Em Gái Xuyên Sách Của Vai Ác

Chương 20: Em đã về rồi (H)

Không về Tang gia, Cố Nhĩ Thăng chở Tang Yếu Miễu đến một căn hộ chung cư ở tầng cao nhất.

Tang Yếu Miễu đổi giày đi vào, không dấu vết mà đánh giá bao quát ngôi nhà này, trong lòng mừng thầm vì rốt cuộc cũng có đề tài nói chuyện, liền quay đầu lại, hỏi:

“Anh hai.... Đây là nhà riêng… Ngô…”

Hành lý ở trong tay "bang" một tiếng bị rơi xuống, Cố Nhĩ Thăng bước một bước lớn đến bên cạnh Tang Yếu Miễu, tay giữ sau gáy cô, mạnh mẽ hôn lên đôi môi nhớ nhung ngày đêm, giống như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Tang Yếu Miễu chưa kịp chuẩn bị đã bị anh dùng sức hôn lên môi, lùi về sau mấy bước theo quán tính, thấy thế anh liền vươn tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, càng muốn đẩy ra thì lực đạo ở tay càng thêm mạnh. Đôi môi mặc sức bị anh xâm chiếm.

“Ưm…”

Môi lưỡi quấn quýt, gần hai phút Cố Nhĩ Thăng mới buông tha đôi môi của cô, chuyển dời đến trên cổ, trên vai, trên xương quai xanh… Mà Tang Yếu Miễu đã không có sức lực phản kháng, hai má ửng hồng, trên cánh môi còn vương lại sợi chỉ bạc lấp lánh ánh nước, hô hấp càng thêm khó khăn, cô ngửa đầu thừa nhận những nụ hôn liên tiếp của Cố Nhĩ Thăng, bất tri bất giác liền có một bàn tay thăm dò vào trong làn váy cô đến nơi giữa hai chân.

Hôm nay Tang Yếu Miễu mặc bộ váy ngắn liền áo, thật là tiện nghi cho bàn tay không an phận của Cố Nhĩ Thăng, ngón tay nhẹ nhàng luồn lách vào trong qυầи ɭóŧ, chạm vào hai cánh hoa môi mềm mại.

Có thể là lâu lắm không có làm qua, nên tiểu huyệt chậm chạp không tiết ra mật dịch dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh, Cố Nhĩ Thăng cũng không vì vậy mà vội vàng, bàn tay di chuyển trong lớp vải lên thân trên của Tang Yếu Miễu, xẹt một tiếng, bộ váy rơi xuống.

Ngựa quen đường cũ, trơn tru cởi bỏ lớp váy trên người cô, bàn tay sờ lên da thịt mềm lạnh, bao bọc lấy bầu ngực tròn trịa ——

“A…” Đầṳ ѵú Tang Yếu Miễu là vị trí đặc biệt mẫn cảm, giờ phút này bị xoa nắn dưới những ngón tay tà ác của anh, “Anh hai…”

Vật dưới hạ thân càng thêm sưng to.

Cố Nhĩ Thăng thuận thế đặt cô lên thảm trải nhà mềm mại, đôi tay linh hoạt, trên người Tang Yếu Miễu chỉ còn lại hai phần nội y.

"Ngực Lại Lại giống như lớn hơn rồi. ”

“…Nào có…” Tang Yếu Miễu thanh tâm quả dục suốt 5 năm, lại nghe được lời nói thô tục của Cố Nhĩ Thăng, đỏ bừng mặt giống như lần đầu tiên nghe thấy.

“Sao còn thẹn thùng như vậy?” Cố Nhĩ Thăng cười khẽ, áp thân thể mình lên người cô, một bên ngực bị đôi môi anh cắи ʍút̼, bên còn lại bị bàn tay vừa xoa vừa niết.

Hai luồng mềm mại thật căng tròn, Cố Nhĩ Thăng búng búng, liền cảm nhận rõ ràng thấy chúng chậm rãi trở lên cương cứng, bên dưới bắt đầu chảy ra mật dịch.

Cố Nhĩ Thăng dùng ngón giữa cắm ngay vào tiểu huyệt ướŧ áŧ, rút ra liền mang theo một ít chất lỏng dinh dính, anh bôi chúng lên một bên ngực, khiến Tang Yếu Miễu mẫn cảm co rúm lại, chỗ kia lập tức lấp lánh ánh nước một mảnh.

“Lại Lại,” Cố Nhĩ Thăng dùng môi mình miết miết cánh môi cô, “Anh hai muốn ăn bơ bánh kem.”

“Ân? A… A anh hai… Đừng…” Da cằm thô ráp, ma sát với khoả ngực mềm mại còn vương lại chất lỏng da^ʍ mị.

Cái gì bơ bánh kem a?! 5 năm không thấy, Cố Nhĩ Thăng sao lại trở lên đen tối đến vậy...

Hoa huyệt đã đủ mật dịch bôi trơn, Cố Nhĩ Thăng vui vẻ chuẩn bị hành động, để một cái gối dựa dưới lưng Tang Yếu Miễu, thừa dịp tiểu huyệt mở cửa phun nước liền đem côn ŧᏂịŧ đi vào.

“Ân… Chậm một chút...đau…” Dị vật quá lớn, đột nhiên bị tập kích khiến cho Tang Yếu Miễu toát mồ hôi lạnh.

“Bảo bối, nhẫn nhẫn.” Như thế nào so với trước kia càng ngày càng chặt?

Cố Nhĩ Thăng cắn răng tiếp tục đi tới, được một hồi, rốt cuộc cũng đỉnh tới hoa tâm.

Bên trong như có hàng trăm cái miệng nhỏ thay nhau cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ. Cố Nhĩ Thăng động thân, nơi giao hợp chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, đúng là chất bôi trơn hiệu quả giúp côn ŧᏂịŧ thuận tiện ra vào.

“A… ưʍ..a…” Tang Yếu Miễu cong thân mình đón hùa theo mỗi lần Cố Nhĩ Thăng luận động, mặc anh lưu lại trên da thịt mình những dấu vết hồng ngân, dù rất đau nhưng cô không buông cánh tay đang vòng lấy cổ anh.

Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Nhĩ Thăng phát hiện anh càng ra sức thì hoa huyệt càng kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, anh ác ý đỉnh qυყ đầυ tận sâu trong hoa tâm, trêu đùa nói: “Kẹp chặt như vậy, Lại Lại muốn cắn gãy đồ vật của anh hai sao? ”

“Không có… A… anh hai… Thật nhanh a…”

Quả nhiên càng kẹp chặt hơn.

Cố Nhĩ Thăng kéo kéo khóe miệng, hung hăng chọc vào điểm mẫn cảm bên trong hoa huyệt, Tang Yếu Miễu nhịn không được rêи ɾỉ, đón nhận cao trào!

“A… Ách… anh … A…”

Bụng dưới gồ lên hình dáng côn ŧᏂịŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ càng lúc càng nhiều, Cố Nhĩ Thăng nhịn xuống xúc động muốn giải phóng du͙© vọиɠ, lật thân mình Tang Yếu Miễu xuống, nâng mông cô lên.

“Anh hai còn chưa tới đâu, Lại Lại.”

Đêm nay, Cố Nhĩ Thăng muốn Tang Yếu Miễu những năm lần, cuối cùng đến nỗi tϊиɧ ɖϊ©h͙ có chút loãng mới chịu bỏ qua.



Xong việc hai người cứ như vậy ôm nhau, nhất thời không gian trở lên tĩnh lặng.

Tang Yếu Miễu cất tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này.

“Anh hai.”

“Ân?” Cố Nhĩ Thăng tựa hồ như đang ngủ, đáp lại một tiếng không rõ.

Hơi thở anh thật ấm áp, Tang Yếu Miễu có chút hoảng hốt, cuối cùng thì hai người đã ở bên nhau, dù không biết tương lai ra sao.

“Anh hai?”

“Ân.”

“Anh hai.”

“Ân.”

“Anh hai!”

“…Ân.”

Khoé miệng Tang Yếu Miễu tươi cười, cô cắn cắn lỗ tai Cố Nhĩ Thăng, nhẹ nhàng nói: “Em đã về rồi.”

Cố Nhĩ Thăng cứng người, xê dịch cơ thể xuống dưới, chôn đầu mình vào trong ngực cô, hồi lâu không nói chuyện.

Trên đỉnh đầu đột nhiên có một đôi tay đang sờ loạn, rốt cuộc Tang Yếu Miễu cũng trở về với anh.

Ngạnh một tiếng, Cố Nhĩ Thăng cố gắng ngăn dòng nước mắt đang trực chờ chảy ra.

Cố Nhĩ Thăng nói: “Anh rất nhớ em.”

*** 20 ***