"Cô An, rốt cục cô cũng trở lại rồi."
Quản gia lo lắng nhìn cô, thấy cô không bị thương mới nhẹ nhõm trong người.
An Diệc Diệp nhìn thấy quản gia và cô bếp nhiệt tình như vậy liền bất giác mỉm cười.
"Cuối cùng thì đã có chuyện gì vậy?"
Will nhìn thấy An Diệc Diệp, cũng xoay người bước tới cạnh cô chất vấn quản gia.
"Diệc Diệp, tôi chỉ muốn lấy lại tài sản thừa kế của ông tôi, nhưng tôi phát hiện ra rằng nơi này đã bị phá bỏ rồi xây lại một ngôi nhà mới, pháo đài cổ của ông tôi đã không còn nữa rồi.
Lúc này nhìn thấy An Diệc Diệp, không hiểu sao quản gia lại càng thêm lo lắng.
Nên khi nghe Will nói như vậy, ông liền quay sang bảo anh ta: "Đây là pháo đài cổ của cậu Khúc chứ không phải của ông nội cậu.”
Thấy hai người họ lại sắp cãi nhau, An Diệc Diệp vội giơ tay cản lại.
"Đừng cãi nữa. Will, tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện này cho anh rồi anh tự mình phán đoán, vào nhà nói chuyện tiếp nhé.”
Will nhìn An Diệc Diệp chốc lát rồi cuối cùng cũng gật đầu.
"Tôi tin cô.”
Quản gia ở bên cạnh hơi bất mãn, ông nói suốt mấy tiếng đồng hồ mà người ta không tin lấy một lời ư?
Ông hừ một tiếng rồi đi theo An Diệc Diệp đồng thời trợn mắt với anh chàng.
An Diệc Diệp đi vào cùng mọi nhà, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh giống hệt như trước khi cô rời đi thì không khỏi xúc động trong lòng.
Côi quay sang hỏi quản gia đứng gần đó: "Khúc Chấn Sơ đâu?"
Quản gia nhỏ giọng trả lời: "Cậu Khúc ở công ty đến nay chưa về, chúng tôi đã thông báo rồi, chắc cậu ấy lại bị mắc kẹt bởi công việc."
Thấy Khúc Chấn Sơ không ở nhà, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy nhẹ nhõm khi vào nhà.
Vừa ngồi xuống, cô bếp đã mang trà bánh lên, cười tủm tỉm nhìn cô.
"Cô An, gần đây cô có khỏe không?"
"Tôi khỏe lắm, cám ơn."
Nói xong, liền chuyển chủ đề câu chuyện sang pháo đài cổ.
Will lần này không nhiều lời mà chỉ lấy từ ngực ra một tấm ảnh, đặt trước mặt An Diệc Diệp.
"Tòa pháo đài cổ này là của ông nội tôi để lại."
An Diệc Diệp cúi đầu nhìn và thấy địa điểm trong bức ảnh đen trắng đúng thực là pháo đài cổ.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng có một chút khác biệt giữa hai cái nhưng nhìn chung thì rất giống nhau.
Trước lâu đài, có một người đàn ông đứng chống gậy.
Người đàn ông mặc bộ vest đen và đội mũ dạ, rất lịch lãm, nhìn vào máy ảnh, khẽ mỉm cười.
Will ở bên cạnh tiếp tục nói: "Đây là ông nội của tôi. Trước khi chết, ông ấy từng yêu cầu tôi quay lại đây để lấy lại pháo đài cổ.”
Nói xong, anh ta ngước nhìn người quản gia trước mặt.
""Nhưng tôi không ngờ rằng lâu đài cổ của ông nội đã bị phá hủy, không những thế người ta còn tự mình xây một tòa kiến trúc khác bên trên khu đất.
Nhìn thoáng qua pháo đài cổ hiện tại, trong lòng Will càng bất mãn hơn.
Quản gia nghe thấy vậy đang định lên tiếng thì An Diệc Diệp đã giơ tay cản lại.
Cô quay lại nhìn Will với một nụ cười phớt trên môi.
"Anh Will, năm đó sau khi ông nội anh rời khỏi thì tòa pháo đài cổ này đã bị một số người đập phá, chỉ còn lại một bức tường thành đổ nát. Nếu anh không tin, có thể lên mạng tra thông tin, có lẽ vẫn còn ảnh chụp năm đó đấy."
"Từ đó đến nay đã gần trăm năm, sau đó cải cách ruộng đất trong nước quy hoạch lại, nơi này cũng bị tịch thu.”
"Hiện tại chủ của pháo đài cổ này chính là Khúc Chấn Sơ, anh ấy đã mua lại đống đổ nát của lâu đài này cách đây vài năm, cho nên theo quan điểm pháp lý, anh ấy thực sự là chủ sở hữu của lâu đài."
Will nghe thấy thế liền mở to hai mắt nhìn.
"Sao có thể sung công khi chưa có được sự đồng ý của chủ chứ? Đất nước các người xử lý đồ của người khác như vậy sao?"
Quản gia cuối cùng cũng không nhịn được nữa, càng bất mãn hơn: "Năm đó các xâm chiếm đất nước chúng tôi có được chúng tôi đồng ý không?”
Câu này lập tức khiến cả phòng khách yên lặng.
Trên gương mặt Will lộ rõ một chút bất mãn cùng xấu hổ, mặc dù gia tộc của anh ta không tham gia vào hoạt động lần đó nhưng tựu trung lại thì cũng là đất nước của anh ta.
Một lát sau anh ta mới chậm rãi nói với An Diệc Diệp.
"Tôi đại diện cho đất nước mình, trịnh trọng xin lỗi các người chuyện năm đó."
"Nhưng ông nội tôi trước khi chết đã bảo tôi nhất định phải lấy lại tòa pháo đài cổ này. Cho nên rất xin lỗi, anh Khúc mà các người nói không thể tiếp tục ở lại đây, mời anh ấy nhanh chóng dọn ra khỏi nơi này.”
"Không bao giờ có chuyện đó!"
Quản gia tức giận đứng lên, không khí trong phòng khách lại căng thẳng, như thể một cuộc ẩu đả có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn đột nhiên bước vào.
Anh vừa đi vào vừa lên tiếng: "Anh Will, mọi thứ ở đất nước chúng tôi đều tuân theo luật pháp, anh không thể chứng minh rằng pháo đài cổ thuộc về anh chỉ bằng một bức ảnh."
"Huống hồ, bằng chứng về việc tôi mua lâu đài và mảnh đất này vẫn còn đó, và anh không có quyền lấy lại nó."
Quản gia nghe thấy giọng nói thì vui mừng xen lẫn ngạc nhiên ngước nhìn.
"Ông chủ rốt cục cũng về rồi."
Ông như thể đã tìm thấy chỗ dựa đáng tin cậy, vội vàng chạy qua, đứng sau lưng Khúc Chấn Sơ, nói: "Cậu Khúc, tên này rất chi là vô lý."
Khúc Chấn Sơ giơ tay ngăn ông ta lại và lướt nhìn phòng khách một lượt.
Ánh mắt đầu tiên là nhìn vào An Diệc Diệp.
Nhìn mất mấy giây mới chuyển hướng.
Khi nhìn sang Will, đôi mắt anh lập tức trở nên sắc bén.
Khúc Chấn Sơ bước tới và nói: "Anh Will, nếu anh nhất quyết lấy lại pháo đài này theo cách của mình, thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau tại tòa án."
Will nhìn anh, đôi mắt mở to, đầy hoài nghi.
"Quá vô lý! Các người đúng là không hiểu quy củ gì cả! Chiếm dụng đồ của người khác mà còn ra vẻ ta đây đúng tình hợp lý."
Anh ta đứng dậy định đi ra ngoài thì quay lại nhìn An Diệc Diệp.
"Diệc Diệp, cô đi với tôi, đừng ở lại với cái kẻ không biết đạo lý này.”
An Diệc Diệp còn chưa kịp lên tiếng thì Khúc Chấn Sơ đã cướp lời.
"Ngại quá, anh hãy đi một mình đi, tôi và cô An còn có vài lời muốn nói.”
Will bất mãn, quay lại nhưng thấy An Diệc Diệp gật đầu với mình nên mới xoay người rời đi.
"Tôi nhất định sẽ đòi lại pháo đài cổ này, mấy tên trộm vặt các người hãy chờ mà xem!”
Nói xong, anh ta bỏ đi.
Anh ta đi rồi, quản gia mới hưng phấn mà quơ tay múa chân như vừa mới đánh thắng một trận chiến vậy.
"Rốt cuộc ai mới là trộm vặt! Rốt cuộc là ai đang không nói lý lẽ chứ!"
Ông vẫn còn đang tức giận nhưng Khúc Chấn Sơ đã sớm gạt chuyện này sang một bên.
Anh đi đến trước mặt An Diệc Diệp, tươi cười nhìn cô.
"Em nghe anh ta muốn lấy lại pháo đài cổ nên mới quay về sao?”
Trông anh rất vui vẻ.
An Diệc Diệp không nói gì, bất ngờ là nụ cười trên mặt Khúc Chấn Sơ lại càng thêm tươi tắn.
"Em quan tâm đến tôi sao?"