Pháo Hôi Không Muốn Chết

Chương 32: Pháo hôi là con gái của nữ chính (32)

Thẩm Lâm Lâm nghe vậy lại không cao hứng: "Như vậy sao được, ngươi đẹp như vậy, không kết hôn sinh ra bảo bảo, rất đáng tiếc."

Khương Quy dở khóc dở cười.

Thẩm Lâm Lâm cũng cười, cười cười thở dài một hơi: "Ta phải đi, ca của ta muốn đưa ta sang nước ngoài du học."

Khương Quy: "Du học là chuyện tốt."

Thẩm Lâm Lâm hừ một tiếng, "Ta ở đây cũng đang học rất tốt đâu, ca của ta hắn chính là không muốn ta đi tham gia biểu tình. Bọn họ đều ích kỷ, chính mình không yêu nước, còn không muốn để ta yêu, chán ghét muốn chết."

Khương Quy im lặng, mười ngày trước nàng nhìn thấy hàng trăm hàng ngàn người chủ yếu là từ các trường cao đẳng, đại học xuất hiện trên đường tham gia biểu tình, họ yêu cầu chấm dứt nội chiến, cùng nhau đoàn kết để đối ngoại. Nàng nhìn thấy Thẩm Lâm Lâm đi ở hàng đầu, bộ dáng ngây thơ xinh đẹp trước mặt nàng biến mất, thay đổi thành một bộ dáng phẫn nộ cùng với một loại rực rỡ thu hút khác.

Lúc sau nàng lại từ báo chí nhìn thấy, những người tham gia đi biểu tình kia bị trấn áp bằng vũ lực, có hơn hai mươi học sinh bị bắt giữ.

Khương Quy: "Đại ca của ngươi hẳn là có cân nhắc riêng."

Thẩm Lâm Lâm nghe vậy tức giận nói: "Còn không phải là muốn bo bo giữ mình sao?"

Quý phó quan bất đắc dĩ kêu: "Tiểu thư."

Thẩm Lâm Lâm tức giận trừng hắn một cái: "Ngươi đừng có nói chuyện, thấy ngươi ta liền tức giận, ngươi cùng với ca của ta chính là cá mè một lứa."

Quý phó quan cười khổ, hắn lắc lắc đầu.

Thẩm Lâm Lâm trợn trắng mắt, rồi quay sang nhìn Khương Quy, nàng thanh âm mất mát nói: "Ta chính là muốn tới chào tạm biệt với ngươi, ta đi rồi không biết khi nào mới có thể trở về."

Khương Quy: "Thuận buồm xuôi gió."

Thẩm Lâm Lâm chờ, chờ rồi lại chờ, chờ lúc lâu cũng không thấy, nàng tới khí, tức giận nói: "Ngươi liền không còn chuyện gì khác để nói?"

Khương Quy: "Hảo hảo học tập."

Thẩm Lâm Lâm tức giận đến trợn tròn cả hai mắt, nàng dậm chân thật mạnh xuống đất: "Ngươi là cái xú đầu gỗ, cả đời độc thân đi." Nguyền rủa xong, thở phì phì chạy đi.

Quý phó quan vội vàng chào từ biệt với Khương Quy, rồi mang theo thủ hạ chạy nhanh đuổi theo Thẩm Lâm Lâm.

Khương Quy không khỏi cảm thấy muốn cười, nàng đóng lại cửa viện rồi đi lên lầu, hỏi Nhϊếp Bắc: "Không có việc gì đi?"

Nhϊếp Bắc nói: "Bọn họ không phát hiện ta."

Khương Quy nhìn nhìn hắn: "Vậy là tốt rồi." Nói xong câu đó nàng liền đi xuống chuẩn bị cơm chiều.

Nàng đi rồi, Nhϊếp Bắc cảm thấy không được tự nhiên mà vỗ vỗ lên trán.

Lần này đến Thượng Hải nhiệm vụ chính của hắn là vì thuyết phục tướng quân Thẩm Lâm Uyên đang đóng quân tại Thượng Hải cùng hợp sức kháng Nhật, hắn chỉ mới cùng Thẩm tướng quân gặp được một lần liền bị người của quân thống phát hiện, cho nên mới có một màn hắn bị thương xâm nhập vào tiểu viện của Khương Quy.

Nhϊếp Bắc thấp giọng thở dài, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, Quý phó quan đến đây kỳ thật không phải vì Thẩm tiểu thư, mà chính là mượn danh nghĩa Thẩm tiểu thư để tới tìm hắn, tình hình bên phía Thẩm tướng quân cũng không mấy lạc quan, nhất cử nhất động đều bị quân thống giám thị.

Thương thế của hắn cũng đã không sai biệt lắm, đến lúc hắn nên rời đi, nếu còn lưu lại chỉ sợ mang lại nguy hiểm cho Khương Quy.

Lúc ăn cơm chiều, Nhϊếp Bắc hướng Khương Quy nói ra lời từ biệt.

Khương Quy không kinh ngạc, nàng cũng không muốn hỏi hắn muốn đi đâu, chỉ chuẩn bị cho hắn một ít thuốc cùng với một số tiền, nàng chuẩn bị không ít tiền, có nhiều thời điểm có tiền có thể sai khiến được ma quỷ.

Nhϊếp Bắc thập phần ngượng ngùng: "Ngươi mạo hiểm thu lưu ta, ta đã mang lại cho ngươi rất nhiều phiền toái. Tiền này ta không thể lại muốn, ngươi một mình sinh hoạt cũng không dễ dàng."

Khương Quy cười: "Làm lợi cho quốc gia không màng đến chuyện sinh tử, không trốn tránh vì sợ tai họa! Ta tuy không được anh dũng như thế, nhưng những chuyện nhỏ không tốn nhiều sức lực ta vẫn có thể làm, ngươi hãy để cho ta góp một chút tâm ý đi."

Nhϊếp Bắc cảm thấy cái mũi đau xót, như là có cái gì muốn trào ra ngoài, lại bị hắn hung hăng đè ép trở về, hắn nghiêm nghị hướng về phía Khương Quy kính một cái lễ.

Đêm đó Nhϊếp Bắc rời đi tiểu viện của Khương Quy, biến mất trong bóng đêm, Khương Quy cho rằng lần này sẽ là vĩnh biệt, chưa từng có thể nghĩ rằng nhiều năm sau sẽ lại gặp hắn, hoàn cảnh gặp lại cũng như lần tái ngộ này, bất quá đó cũng là sự tình của nhiều năm về sau.

Tiễn đi Nhϊếp Bắc, Khương Quy lại tiếp tục sinh hoạt cùng một chó một mèo, chỉ là so với trước kia có chút bất đồng, nàng càng thêm quan tâm đến thời sự, tình hình trong ngoài nước càng ngày càng khẩn trương, toàn bộ Thượng Hải đã tràn ngập những cảm xúc hoảng loạn, lo sợ, trị an cũng trở nên hỗn loạn hơn.

Hiện giờ Khương Quy mỗi lần ra cửa đều phải mang theo một khẩu súng trên người, khẩu súng này nàng dùng một đầu cá đù nhỏ bằng vàng để đổi lấy, từ đó nàng trở thành một tay súng thiện xạ xa ngoài trăm mét cũng có thể bắn được bách phát bách trúng....đó là chuyện mơ mộng hão huyền, phòng thân nhưng thật ra còn tạm được.

Trước một ngày xuất ngoại, Thẩm Lâm Lâm xuất hiện ở Hồi Xuân Đường, cùng Khương Quy nói: "Bồi ta đi một chút đi, ngày mai ta phải lên thuyền rồi."

Khương Quy nói một tiếng với đồng sự, rồi cùng Thẩm Lâm Lâm rời đi.

Thẩm Lâm Lâm thần sắc uể oải, vẫn luôn im lặng không lên tiếng.

Khương Quy cũng không nói lời nào.

Hai người lang thang không mục tiêu cùng nhau đi trên đường, càng đi càng xa, đi đến chỗ vắng lặng, Thẩm Lâm Lâm ngừng lại, chăm chú nhìn Khương Quy, nàng muốn nói lại thôi.

Khương Quy yên lặng nhìn nàng.

"Ta nguyên bản chính là học vẽ tranh sơn dầu, bất quá lần này đi ra ngoài học, ta nghĩ muốn sửa lại thành học y. Học vẽ ở thời buổi loạn lạc này không có ý nghĩa, học y tốt xấu gì ta còn có thể trị bệnh cứu người."

Khương Quy nghĩ nghĩ, liền nói: "Học y rất mệt, ngươi phải chuẩn bị cho thật tốt."

Thẩm Lâm Lâm: "Kỳ thật những lời này đều là dùng để gạt ca của ta, ta học y chỉ là bởi vì ngươi."

Khương Quy: "....."

Thấy hắn không có cảm động còn mang một bộ dáng không nói nên lời, Thẩm Lâm Lâm cảm thấy khổ sở cùng mất mát, nàng cắn chặt răng, quyết tâm nói: "Ngươi có thể hay không..." Ôm ta một cái.

Đúng vào lúc này một đám người có dáng vẻ lưu manh nhảy ra, không hảo ý đối với hai người các nàng huýt sáo: "Còn có thêm một cái tiểu mỹ nhân, ai u, chúng ta chút nữa lại có thêm diễm phúc."

Khương Quy một tay giơ ra đem Thẩm Lâm Lâm lùi về phía sau lưng chính mình, rồi đánh giá tình hình.

Nhìn tấm lưng cũng không có bao nhiêu rộng lớn che ở trước mặt, Thẩm Lâm Lâm lại nghĩ tới lần đầu tiền bọn họ gặp mặt.

Nàng trốn bảo tiêu đi ra ngoài chơi lại bị một đám lưu manh theo dõi, bọn họ túm nàng đến ngõ nhỏ, nàng khóc kêu nhưng người đi đường không một ra tay cứu giúp, ngược lại còn vội vàng tránh đi ánh mắt cầu cứu của nàng, chỉ e là họ sợ rước lấy phiền toái.

Chỉ có hắn, hắn không có tránh đi ánh mắt cầu xin giúp đỡ của nàng, hắn còn cứu nàng.

Ngực phảng phất như có thứ gì muốn nổ tung, một cổ dũng khí tràn ngập khắp toàn thân, nàng sẽ không rời đi hoặc nàng sẽ cố thuyết phục A Quy ca cùng đi nước ngoài học đại học với nàng.

"Chờ một lát ta nói ngươi chạy ngươi liền chạy nhanh về phía trước, không cần lo cho ta, ta có biện pháp thoát thân." Khương Quy đè thấp thanh âm nói chuyện cùng Thẩm Lâm Lâm.

Thẩm Lâm Lâm trong lòng ấm áp, tựa như ngâm mình vào suối nước nóng: "A Quy ca, ngươi đừng sợ, ta...." Dư lại lời nói đều bị tiếng kêu kỳ quái từ bên kia phát ra đánh gãy, "Phu thê mới cưới hai ngươi nói gì lặng lẽ đó, đến nói lớn tiếng chút cho ca ca nghe."

"Ngươi bị ngốc a, kia nam chính là một cái nữ nhi."

Thẩm Lâm Lâm trong lòng như nai con chạy loạn: "???"

"Đúng đúng đúng, cái đầu này của ta như thế nào lại quên, giả còn rất giống, xem mặt chắc sẽ không tồi," Nam nhân vừa lùn vừa gầy sờ sờ cằm, "Lão tử liền thích làm cái nữ nhân vóc dáng cao gầy, sẽ rất hăng hái a."

"Ngươi đây là thiếu gì bổ đó à."

"Ta thì thích cái kia, lớn lên cũng thật ngọt, như vậy tròn, sẽ không phải là một cái vẫn còn non a." Mấy nam nhân đều cười vang.

Thẩm Lâm Lâm ngây thơ nhưng không ngốc, nơi nào không hiểu đám người kia là nói những lời thô tục, nàng tức giận nói: "Câm miệng cho ta, một đám cóc ghẻ các ngươi, ghê tởm chết ta rồi."

"Sinh khí sinh khí, sinh khí lên cũng thật xinh đẹp!" Nam nhân có cái *mũi ưng cười lớn nói, thực mau hắn lại cười không nổi. (*mũi chim ưng = sống mũi gồ lên còn phần mũi thì chúc xuống...nhìn hắn rất mất thẩm mỹ).

Thẩm Lâm Lâm hít sâu một hơi lớn tiếng hô: "Người tới."

Lời còn chưa dứt lời, đầu tường phía sau nhảy ra ba người, trước sau ngõ hẻm cũng xuất hiện người, mỗi người đều là thân thể cường tráng, vừa thấy liền biết là người có thể đánh, còn là đánh rất giỏi.

Đám lưu manh phía trước còn diễu võ dương oai bây giờ đều cười không nổi nữa, bắt đầu khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.

Thẩm Lâm Lâm thở phì phò nhặt lên cây gậy gộc vừa rơi xuống đi về phia mũi ưng: "Ngươi không phải rất là uy phong sao, ngươi lại tới uy phong a, lại uy phong a, đồ lưu manh, tên hỗn đản, vương bát đản, tên trứng thúi. Dám xúc phạm nãi nãi, ngươi biết cô nãi nãi ta là ai sao?"

Cũng không biết a!

Bị đánh đến mức tè ra quần, đám lưu manh chỉ biết mình đυ.ng phải một tấm ván sắt, nhóm người này rõ ràng không phải là một đám côn đồ bình thường, bọn hắn cũng là côn đồ ngoài đường, bọn hắn đánh nhau cũng đã thành thói quen, lại một chiêu cũng không đỡ nổi đều bị hạ đo ván, đối phương tuyệt đối là người đánh nhau rất chuyên nghiệp. Nhưng cố chủ chỉ nói với bọn hắn là một nữ nhân không quyền không thế không người thân thích, bọn hắn cũng đã hỏi thăm qua nàng là một người không có bối cảnh gì, nơi nào có thể nghĩ đến sẽ thua trong tay một cái tiểu cô nương.

Hối hận không kịp mũi ưng một bên kêu la thảm thiết một bên xin tha: "Cô nãi nãi, là chúng ta có mắt mà không thấy thái sơn, ngài đại nhân đại lượng buông tha cho chúng ta một con ngựa, chúng ta về sau cũng không dám nữa."

"Về sau, ngươi còn nghĩ có về sau, các ngươi đã làm hại bao nhiêu người, ngươi nói!"

Thẩm Lâm Lâm hùng hổ, bỗng nhiên nàng cứng lại, trong đầu hiện lên hai chữ được viết bằng máu------xong rồi!!! hình tượng tiểu tiên nữ ngây thơ ngọt ngào của nàng sụp đổ rồi.

Khương Quy yên lặng đem tay để trên eo hạ xuống, nàng tiến lên vài bước đến gần tên mũi ưng dẫn đầu: "Ai sai sử các ngươi? Khương Thiên Tứ? Khương Minh Châu?" Nhân duyên của nàng tạm được, không kết thù đến mức kêu lưu manh tới giáo huấn nàng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai cái tỷ đệ nhà họ Khương kia.

Mũi ưng rầm rì rêи ɾỉ.

Khương Quy rút gậy gộc trên tay Thẩm Lâm Lâm cầm vào trong tay chính mình, liền hướng tới bàn tay của tên mũi ưng, dùng sức đập nát, tay đứt ruột xót, mũi ưng phát ra tiếng gào thảm thiết giống như đang gϊếŧ heo.

Khương Quy lại nhìn về hướng nam nhân lùn gầy, thanh âm nàng bình tĩnh, nhưng lại khiến sau lưng hắn lạnh run: "Ai?"

Nam nhân lùn gầy không kìm được sợ hãi mà nắm chặt bàn tay, lòng tràn đầy muốn sống sót nói: "Khương Minh Châu, là Khương Minh Châu, nàng muốn chúng ta luân phiên hãʍ Ꮒϊếp ngươi, lại đem ngươi bán vào kỹ viện hạ đẳng nhất, chúng ta cũng chỉ là lấy tiền làm việc, oan có đầu nợ có chủ, người tìm nàng đi, buông tha cho chúng ta đi."

Thẩm Lâm Lâm nổi trận lôi đình, đám người phát rồ này đều bị điên hết rồi, cư nhiên muốn luân gian! Từ từ...Bọn họ nói có ý tứ gì? Hậu tri hậu giác Thẩm Lâm Lâm kinh nghi nhìn về hướng Khương Quy, thần sắc nàng biến ảo xoay vòng như chong chóng, nàng cảm thấy con nai tơ trong lòng như đang tìm đường sống trong chỗ chết điên loạn nhảy lên.

"Xin lỗi, ta là nữ tử." Việc đã đến nước này, Khương Quy cũng không hề giấu giếm, cảm thấy nói ra chân tướng cho nàng cũng tốt, làm cho nàng hoàn toàn hết hy vọng.

Một lúc sau, con nai tơ trong lòng của Thẩm Lâm Lâm rốt cuộc cũng chết, chết rồi thì sẽ không thể chết nữa.

Thẩm Lâm Lâm vẻ mặt không có lời gì để nói, trừng mắt nhìn Khương Quy, Khương Quy đã chuẩn bị tốt tâm lý sắp sửa sẽ chịu đánh một trận, chính mình không phải là cố ý, nhưng đích xác làm tổn thương đến nàng.

Qua một hồi lâu, Thẩm Lâm Lâm không thể tưởng tượng được kêu to: "Ngươi cư nhiên là nữ nhân! Trách không được ngươi không thích ta, bởi vì ngươi là nữ nhân. Ta còn tưởng là ta mị lực không đủ, đều nói nữ truy nam như cách một tầng sa, ta lớn lên vừa xinh đẹp vừa có quyền có thế như vậy, ngươi cư nhiên đều không động tâm. Ta đều hoài nghi là ngươi thích nam nhân, nguyên lai ngươi là nữ nhân, đương nhiên ngươi sẽ không động tâm a!"

Nhìn Thẩm Lâm Lâm phấn khởi cùng kinh hỉ, Khương Quy: "...???"

Thẩm Lâm Lâm vỗ vỗ bả vai Khương Quy: "Ngươi không cần xin lỗi ta, nếu như là ngươi cố ý biểu hiện là ngươi thích ta, kia mới đúng là phải xin lỗi đâu. Ngươi lại không phải cố ý ở trước mặt ta giả làm nam nhân, ta biết nữ nhân đơn độc như ngươi sinh hoạt rất nguy hiểm, giả nam nhân cũng là vì bất đắc dĩ. Ai, ngươi giả đến thật giống, ta cũng không nhìn ra tới, nhiều người như vậy cũng chưa có ai hoài nghi, ngươi thật lợi hại!"

Trong khoảng thời gian ngắn, Khương Quy bị Thẩm Lâm Lâm đánh ra một lá bài bất hợp lý chấn đến không lời nào để nói.

Nàng không nói, Thẩm Lâm Lâm nói: "Như vậy ta liền có thể an tâm mà xuất ngoại."

Người ở trong lòng, nàng luyến tiếc, người không trong lòng lại không phải là người trong lòng nàng liền bỏ được, loại logic này, giống như ...Không có vấn đề gì.

Thẩm Lâm Lâm lại bát quái nói: "Cái người tên Khương Minh Châu kia là ai a, lại ngoan độc như vậy?"

Khương Quy ăn ngay nói thật: "Tỷ tỷ dị nương của ta" (*dị nương = cùng cha khác mẹ)

Thẩm Lâm Lâm kinh ngạc chớp mắt một cái, hơi há miệng muốn hỏi nhưng lại nhịn xuống.

Nàng đã hỏi thăm qua bối cảnh của Khương Quy, trưởng tử bị kế nương đuổi đi, bây giờ lại không phải nam nhân mà đổi thành nữ nhân. Bất quá nàng lại hoài nghi bối cảnh này là thật giả, rốt cuộc giới tính đều có thể là giả, còn có cái gì không thể giả nữa. Nàng lẻ loi sinh hoạt một mình bên ngoài, tỷ tỷ của nàng lại có thể thu mua lưu manh để làm ra loại sự tình quá mức kia, quả thực so với gϊếŧ người còn ác độc hơn, có thể thấy được mâu thuẫn trong nhà không nhỏ.

Thẩm Lâm Lâm không nghĩ lại chạm đến chỗ thương tâm của Khương Quy, buộc phải kìm chế hiếu kỳ trong lòng lại, săn sóc hỏi: "Vậy ngươi muốn tính toán như thế nào bây giờ?"

Khương Quy: "Báo cảnh sát."

Mấy năm nay nàng kết không ích thiện duyên, trên tay lại có chút tiền, nàng chuẩn bị sẽ dùng cơ hội lần này giải quyết rớt Khương Minh Châu, làm nàng không có cơ hội lại tới phiền phức mình, Khương Quy nhưng không nghĩ về sau sẽ phải luôn sống trong phòng bị.

"Nên như vậy, ta cảm thấy phiền phức nhất là cái loại chuyện đánh gãy xương cốt còn dính vào gân, máu mủ tình thâm loại này, bị người nhà khi dễ phải cố kỵ quan hệ huyết thống, này cũng không được kia cũng không được, lúc đối phương khi dễ ngươi cũng không thấy nàng nhớ tới thân tình." Phun tào xong, Thẩm Lâm Lâm nhiệt tâm tỏ vẻ sẽ để cho bảo tiêu vặn tay đưa đám lưu manh này đến phòng tuần bộ, cũng đảm đương làm nhân chứng.

Khương Quy trịnh trọng cảm tạ nàng.

Thẩm Lâm Lâm vẫy vẫy tay tỏ vẻ chỉ có là một chút lòng thành: "Ta đi ra ngoài đã thật lâu, ta liền về nhà trước. Có việc gì ngươi chỉ cần phân phó Tiểu Vương là được."

"Thuận buồm xuôi gió."

Khương Quy cười đưa tay lên chúc phúc.

Thẩm Lâm Lâm cười tủm tỉm phất phất tay: "Tốt đâu, ngươi cũng phải thuận thuận lợi lợi nha, ta phải đi rồi, tạm biệt~" nàng bước chân nhẹ nhàng, tựa như một con chim nhỏ đang vui sướиɠ.

Ngồi vào trong ô tô, nước mắt lại đột nhiên không kịp ngăn mà lăn xuống, Thẩm Lâm Lâm đều trở tay không kịp. Nàng biết Khương Quy không nhìn thấy, vì thế nàng tùy ý mặc kệ nước mắt tuôn ra, tuôn ra không dứt....