Nụ Hôn Của Tuần Lộc Tiên Sinh

Chương 4: Cô được ăn một bữa sáng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cánh cửa phòng bếp bị đẩy ra, chàng trai mà Trương Tiểu Miên gặp ngày hôm qua đang bước ra khỏi phòng bếp.

Anh vẫn ăn mặc thoải mái và tùy ý như ngày hôm qua, áo sơ mi trắng cổ cao cùng chiếc tạp dề cửa tiệm bánh ngọt, chỉ khác là hôm nay mái tóc xoăn được quấn lại bằng một chiếc khăn caro đen, càng nhìn càng giống anh hàng xóm thân thiện nhà bên. Trên tạp dề dính không ít bột mì, bộ dạng như thể đang phụ giúp việc sau bếp. Nhìn thấy Trương Tiểu Miên, hai mắt anh lập tức sáng lên, lộ ra nụ cười ấm áp đến chói mắt: “Chào buổi sáng.”

Nụ cười của anh có lực sát thương quá lớn, mặc dù không phải si tình, nhưng Trương Tiểu Miên cũng không thể nào chống đỡ được nụ cười rạng rỡ của anh, cô ngốc một lúc mới đáp lại: “Chào, chào buổi sáng.”

Chị chủ thấy cu em nhà mình chủ động chào hỏi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Phải biết rằng, ngày thường em trai hiền lành hướng hướng nội của cô ấy không thích chủ động bắt chuyện với người khác. Nhưng điều khiến cô ấy khϊếp sợ hơn vẫn còn ở phía sau: Chỉ thấy thằng em nhà mình dứt khoát cởi tạp dề rồi đặt vào tay mình, sau đó nắm lấy bả vai cô ấy, xoay người đẩy cô ấy vào trong bếp.

“Chị, cửa tiệm để em trông là được, bánh tart trứng Bồ Đào Nha trong lò sắp xong rồi ấy, chị đi xem giúp em đi”

Bánh tart trứng Bồ Đào Nha* là sự kết hợp hoàn hảo giữa vỏ bánh giòn rụm và lớp nhân sữa trứng thơm mềm, béo ngậy. Vỏ bánh làm bằng bột mì được nhồi khéo léo tạo thành nhiều lớp vừa mỏng vừa giòn. Nhân bánh là hỗn hợp làm từ kem tươi, sữa, trứng gà được đổ gọn trong lòng khuôn bánh, rồi phủ lên trên cùng là một lớp caramel màu cánh gián đặc trưng.Chị chủ nhướng mày, quay đầu nhìn em trai mình bằng ánh mắt rất chi đăm chiêu: Đi xem bánh tart trứng Bồ Đào Nha á? Ồ hô, rốt cuộc ai mới là thợ làm bánh đây?

Chàng trai bị ánh mắt của chị gái mình làm cho không được tự nhiên, nụ cười trên mặt căng ra, cuối cùng chị gái vẫn buông tha anh, ánh mắt lướt qua em trai mình và Trương Tiểu Miên vài vòng, rồi cười cười như nhận ra điều gì đó, sau đó xoay người đi vào trong bếp.

Trong lúc chị em bọn họ tương tác qua lại bằng ánh mắt, Trương Tiểu Miên cũng không để ý, bởi vì từ khi chàng trai cởi tạp dề ra, tầm mắt của cô đã bị chiếc dây chuyền bạc trên cổ anh thu hút. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng mỏng bên dưới tạp dề, cúc trên cùng không cài, bây giờ không có tạp dề ngăn cản, dây chuyền bạc trên cổ hoàn toàn lộ ra khỏi cổ áo, Trương Tiểu Miên vô cùng quen thuộc chiếc nhẫn bạc trên sợi dây chuyền của anh.

Cô tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, hai chiếc nhẫn do chính tay cô làm, trên thế giới chỉ có duy nhất một cặp, hiện tại một cái đang nằm trong tay cô, cái còn lại bị cô tiện tay đưa cho Tuần Lộc tốt bụng, cho nên ——

“Anh… Anh là Tuần Lộc ngày hôm trước?!”

Trương Tiểu Miên kinh ngạc hỏi. Tâm trạng lúc này của cô vô cùng phức tạp, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với chuyện Tuần Lộc chính là một ông chú hói đầu, dù sao việc mặc trang phục cồng kềnh ra đường để bán bánh quy cũng không phải là một công việc ổn định, điều kiện sống của những người làm công nhìn chung không được tốt lắm. Vì vậy, Trương Tiểu Miên chưa từng nghĩ rằng, bên dưới trang phục thú bông lại là một chàng trai ấm áp toát lên cảm giác gần gũi.

Ách, mặc dù hành động ngày hôm trước của anh khiến Trương Tiểu Miên cảm động, nhưng…

Với ngoại hình này, chiều cao này, giá trị nhan sắc và khí chất này, thì cmn cần gì mặc trang phục thú bông nữa, trực tiếp đưa khuôn mặt xinh giai này ra ngoài đường chẳng phải tốt hơn sao?

“Ngồi xuống rồi nói.”

Chàng trai dẫn Trương Tiểu Miên vẫn còn đang ngây ngốc đến một chỗ ngồi trong cửa tiệm. Mặt tiền cửa tiệm tương đối nhỏ, chủ yếu là bán mang đi, nhưng trong tiệm vẫn được bố trí ba chiếc bàn tượng trưng, phòng trường hợp khách hàng muốn ngồi nghỉ một lúc.

Thấy Trương Tiểu Miên ngồi xuống, chàng trai đi lại quầy, lúc anh trở lại thì trên tay đã xuất hiện thêm một khay bánh, trên đó có một chiếc bánh sừng bò, một phần pudding caramel và một chai sữa tươi.

Anh đặt khay đến trước mặt Trương Tiểu Miên, cười nói: “Cậu chưa ăn sáng đúng không? Ăn trước một chút rồi nói, để bụng đói sẽ không tốt.”

Có lẽ nụ cười của anh quá mê hoặc, nên người vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn là Trương Tiểu Miên liền nghe theo lời anh, cứ thế gật đầu đồng ý, cô cười gượng hai tiếng, sau đó cắn một miếng bánh sừng bò dưới ánh nhìn chăm chú của anh.

Bánh mì vẫn còn ấm, rõ ràng là mới ra lò, lớp ngoài cắn xuống giòn tan, mang theo mùi bơ sữa thơm lừng, lớp trong là phô mai và dăm bông, được nướng rất thơm, ăn chung với lớp vỏ giòn giòn giòn xốp xốp sẽ tạo nên một hương vị tuyệt vời.

Trước đây Trương Tiểu Miên đến cửa hàng đa phần đều mua bánh ngọt, thật không ngờ bánh mì của anh lại ngon như vậy, cô nhịn không được cắn thêm một miếng, lời khen phát ra từ tận đáy lòng: “Ăn rất ngon!”

Nghe được lời khen của cô, chàng trai phía đối diện hiện lên ý cười thỏa mãn trong ánh mắt.

Sau khi giải quyết xong chiếc bánh sừng bò trong tay, Trương Tiểu Miên vẫn chưa đã thèm liếʍ khóe miệng. Người đối diện thân thiết đưa khăn giấy cho Trương Tiểu Miên, sau đó đẩy pudding caramel về phía cô, đồng thời giúp cô mở chiếc thìa nhựa đựng trong bao bì, rồi đặt nó lên nắp bánh pudding: “Còn có bánh pudding.”

Bánh pudding được tạo hình rất khéo léo, được đựng trong một chai thủy tinh nhỏ miệng rộng giống như một bình sữa mini, bên trên có nắp vặn bằng nhựa, trông rất dễ thương. Chiếc thìa nhỏ cũng rất đặc biệt, được làm thành hình chiếc xẻng của đội xây dựng, trông giống như một món đồ chơi của trẻ con.

Trái tim của Trương Tiểu Miên bị sự đáng yêu làm cho tan chảy. Cô khó khăn nuốt nước miếng, tự nhắc bản thân đừng để đồ ăn mê hoặc. Cô cảm thấy sự tình ngày càng phát triển một cách kỳ lạ: Cô đến cửa tiệm bánh ngọt để tìm Tuần Lộc đã giúp cô ngày hôm trước, sau đó phát hiện Tuần Lộc thực sự là một chàng trai ấm áp có phẩm chất tốt, sau đó nữa… Tại sao lại ngồi đây ăn đến mức hồ đồ như vậy chứ?

“Tôi…”

Dường như biết Trương Tiểu Miên muốn nói cái gì, cô vừa mới mở miệng, người đối diện liền ngắt lời cô trước: “Ngoan, ăn no rồi hãy nói, nhé?”

Âm điệu của từ cuối bỗng nhiên cao lên, mang theo một sự cám dỗ không thể chối từ, thế là Trương Tiểu Miên không hề có tiền đồ đầu hàng.

Hic, lực sát thương của đối phương quá mạnh, người đã chịu mười ngàn điểm công kích như Trương Tiểu Miên chỉ biết im lặng cúi đầu cầm lấy chiếc xẻng nhỏ, bắt đầu công cuộc đào bánh pudding. Chờ sau khi cô tiêu diệt xong pudding, sữa tươi trong tay đã được cắm sẵn ống hút, chỉ còn đợi cô đến sủng hạnh. Trương Tiểu Miên liếc nhìn người đối diện vẫn đang tươi cười, sau đó cầm lấy chai sữa hút hai hơi thật sâu.

Bữa sáng này rất ngon lại còn thỏa mãn, quá hạnh phúc.

… Không đúng, cô không phải tới đây để ăn sáng!

Ăn uống no nê, Trương Tiểu Miên cuối cùng cũng nhớ lại mình đến đây làm gì, cô bỏ nửa chai sữa tươi xuống, có chút ngại ngùng cười cười. Hình như lần nào ở trước mặt người này cô cũng thất thố…

Nhưng có vẻ đối phương không mấy để ý. Trương Tiểu Miên liếc nhìn đôi mắt cười của người kia, trong lòng đưa ra kết luận.

“Thật xin lỗi, tôi chỉ lo ăn.” Trương Tiểu Miên cảm thấy cần phải vớt vát hình tượng còn sót lại của mình, mở miệng giải thích, “Tôi thật sự không ngờ, không chỉ có bánh ngọt trong cửa tiệm xinh đẹp mà ngay cả bánh mì cũng làm tốt như vậy! À phải rồi, pudding caramel cũng rất tuyệt!”

Trương Tiểu Miên không hề keo kiệt lời khen, cô thực sự thích bữa ăn sáng vừa rồi của mình.

Nghe được lời khen ngợi của cô, nụ cười của chàng trai càng sâu, rồi anh đột nhiên hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay vén một ít tóc mai bên tai Trương Tiểu Miên, ngón tay lướt dọc theo sợi tóc đến đuôi tóc, có một vài sợi tùy ý rơi xuống. Anh nhìn ánh mắt khϊếp sợ của Trương Tiểu Miên, giải thích một câu: “Đuôi tóc của cậu dính vụn bánh mì.”

“Hả? À, ừ… Cảm ơn.” Trương Tiểu Miên nói năng lộn xộn. Theo cô thấy loại chuyện vén tóc như thế này có hơi thân mật, nhưng vẻ mặt thản nhiên của đối phương khiến cô cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức quái đản, may mà đối phương đã đổi chủ đề trước cô.

“Tôi rất vui khi em thích bánh mì và bánh ngọt do tôi làm.”

“Bánh mì và bánh ngọt do anh làm…” Trương Tiểu Miên sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, “Anh là thợ làm bánh?”

Đối phương gật gật đầu.

Ngay từ đầu Trương Tiểu Miên chỉ nghĩ rằng anh là em trai của chủ tiệm, ngày hôm qua đến đây là vì giúp chị gái mình trông coi cửa tiệm một ngày, không ngờ đối phương thật sự là thợ làm bánh trong tiệm, khó trách cô chưa từng thấy người này bao giờ, có lẽ anh luôn ở trong bếp làm việc.

Nói cách khác, những chiếc bánh tinh xảo mà Trương Tiểu Miên thường mua, gói bánh quy Giáng Sinh nho nhỏ mà cô nhận được vào ngày hôm trước, còn có chiếc bánh sừng bò và pudding caramel cô vừa ăn, chẳng lẽ đều do người trước mặt làm ra?

Ấn tượng về Tuần Lộc trong lòng Trương Tiểu Miên ngay lập tức thăng cấp từ “Một chú Tuần Lộc xa lạ nhưng tốt bụng” thành “Một người đàn ông không chỉ ấm áp mà còn rất giỏi làm bánh ngọt”.

—— Cho nên mới nói, đồ ăn chính là thứ dễ gây thiện cảm nhất ╮(╯▽╰)╭

Trương Tiểu Miên mở túi xách, lấy chiếc khăn được gói trong túi giấy đựng quà ra, đưa cho người đối diện.

“Chuyện ngày hôm trước, thật sự rất cảm ơn anh.” Trương Tiểu Miên nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng, “Lúc ấy tôi vừa mới thất tình, tâm trạng không tốt, còn lấy anh làm bao cát trút giận, nếu không có anh an ủi, thì e rằng tôi sẽ không có cách nào khôi phục nhanh như vậy.”

Phơi bày vết thương trước mặt một người xa lạ mà mình mới quen khiến Trương Tiểu Miên không được tự nhiên, nhưng nghĩ đến biểu hiện trong hai ngày qua của cô, cô cảm thấy hình tượng của mình trước mặt người này hình như không đáng để nhắc đến, cho nên bất chấp tất cả, cô đã không ngại thú nhận lịch sử đen tối của mình.

“Hôm trước là do đầu óc tôi không được sáng suốt, nên đã lấy chiếc nhẫn bạc của bạn trai cũ đưa cho anh. Đến khi bình tĩnh lại, tôi mới cảm thấy như vậy là không đúng, thế nên tôi đã chuẩn bị nmột món quà khác, hy vọng có thể đổi lại chiếc nhẫn …”

Mở miệng yêu cầu người khác trả lại đồ là một chuyện rất xấu hổ, vì vậy từ đầu đến cuối Trương Tiểu Miên đều không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, nên hiển nhiên sẽ không nhìn thấy nụ cười của người đối diện đã nhạt đi một chút khi nghe những lời cô nói.

“Không phải ngày đó hai người đã chia tay sao?” Tuần Lộc lấy tay trái vuốt ve chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền, đầu ngón tay xoa nhẹ, “… Vậy mà em còn định tặng nhẫn cho hắn ta?”

Trương Tiểu Miên nghe anh hỏi thì gục đầu xuống, nhớ lại cảnh tượng bị hất ngã ở tiệm café ngày hôm đó, lắc đầu tự giễu, cô nói: “Chưa kịp tặng. Anh ta đến nhìn cũng không thèm nhìn, rất ghét bỏ!”

Tuần Lộc siết chặt chiếc nhẫn trong tay.

“Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy rất tệ.” Trương Tiêu Miên ngẩng đầu nhìn người đối diện, cố gắng làm cho bản thân trông chân thành hơn, ánh mắt mang theo vài phần xin lỗi, nhưng không hề có dấu vết của nỗi buồn lúc chia tay, rõ ràng cô đã buông bỏ được: “Đồ mà tên khốn kia không cần, tôi lại tặng nó cho anh như một món quà, điều đó quá thất lễ với anh.”

“Là hắn ta có mắt như mù. Hắn ta không cần, nhưng tôi rất thích nó.”

Khi anh nói những lời này, anh vẫn luôn nhìn thẳng vào đôi mắt của Trương Tiểu Miên, những chữ cuối cùng được nói rất chậm rãi, rõ ràng anh đang nói về chiếc nhẫn, nhưng Trương Tiểu Miên lại cảm thấy lời nói của anh như có ẩn ý, ngầm chỉ một điều gì đó.