Trải qua một trận nhốn nháo lâu như vậy, Mạch Tiểu Miên cũng đã mệt mỏi và buồn ngủ, sau khi đắp chăn kỹ càng thì nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Kiều Minh Húc thấy cô ngủ thϊếp đi nhưng anh vẫn không nhắm mắt lại.
Dưới ánh đèn ngủ mông lung, anh nhìn gương mặt đang ngủ của cô.
Thật sự rất thích dáng vẻ cô ngủ, trông giống như một thiên thần tĩnh lặng.
Rất muốn hôn lên mặt của cô một cái.
Nhưng lại sợ quấy rầy cô, đành phải nhìn như vậy một lát.
Đang muốn nhắm mắt lại, anh lại nghĩ đến chuyện cô đánh rắm, lo lắng cô đánh rắm trong lúc ngủ, ủ mùi thối ở bên trong, thế là anh đưa tay, nhẹ nhàng nhấc góc chăn của cô lên.
Phát hiện không có mùi thì bèn buông xuống, cũng bắt đầu dần dần chìm vào giấc ngủ.
…
Ngày hôm sau, Kiều Minh Húc vẫn phải đi thành phố B từ sớm như kế hoạch.
Có điều, trước lúc đi, anh vẫn nấu cháo cho cô.
Bởi vì tối hôm qua cô tiêu hóa không tốt, anh cũng không làm cháo hải sản nồi đất mà cô thích nhất, mà chỉ nấu cháo trứng gà thanh đạm.
Còn dặn dì Trương buổi trưa nấu cơm trưa thanh đạm cho Tiểu Miên, đưa đến đơn vị của cô để cho cô ăn.
Sau đó mới ra khỏi nhà.
Mạch Tiểu Miên thức dậy, nhìn thấy chăn đã được sắp xếp gọn gàng ở bên cạnh thì cũng rời giường.
“Mợ chủ, náo này cũng là do cậu chủ nấu cho cô.”
Dì Trương bưng cháo mà Kiều Minh Húc nấu ra, đặt ở trước mặt cô, lại lải nhải những điểm tốt của cậu chủ.
Trước đây, Mạch Tiểu Miên cảm thấy chứng lải nhải này của dì ấy có chút phiền.
Nhưng hôm nay nghe vậy cô lại cảm thấy không tệ, hơn nữa cũng rất tán thành.
“Mợ chủ, cậu chủ bảo tôi buổi trưa đi đưa cơm cho cô, cô nhớ đừng ăn cơm ở nhà ăn nữa nhé.”
“Tại sao?”
“Cậu chủ nói đồ ăn ở nhà ăn không có dinh dưỡng, hơn nữa cũng không ngon, nhất quyết muốn tôi đi đưa cơm.”
“Vẫn ổn mà, tôi đã ăn gần mười năm rồi.”
“Có thể là do cậu chủ thương cô gần đây gầy như vậy đó. Có điều lạ là, cậu chủ dặn tôi nhất định không được cho cô ăn những thực phẩm khiến cho dạ dày của cô không tiêu hóa hết được như đậu nành.”
Dì Trương nghi ngờ nói: “Không phải đậu nành rất dinh dưỡng hay sao? Cô ăn mới có thể tốt hơn và béo lên chứ.”
Dì ấy vừa nói như vậy, Mạch Tiểu Miên đã hiểu nguyên nhân Kiều Minh Húc yêu cầu dì Trương đi đưa cơm.
Hóa ra là lại sợ cô ăn đậu nành ở nhà ăn, buổi tối lại thả rắm thối ra hun anh.
Vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua mình đánh rắm liên tục và bộ mặt đen thui của Kiều Minh Húc, cô đã cảm thấy rất buồn cười.
Người đàn ông kia, nhất định là điên đến mức muốn mạnh tay đánh cô một trận luôn rồi.
Vừa nghĩ tới chuyện anh muốn đánh mông mình, có một loại cảm giác khác thường lại dâng lên, thế mà còn sinh ra mong đợi và ý muốn để anh đánh.
Xem ra, cô lại bắt đầu hơi bướng rồi.
Vừa ăn sáng xong thì nhận được điện thoại của Kiều Minh Húc: “Con sâu ngủ ngốc, dậy rồi à?”
“Dậy từ lâu rồi, ăn sáng xong luôn rồi.”
“Cũng chịu khó quá ha.”
“Anh chuyên cần như vậy, em không chịu khó một chút thì ngại lắm.”
“Cháo hôm nay được không?”
“Ngon lắm, em còn tưởng rằng anh chỉ biết nấu cháo hải sản, không ngờ nấu cháo trứng gà này cũng là hạng nhất.”
“Khi còn sống mẹ anh rất thích nấu các loại cháo cho anh ăn, anh thường xuyên nhìn thấy nên cũng học được.”
“Vậy chẳng phải là sau này em có lộc ăn rồi sao?”
Mạch Tiểu Miên rất vui mừng hỏi.
“Em nghĩ hay nhỉ.”
“Chẳng lẽ anh không chịu nấu cho em ăn nữa?”
Giọng điệu của Mạch Tiểu Miên buồn bã.
“Phải xem biểu hiện của em.”
“Em nhất định sẽ biểu hiện ngoan ngoãn, cố gắng ít đánh rắm!”
Mạch Tiểu Miên bảo đảm rất trịnh trọng.
Kiều Minh Húc xạm mặt lại.
Anh không khỏi nghĩ tới tình cảnh tối hôm qua, nghĩ đến câu nói “Báo cáo ông xã, em lại đánh rắm nữa rồi” kia của cô, không nhịn được mà bật cười.