[12 Chòm Sao] School

Chương 108: Vở kịch Cô Dâu Của Quỷ

We all lie - OST Sky Castle

=====================

- Chú Viên?

Cự Giải ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, đó chính là Viên Trí – cảnh sát trưởng của quận Wet, cũng là người mà cô và Sư Tử mới gặp hồi hôm qua xong.

- Chú cũng đến đây xem vở kịch này ư?

- Phải, đây là một trong những vở kịch gây nhiều tranh cãi trong giới văn học! Nên chú rất có hứng thú! _Chú Viên ngồi xuống cạnh Cự Giải, Cự Giải gặp đúng người có cùng sở thích giống mình, liền trả lời:

- Đúng vậy, hơn nữa vở kịch này được dựng dưới ánh nhìn của nhân vật Arlam, chúng ta có thể hiểu được cảm xúc của ông ta hơn!

- Không ngờ cháu cũng có hứng thú với nó đấy, Cự Giải!

- Vâng! Bla... bla...

Cự Giải và Viên Trí trò chuyện với nhau vô cùng sôi nổi, nào là thảo luận về tâm lý của nhân vật chính, nào là suy nghĩ về ý nghĩa nhân văn trong câu chuyện, khiến Sư Tử giống chẳng khác gì người ngoài. Anh nhìn hai người họ mà rùng mình, một người là cảnh sát, một người là con của cảnh sát. Thế quái nào hai người họ lại hứng thú với cái tác phẩm bệnh hoạn này vậy, thật điên rồ.

.

.

Tại một con hẻm khuất sáng...

Giữa một nhóm người đang nằm bất động trên mặt đất, toàn thân bọn họ đều mang những vết bầm do gậy sắt gây ra, đến nỗi không thể thực hiện một cử động nhỏ nào được. Đám người đấy trên mặt không có vết thương nào ngoại trừ môi ai cũng bị chảy máu do vết cào xước và bị bầm do bịt người khác bóp mạnh. Loại bị thương này, thật kỳ lạ.

Soạt... soạt...

Bước chân bước đi vô cùng nhẹ nhàng, thản nhiên bước ngang qua người của đám người kia, sau đó dừng lại trước mặt tên tóc bạc – kẻ cầm đầu nhóm người này. Cậu thanh niên mặc chiếc áo hoodie màu đen, chiếc mũi che hết gương mặt, chỉ để lộ đôi môi mỏng, khẽ nhép lời:

- Hành động đi!

Vừa dứt lời, những người chùm áo đen liền lao đến, dùng con dao nhỏ trên tay, rạch lên vết xăm màu trắng trên cánh tay của những người kia, khiến bọn họ kêu gào thê lương.

Tên tóc trắng kia nhìn thấy đồng bọn bị đè ra gạch mất biểu tượng cho băng đảng của mình, liền kinh hãi. Hắn ta run rẩy, vẻ mặt sợ hãi nhìn sang cậu thanh niên mặc áo khoác đen đứng ngay cạnh mình. Trong thế giới đen của Zodiac, chỉ duy nhất một băng đảng mới được quyền gạch bỏ biểu tượng của những băng nhóm khác. Không lẽ đây chính là...

- Băng khăn trắng... sẽ bị khai trừ! _Đôi môi mỏng kia khẽ nhấp nháy, rồi nhanh như cắt, cậu ta cũng gạch bỏ biểu tượng trên cánh tay của tên tóc trắng này. Sau đó cất giọng nhàn nhạt cho những người mặc áo đen:

- Đến số 39/158 Sesas!

- Không! Không được!

Tên tóc trắng kia lập tức phản kháng, vội vàng ôm lấy chân của cậu thanh niên mà giữ chặt nó. Thế nhưng vẻ mặt của cậu thanh niên kia chẳng có phản ứng gì.

Bốp!

Trong chớp mắt, tên tóc trắng đã bị đấm chảy cả máu mặt. Cậu thanh niên kia khẽ nắm lại bàn tay, tiếng đốt xương vang lên một cách giòn giã, sau đó lãnh đạm rời đi:

- Đã đến lúc cắt lưỡi tên bệnh hoạn đó rồi!

Số 39/158 Sesas, chính là nhà riêng của tên thủ lĩnh băng Khăn Trắng.

.

.

Biệt thự nhà họ Dương...

- Chủ tịch! Chủ tịch về rồi!

- Nhanh, ra đón chủ tịch!

Căn biệt thự rộng lớn và tĩnh lặng đột nhiên lại trở nên nhộn nhịp hơn bình thường. Vị quản gia khẩn trương lên tiếng hối thúc những người làm khác rồi vội vàng chạy ra cửa chính, gấp gáp chỉnh lại tác phong của mình. Vì ông chủ của họ đã về.

Cạch!

- Chủ tịch, chào mừng ngà-----

- An Lạp Hi đâu?

Dương Tề không thèm để tâm đến lời chào của lão quản gia, trực tiếp hỏi tung tích của vợ mình. Ông quản gia kính cẩn đáp:

- Phu nhân... phu nhân đang ở trong phòng riêng ạ!

- Hmn...

Dương Tề không đáp lại, lãnh khốc bước về hướng cầu thang, vị quản gia bỗng chợt chạy đến chặn trước mặt ông:

- Chủ... ủ... tịch... Phu...u... nhân nói....i.... bà không được khỏe, không muốn ai làm phiền ạ... ạ....

Lúc này, Dương Tề đưa đôi mắt lạnh nhạt nhìn vị quản gia, gương mặt hoàn toàn lãnh đạm. Tông giọng băng lãnh cất lên:

- Ta còn phải được tâm trạng của bà ta phê duyệt sao?

- Tô...i....

- Tránh ra!

Chẳng hề để vị quản gia kia phản ứng, Dương Tề đã bước qua, cả người đều toát lên một uy khí khiến người khác đều căng thẳng.

Cạch!

- Mình, ông về rồi à? Đi đường có phải vất vả lắm đúng không?

Dương Tề vừa bước vào phòng, An Lạp Hi đã cất giọng dịu dàng, khiến ông thật buồn nôn. Trên tay An Lạp Hi từ lúc nào đã cầm một ly rượu vang đỏ, toan bước lại gần Dương Tề đã bị ông cất giọng lạnh nhạt:

- Đừng diễn kịch nữa! Bà biết lý do vì sao tôi lại từ Nhật Bản trở về để tìm bà chứ?

- ...

An Lạp Hi lặng im, vì bà không biết nên làm thế nào. Dương Tề đã biết bà đoán được lý do, thì việc đóng kịch cũng chỉ vô ích.

- Chuẩn bị hành lý, ngày mai lập tức chuyển đến Syria!

Tông giọng trầm khàn của Dương Tề vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh của căn phòng. An Lạp Hi lập tức cả kinh, Syria? Đó chẳng phải là đất nước nhỏ bé nằm ở khu vực Tây Á, chiến tranh liên miên? Vậy chẳng khác nào bảo bà đi chết đi. Bà vội vàng quỳ xuống khóc lóc:

- Chủ tịch! Tôi biết lỗi rồi! Tôi không nên làm thế, xin ông đừng làm vậy với tôi! Tôi không thể sống ở Syria đâu!

- Tôi đã đặt vé rồi! _Dương Tề lãnh khoát đừng lên, sắc mặt vẫn trầm lạnh như vậy:

- Khi nào có lệnh của tôi mới được trở về!

- Vậy ông có muốn cả đất nước này biết đến sự tồn tại của Mạc Tương Di không?

Cầu xin không được, bất quá, An Lạp Hi giở trò đe dọa ra. Nét mặt Dương Tề trở nên xấu đi, ông đưa đôi mắt lãnh khí nhìn bà:

- Bà dám đe dọa tôi?

An Lạp Hi bị ánh mắt kia chiếu thẳng vào người, cả thân liền cảm thấy lạnh gáy, nhưng bà gẫn ngoan cố đối đầu:

- Tại sao không? Nếu ông còn bắt ép tôi đi Syria, tôi sẽ làm loạn cho ông xem!

Chẳng hiểu sao mặt Dương Tề lại chẳng có phản ứng gì sau khi An Lạp Hi lên tiếng, khiến bà ta có chút hoang mang. Đúng như nỗi lo của bà ta, Dương Tề lãnh đạm đáp lại:

- Cơ bản là bà không có khả năng!

Nói rồi ông phũ phàng quay người bước đi, ngay lúc ông ra khỏi cửa, đã có bốn người vệ sĩ, hai nam hai nữ tiến vào. Dương Tề băng lãnh truyền lệnh:

- Giám sát tuyệt đối 24/7, nếu bà ta làm khó các người, lập tức hạ thủ không lưu tình!

- Rõ!

- Cái...!!!

Sắc mặt An Lạp Hi lập tức trở nên kinh sợ, hạ thủ không lưu tình? Dương Tề... ông thật là một con quỷ.

Dương Tề vừa vào xe riêng, đã lấy điện thoại gọi điện cho một người:

- Thư ký Lương, báo với Hạ tổng, đã tìm thấy hung thủ!

...

...

Đường phố khu Wet...

- Sao hả? Cậu thấy vở kịch này thế nào?

Cự Giải đột nhiên hỏi cảm nhận của Sư Tử về vở kịch Cô dâu của quỷ, Sư Tử không mấy hứng thú, ngáp vài cái rồi trả lời:

- Tôi chỉ có một thắc mắc, một vở kịch như thế tại sao lại trở thành tác phẩm văn học nổi tiếng được! Thật biếи ŧɦái!

- Hahaha... Cậu không để ý tâm lý nhân vật sao? Ông ta chẳng có tình cảm nào với những nạn nhân, chỉ vì bọn họ giống với người đàn bà mà cha ông ta đã nɠɵạı ŧìиɧ. Nhưng tại sao lại là số 9 nhỉ? Sao không phải 7 hay 10 người, mà lại là chín người?

Cự Giải có vẻ rất hứng thú với vở kịch này, với bản tính tò mò của mình, cô thường đặt ra những câu hỏi mà chẳng ai trả lời được.

- A!

Đột nhiên, Sư Tử kêu lên một tiếng. Sắc mặt bỗng dưng kỳ lạ khác thường, giống như phát hiện ra điều gì đó nhưng lại không thể hình dung cho người khác nghe được. Khiến Cự Giải vô cùng tò mò:

- Cậu sao thế?

- Này, cậu có thấy vở kịch này quen quen không? Con mẹ nó, tôi thật khâm phục mình quá đi mà! _Sư Tử tự reo lên, chẳng kịp để Cự Giải hiểu ra, anh lại lên tiếng:

- Cô dâu của quỷ! Trong đó có ghi rằng nhân vật chính bắt cóc 9 người phụ nữ để làm cô dâu của hắn! Tất cả đều là phụ nữ xinh đẹp và độc thân!

- Đúng vậy, nhưng sao cậu lại khâm phục mình chứ? _Cự Giải vẫn chưa hiểu ý của Sư Tử, Sư Tử liền nhăn mặt nhìn cô:

- Aisss... Bình thường cậu thông minh lắm mà, sao giờ đột nhiên ngốc nghếch vậy? _Rồi anh tiếp:

- Này nhé, những nạn nhân trong vụ mất tích vừa qua cũng đều là những cô gái xinh đẹp và độc thân!

- !!!

Nghe tới đây, sắc mặt Cự Giải lập tức thay đổi. Vẻ mặt lúc này của Cự Giải giống y chang vẻ mặt lúc mới phát hiện ra điều kỳ thú của Sư Tử lúc nãy. Cô ngạc nhiên reo lên:

- Rất có thể tên hung thủ bị ám ảnh bởi tác phẩm này mà phạm tội!

- Đúng vậy, cậu thông minh trở lại rồi đấy!

- Nếu như suy đoán của cậu đúng, thì tên đó thật là bệnh hoạn quá đấy Sư Tử!

Cự Giải đưa tay vuốt cằm, vẻ mặt đăm chiêu. Sư Tử liền cất giọng ngáo ngáo:

- Cậu cũng biết bệnh hoạn à? Đó chẳng phải là tâm lý mà cậu muốn tìm hiểu của gã nhân vật chính trong vở kịch sao?

- A...

Lúc này, Cự Giải hình như phát hiện thêm manh mối gì đấy, cô quay sang nhìn anh:

- Có khi nào, hung thủ sẽ là một trong những người yêu thích tác phẩm này không?

- Rất có khả năng, chỉ có mấy người biếи ŧɦái mới thích tác phẩm này thôi! A... _Sư Tử phát hiện ra mình nói hơi sai, nên sửa lại:

- Trừ cậu ra!

- Haha... _Cự Giải chỉ biết cười trừ, đột nhiên sống lưng cô lại cảm thấy lạnh:

- Sư Tử, có khi vừa rồi chúng ta đã ngồi chung với hung thủ trong lúc xem kịch đấy! _Đột nhiên hai mắt cô sáng lên:

- Chắc chắn là thế! Nếu là một người yêu thích Cô dâu của quỷ, hắn ta chắc chắn sẽ đi xem vở kịch này! _Nói rồi Cự Giải đột nhiên phấn khích, nắm lấy hai tay của Sư Tử một cách hào hứng:

- Nếu vậy nghi phạm sẽ thu hẹp lại – chỉ những người đi xem kịch đó thôi! Aaaaaa!!! Chúng ta đã phát hiện ra mấu chốt của vụ án rồi! Cậu giỏi lắm Sư Tử a!!!!

- ...

Sư Tử đột nhiên ngây người ra khi nhìn thấy vẻ mặt hân hoan vui mừng của Cự Giải, tự dưng trong lòng lại có một cảm giác vui vẻ khác thường.

- Đúng rồi, nếu đúng thật hung thủ mô phỏng theo vở kịch Cô dâu của quỷ thì... một, hai, ba... _Cự Giải lẩm bẩm đếm gì đó, sau đó nhìn Sư Tử bằng vẻ mặt kinh hoàng:

- Bảy người, hắn ta đã bắt cóc bảy người, có nghĩa là vẫn còn hai nạn nhân nữa! Tớ... tớ phải báo cho chú Viên biết mới được, để họ sớm có kế hoac----

- Đủ rồi đấy! _Sư Tử bất chợt đẩy Cự Giải vào cổng nhà cô, rồi dùng giọng điệu nghênh ngang đặc trưng của mình cất lên:

- Trễ rồi, cậu vào nhà đi, cậu có thể nói với ba cậu mà! Đừng có đi lung tung nữa!

- Đúng rồi, tớ sẽ nói với ba tớ! Haha... _Cự Giải biểu lộ cảm xúc vui sướиɠ đến mức không thể kiểm soát được, đành cười trừ:

- Chắc là tại tớ vui quá nên hơi bất thường haha!

- Cậu cũng biết vậy ư, mau vào trong đi! _Sư Tử phẩy phẩy tay "đuổi" Cự Giải vào trong. Cự Giải cũng đành đưa tay tạm biệt.

Soạt!

- Oái!

Ngay lúc Cự Giải lùi bước về phía cánh cổng, thì mặt đá dốc trơn trượt khiến chân cô sượt qua, cả người liền bổ nhào về phía trước...

- Cẩn thận!

Phịch!

- Hmnn!!!!

Mọi thứ giống như bóng băng tại chỗ, thời gian hoàn toàn như cô đọng lại, lý trí đều không thu nổi những gì vừa mới xảy ra. Bốn mắt trợn tròn nhìn nhau, Sư Tử và Cự Giải môi chạm môi rồi.

- Á, tớ xin lỗi!

Cự Giải nhận ra mình đang nằm trên Sư Tử với tư thế mờ ám và với sự cố dễ gây hiểu nhầm, liền vội vàng bật dậy, lúi húi kéo Sư Tử lên rồi đỏ mặt xin lỗi, sau đó bỏ chạy vào nhà.

Sư Tử vẫn còn ngẩn người ra đấy, nhìn bóng dáng bỏ chạy của Cự Giải, bàn tay vô thức đưa lên chạm môi... bất giác, khóe môi cong lên tạo thành một điệu cười ngớ ngẩn.

..

..

Ngày hôm sau...

Lớp 12S...

Renggg... Renggg....

Tiếng chuông đầu giờ vang lên, các lớp bắt đầu ổn định chỗ ngồi để bắt đầu một ngày học mới.

Sắc mặt Bảo Bình có chút sầm lại, bởi vì tiết học này, là tiết Hóa.

Cạch!

Như mọi khi, Ma Kết tiến vào với vẻ mặt luôn mỉm cười.

Và Bảo Bình chưa bao giờ ưa được vẻ mặt đấy.

- À mấy đứa, trước khi vào bài học mới, thầy sẽ thông báo cho các em một tin vui! _Nói rồi Ma Kết khẽ nháy mắt với đám học sinh của mình:

- Lớp chúng ta sẽ có bạn mới!

- HẢ??

- Lớp mình năm nay nhiều bạn mới thật đấy!

- Còn ai chuyển trường vào thời điểm này nữa chứ? Đang giữa năm học mà!

- Phải, lại còn cuối cấp nữa!

Xì xầm... xì xầm...

Chẳng mấy chốc, cả lớp 12S đều rầm rầm những tiếng bàn tán và hiếu kỳ.

- Này, không biết nam hay nữ nhỉ?

- Có khi nào cũng là người quen của một trong số lớp mình không?

- Giống như Lý Yên hay Lương Nhã Ý ấy!

- Èo ơi, vậy thì ước gì là con trai!

- Đẹp trai nữa thì càng tốt há ha!

- Trật tự nào mấy đứa!

Ma Kết sau một hồi im lặng mới lên tiếng dẹp loạn, sau đó anh cười cười:

- Ngay bây giờ các em sẽ thấy mặt bạn ấy mà! _Nói rồi anh hướng mặt về cánh cửa lớp, cất giọng dịu dàng:

- Em vào đi, Giải Hoa Thần!

- Giải Hoa Thần?

Tự dưng, Nhân Mã lại cảm thấy cái tên này hình như đã từng nghe qua, trong người bỗng lan tỏa một cảm giác quen thuộc, nhưng thật sự, cậu không biết biết ai có cái tên này