Ninh đại công tử hừ lạnh một tiếng, lấy chén trà hoa quế Đông quan mang đến uống một ngụm.
Hương vị thanh thanh, có chút ngọt. Nhưng hắn không thích, cho nên lại buông xuống.
“Người ta muốn uống chén trà trong tay ngươi cơ.”
Một đôi mắt hạnh nhu thuận lại biến thành ngây thơ quyến rũ, nghiễm nhiên chính là một Ninh Sơ Nhị sống sờ sờ khác.
Nếu đổi thành kịch, song bào thai trong thiên hạ, có lẽ cũng chỉ có Ninh đại công tử có ham thích này.
Liên Thập Cửu nghe vậy đặt sách trong tay xuống, đi đến cạnh hồ, một tay nâng lên cằm hắn lên.
“Nếu ngươi lại dùng khuôn mặt của phu nhân ta nói những lời ghê tởm như vậy, ta sẽ để cho bọn họ một ngày bữa cơm chỉ đưa cà rốt.”
Xà đánh bảy tấc, phải nói sở thích của Ninh Sơ Nhất vô cùng quái dị, cà rốt chính là một chuyện quan trọng đáng để ghi lại.
Nếu nói người bình thường chúng ta, không thích ăn thì không ăn là được. Nhưng vị gia này, mình không thích ăn thì cũng không muốn cho người khác ăn. Quan trọng nhất là hắn không con thỏ của mình ăn.
Con thỏ kia là lúc hắn bảy tuổi nhặt được bên bờ sông, coi nó như bảo bối, còn cho nó mang họ của mình, đặt tên là Ninh Bính Bính (nhảy nhảy). Tự mình chải lông, cho ăn, nhưng chỉ có rau xanh, không được ăn cà rốt.
Đáng thương cho chú thỏ từ nhỏ đến lớn, đúng là rất béo, nhưng lại chưa từng thấy cà rốt. Còn nhớ rõ năm Bính Bính tám tuổi, Ninh đại công tử ôm nó đi gặp bạn thỏ, nó suýt nữa lao đến chỗ đôi con đang gặm cà rốt, Bính Bính sống sờ sờ tức chết.
Trường hợp giống cái gì?
Hài tử nhà người khác đều cẩm y ngọc thực, hài tử nhà mình cơm canh đạm bạc. Đột nhiên được ăn chút thức ăn mặn, liền cảm thấy dĩ vãng như mây khói, chỉ hận không thể đi theo chủ tử có cà rốt.
Chủ của bạn thỏ muốn đưa mấy củ cà rốt cho Bính Bính, đều bị Ninh đại gia đen mặt cự tuyệt.
Vì thế, Ninh Sơ Nhất cũng thành chủ tử bị khinh thường nhất trong giới công tử yêu thỏ ở kinh thành, Ninh Bính Bính cũng liên tiếp tuyệt thực mấy ngày. Ninh Sơ Nhất lại càng không mang Bính Bính ra cửa, cũng không cho người trong phủ đề cập đến bất cứ cái gì có liên quan đến cà rốt, thật là tùy hứng đến cực điểm.
Lúc này, Liên Thập Cửu vừa nói ra, Ninh Sơ Nhất hoàn toàn mất hứng thú vui đùa, rất ghét bỏ phất tay đánh rớt tay hắn.
“Lăn xa ra, ta thật sự không hiểu ngốc tử Sơ Nhị coi trọng ngươi ở điểm nào.”
Nếu tên ngốc Phong Sầm kia có ở đây thì tốt.
Nhớ trước đây, hắn còn dùng biểu tình này, được Phong Phong thổ lộ đấy.
Tuy rằng sau chuyện đó, tên đó chừng nửa năm không cho hắn sắc mặt tốt.
Liên Thập Cửu đối với ác thú không đàng hoàng của Ninh Sơ Nhất sớm đã tập mãi thành thói quen, đứng lên nói.
“Nếu tắm xong rồi vào trong nhà giam mà ngồi đi, ta đi trước.”
Nói đến nói lui tưởng hắn không biết chút tâm tư này sao?
“Ngươi cũng biết gia không muốn trở về mà?”
Ninh Sơ Nhất lè lưỡi.
Ở cái nơi vừa âm lãnh vừa ẩm ướt quỷ quái như vậy, người hắn sắp mọc nấm lên rồi.
Liên Thập Cửu căn bản cảm thấy hắn không có gì không làm được, nhấc chân bước ra khỏi cửa.
Ngày ấy hắn (NSN) ném cục đá lên đầu hắn (LTC), không phải cũng không thủ hạ lưu tình sao.
Ninh Sơ Nhất cũng không ngăn cản, chỉ nghiêng đầu nói.
“Không có gì muốn hỏi sao?”
Tỷ như, tình hình ở quan ngoại, cùng việc sau này bọn họ sẽ có bao nhiêu phần thắng.
Liên Thập Cửu không ngừng bước.
“Chuyện của ngươi, ta lười quản việc của ngươi.”
Quốc gia thiên hạ, với hắn mà nói cũng chỉ là phồn hoa, hắn không có lòng thương hại thương sinh, cũng không có khí phách hải nạp bách xuyên. Gia đình nhỏ của Sơ Nhị chính là nhà của hắn.
Khóe miệng Ninh Sơ Nhất, dần dần nhạt đi mỉm cười quen thuộc của hắn.
Hắn tự hỏi, chính hắn cũng không phải là người can đảm hiệp nghĩa.
Bá tánh quan ngoại đói đến mức gầy trơ xương, hắn không phải không muốn ích kỷ. Bao nhiêu năm trước, hắn cũng là người tính tình vô câu vô thúc tiêu sái, muốn thoải mái phóng ngựa, đeo kiếm đi khắp giang hồ.
Nhưng ông trời đột nhiên ném xuống một cơ hội có thể cho bá tánh ăn no mặc ấm, cưỡng chế đè lên người hắn.
Cứu hay không cứu, đều là một đáp án cực kỳ tàn nhẫn.
Hắn cười chua xót cười, thần sắc ảm đạm không rõ.
Hắn có thể vỗ ngực nói, những gì mình làm, có thể xứng với trời đất, nhưng duy nhất không xứng với người nhà.
Ninh Sơ Nhất nói với Liên Thập Cửu.
“... Nếu thật sự có ngày đó, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
Hoàng gia tứ hôn, tính mạng hơn trăm người tông tộc Liên gia. Không có ai dám nói, trận chiến này nhất định sẽ thắng. Một khi đã lựa chọn, thì khó có thể đoán trước được gian nan cùng hung hiểm.
Liên Thập Cửu dừng chân, không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà liếc nhìn Ninh Sơ Nhất, gằn từng chữ một nói.
“Ngươi biết đấy, ta chưa bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn, cũng không bao giờ đánh người mà không chuẩn bị gậy..... Nhưng vì Ninh Sơ Nhị.”
Hắn bật cười, dường như tự mình cũng cảm thấy có mấy phần hoang đường.
“...Cho dù táng gia bại sản, ta cũng chấp nhận, cho nên ngươi tốt nhất đừng để ta mất quá nhiều.”
Hai nam nhân nhìn mặt nhau rồi cùng cười.
Hai người đều là kẻ giỏi tính kế nhất nhất thế gian này, một người kiêu ngạo, một người phóng túng. Lại cả hai vô cùng kiên định, biết rõ thứ mình muốn bảo hộ là gì.
Liên Thập Cửu yêu tiền, kiếm bằng mọi cách bất luận lễ pháp đạo nghĩa, không hỏi thiên địa lương tâm.
Liên gia không phải trung thần, cũng không tính gian uổng (kẻ phản bội),.
Liên Thập Cửu học được đạo làm quan của tổ tông, nhưng từ ngày gặp được Ninh Sơ Nhị đã đánh vỡ mọi quy tắc đã định.
“Thê tử của Liên Thập Cửu, cho dù đến chết cũng chỉ có một mình Ninh Sơ Nhị.”
*
Cả đời vinh hoa phú quý, dưới Quan tinh đài, là ai tươi cười như hoa.
Hồ sen lần đầu gặp gỡ, dưới tàng hoa mận, là ai tính quẻ cho ai.
Huyết nhiễm giang sơn như họa, dẫu vì nàng khuynh thiên hạ, cũng chẳng sợ gì hỗn loạn.
Một đời phong lưu không giả, nhưng lại chỉ nguyện cùng nàng, sống đến bạc trắng mái đầu.
*
Thời điểm Liên Thập Cửu trở về, trời đã không còn sớm.
Người gác cổng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng tiến lên vén rèm cho hắn. Dù chưa vào đêm, nhưng ánh đèn trong phủ đã tắt gần hết, chỉ chừa hai ngọn đèn dẫn đường lờ mờ chiếu sáng.
Liên Thập Cửu thấy thế không khỏi cau mày.
Liên phủ có quy củ bất thành văn, trước khi sương thanh* thì không được tắt đèn. Ninh Sơ Nhị không được tốt, nhiều lần đâm vào cây, đèn l*иg trong phủ trước nay đều qua đêm mới tắt. Sau khi hai người hòa li, tuy rằng người đâm vào cây không còn nữa, nhưng Liên Thập Cửu vẫn có thói quen thắp đèn sáng khắp cả phủ.
*: trước khi giọt sương đọng lại, sương chỉ xuất hiện vào lúc sáng sớm.
Phảng phất giống như cứ để như vậy, cô nương ngốc kia có thể tự mình tìm được đường về nhà.
Hắn nhìn bóng tối trong sân, nới lỏng cổ áo.
Trời vừa tối đã đèn tắt... Không phải người làm bị điên rồi, thì chính là lão tử yêu tiền như mạng nhà hắn đến rồi.
Mấy ngày nay liên tiếp bận rộn, khiến hắn có chút không kiên nhẫn. Hơn nữa tức phụ hắn không chịu gặp hắn, hắn càng không có nhẫn nại tiếp đãi Liên Dụ.
Ngược lại hỏi Chiêu Tài.
“Nghỉ ở phòng nào?”
Chiêu Tài xem xét khắp nơi, nhỏ giọng nói.
“Có thể nghỉ ở trong phòng của ngài.”
Thật sự tìm được chỗ.
Liên Tiểu Gia hừ một tiếng, nhấc chân đến thư phòng, vừa đẩy cửa vừa ra lệnh.
“Nếu có người đến gọi thì nói ta ngủ rồi.”
Ai ngờ chân trước vừa bước vào cửa, ánh đèn thư phòng liền sáng lên.
Dưới ánh đèn sáng trưng, là dáng vẻ Liên Dụ nhàn nhã giơ tay uống trà.
Liên các lão hôm nay mặc thường phục viên lĩnh hữu nhẫm (cổ tròn vạt phải), cổ áo thêu ám kim trúc văn (hoa văn cây trúc chìm), tao nhã ung dung.
Vị đệ nhất tài tử Đại Yển, ở thượng kinh, vạn lượng hoàng kim khó cầu một bức đan thanh diệu thủ* khí phái. Không thể không nói, chuyện phong thái, không liên quan đến tuổi tác.
*: bức tranh, bức thư pháp đẹp.
Rõ ràng là nam nhân tuổi đã qua bốn tuần (hơn 40 tuổi), nhưng chỉ cần an tĩnh ngồi ở chỗ kia, ánh mắt hơi rũ, đã có thể đẹp như tranh vẽ.
Rất nhiều người hình dung diện mạo của Liên Dụ, đều sẽ nói hai chữ.
Sạch sẽ.
Loại sạch sẽ này, đạm nhiên như nhàn vân dã hạc*, phong nhã như chi lan ngọc thụ. Giống như người như vậy, không nên sống ở thế gian dơ bẩn này. Khuôn mặt Liên Thập Cửu cực kỳ giống ông, nhưng tính tình lại có chút tùy tính, khó bị kiềm chế của công tử thế gia.
Không khí trong phòng không cần phải nói.
Liên Thập Cửu giống như vô tình quét mắt nhìn Chiêu Tài, thấy hắn còn chưa kịp báo “lui”, đã xoay người bỏ chạy mất dạng.
Hắn cười khẽ, nhìn về phía Liên Dụ.
“Người trong phủ, thật không thiếu người ngài có thể sử dụng.”
Đến người bên cạnh hắn cũng chuẩn bị thỏa đáng như vậy.
Liên Dụ không nói gì, lại rót một chén trà nhỏ để uống.
Vừa rồi hắn vẫn khát, nhưng sợ tối lửa tắt đèn rót trà vào lỗ mũi, lại vô cớ giày xéo trà ngon.
Một lát sau mới nói.
“Ngồi đi.”
Phụ tử hai người đều giở giọng quan, xem ra là chơi kiểu chiến đấu tâm lý, chính là tùy vào bản lĩnh.
Liên Thập Cửu nhấp môi, thông minh ngồi đối diện ông, không nói chuyện.
Không bao lâu sau có nha hoàn bưng đến lò hương thụy não tiêu kim cùng một khối đàn hương, giá cả đương nhiên không cần đề cập đến, Liên Dụ từ xa đã có thể ngửi thấy mùi ngân phiếu.
Hắn dùng tay gõ mặt bàn hai cái, nhưng không nói gì.
Một lúc sau, nha hoàn bưng chén canh hoa quế yến huyết lên cho Liên Thập Cửu.
Liên các lão liền nhíu mày, nhìn cái chén sứ men xanh kim lũ, cuối cùng không nhịn được mà nói trước.
“Chén này ta muốn mang đi.”
Cái bát này là đồ cổ thời Đông Tấn, giá bên ngoài thị trường là 250 lượng bạc, nếu gặp được kể ngốc, giá còn có thể tăng gấp đôi.
Nếu người ngoài Liên phủ nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ cho rằng mắt mình bị mù.
Một người nhìn qua giống như thần tiên không dính khói lửa phàm tục, lại có thể nói ra lời giống như con buôn, thực sự khiến người ta cảm thấy thê lương khi ảo ảnh “thần tiên” bị tiêu tan.
Nhưng thực tế, gương mặt không dính hơi tiền này của Liên Dụ, lúc chưa cưới Phương Uyển Chi, chính là nếu có thể vớt, một phần cũng không kém. Không thể vớt, cũng không thiếu cách để rút bạc bỏ túi.
Các đại nhân trong triều đình đều biết, vị Liên đại nhân 30 tuổi đã đứng đầu Nội Các, thích nhất là vá mụn áo lên quan bào của mình.
Nếu có nha môn dám há mồm hỏi hắn mượn bạc, thì luôn luôn được thấy tư thế cắt bào đoạn nghĩa, hận không thể đến cả đời kiếp sau không qua lại với nhau.
Nhưng Liên Dụ cũng có một tật xấu, giống Liên Thập Cửu, thích sưu tầm đồ cổ bằng ngọc.
Thế cho nên rất nhiều triều thần mấy ngày trước đây mới vừa nghe thấy ông ‘khóc than’ nghèo xong, ngày hôm sau đã thấy ông đeo nhẫn ban chỉ khảm đầy ngọc quý trên tay.
Lại sau đó... Mọi người đều tập mãi thành thói quen với kiểu vắt cổ chày ra nước này.
Liên Tiểu Gia nghe xong lời này, căn bản không thèm phản ứng, hai tay ôm chén ngồi xuống giường dùng canh.
“Tháng này, người phong (niêm phong) tổng cộng 6 cửa hàng của ta, lấy mất 14 món đồ sứ cổ Đông Tấn, bây giờ lại đòi nữa?”
Có phải hơi không biết xấu hổ hay không?
Liên Dụ coi như không nghe thấy, cố moi mấy nén bạc trong túi bày ra, không chút để ý nói.
“Gần đây triều đình không yên ổn, bổng lộc của ta không đủ tiêu.”
Liên Thập Cửu nói.
“Người vốn dĩ không đủ tiền.”
Người Liên gia bọn họ, khi nào thì sống chỉ dựa vào bổng lộc triều đình?
Còn nữa.
Bổng lộc không đủ tiêu thì phong cửa hàng của nhi tử mình, kiếm đâu ra cha ruột hiền từ như vậy?