Những lời này của An Diệc Diệp lập tức khiến cả căn phòng yên tĩnh lại.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ ảm đạm như sắp vắt ra nước được luôn.
Trong đôi mắt sâu thẳm kia, hiện lên một tia bức bách.
An Diệc Diệp bị anh nhìn như vậy thì nhảy dựng trong lòng, cả người như rơi vào hố sâu không đáy, rơi mãi rơi mãi mà không thấy chạm đáy gì cả.
Sự đen tối và nặng nề sâu trong đáy mắt ấy khiến người ta phải sợ hãi.
"Khúc Chấn Sơ?" Cô khẽ gọi một tiếng.
Khúc Chấn Sơ đột nhiên giật giật, hít sâu một hơi, như đang cật lực áp chế tâm trạng của mình.
"Đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, Diệc Diệp."
Nói xong, anh xoay người trực tiếp rời đi.
An Diệc Diệp bị ánh mắt của anh làm cho kinh ngạc, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Vừa ngẩng đầu, liền nghe thấy cửa bị khóa.
Cơ thể cô đột ngột đông cứng, đồng tử nhanh chóng co lại.
"Khúc Chấn Sơ…"
Cô không dám tin, khẽ gọi một tiếng nhưng hoàn toàn không có tiếng đáp lại.
An Diệc Diệp vội vàng chạy tới không ngừng đập cửa.
"Khúc Chấn Sơ? Mở cửa ra! Anh có nghe thấy không?”
Nhưng bên ngoài không có lấy một tiếng động.
"Khúc Chấn Sơ!"
Lại nữa rồi!
Anh lại nhốt cô lần nữa!
Sao có thể như vậy?
Cô liên tục đập cửa, cảm thấy tức giận trong lòng nhưng hơn hết vẫn là đau lòng!
Quản gia đứng ở lối lên lầu ba, lo lắng nhìn Khúc Chấn Sơ đang rời khỏi phòng ngủ.
Những tiếng kêu cứu của An Diệc Diệp liên tục vang lên, nhưng ông chủ không hề dao động.
Chính ông ta cũng không ngờ tình huống lại biến thành như vậy.
Thậm chí còn tệ hơn trước!
"Ông chủ."
Ông ta cau mày bước tới, cân nhắc lời nói: "Cho dù không cần nhốt vào phòng thì cô chủ cũng sẽ không bỏ đi đâu.”
Khúc Chấn Sơ không nói gì, hiện tại trong đầu anh chỉ vang vọng câu nói mới vừa nãy của An Diệc Diệp mà thôi.
Anh lại nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Không có sự cho phép của tôi, không được thả cô ấy ra.”
Quản gia nhìn anh, do dự một lúc lâu cuối cùng cũng gật đầu.
"Vâng."
An Diệc Diệp ngồi trong phòng.
Đây là lần thứ hai cô bị giam giữ ở đây, và lần này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Điều cô không thể hiểu được là tại sao Khúc Chấn Sơ lại đột nhiên trở nên như thế này?
Chẳng lẽ chính là bởi vì lúc nãy cô nói thà mình đi Pháp còn hơn? Nên Khúc Chấn Sơ liền nhốt cô lại?
Bị nhốt trong phòng cả một ngày, ngoại trừ Khúc Chấn Sơ thì chỉ có quản gia cùng cô bếp vào phòng mà thôi.
An Diệc Diệp đợi đến khuya mới thấy Khúc Chấn Sơ đến.
"Khi nào anh mới thả tôi ra?"
Khúc Chấn Sơ bình tĩnh nói: "Sắp rồi."
"Sắp là bao lâu?"
Khúc Chấn Sơ đi đến trước mặt cô, vô cùng nghiêm túc suy ngẫm.
"Đợi tôi giải quyết xong nhà họ Nguyễn và nhà họ Võ đã, không thể để bọn họ uy hϊếp đến em được.”
An Diệc Diệp nhíu mày.
"Tôi phải đợi bao lâu nữa đây? Nếu tôi ngã khi đang đi bộ chẳng lẽ anh sẽ lấp con đường đó sao?”
Khúc Chấn Sơ đưa tay giữ chặt eo An Diệc Diệp giọng điệu vô cùng kiên định.
"Sẽ lấp."
Đồng tử An Diệc Diệp lập tức co lại, cô kinh ngạc nhìn anh, nhìn đến khϊếp sợ.
Khúc Chấn Sơ lặp lại lần nữa.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến em.”
An Diệc Diệp hít sâu một hơi để làm cho tâm tình của mình dịu xuống.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ nghe lời."
Khúc Chấn Sơ cười tươi ra vẻ hài lòng.
Anh nâng hai má An Diệc Diệp lên, cuối xuống hôn nhẹ lên má và khóe môi của cô.
"Sẽ nhanh chóng ổn thôi, hãy tin tôi."
An Diệc Diệp cụp mắt, gật đầu.
Ngày hôm sau, An Diệc Diệp tiễn Khúc Chấn Sơ ra khỏi phòng ngủ, rồi nhìn anh rời khỏi lâu đài cổ từ cửa sổ.
Cô quay lại cửa, vặn nắm cửa, nhưng nó vẫn bị khóa.
An Diệc Diệp chậm rãi thở ra, xé rèm cửa và khăn trải giường, nhanh chóng nối chúng lại với nhau rồi thắt nút.
Cô ngồi ở trên giường, mất cả buổi sáng mới kết được một sợi “dây thừng" thả xuống từ ban công trên tầng ba.
Kim giờ và kim phút trên đồng hồ treo tường chậm rãi nằm chồng lên nhau.
Theo đúng quy luật thì quản gia sắp đưa cơm đến rồi.
An Diệc Diệp hít sâu một hơi, ném sợi "dây thừng" xuống rồi bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Tòa nhà ba tầng không cao cũng không thấp nhưng nếu chẳng may rơi xuống, nhất định sẽ bị thương.
Lòng bàn tay An Diệc Diệp đã rịn mồ hôi, trán cô cũng tuôn mồ hôi ra rồi.
An Diệc Diệp đang di chuyển xuống một cách khó khăn ở một bên của lâu đài cổ.
Một cơn gió thổi qua, "sợi dây" do ga trải giường và rèm cửa kết thành bắt tại đung đưa, An Diệc Diệp bám trên đó cũng loạng choạng, cảm giác có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trông rất đáng sợ.
Khúc Chấn Sơ đã rất bồn chồn kể từ khi anh ấy đến công ty.
Anh nhanh chóng hoàn thành công việc của cả ngày, giáng đòn cuối cùng vào nhà họ Vũ, Tiêu Nhĩ Giai cùng Dư Nhã Thiểm rồi vội vã rời khỏi công ty.
Anh vẫn luôn lo lắng trên đường về nhà.
Dáng vẻ ngày hôm qua của An Diệc Diệp khiến anh cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu.
Xe chạy thẳng vào lâu đài cổ.
Khúc Chấn Sơ mới vừa xuống xe, sải bước đi vào trong.
Nhưng chưa kịp đi vào thì khóe mắt anh đã thoáng thấy tấm màn rủ xuống từ tầng ba.
Bước chân của anh đột ngột dừng lại, ngoảnh lại một cách khó nhọc.
Trên sợi dây bên mé lâu đài cổ có một người đang treo lơ lửng…
Khúc Chấn Sơ sợ tới mức trợn lồi cả hai con mắt, đồng tử co lại!
Người trên "Dây thừng" lắc lư như thể chỉ cần một trận gió thổi qua là có thể mất khống chế mà rơi xuống.
Tim Khúc Chấn Sơ muốn vọt lên tới cổ họng, ngay cả động tác cũng dừng lại, cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Anh kinh hồn táng đảm nhìn lên, thậm chí không dám mở miệng nói chuyện luôn.
Anh sợ mình mà kêu lên sẽ dọa sợ người bên trên.
Anh sợ hãi chờ An Diệc Diệp chậm rãi leo xuống từng chút từng chút một.
Mãi đến khi hai chân An Diệc Diệp chạm đất, đứng vững.
Khúc Chấn Sơ mới quát lớn một tiếng.
"An Diệc Diệp!"
Anh mặt mày tái mét, bước nhanh tới, bước nào bước nấy rầm rầm.
Hai chân An Diệc Diệp mềm nhũn, cô sợ tới mức suýt chút nữa té ngồi trên mặt đất.
Vừa ngoảnh lại liền thấy Khúc Chấn Sơ sắc mặt khó coi đi tới.
Mặt mũi Khúc Chấn Sơ đen thui, như quỷ la sát!
An Diệc Diệp sợ hãi lùi lại hai bước, vô tình vấp phải một hòn đá trên mặt đất, ngã bổ ngửa.
Khúc Chấn Sơ lập tức bối rối, vội vã chạy tới.
Thân thể đột nhiên chới với nhưng hành động của Khúc Chấn Sơ rất nhanh, anh gần như chạy tới chỗ An Diệc Diệp trong chớp mắt, đưa tay ôm lấy eo cô.
An Diệc Diệp tập trung nhìn và thấy một gương mặt tức giận.
Khúc Chấn Sơ nghiến răng, gằn từng chữ: "Em đang làm gì vậy?"
Nói xong, không đợi An Diệc Diệp mở miệng, lại lớn tiếng quát: "Em có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?"
Có trời mới biết khi nhìn thấy An Diệc Diệp từ trên cao chậm rãi leo xuống, tim anh gần như ngừng đập.
Nếu cô rơi từ trên đó xuống thì phải làm sao?
Anh thậm chí không dám nghĩ đến điều đó.
Sắc mặt Khúc Chấn ngày càng trở nên xấu xí, lạnh như đá tạc.
Anh ôm chặt eo An Diệc Diệp kéo cô vào lâu đài cũ.
"Anh buông tôi ra!" An Diệc Diệp giãy dụa.
Khúc Chấn Sơ quay sang, hai mắt ửng đỏ, đáy mắt còn lộ ra sự hoảng sợ.
Đó là nỗi sợ suýt mất đi người thân yêu nhất.