*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hế hế... Nhân dịp hôm nay sinh nhật Min ồ hố (thành viên ta thích nhất của BTS)... Ta sẽ tặng một chap cho mọi người a~ 😉😉😉
Bài trên là Our Summer - TXT
------------------------------------
Khái quát địa điểm phân bố của các sao trên hòn đảo:Căn nhà gỗ...
Nơi Song Tử và Thiên Bình đến trú mưa không hẳn là một căn nhà bình thường, nó giống như được dựng lên để có chỗ nghỉ ngơi trong khu rừng này. Không có phòng ốc rõ ràng, cũng chẳng có nhà tắm gì cả. Mọi thứ đều sơ sài. Bên trong ngôi nhà chỉ là một không gian trống để những người đàn ông này tụ hội, có một cái bếp nhỏ để nấu nướng và một bộ bàn ghế tre nứa. Tuy nhiên vẫn có cầu thang và tầng trên, có điều, tầng trên chỉ thấy có 2 căn phòng nhỏ liền nhau. Đó là phòng gì cũng không biết.
Điều đáng chú ý nhất là, đối với khu vực tắm, chỉ là một bức màn che một góc nhà lại, bên trong là một thùng gỗ lớn đựng nước. Ngoài ra không có thêm một bất cứ cái gì.
Nhìn thấy rõ sự hoang mang trên mặt hai vị khách, bà Liễu cười gượng giải thích:
- Hai đứa thứ lỗi, vì ở đây toàn là đàn ông nên chỗ tắm chỉ được che bằng tấm vải này thôi! Hai đứa ráng thay đồ ở đây vậy!
- Bình thường cô cũng tắm ở đây? _Lần đầu thấy cô gái lên tiếng, lại có giọng điệu trầm lạnh, khiến bà Liễu có chút bất ngờ, những cũng cười khách khí:
- Cô thường tắm ở phòng riêng, nhưng phòng đấy thì hai cháu không nên vào!
- Ây dà, đòi hỏi nhiều làm gì, có chỗ để trú, có đồ để thay là ngon rồi!
- Đúng là lũ học sinh, chỉ biết ăn không nằm hưởng!
- Thay đồ thì thay đại đi, cũng có ai nhìn đâu!
- Mà có nhìn cũng có chết người đâu mà lo hahaha!
Mấy người đàn ông ở phía kia lên tiếng vô lại, bọn họ liền im lặng ngay khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của bà Liễu.
Bầu không khí thật quỷ dị.
- Vâng, bọn cháu cảm ơn sự giúp đỡ của cô! Cô có thể cho cháu mượn cái chăn kia không?
Song Tử phản ứng nhanh nhất, chỉ vào cái chăn thổ cẩm ở góc cột, bà Liễu nhìn sang, có một thoáng không vui, nhưng nhanh chóng gật đầu:
- Cháu cứ tự nhiên!
Song Tử được sự chấp nhận của bà Liễu, liền lấy cái chăn đó, cười cười một cách cam lòng, rồi kéo Thiên Bình vào trong khu vực tắm ấy.
- Cậu điên à, ở bên ngoài có thể nhìn thấy hết đấy!
Thiên Bình bị kéo vào trong, liền không cam chịu, khi nhìn ra, cô còn thấy rõ tất cả những người ở ngoài đấy.
- Bởi vậy nên tôi mới vào đây cùng cậu!
- Hả?
Cái lời giải thích này của Song Tử, có hợp lý sao? Nhận ra có gì đấy sai sai, Song Tử liền giải thích thêm:
- Ý của tôi là, tôi sẽ dùng cái chăn này che cho cậu thay đồ, sau đó cậu đổi phiên thay tôi!
Nói là làm, không cần sự đồng ý của Thiên Bình, Song Tử đã tiến đến góc nhà, mỗi tay một đầu, dán sát vào hai bức tường, tạo thành một khu trống hình tam giác, vừa đủ không gian để Thiên Bình thay đồ.
Thiên Bình trầm mặc nhìn Song Tử, đầu cậu ta thấp hơn mức trên của cái chăn...
- Cậu không được phép nhìn lén... _Thiên Bình cất giọng băng lãnh, ánh mắt toát lên tia đe dọa:
- Nếu không, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!
- Vậy thì tôi rất muốn biết cậu khiến tôi sống không bằng chết như thế nào đấy!
Song Tử lên tiếng đùa cợt, nhưng nhìn lại sắc mặt lãnh cảm của Thiên Bình, anh đành nghiêm túc lại:
- Đùa đấy, tôi còn yêu đời lắm!
Soạt... soạt...
Đúng như lời cảnh cáo của Thiên Bình, Song Tử không dám nhìn lén, nhưng thật ra, anh đang quan sát đám người ngoài kia, chắc chắn bọn họ có vấn đề.
- Đến lượt cậu đấy!
Thiên Bình bước ra khi đã thay đồ xong, khiến Song Tử một phen đỏ mặt. Cái nhìn của Song Tử khiến Thiên Bình thật khó chịu, cô chau mày:
- Tôi bực mình rồi đấy!
- A, xin lỗi!
Song Tử nhận ra phản ứng không đúng của mình, liền tránh đi ánh nhìn của Thiên Bình mà bước vào trong. Là bà chủ không còn bộ đồ khác thật hay giả, mà lại đưa cho Thiên Bình chiếc váy hai dây cơ chứ.
- Này, cậu giơ cao hơn một chút không được sao?
Song Tử ló đầu qua mức trên của chiếc chăn mà buông lời chế giễu Thiên Bình, khiến mặt cô đen lại, tay đưa cao hơn, che luôn quả đầu màu xanh đáng ghét của cậu ta.
Sau khi thay đồ xong, cả hai bước ra ngoài, trùng hợp ngay lúc đám đàn ông kia kéo nhau mặc áo mưa, xách đèn pin đi ra khỏi cửa.
- Ủa, mọi người đi đâu vậy ạ? Bên ngoài đang mưa lớn mà!
Song Tử thắc mắc lên tiếng, bà Liễu hơi ngoài ý muốn một chút, rồi lúng túng trả lời:
- À... hình như... khu... à, là trang trại bị mưa phá hủy... nên bọn họ đi xem sao!
- Nhưng mưa lớn thế này thì nguy hiểm lắm! _Song Tử lại cất giọng e dè, bà Liễu chỉ có thể cười gượng:
- Không thể tránh được, trang trại của bọn cô rất quan trọng!
Song Tử im lặng không nói gì, vẻ mặt có chút trầm mặc. Nhìn đám hơn ba chục người rời đi, sắc mặt ai cũng đanh lại, trông vô cùng hệ trọng, mặc cho bên ngoài đang bão táp, cho dù là lo cho trang trại, cũng không thể liều mình như vậy.
...
Rầm rập... rầm rập...
" Khẩn trương lên, có kẻ đột nhập vào hang động!"
" Đi lấy súng nhanh lên!!!!"
" Kẻ điên nào lại phát hiện ra hang động của chúng ta vào lúc mưa gió thế này chứ!"
" Chết tiệt, nếu nó thoát được thì gặp chuyện lớn đấy!"
" Nhanh lên coi!"
- Hả, cái gì vậy?!
Xử Nữ và Bạch Dương còn chưa kịp hoàn hồn lại, đã bị những giọng nói lạ kia làm cho giật mình. Cùng với âm thanh như có ngàn bước chân đang đi xuống khiến cả hai cả kinh, vội vàng tìm chỗ trốn.
Loạt soạt!
Phừng!
- Hửm?
Đèn ở dưới gầm sàn được thắp lên, nhưng vừa rồi hình như có tiếng động lạ, người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào lùm cây gần đấy, từ từ tiến lại gần với vẻ mặt đề phòng...
- Làm gì vậy, không có thời gian đâu, mau lấy đồ nhanh rồi đi!
Vài người khác bước đến, vô ý thúc giục khiến tên kia cũng bỏ qua mối nghi vấn của bản thân, chuyên tâm vào việc quan trọng trước mắt.
- Này, còn cái thùng này thì sao?
Một tên chỉ vào cái thùng gỗ mà lên tiếng, người đàn ông đầu trọc, có vết sẹo ở má đứng đằng kia liếc qua, cất giọng đanh thép:
- Mày bớt hỏi ngu đi, chuyện trước mắt là tìm ra kẻ đột nhập vào hang động, còn con bé học sinh đó, để đám người ở nhà lo! Còn hỏi vớ vẩn nữa là tao cho mày đi luôn đấy!
Một lúc sau, cả đoàn người ấy mới di chuyển vào trong rừng, số lượng đông đảo đến khó tin.
Bạch Dương và Xử Nữ trốn trong lùm cây kia, vừa rồi thật đứng tim khi người đàn ông kia tiến lại gần. Nhưng không thể ngờ, trong căn nhà gỗ nhỏ này lại chứa một đám người trông như thổ dân như vậy.
Chuyện kinh hoàng hơn nhất, là xác của Lăng Tố Tố trong cái thùng gỗ kia. Những tên vừa rồi là kẻ gϊếŧ người ư?
Ngôi nhà gỗ này... là nơi ở của kẻ gϊếŧ người ư?
- Song Tử? Và Thiên Bình?
- Hả?
Bất chợt, Bạch Dương nhìn thấy hình bóng của hai người bạn thân quen trong ngôi nhà gỗ qua cánh cửa sổ mờ mịt, vẻ mặt hoang mang vẫn chưa thể tin được vào mắt mình. Xử Nữ bị nước mưa hắt lên mắt kính, không thể nhìn rõ như Bạch Dương, nhưng câu nói của Bạch Dương, cậu nghe rất rõ. Cậu vội tháo mắt kính ra và lau đi:
- Cậu vừa nói gì chứ?
- Tệ thật rồi Xử Nữ, Song Tử và Thiên Bình đang ở trong ngôi nhà của tên sát nhân!!!!
- Cái gì?!
...
...
Ùuuuuu~ Úuuuuuu~
Khi gió thổi lùa vào trong hang, càng vào sâu thì càng tạo ra những âm thanh rùng rợn, nghe chẳng khác gì tiếng khóc than của những oan hồn. Khiến Kim Ngưu vừa lạnh lẽo, vừa sợ hãi, cô vô thức bám chặt cổ Song Ngư, ánh mắt dè chừng nhìn xung quanh. Cô bé cất giọng hoang mang:
- Sao chúng ta đi mãi vẫn chưa hết hang vậy? Liệu nó có thông ra ngoài biển không Song Ngư?
- Nếu nó thông ra ngoài biển, thì phải có luồng gió khác chạy ngược vào đây! _Song Ngư vẫn tiếp tục bước đi. Kim Ngưu ngồi trên lưng Song Ngư suốt cả chặng đường, cô cảm giác như anh đã kiệt sức nên lên tiếng:
- Chúng ta dừng ở đây đi, chỗ này cũng đã bớt gió rồi! Cũng không biết đi đến chừng nào mới đến đáy!
- Cậu ngồi yên đi! Lo soi đèn cho rõ vào!
Song Ngư đột ngột xốc Kim Ngưu lên, rồi tiếp tục bước đi. Không phải là anh cố chấp, mà anh biết cơ thể Kim Ngưu đang lạnh dần. Đi đến đây vẫn chưa hết suất gió, cần phải đi sâu hơn.
Kim Ngưu im lặng không dám mở lời nào, chỉ biết chuyên tâm soi đèn như lời Song Ngư nói. Cô đúng là sao chổi, nếu cô không bị trật chân, thì đâu phiền đến Song Ngư cõng, nếu cô không ham vui, thì hai người đâu rơi vào hoàn cảnh này.
- Hừ...ừ...ừ...
Đi được một lúc, Kim Ngưu bắt đầu cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng lạnh buốt, không tránh khỏi run cầm cập. Một trận đau đầu bất ngờ xung lên não bộ, khiến cô khó chịu vô cùng.
- Kim Ngưu?
Song Ngư thấy bất ổn, liền dừng bước, anh quay mặt sang dò hỏi. Kim Ngưu lắc đầu, cười nhạt, giọng nói không còn liền mạch:
- Không... ổn rồi... tôi... lạnh quá...
Song Ngư vội vàng thả Kim Ngưu xuống, đặt cô ngồi dựa vào vách hang và ngồi chắn hết gió cho cô. Anh đưa tay đặt lên trán cô, gương mặt khẽ sầm lại. Nóng quá.
- Tệ thật... cơ thể tôi... dễ nhiễm lạnh... hờ...
Kim Ngưu mơ hồ lên tiếng, ngoại trừ lần bị nhiễm lạnh lúc 5 tuổi ra, thì đây là khoảng khắc đáng sợ nhất mà cô từng trải, cái lạnh lẽo bao trùm còn khó thở hơn cả mùa đông.
- Cố gắng chịu đựng, tôi sẽ ủ ấm cho cậu!
Kim Ngưu vẫn chưa hình dung ra câu nói của Song Ngư, đã thấy anh cởϊ áσ, hai mắt cư nhiên mở to, miệng lắp bắp:
- Cậu... cậu làm gì vậy?!
- Ủ ấm cho cậu!
Song Ngư thản nhiên trả lời, tay mạnh bạo vắt chặt chiếc áo đến nỗi không còn một giọt nước, sau đó mặc lại, nhưng lại kéo vạt áo trước lên:
- Mau vào đây!
- Hả? _ Kim Ngưu nghệt mặt ra, trên má đã ửng đỏ:
- Cậu đi... điên à?
Phịch!
Kim Ngưu vừa dứt lời đã bị Song Ngư kéo lại, bất thình lình mặt cô đập mạnh vào ngực Song Ngư, chưa kịp định hình thì bị Song Ngư kéo áo xuống. Tức là, lúc này, cô đang nằm trong áo của Song Ngư.
Các bạn có hình dung ra không, là NẰM TRONG ÁO CỦA SONG NGƯ đấy.
- Cúi thấp đầu xuống, đừng để đón gió!
Song Ngư cất giọng bình bình, tiện tay đẩy nhẹ đầu Kim Ngưu cúi xuống, áp sát vào cơ thể mình. Sau đó anh nhấc bổng cô lên, không khác bế một đứa con nít chút nào.
Phải, anh đặt Kim Ngưu vào lòng mình vì nhiệt độ cơ thể anh cao hơn bên ngoài, anh cũng có thể chắn hết gió cho cô để tiếp tục bước tiếp, cũng vừa tiện cầm được điện thoại để soi đèn.
Có vẻ cách này hơi khó coi và tiếp xúc thân thể nhiều, nhưng đối với anh, không gì quan trọng hơn người con gái này. Không gì quan trọng hơn sự an toàn của cô.
Vậy Song Ngư, anh có nghĩ đến cảm giác của cô gái này không? Anh có biết cô lúc này chẳng khác gì con cua bị luộc không?
...
- Ngõ cụt rồi ư?
Sư Tử và Cự Giải dừng bước, trước mặt hai người lúc này là một bức tường đất. Cự Giải soi đèn ra xung quanh, phát hiện ra có rất nhiều đồ nghề được bỏ lại như cuốc, rìu, xẻng, ..v...v... Quả nhiên cô đoán không sai, đây là hang do con người đào ra.
- Vậy không phải mỏ vàng à?
Hình như đối với cục diện này, Sư Tử có chút hụt hẫng, khiến Cự Giải buột miệng cười:
- Cậu nghĩ có vàng thật sao chứ haha!
- Chứ người ta đào làm gì, bị rảnh chắc!
Sư Tử cất giọng bất cần, rồi ngứa chân ngứa tay soi đèn lên vách tường xung quanh.
- Đuốc?
Sư Tử bước ngay đến nơi có treo một cây gì đó trên tường, Cự Giải thấy vậy cũng tiến đến:
- Đúng thật đây là đuốc! Có lẽ do những người đào hang để lại!
- Chắc chắn là do bọn họ rồi, chẳng lẽ ai đấy rảnh vào đây đặt đuốc rồi bỏ đi! _Sư Tử rảnh rỗi bắt bẻ câu nói của Cự Giải, còn tay thì mò mò túi quần, sau đó lấy ra một hột quẹt.
- Oa, cậu có nó sao? _Cự Giải cơ hồ kinh hỉ, đáp lại là vẻ mặt ngông ngáo của chàng mèo:
- Hồi trưa nhóm bếp, tiện tay bỏ trong túi quần luôn! _Nói rồi anh bất hột quẹt, đốt ngọn đuốc lên:
- Cậu xem thử còn ngọn đuốc nào không?
- Còn, ở bên này nè!
Theo ánh đèn của Cự Giải, Sư Tử bước đến ngọn đuốc được treo ở vách hang đối diện. Sau một lúc, cả cái hang đều đã được thắp sáng, không ngờ ở đây lại có đến 4 ngọn đuốc lận.
- Á!!!!!
Cự Giải bất ngờ hét lớn, vô thức chạy đến bám chặt lấy Sư Tử. Vừa thắp ngọn đuốc thứ 4 lên đã bị làm ồn bất ngờ, lại bị Cự Giải bám dính khiến Sư Tử phút chốc nổi nóng:
- Cái gì vậ...!!!!!
Chốc lát, cơ miệng Sư Tử cứng đơ, đôi mắt thao láo, làm lộ vẻ bàng hoàng trên gương mặt anh.
Có... một xác chết ở đây!
- Ô, bị phát hiện mất rồi!
Bất chợt, trong không gian quỷ dị và tĩnh lặng lại vang lên một giọng nói trầm khàn lạ, ngay sau đó, là sự xuất hiện của một người đàn ông mặt mày hung dữ, đầu trọc lóc, trên má có một vết sẹo lớn, tay cầm một khẩu súng AK47. Phía sau hắn ta là cả một quân đoàn, mặt mũi đều đáng sợ như nhau, hơn nữa, ai cũng trang bị vũ khí đầy đủ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
...
Ở một nơi khác...
- Đâ... đây là???
Nhân Mã không tránh khỏi kinh