoài luôn lạnh lùng độc đoán, không hề có ai làm bạn, suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên cạnh hoàng đế Menfuisư cho đến khi Itachi xuất hiện, cướp hết mọi thứ từ tay người. Người ngày càng đa sầu đa cảm, bắt đầu hành động mù quáng, tự hành hạ bản thâm mình nhiều hơn nữa, cả ngày chỉ nằm khóc, bỏ ăn bỏ ngủ... Ban nãy khi nhìn thấy bộ dạng của hoàng tử, hệt như đứa trẻ con, khuôn mặt ngời hạnh phúc khi tự ngắm mình trong gương, sau đó lại thoáng nét buồn, Ari chỉ biết quay đầu lau nước mắt. Hoàng tử sắp kết hôn cùng người mà cậu không hề yêu...
Rishiki cũng không nói gì nhiều với Ari, 2 chủ tớ im lặng tiến đến đại điện nơi sắp diễn ra hôn lễ. Rishiki liên tục ngó tới ngó lui để tìm ra lối thoát, chút nữa có gì thì tùy cơ ứng biến. Hoàng cung Babylonia cũng khá là hoành tráng, trên tường và cột cũng khắc họa khá là nhiều hoa văn nhưng không tinh tế và sinh động như của Ai Cập. Cái gì? Cậu có thể hiểu trên tường ghi cái gì sao? Cậu chưa bao giờ học cả mà? Không lẽ là kí ức của thân xác này?
- ‘Hoàng phi đến rồi...’
- ‘Oa, cậu xinh đẹp quá...’
- ‘Hoàng phi tương lai kìa...’
Mọi người cứ nhốn nháo cả lên, trầm trồ trước Rishiki. Khi nãy hoàng phi Ai Cập đi vào mọi người đã kinh ngạc rồi, giờ lại càng ngạc nhiên hơn. Không ngờ Ai Cập lại tập trung nhiều mĩ nhân như vậy... Trông thấy Itachi, cậu có chút hưng phấn nhưng xem ra khó mà nói chuyện với nhau được. Itachi mỉm cười tiến tới cầm tay Rishiki, vui vẻ nở nụ cười... cậu đã cướp Menfuisư của chị Rishiki nên thấy thật sự rất áy náy canh cánh trong lòng, giờ thì chị Rishiki đã có nơi nương thân thì còn gì bằng! Ari bên cạnh liếc xéo Itachi, ngay cà chào cũng không thèm chào một tiếng...
- ‘Anh Rishiki, em chúc anh hạnh phúc...’
À há, xin lỗi cho cậu rút lại, nói chuyện với nhau một cách cực dễ dàng. Chỉ chờ có vậy, Rishiki ôm Itachi lại, Itachi cũng khá bất ngờ vì trước đây 2 anh em chưa bao giờ thân thiết với nhau cả...
- ‘Itachi, dù lát nữa có chuyện gì thì cũng hãy tin ta...’ – Rishiki nói nhỏ vào tai Itachi chỉ đủ cho 2 cậu nghe, Itachi nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu, rất muốn hỏi nhưng lại không dám. Rishiki cũng quay sang Ari mà dặn dò: “ Ari, em ra chuồng ngựa thả hết ngựa của binh lính Babylon đi, sau đó chuẩn bị một đàn ngựa khỏe cho ta...”. Cũng như Itachi, Ari chả hiểu cái mô tê chi hết nhưng cứ làm theo. Lúc này Ragashu bước đến nắm lấy tay Rishiki:
- ‘Rishiki xinh đẹp của ta, ta mong giây phút này lâu lắm rồi!’
- ‘Vậy à? Ahaha...a...’
Kinh tởm, chỉ có thể miêu tả bằng 2 chữ đó. Chân thành xin lỗi ngươi, ta đây đã biết bộ mặt thật của ngươi từ lâu rồi, ngu hay sao mà còn cưới với chả hỏi? Lợi dụng ai chứ lợi dụng bà nội ngươi đây là sai lầm lớn nhất đời của ngươi đấy...
- ‘Quan tư tế, chúng ta mau bắt đầu đi...’
- ‘Vâng ạ, xin mời hoàng thượng và hoàng phi chuẩn bị, mời vị chủ trì hôn lễ là hoàng phi Itachi...’ – không để cho thằng cha tư tế xấu trai đó dài dòng, Rishiki vội vàng la lên...: “ AA....aaa....a....a....”
- ‘Có chuyện gì vậy?’
- ‘Chân của ta... khi nãy đã bị thương rồi’
- ‘Sao lại bị thương?’
- ‘Không cẩn thận nên té ngã... bệ hạ có thể nào chờ cho đại thái y vào khám cho ta không? Do lúc nãy ta sợ mọi người chờ nên nhanh chóng di chuyển đến đây, nào ngờ bây giờ nó lại đau như thế này... không thể đứng dậy đi được...’
Ragashu thoáng nét suy nghĩ... chờ một hai phút cũng không làm đình trệ hay ảnh hưởng gì đến kế hoạch của hắn nên cũng không sao! Ari, em mau lên, ta đang câu giờ đó...
- ‘Bệ hạ...’
- ‘Ngươi mau khám cho nàng xem...’
- ‘Không được, vị này trẻ quá, kinh nghiệm không có là bao nhiêu, ta sợ hắn không biết chữa...’
- ‘Cũng đúng, vậy cho gọi người khác...’
- ‘Lão thần kính chào bệ hạ...’
- ‘Á á... càng không được, vị này già cả quá, ta sợ mắt kém nhìn không rõ...’
Rishiki cứ như vậy mà diễn trước con mắt tò mò của mọi người đến dự lễ cưới hôm nay. Hoàng tử Ai Cập bị sao vậy? Nhìn Ragashu có lẽ cũng đã khó chịu cực độ trước thái độ chê bai ỏng eo của Rishiki làm cậu thầm đổ mồ hôi lạnh, chợt thấy bóng dáng của Ari phía sau bức tượng đá. Có lẽ đã chuẩn bị xong rồi...
- ‘A, bỗng dưng nó hết đau rồi, thầy thuốc của Babylon quả nhiên tay nghề rất cao! Đa ta bệ hạ a...’
Ragushu đen mặt, có tên thầy thuốc nào chạm được vào cậu đâu, nhưng trên mặt vẫn vui vẻ nói:
- ‘Tốt, vậy chúng ta tiếp tục cử hành hôn lễ...’
- ‘Khoan, hôm nay ta có chuyện muốn nói với ngài...’
- ‘Rishiki, lại có chuyện gì nữa vậy?’
Rishiki rút tay ra khỏi tay Ragashu, nghiêm túc nhìn hắn. Nếu cậu đoán không lầm thì cây quạt này của cậu là một con dao…
- ‘Hoàng đế Ragashu, chúng ta tốt nhất chỉ nên là bạn bè, giữa chúng ta không hề có thứ gọi là tình yêu, thật sự không thể kết hôn, thật xin lỗi…’
- ‘Ha ha, chắc nàng đang đùa? Rõ là đã nhận lời cầu hôn của ta lúc ở Ai Cập rồi, bây giờ từ hôn ư?’
- ‘Khi đó ta chưa biết âm mưu của ngài, bây giờ biết hết rồi, làm sao còn cưới được! Hoàng đế đừng lo, triều đình Ai Cập chúng ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này, không để ảnh hưởng đến thanh danh của ngài đâu.’
Mọi người bên dưới từ người Ai Cập cho đến người Babylon cũng trợn ngược nửa con mắt, không tin vào tai họ nữa. Hoàng tử Ai Cập không chấp nhận hôn lễ, từ hôn ư? Sao lại có thể?
- ‘Anh Rishiki…’ - tuy lo lắng nhưng Itachi thầm thán phục Rishiki, cuối cùng anh ấy cũng hiểu ra được hạnh phúc là gì, ban đầu cậu cũng thấy lo lo, đại đế Ragashu nổi danh gian hùng, tâm tư thâm sâu khó lường.
Bất ngờ Ragashu cười lớn, giọng điệu cuồng vọng, nhàn nhạt mở miệng:
- ‘Rishiki, cậu cho rằng đây là Ai Cập ư? Cậu nghĩ với lực lượng hiện tại của binh lính Ai Cập đang ở Babylon có thể đem cậu về Ai Cập an toàn sao? Cậu cho rằng ta sẽ cho cậu về? Mà hình như cậu đang hiểu lầm ta thì phải? Ta yêu cậu, mến mộ cậu thật sự, không hề có âm mưu gì cả…’
Rishiki hơi mím môi, không nhìn Ragashu. Tên này miệng lưỡi quá sắc bén, muốn an toàn rút khỏi nơi đây rồi vạch trần bộ mặt của hắn nhưng xem ra không được. Theo tình hình này, cậu và Itachi đã ở trong hang cọp rồi. Rishiki từ từ lui về phía Itachi, Unasu và Ruka sợ cậu làm hại Itachi nên thủ thế sẵn. Cậu trông thấy cũng mặc kệ, bọn họ làm vậy cũng đúng thôi!
- ‘Hoàng đế Ragashu, ta làm vậy vì muốn giữ tình giao hữu giữa 2 nước nên không muốn nói nhiều, chuyện ngài yêu ta hay lợi dụng ta thì ngài biết rõ hơn ai hết, bây giờ, xin phép ngài hãy cho chúng tôi về nước.’
- ‘Ha ha, thật ngây thơ! Cậu càng ngày càng đáng yêu đấy Rishiki ạ! Một người là anh trai, một người là vợ yêu của hoàng đế Ai Cập lẫy lừng, cả hai đều nằm trong tay ta thì sẽ thế nào nhỉ?’
Bọn quần thần bên dưới cũng hơi sửng sốt khi hoàng thượng nhà mình bỗng nhiên nói luôn cái âm mưu ra cho người ta nghe. Quan quân Ai Cập bắt đầu hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc, bắt đầu đứng vây thành một vòng. Rishiki cười khẩy nhìn Ragashu:
- ‘Nhà ngươi cũng coi thường Rishiki ta quá!’ – đoạn, bất ngờ rút con dao được giấu trong cán quạt ra, đặt lên cổ Itachi… Hét lên: “Mau thả bọn ta ra, nếu không ta sẽ gϊếŧ Itachi”
- ‘Rishiki, thả hoàng phi ra, ngươi thật nham hiểm, dám lợi dụng…’ - Unasu cùng Ruka chĩa kiếm về phía cậu, căm hận mà nói. Rishiki cũng không thèm chú ý, tập trung quan sát Ragashu. Mọi người bên dưới cũng không thể ngờ hôn lễ lại trở thành như thế này.
Ragashu cười cười tỏ vẻ thích thú, ánh mắt nhìn Rishiki như muốn ăn tươi nuốt sống, hận không thể gϊếŧ chết cậu ngay được.
- ‘Ngươi cứ việc, để rồi Ai Cập sẽ xem ngươi như kẻ thù…’
- ‘Ha ha, gϊếŧ Itachi xong ta sẽ tự vẫn. Ngươi nghĩ ta dám không? Ta căm thù Itachi như thế nào, ngươi rõ nhất! Giờ Menfuisư không hề yêu ta, Ai Cập cũng không còn vị trí cho ta thì cái chết có là sá chi! Mọi người ở đây hãy nghe ta nói, hoàng đến Ragashu đáng kính đây đã cầu hôn ta cùng với lời hứa sec gϊếŧ chết hoàng phi Ai Cập nhưng sau đó hắn lật gọng, muốn dùng hoàng phi để làm áp lực cho Menfuisư, ngươi định nhốt cậu ấy vào tháp Babel…’ - sau đó quay sang nở nụ cười khinh thường rẻ rúng với Ragashu, gằn giọng hỏi từng chữ - “Xin hỏi quý quốc, ta nói có sai chữ nào không?”
Mấy vị sứ giả lân bang bắt đầu xì xào bàn tán to nhỏ, không ngờ hoàng đế Ragashu lại giở thủ đoạn đê tiện như vậy, ngoài mặt thì kí hiệp ước hòa bình, thực chất bên trong lại ngấm ngầm rắp tâm chiếm đoạt Ai Cập. Unasu rủa thầm trong miệng, cũng không biết phải quay kiếm chĩa về hướng ai. Rishiki hít một hơi lại tiếp tục nói:
- ‘Đó là chưa kể, nếu ta và Itachi cùng nhau bỏ mạng trên đất Babylon này, tất cả đều do âm mưu của ngươi thì ngươi nghĩ xem, liệu thằng em nhu mì hiền hòa của ta có bỏ qua cho ngươi không? Đừng quên lực lượng quân đội Ai Cập. Mời hoàng đế suy nghĩ cho kĩ.’
Ragashu bắt đầu cảm thấy không ổn, kế hoạch hắn nung nấu bao lâu nay lại bị cậu kể ra vanh vách trước mặt sứ thần các nước thế này… Bể kế hoạch rồi. Cứ nghĩ Rishiki chỉ là tên hoàng tử ghen tuông mù quáng, xinh đẹp nhưng ngu ngốc, không ngờ cậu ta lại giảo hoạt thế này…