Pháo Hôi Không Muốn Chết

Chương 7: Pháo hôi là con gái của nữ chính (7)

Thần hồn như bị xé rách thành hai nửa, Khương lão thái bỗng nhiên vọt tới trước người Uông Thu Nguyệt, nắm chặt bả vai, móng tay bà đâm sâu vào trong thịt Uông Thu Nguyệt, khuôn mặt vốn luôn khắc nghiệt của bà giờ phút này trở nên vặn vẹo đến dữ tợn.

“Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc Thiên Tứ có phải là nhi tử của Kế Tổ không?” Bà gằn từng chữ một, cơ hồ lời nói là từ kẻ răng phát ra tới.

“Vâng! Thiên Tứ nó chính là nhi tử của đại gia, cũng là tôn tử của ngài!” Uông Thu Nguyệt lông tơ dựng thẳng run như cầy sấy, biểu tình lại mười phần chắc chắn: “Ta thề nếu ta mà lừa ngài thiên lôi sẽ đánh ta chết không được tử tế.”

Khương lão thái nhìn Uông Thu Nguyệt, ánh mắt bà như đao, như là muốn chui thẳng vào chỗ sâu nhất trong linh hồn của Uông Thu Nguyệt.

Ở dưới ánh mắt như vậy Uông Thu Nguyệt không rét cũng cảm thấy run, hô hấp trở nên khó khăn, nàng nhịn không được há miệng từng ngụm từng ngụm hô hấp, tựa như cá mắc cạn.

Thật lâu lúc sau, Khương lão thái nhìn chằm chằm vào mắt Uông Thu Nguyệt nói: “Ta hiện tại tin ngươi, ngày sau nếu mà ta phát hiện được hắn không phải, ta sẽ một đao một đao xẻ sống hắn!”

Đập vào mắt nàng là một đôi mắt đầy âm trầm cay nghiệt, Uông Thu Nguyệt run run, nàng nghĩ muốn nói một chút gì đó, nhưng đối với Khương lão thái đang điên cuồng như vậy, yết hầu nàng như bị cắt qua một đao, một chữ đều thốt không được, chỉ còn lại tròng mắt bởi vì quá sợ hãi mà rung động.

Khương lão thái nói mọi người đều nghe được, bọn họ sôi nổi cảm thấy Khương lão thái quá hồ đồ, cư nhiên lại đi tin tưởng một ả thông da^ʍ như Uông Thu Nguyệt mà không tin tưởng Nhϊếp Bắc. Vì nhi tử của mình nàng chắc chắn sẽ một mực nói dối Thiên Tứ là người của Khương gia.

“Khương lão thái, ngươi như thế nào có thể tin tưởng nàng mà không tin Nhϊếp Bắc. Nàng a, đương nhiên sẽ nói vậy, nhưng Nhϊếp Bắc thì hắn không có lý do nào để gạt ngươi.”

“Ta thật sự nghe thấy được.” Nhϊếp Bắc một chút cũng không cảm thấy chột dạ. Khương Lai Đệ nghe thấy được, hắn tin tưởng Khương Lai Đệ, Khương Lai Đệ nghe được cũng giống như là hắn nghe được.

“Ngươi vì cái gì muốn hại nhi tử của ta!” Uống Thu Nguyệt căm tức nhìn Nhϊếp Bắc, đáy lòng hận không thể thiêu chết hắn.

Nhϊếp Bắc sắc mặt không thay đổi nói: “Ta chỉ nói sự thật.”

“Ngươi muốn trả thù ta!” Nhϊếp lão tam kêu lên, muốn nói Thiên Tứ là con của hắn, tội danh của hắn có thể sẽ càng trọng.

Nhϊếp Bắc khinh thường mà xuỳ một tiếng: “Ta cũng không đê tiện giống ngươi.”

“Đúng vậy, Nhϊếp Bắc mới không phải loại người như vậy.” Thôn dân giúp Nhϊếp Bắc nói chuyện, một bên là cùng nhau thông da^ʍ Nhϊếp lão tam với Uông Thu Nguyệt, hai người danh tiếng xưa nay đã rất kém, một bên là danh tiếng xưa nay đều rất tốt Nhϊếp Bắc, thôn dân thiên vị rõ ràng, đều là cảm thấy Khương lão thái quá hiếm lạ tôn tử, váng đầu đem đứa con hoang xem như bảo bối.

Hết đường chối cãi Uông Thu Nguyệt hận đến hai mắt đều sung huyết: “Ta rốt cuộc có chỗ nào đắc tội với ngươi, ngươi lại muốn hại ta như vậy!”.

Nhϊếp Bắc không kiên nhẫn nói: “Ta ăn no rững mỡ tới hại ngươi, ngươi dám làm tại sao lại không dám thừa nhận vậy!”

Nếu không phải đang bị trói, Uông  Thu Nguyệt sợ là muốn nhào lên bóp chết Nhϊếp Bắc.

Khương Quy cảm thấy có chút thực xin lỗi Nhϊếp Bắc, làm hắn thay chính mình chịu oán hận của Uông Thu Nguyệt, nếu đổi thành nàng tới vạch trần sẽ tuyệt không thể có được hiệu quả như bây giờ.

Nàng thấp cổ bé họng rất nhiều người sẽ cảm thấy nàng là đang trả đũa. Bất quá, nàng thật là đang trả đũa. Nhϊếp lão tam cùng với Uông  Thu Nguyệt thông da^ʍ là sự thật, hai người quen biết nhau đã lâu cũng là sự thật. Thời đại này lại không có xét nghiệm ADN, đừng nhìn Khương lão thái nói bà tin, nhưng cây kim này vĩnh viễn sẽ nằm ở trong lòng bà, lâu lâu sẽ nhói  lên một chút.

Đặc biệt bên cạnh còn có Khương Minh Châu, nàng khẳng định sẽ làm Khương lão thái muốn xem nhẹ cũng không thể nào xem nhẹ được.

Cuộc sống ở Khương gia sau này sẽ trôi qua đặc biệt xuất sắc đây.

“Đủ rồi! Thiên Tứ là người của Khương gia chúng ta.” Khương lão thái xanh mặt, ném mạnh Uông Thu Nguyệt rồi đứng lên, nhìn thẳng vào trưởng thôn nói: “Dựa theo gia quy của Khương gia, đôi gian phu da^ʍ phụ này nên bị loạn côn đánh chết.”

Quỳ rạp trên mặt đất Uông Thu Nguyệt còn chưa kịp thở ra một hơi đã bị đánh thêm một quyền, cả người sức lực giống như bị rút hết, vô lực xụi lơ trên mặt đất.

Nhϊếp lão tam càng là sợ tới mức đứng luôn cả tim, người hóa thành cục đá, phản ứng đều không có phản ứng được.

Trưởng thôn cùng vài vị trưởng lão nhìn nhau, ông loát loát chòm râu: “Theo quy định trong thôn, thông da^ʍ đều sẽ bị trầm l*иg heo!”.

Khương lão thái hàm răng cắn đến kêu lên khanh khách, âm trầm nhìn chằm chằm Uông Thu Nguyệt cùng Nhϊếp lão tam, đáy mắt trào ra khoái ý: “Trầm l*иg heo, tốt. Trầm l*иg heo đi!”

“Không!” Một cổ huyết xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, lá gan của Uông Thu Nguyệt muốn nứt ra, tê tâm liệt phế hét lên một tiếng.

Nhϊếp lão tam bị dọa đến mất khống chế, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, xin tha: “Trưởng thôn, ta biết sai rồi, ngươi đánh ta như thế nào cũng được, nhưng phóng cho ta một con ngựa đi, ta biết sai rồi, về sau ta sẽ không dám nữa.”

Trong tiếng khóc của Nhϊếp lão tam, lại lần nữa vang lên thanh âm của Lâm Uyển Nương.

Lâm Uyển Nương chạy đến trước mặt Khương lão thái trực tiếp quỳ mạnh xuống đất: “Nương, Thu Nguyệt rốt cuộc dù sao cũng là mẫu thân của Thiên Tứ, cầu ngài xem ở phân lượng của Thiên Tứ mà tha cho Uông Thu Nguyệt một mạng. Trưởng thôn, các vị trưởng lão, các vị hương thân phụ lão, con người cũng không phải thần thánh, ai mà không có sai lầm…”

Khương Quy thở dài một tiếng. Nàng tới nàng tới, nàng lại sắp cho ra một tràn ngôn ngữ của loài hoa sen trắng tới….(Ám chỉ Lâm Uyển Nương là Bạch Liên Hoa).

“Bang” Khương lão thái giận như lôi đình một tát đánh gãy lời nói của Lâm Uyển Nương. Cái tát kia là Khương lão thái dùng hết toàn bộ sức lực, Lâm Uyển Nương bị đánh nằm trên mặt đất, khóe miệng chảy ra vệt máu, nàng khó tin nhìn Khương lão thái đang dùng vẻ mặt đầy căm thù nhìn mình.

Khương lão thái thở hổn hển, ánh mắt hung ác: “Ngươi thế mà dám xin tha cho nàng, ngươi có phải cũng muốn học theo nàng!”

“Nương, ngươi tại sao lại nghĩ ta như thế.” Lâm Uyển Nương thương tâm muốn chết.

Khương lão thái hung tợn chỉ vào nàng: “Vậy ngậm miệng thúi của ngươi lại, ta còn chưa có chết, chuyện của Khương gia, không tới lượt ngươi tới nói chuyện.”

Khương Quy che miệng lại, như là kinh ngạc, nhưng thật ra là nàng đang cười. Ác bà bà đại chiến với thánh mẫu bạch liên hoa, ác bà bà thắng.

Một bên khác, Khương Minh Châu lặng lẽ ở bên tai Khương Thiên Tứ nói: “Mẹ ngươi sắp phải bị trầm l*иg heo, ngươi còn không đi ra cầu tình.”

Tâm hoảng ý loạn, không người chú ý Khương Thiên Tứ bị Khương Minh Châu đẩy đi ra ngoài, hắn sửng sốt, chạy đến trước mặt Khương lão thái quỳ xuống khóc kêu: “Nãi nãi, người đừng đem nương ta trầm l*иg heo, nãi nãi, không cần đem nương ta trầm l*иg heo.”