------------------------
CHAP 27: Vấn đề phát sinh
Nhà họ Hạ...
- Con định đi đâu?
Thiên Bình vừa bước xuống nhà, đã có một giọng nói trầm lãnh vang lên. Ngữ điệu của cô tuy không bằng với giọng nói vừa rồi, nhưng vẫn nhàn nhạt cất:
- Ra ngoài. Không lẽ ba cũng cấm con ra ngoài?
- Không phải con định chạy trốn à?
Người đàn ông ngồi ở ghế sofa lãnh đạm gập tờ báo trên tay lại. Ánh mắt thấu đáo có phần lạnh lẽo nhìn về phía cô, cùng với gương mặt của cô, giống nhau đến bảy phần:
- Ta còn không hiểu con sao?
Lời ông vừa dứt, ở phía cửa chính lúc này có hai người mặc đồ âu đen đi vào. Phong thái và dáng vẻ rất dễ đoán, là vệ sĩ.
- Để tránh việc con bỏ trốn, kể từ ngày hôm nay, con sẽ không được ra khỏi nhà. Trường học, sẽ có người đưa và đón con đúng giờ.
Như giải đáp sự xuất hiện của hai người vệ sĩ kia, người đàn ông lên tiếng. Người đàn ông với dáng vẻ cao lãnh và nghiêm cẩn này, là ba Thiên Bình, Hạ Hàn Chu.
- Ta và mẹ con sẽ thay nhau ở nhà để giám sát con. Nên hãy ăn uống một chút rồi trở về phòng đi. _Hạ Hàn Chu nói:
- Cũng đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, ta đã khóa tất cả tài khoản của con rồi.
- ...
Sắc mặt Thiên Bình càng ngày càng trở nên âm u lạnh lẽo, bờ môi trên cắn môi dưới, quyền tay siết chặt lại. Cô không ngờ ba mẹ mà cô mong chờ từng ngày về thăm cô, lại đối xử với cô như vậy. Im lặng vài phút, Thiên Bình chợt trầm giọng, ánh mắt uất ức nhìn thẳng vào Hạ Hàn Chu:
- Nếu vậy thì hãy giám sát kỹ một chút. Vì nếu con chạy thoát được, ba mẹ cũng đừng hòng tìm được con!
Rầm!
Thiên Bình trở về phòng, đóng sầm cửa lại. Gục ngã xuống sàn nhà, khóe mắt đỏ hoe.
Vì tính chất công việc, đời sống riêng tư của mẹ Thiên Bình, phải được giữ kín. Ba cô, chủ của một tòa soạn, phải nắm bắt và bưng bít mọi thông tin về mẹ cô. Việc này khiến hai người họ vô cùng bận rộn, họ không trở về nhà thường xuyên, cũng là để giữ bí mật về đứa con của mình. Kể từ khi Thiên Bình lên lớp ba, cô đã bị bao bọc trong ngôi nhà này một mình, cùng với một số người làm. Mỗi lần ba mẹ cô trở về, chỉ được một hai ngày, nhưng càng ngày càng không thường xuyên.
Vì vậy, Thiên Bình từ lâu đã cô độc và tính cách trở nên tách biệt.
Cô vẫn hân hoan khi nghe tin ba mẹ về nhà. Nhưng, lần này, ba mẹ cô trở về, không phải vì cô. Rốt cuộc, bọn họ cũng không khác những kẻ quyền quý khác, đều tham gia vào một trò đùa tên là đính ước.
Mục đích của họ, là sử dụng đứa con gái duy nhất của mình để bàn lợi.
Hai người ở dưới nhà, không phải ba mẹ mà cô luôn mong nhớ.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Tập hồ sơ về đối tượng đính ước của Thiên Bình ở trên bàn, giờ đã bị cắt nát tan tành.
Thiên Bình gom một số đồ dùng có giá trị vào túi, sau đấy bước đến ban công phòng mình. Quả nhiên, chỉ có hai người vệ sĩ ở cửa chính, những khu vực còn lại, hoàn toàn không có ai giám sát. Cô tính toán một chút. Lại nhìn thấy một chiếc xe từ hầm xe đi ra, đi đến cánh cổng chính. Khoảng khắc này, cô liền hành động.
Bịch! Soạt... Soạt...
- T-Tiểu thư bỏ trốn! Báo ông chủ! Tiểu thư bỏ trốn!
Thiên Bình vừa leo từ ban công nhà mình xuống và đang lén lút trốn ra ngoài cổng, nhưng lại bị vệ sĩ ở cửa chính phát hiện. Cô vội vàng bỏ chạy. Dùng hết sức lực để bỏ chạy.
- Đóng cổng lại! Mau đóng cổng lại!
Cánh cổng chưa kịp đóng vì chiếc xe vừa mới ra khỏi chưa bao lâu. Bảo vệ thấy Thiên Bình đang chạy đến, phía sau là hai vệ sĩ đang đuổi theo. Liền vội vàng bấm nút điều khiển đóng cổng lại.
- A?
Cả hai vệ sĩ lẫn bác bảo vệ đều bị kinh ngạc. Tiểu thư của bọn họ, vậy mà lại nhảy lên, trèo qua cổng và thoát ra ngoài.
Cánh cổng này cũng thật là, sao lại mang thiết kế là loại cổng gỗ thấp cơ chứ?
Chiếc xe công nghệ Thiên Bình đã đặt, theo lời dặn của cô đã đậu ở gần đấy chờ đợi. Vừa thấy cô chạy thoát khỏi căn nhà to lớn kia, liền mở cửa, đón cô chạy đi.
Hai vệ sĩ vội vàng quay trở lại, muốn lấy xe đuổi theo, thì ông chủ của bọn họ ra hiệu dừng lại. Sắc mặt Hạ Hàn Chu không rõ tâm tình, chỉ nhìn về phía cánh cổng.
Chỉ khi tự lập một mình, con người mới trở nên nhớ nhà.
Và tự quay về.
...
Phố Zolia...
- Ồ, đến nhà em rồi à? Tiếc ghê, anh còn muốn ở bên em thêm một chút nữa, vậy mà...
Song Tử nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của cô gái bên cạnh, tiếc nuối cất lời. Thật khiến trái tim con gái tan chảy.
- Em cũng không muốn, nhưng em phải đưa mẹ em đi mua đồ!
Cô gái ấy cũng không lỡ vào nhà vì Song Tử. Song Tử mỉm cười, hôn nhẹ lên mái tóc cô:
- Em đúng là một người con ngoan! Đừng chần chừ nữa, mau vào trong đi! Ngày mai anh sẽ đến đón em đi học!
- Vậy, em vào nha! Anh đi cẩn thận! Bye bye!
- Bye!
Song Tử đưa tay chào nhẹ. Đợi sau khi cô gái kia vào hẳn trong nhà rồi mới rời đi.
Haha, cô gái này coi bộ không tệ, đúng là một tiểu bạch dễ thương.
- ...
Song Tử đang tản bộ trên đường ra đường lớn, lại vô tình chú ý đến một cửa hàng nhỏ ở bên kia đường. Bởi vì nơi đó, có một bóng hình trông rất quen mắt.
- Thiên... Bình?
- ...
Quả nhiên, Song Tử không nhìn nhầm. Người tóc xám trước mặt anh, là cô gái lạnh nhạt Hạ Thiên Bình.
Thiên Bình đưa tiền vừa mới quy đổi cho bác tài, lại nghe thấy một tiếng gọi có chút quen tai.
Không thể tin được, cô lại gặp Song Tử ở đây.
Song Tử không hề giấu đi vẻ mặt thắc mắc dành cho Thiên Bình. Thiên Bình tại sao lại ở trong tiệm trang sức đá quý, trong khi... Ánh mắt anh rơi xuống bàn chân chỉ đeo mỗi vớ của Thiên Bình, lên tiếng:
- Giày cậu đâu?
...
Quán gà Family...
- Sao cậu không gọi cho Sư Tử? Không phải cậu ta là bạn thân của cậu sao?
Song Tử bình thường chẳng để Thiên Bình vào mắt, bây giờ lại trái gió trở trời đi theo Thiên Bình nãy giờ. Thiên Bình ở tiệm trang sức đá quý là để bán vài món đồ có giá trị để lấy tiền mặt. Sau đó đến một cửa hàng giày mua một đôi giày mới. Sau đấy lại vào một cửa hàng điện thoại, mua một chiếc sim mới. Giờ thì đến quán gà nhà Kim Ngưu.
Mặc dù bị Song Tử bám theo cả buổi, nhưng Thiên Bình lại chẳng nói một lời nào. Càng không hề thắc mắc tại sao anh đi theo cô hay đuổi anh đi.
Hiện tại hai người cùng ngồi một bàn đối diện nhau. Song Tử lên tiếng hỏi, Thiên Bình cũng không thể im lặng. Ngữ điệu nhàn nhạt đáp:
- Cậu ta không có ở nhà.
- Nhưng mà tại sao cậu lại chân đất ra ngoài, lại còn mua cả sim điện thoại mới? Ai nha, trông rất là đáng nghi nha~
- Cậu không cần bận tâm.
- ...
Thấy Thiên Bình phũ phàng không muốn chia sẻ, Song Tử cũng chẳng muốn thắc mắc thêm. Nhìn biểu hiện đề phòng xung quanh của cô, sắc mặt anh lại trầm ngâm không rõ đang suy đoán điều gì.
Thiên Bình lại không hề để ý, Song Tử đang nhìn cô, đáy mắt có một tia vô cùng kinh thường.
- Đây, món cơm trộn gà! Nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây~
Lúc này, Kim Ngưu đã xuất hiện với hai phần cơm gà nổi tiếng của quán. Gương mặt tươi rói vì có bạn mới đến quán, lại là người bạn cô rất ngưỡng mộ.
- Cảm ơn.
Thiên Bình mặt không biểu cảm nói, giúp Kim Ngưu sắp xếp món ra bàn. Sau đấy, cô gọi thêm:
- Cho tôi thêm một phần gà rán không xương giòn truyền thống, một phần gà sốt cay, một phần gà rán sốt phô mai, ba cánh gà rán giòn, một phần chân gà sốt tokbboki và một chai Coca lớn!
- Hả?
Song Tử đang uống nước, suýt thì sặc khi lời Thiên Bình vừa nói. Đến Kim Ngưu cũng hóa đá, cô vội vàng hỏi:
- Xin lỗi, cậu gọi lại giúp tớ được không?
- Một phần gà rán không xương giòn truyền thống...
- Ok ok, cậu chờ một chút nhé, sẽ ra ngay thôi!
Sau khi ghi món xong, Kim Ngưu vui vẻ quay trở lại phòng bếp. Cô thật không tin nổi, Thiên Bình ăn nhiều như vậy, sao dáng người vẫn vô cùng thuận mắt như thế.
- Này, cậu có chắc sẽ ăn hết không vậy? Cậu còn ăn nhiều hơn cả tôi nữa!
Song Tử bàng hoàng nhìn những món ăn Thiên Bình gọi đã bày ra trước mắt. Nhưng Thiên Bình không hề e ngại, chuyên tâm vào chuyện cần làm, trả lời:
- Tôi biết khả năng của mình. Cậu cũng không cần lo, tôi không để cậu trả tiền đâu.
- Ý tôi không phải vậy...
Song Tử khi không lại bị Thiên Bình nói vậy, anh chợt nhớ đến lần trước Thiên Bình là người trả tiền taxi cho anh.
Là mẫu người trong lòng của các cô gái, Song Tử luôn luôn khiến các nàng mãn nguyện vì anh luôn là người thanh toán các khoản chi. Đấy cũng là một trong những tự tôn của anh. Nên khi có một cô gái nói anh lo lắng về vấn đề này, anh cảm thấy rất xúc phạm.
Vì vậy, Song Tử đã lên tiếng:
- Bữa này tôi trả, coi như cảm ơn cậu lần trước đã giúp tôi. _Nói đến đây, sắc mặt Song Tử chợt lạnh nhạt:
- Sau đấy, chúng ta không ai nợ ai. Cũng không dính dáng gì đến nhau.
...
Sân bóng ngoài trời...
- Tớ cảm ơn cậu nhiều nha! Trời mưa mà cậu vẫn đến để dạy tớ cách chơi bóng!
Nhân Mã vừa lau mồ hôi, vừa đưa chai trà mang từ nhà cho Thiên Yết.
Thiên Yết nhận lấy, nhưng không nói một lời nào. Nhưng tâm trạng anh thật sự sảng khoái sau khi uống trà của Nhân Mã.
Hóa ra, là Nhân Mã muốn bản thân có thể có ích hơn cho đội bóng, nên đã nhờ Thiên Yết đến sân bóng trường chỉ dạy thêm cho mình. Mặc dù trời có mưa chút ít, nhưng Thiên Yết vẫn có mặt như lời hẹn.
Tuy dáng vẻ Thiên Yết rất lạnh lùng, nhưng lại vô cùng giữ chữ tín.
- Vậy ngày mai gặp nhé, tớ về trước đây!
Ra khỏi trường, hai người hai hướng khác nhau, liền chia ra. Nhân Mã cười tươi tạm biệt, mà Thiên Yết, chỉ khẽ gật đầu.
Nhìn gương mặt rạng rỡ mặc dù rất mệt mỏi của Nhân Mã. Thiên Yết lại có chút năng lượng. Có vẻ như cậu ấy đã lan tỏa năng lượng tích cực này đến cho anh.
Càng nghĩ, Thiên Yết lại càng chắn chắn hơn một điều. Anh muốn cậu ấy sẽ luôn luôn giữ được dáng vẻ ấy, một con người thuần khiết.
Cốp!
- Ái!
Vẻ mặt đăm chiêu của Thiên Yết chợt giật mình. Là Nhân Mã vừa va phải cột điện.
Cũng thật biết cách phá mất cảm xúc nghiêm túc của anh.
Nhân Mã trên đường về nhà có ghé ngang qua cửa hàng tiện lợi mua một chút đồ. Tối nay cậu ở nhà một mình, nên phải tự nấu ăn.
Nhưng vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi được vài bước, lại có ba con người dai dẳng tìm đến.
- Ôi chà chà~ Lâu rồi không gặp, bạn học Trịnh~
Lại là bọn chúng.
Nhân Mã cau mày, khó chịu lên tiếng:
- Mấy cậu muốn gì?
- Ay dà... Dạo này ở trường, bọn tôi không thể tiếp cận cậu được. Không phải cậu quên bọn tôi rồi đấy chứ?
Kẻ đứng giữa lên tiếng, còn kẻ khác lại tiến đến chỗ Nhân Mã, giật lấy túi đồ của cậu:
- Gì đây? Cậu tính làm con ngoan trò giỏi à, bạn học Trịnh?
- Trả lại cho tôi! _Nhân Mã đanh giọng lớn tiếng, khiến kẻ còn lại bật cười:
- Lúc nãy tôi thấy cậu tươi cười với cậu bạn cùng lớp kia mà~ Sao giờ lại tức giận thế? Bọn tôi cũng từng là bạn cùng lớp của cậu mà? Thật là không công bằng a~
- Coi kìa, ý bạn học Trịnh là đừng nhây với cậu ta nữa đó! Muốn làm gì thì làm đi đó!
Kẻ xảo trá nhất bọn cười cợt lên tiếng. Hắn vừa dứt lời, hai người kia liền lại gần Nhân Mã, khống chế tay chân cậu.
Bốp! Bốp! Bốp!
- Này thì ngang ngược này! Ra vẻ này! Nhìn mặt mày là tao ngứa cả mắt!
- Hahaha! Một kẻ vô dụng, dù có bạn thế nào, học lớp nào, cũng là một kẻ vô dụng mà thôi!
- Đã yếu mà còn to mồm! Khôn hồn thì chịu đựng cho đàng hoàng! Đừng để bọn tao tìm đến hai thằng bạn của mày!
- Con... mẹ nó! Hự... Đừng có đυ.ng vào... bạn tao!
Mặc dù bị đánh đập thậm tệ, nhưng Nhân Mã vẫn gằn lên từng từ đáng sợ. Bọn kia càng nhìn càng ngứa mắt, liền đánh cậu ngày một mạnh hơn.
Soạt!
Bốp! Thuỵch! Cốp!
Bất chợt, một người trong ba người đang hội đồng Nhân Mã đột nhiên bị một bàn tay to lớn kéo lại. Ngay sau đấy liền có một loạt âm thanh tấn công vang lên. Hai người quay sang, sắc mặt liền tái mét:
- Cái quái gì? Mày... Sao mày lại ở đây?
BỐP! BỐP!
Người vừa xuất hiện, lúc này mang một vẻ sát khí vô cùng đáng sợ. Trực tiếp hạ tay đấm mạnh hai kẻ kia khiến bọn chúng ngã văng ra. Loại sức khỏe này, không thể đùa được.
Thiên Yết bước đến kẻ cầm đầu, quỳ ngồi bên người hắn, ánh mắt toát lên một vẻ nghiêm lãnh:
- Đây là do bọn mày đυ.ng vào người của tao!
BỐP!
Dứt lời, Thiên Yết đã dộng mạnh khuỷu tay trực diện vào gương mặt của hắn ta. Một nháy, đã bất tỉnh. Hai người còn lại liền hoảng sợ run rẩy. Thiên Yết đứng lên, lạnh lùng quát:
- Cút!
- Thiên... Yết?
Nhân Mã lúc này mới lồm cồm ngồi dậy, Thiên Yết không nhanh không chậm bước đến, cầm túi đồ của Nhân Mã và nâng cậu