Nhà Trẻ Tinh Tế

Chương 7: Ngày thứ bảy ở trường mẫu giáo

Cậu đâu phải ông chủ Hứa của tiệm bánh bao.

Cậu là hiệu trưởng Hứa Ý của trường mẫu giáo Hồng Tinh mà!

Sao phụ huynh nào cũng tìm cậu mua bánh bao nhân trứng sữa vậy?

Cậu làm bánh bao trứng sữa là cho mấy bé ăn.

Cũng đâu có bán.

Cậu sửng sốt một chút, chưa kịp hiểu rõ đây là tình huống gì.

Vì thế liên lạc với Lâm Lâm trước.

Từ chỗ Lâm Lâm biết được, chuyện này có liên quan tới Lâm Lâm.

Lúc xế chiều, Lâm Lâm từ chỗ cậu lấy được năm cái bánh bao nhân trứng sữa về nhà.

Một nhà bốn miệng mỗi người ăn một cái, đều cảm thấy cực kì ngon, còn muốn ăn nữa.

Nhưng chỉ còn lại có một cái.

Lâm Lâm hối hận không mua thêm mười tám cái bánh bao nhân trứng sữa nữa.

Nhìn cái bánh bao nhân trứng sữa cuối cùng, chị do dự một chút.

Tiếp theo cùng O"Neill thương lượng một phen, cho em trai Nemo nhỏ hơn.

Nemo không ăn ngay.

Bé cầm bánh bao nhân trứng sữa, cùng với ba mẹ anh trai đi đến quảng trường chơi đùa.

Vừa lúc gặp phải tám bạn nhỏ khác trong nhà trẻ Hồng Tinh.

Bé giống y như anh trai O"Neill đều thích khoe khoang.

Cầm bánh bao trứng sữa khoe lấy khoe để với tám đứa nhỏ kia.

Tám bé nhận ra bánh bao nhân trứng sữa này là bánh bao trứng sữa heo nhỏ do hiệu trưởng Hứa Ý làm, đều nói ăn thật ngon, mỗi đứa đều la hét muốn ăn.

Lâm Lâm cũng vào lúc này mãnh liệt đề cử bánh bao nhân trứng sữa với các phụ huynh khác.

Mấy phụ huynh đều yêu con mình, hận không thể trích sao trăng trên trời cho mấy bé, huống chi là một cái bánh bao nhân trứng sữa nho nhỏ, tất nhiên là phải mua.

Bọn họ không chút do dự đặt trước bánh bao trứng sữa của Hứa Ý.

Hứa Ý thật sự không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này, lúc cậu đang quay mòng mòng, Lâm Lâm trực tiếp điện cậu.

Cậu nhấn [Chấp nhận].

Lâm Lâm trực tiếp hỏi: "Hiệu trưởng Hứa Ý, ngày mai có thể bán cho chị mười cái bánh bao nhân trứng sữa không?"

Hứa Ý một bên suy nghĩ một bên nói: "Có thể thì có thể, nhưng mà ---"

Lâm Lâm vui vẻ cướp lời: "Vậy thì tốt quá! Chị còn muốn có mười cái bánh bao nhân trứng sữa hình heo nhỏ, O"Neill nhà chị thích nhất heo nhỏ á."

"Chị Lâm --"

"Ông xã ơi, Nemo chạy qua bên kia kìa, anh nhanh đi trông đi." Lâm Lâm ở đầu dây bên kia đột nhiên cất cao giọng nói với người bên cạnh, tiếp theo nói với Hứa Ý: "Hiệu trưởng Hứa Ý, cứ quyết định vậy ha, ngày mai gặp lại."

Lâm Lâm dừng cuộc gọi.

Hứa Ý ngơ ngác nhìn quang não.

Chợt nghe quang não phát ra tiếng thông báo tiền xu va nhau "leng keng".

Mở ra nhìn.

70 tinh tệ vào tài khoản.

70 tinh tệ đó!

Đây là tiền ứng trước của đa số các phụ huynh...thực ra cậu làm bánh bao trứng sữa là bởi vì không có tiền, mua không nổi bánh mì trẻ em cũng sữa tươi trẻ em.

Không nghĩ sẽ vào mắt của mấy vị phụ huynh.

Vậy phải làm sao giờ?

Cậu bỗng nhiên nghĩ đến ở trên tinh cầu 1413, rất nhiều căn tin nhà trẻ cùng siêu thị đều là gia công phần mềm rồi bán ra bên ngoài, kiếm tiền tiêu vặt ủa mấy bé, vậy cậu...cậu hình như cũng có thể làm căn tin thành như vậy.

Có điều, hiện giờ các phụ huynh dường như mua theo xu hướng thôi.

Bọn họ cũng chưa nếm được mùi vị của bánh bao trứng sữa.

Nói không chừng sau khi nếm lại không thích.

Có điều cũng không sao.

Có thể kiếm một chút thì một chút thôi.

Ngược lại cậu sẽ tiếp tục làm món ngon cho mấy bé con.

Hiện giờ cậu cứ tiếp cái đơn này vậy, làm xong đống bánh bao nhân trứng sữa này, nói không chừng mấy phụ huynh về sau sẽ mua tiếp bánh bao nhân trứng sữa đây.

Nghĩ như vậy, cậu bình tĩnh hơn nhiều.

Yên tâm thoải mái nhận 70 tinh tệ.

Tiếp theo lần lượt hồi âm cho nhà các phụ huynh, sau đó tâm tình hớn hở mà vui sắm.

Cậu muốn mua các loại nguyên liệu như bột mì, gạo, trứng gà, sữa tươi, thịt heo, khoai tây, cà rốt, táo, quýt các thứ.

Nhưng mà bây giờ cơ thể cậu rất suy yếu, một lần chẳng khiêng nổi nhiều đồ như vậy.

Thế...lượng sức mà làm vậy!

Trong nhà trẻ còn có mì sợi, gạo, trứng gà, chà bông cùng sữa tươi.

Cậu không cần mua những thứ có khối lượng nặng như vậy nữa.

Cậu đi tới khu rau củ, nếu các phụ huynh đều mua bánh bao nhân trứng sữa, vậy trưa mai cậu sẽ không ăn bánh bao nhân trứng sữa nữa.

Ăn gì đây?

Đột nhiên thấy một bao rong biển.

Trí óc cậu lóe lên một cái, có cách rồi.

Tiếp đó cậu cầm một bó hành nhỏ, một miếng gừng, một quả dưa leo, một củ cà rốt nhỏ, một bó rau xà lách, ba quả táo, ba hũ thịt hộp cùng một hộp đào vàng.

Trên quang não lập tức hiện ra 13 tinh tệ.

Trong đó 1 đồng tiền là giá của túi đựng hàng.

Túi chứa hàng cũng phải 1 đồng tiền.

Mắc quá.

Cậu trong nháy mắt hối hận bản thân không mang bao theo, ruột đau như cắt mà trả tiền, ôm chiến lời phẩm trở về trường mẫu giáo Hồng Tinh.

Dọc đường đi vẫn nhức nhối giá tiền túi đựng hàng.

Một đồng tiền!

Một đồng tiền đó!

Tuy là cậu vừa mới thu vào 70 tinh tệ, nhưng cậu cũng không muốn dùng nhiều hơn một đồng tiền mà.

Lần sau đi khu thương mại nhất định phải mang theo túi đựng cho tốt.

Chút tiền lẻ bên trong quang não của cậu không chịu nổi những sóng to gió lớn này đâu.

Về sau từng đồng từng bạc cũng phải tiêu vào những nơi cần thiết.

Trở lại nhà trẻ, làm một tô mì trứng gà rau xà lách bự.

Có hành lá gừng, nước luộc mì có thêm chút mùi vị.

Cậu ăn cực thỏa mãn.

Cảm giác nhức nhối của một đồng tiền chậm rãi biến mất.

Thừa dịp trời còn chút sáng, cậu dọn dẹp cây cỏ.

Gắng hết sức làm cho mỹ quan trường mẫu giáo Hồng Tinh đẹp hơn một ít.

Lúc này mới phát hiện phía sau từng phòng học lớp mầm, có một mảnh đất hoang nhỏ hẹp dài, có diện tích hơn mười mét vuông.

Ế!

Cứ để hoang như vậy sao?

Đáng tiếc quá!

Trồng một ít hành, rau hẹ, cải thìa gì đó cũng được.

Tâm hồn nhà trồng hoa làm ruộng ở sâu trong nội tâm cậu không kiềm được nữa.

Xoay người đến kho, lượm nhặt nửa ngày, mò ra một cái xẻng.

Ngồi xổm người xuống bắt đầu xới đất.

Đem hành lá cùng gừng mới mua được ngày hôm nay vùi vào trong đất trước.

Lớn không được thì không sao, dù sao như vậy có hiệu quả tương đương với tủ lạnh.

Lúc này trời đã tối.

Cậu dừng lại tất cả các công việc, trở lại gian phòng nhỏ của mình, nhanh chóng tắm, tối tăm khắp chốn giặt sạch quần áo, nằm ở trên giường, mở ra quang não cũ kỹ của cậu, trước mắt nhanh chóng xuất hiện màn hình bán trong suốt hơi sáng.

Bắt đầu lật xem các giáo án của giáo viên ở trường mẫu giáo Hồng Tinh, video cùng tài liệu liên quan.

Xem tới mệt mỏi rã rời mới đi vào giấc ngủ.

Sáng ngày thứ hai đứng trước gương nhìn kỹ bản thân.

Có lẽ là bởi vì ba bốn ngày này, cậu mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghi, lại ăn ngon uống tốt, nên trên mặt nhiều thêm một chút thịt.

Cả người nhìn qua dễ nhìn hơn nhiều.

Điều này các phụ huynh cũng phát hiện.

Lúc họ đưa mấy bé con tới nhà trẻ, thật lòng thật ý khen Hứa Ý trở nên đẹp trai.

Khuôn mặt Hứa Ý hơi hơi ửng đỏ.

Các phụ huynh càng nhận ra nhóc hiệu trưởng Hứa Ý này không tệ.

Lâm Lâm cười giao O"Neill cho Hứa Ý.

Hứa Ý sờ sờ đầu nhỏ của O"Neill.

Trên tay Lâm Lâm dắt thêm một bạn nhỏ Jiman.

Hứa Ý tò mò hỏi: "Mẹ của Jiman hôm nay không tới sao?"

Lâm Lâm nói: "Mẹ của bé nó có chuyện đột xuất, hôm nay chị dẫn bé tới."

"Chị Lâm, làm phiền chị rồi." Hứa Ý nói.

"Khách sáo quá, đúng rồi hiệu trưởng Hứa Ý, tối qua Jiman bị cảm lạnh."

"Đi xem bác sĩ chưa?" Hứa Ý hỏi.

"Xem rồi, bác sĩ nói không có chuyện gì."

"Vậy là tốt rồi." Hứa Ý yên tâm.

Lâm Lâm nói tiếp: "Hiệu trưởng Hứa Ý, tính cách bé nó hướng nội, có khi trong lòng còn có chút không thoải mái, hiệu trưởng Hứa Ý hôm nay để ý nhiều chút."

"Ừm, em biết rồi." Chú ý tình trạng cơ thể của các bé là trách nhiệm của mỗi giáo viên dạy trẻ.

Tiễn Lâm Lâm đi, Hứa Ý mang các bé đi vào nhà trẻ.

Kiểm tra buổi sáng theo quy định, thể dục buổi sáng, hát nhạc thiếu nhi và chơi đùa.

Trong thời gian này cậu đặc biệt chú ý đến cách cư xử.

Vô tình lẫn cố ý giao lưu cùng Jiman.

Cố ý nhờ mấy bé con hoạt bát kéo Jiman chơi chung.

Trạng thái Jiman đã tốt hơn nhiều.

Rất nhanh đã đến buổi trưa, cậu mang các bé con vào trong nhà ăn.

Cậu cười hỏi: "Các con rửa tay chưa?"

"Rửa sạch ạ!" Mấy đứa nhỏ đồng thanh nói.

Hứa Ý giơ hai tay lên nói: "Vươn tay nhỏ của các con ra cho thầy xem một chút nào."

Các bé đồng loạt vươn tay.

Đúng là rửa sạch hết.

Hứa Ý đặc biệt chọn ra hai bé để khen ngợi.

Một trong số đó là Jiman.

Jiman nghe thấy hơi sững sờ, trong lòng vui vẻ tới lăn lộn.

Tiếp đó Hứa Ý còn nói: "Các bạn nhỏ, chúng ta làm cơm ăn có được không?"

Các bé lập tức đáp lời: "Được!"

Hứa Ý nhấn giọng nói: "Các con phải tự làm cơm ấy?"

Mấy bé con đều sửng sốt.

Bọn bé tưởng hiệu trưởng sẽ làm cơm, không nghĩ tới phải tự làm.

Một ít bé sau khi phản ứng kịp, rất muốn thử.

Nhưng trên vẻ mặt của Jiman lại có chút căng thẳng.

Hứa Ý nói: "Không phải sợ, hiệu trưởng dạy các con."

Hứa Ý xoay người vào nhà bếp.

Múc cơm sáng sớm hôm nay đã nấu xong ra, còn có vụn dưa chuột, vụn cà rốt, vụn rau xà lách, vụn táo, vụn thịt hộp, vụn đào vàng đặt hết lên bàn ăn trẻ em.

Tiếp đó đặt hai cái đĩa nhỏ hai bên trước mặt mỗi bé.

Một đĩa nhỏ là trống không.

Một đĩa còn lại để các loại nguyên liệu vụn dưa chuột cà rốt các loại.

Nhìn qua rất đẹp mắt.

Mấy bé con tò mò cực kỳ.

Hứa Ý nói: "Chúng ta cùng nhau làm cơm, rất đơn giản nha."

Mấy bé lập tức quay đầu nhìn Hứa Ý.

Hứa Ý lấy tay nắm một nắm cơm tẻ, đặt trong đĩa, một bên cho các bạn nhỏ mỗi bé một muôi cơm tẻ, nói: "Dùng tay nhỏ nhẹ nhàng đè bằng cơm xuống."

Cơm tẻ đã nấu xong từ sáng sớm, bây giờ chỉ còn hơi ấm.

Các bé cũng sẽ không thấy nóng.

Mới lạ làm theo Hứa Ý đè cơm cho bằng.

Hứa Ý lấy một ít vụn cà rốt, rắc lên trên cơm tẻ, nói: "Tiếp theo chứng ta lấy thêm một ít vụn cà rốt, để thầy xem thử bạn nhỏ nào biết cả rốt nào."

Lời của Hứa Ý vừa dứt.

Các bé đã nhao nhao từ trong đĩa nhỏ đủ loại màu sắc tìm vụn cà rốt.

Các bé biết cà rốt.

Nhưng cà rốt biến thành dạng hạt lựu, các bé tìm được thì có hơi khó.

Jiman vươn tay chính xắc tìm được vụn cà rốt bên trong đĩa nhỏ.

Hứa Ý lập tức khen ngợi: "Jiman đáng yêu tìm được đầu tiên, giỏi quá đi!"

Con người thích được khen.

Trẻ nhỏ càng thêm thích.

Jiman được khen liên tiếp hai lần, trong lòng ngọt ngào.

Nhất thời còn cảm thấy việc làm cơm này rất thú vị.

Những bạn nhỏ khác cũng muốn được hiệu trưởng khen.

Tiếp đó đều tích cực tìm nguyên liệu thức ăn.

Hầu như mỗi bé con đều được khen ngợi.

Các bé càng phát hiện làm cơm rất thú vị, trên mặt đều mang theo nụ cười.

Vui sướиɠ bỏ thêm trên cơm tẻ vụn cà rốt, chà bông, vụn dưa chuột, vụn đào vàng, vụn thịt các thứ.

Sau đó dùng tay nhỏ thịt phúng phính, nặn cơm cùng những thứ này chung lại.

Trong cơm đặc biệt bỏ thêm gạo nếp, cho nên có tính dẻo, rất dễ nặn thành một nắm cơm tròn tròn, nhưng mấy bé tuổi vẫn còn nhỏ, làm ra rất nhiều tình huống.

Có bé nặn lòi rau củ ra ngoài.

Có bé bóp nát nắm cơm.

Có bé bóp dẹt nắm cơm.

Có điều, những thứ này cũng không quan trọng.

Cơm mình làm nên luôn đi kèm với ống kính lọc.

Các bé đã phát hiện thú vui khi làm cơm, cảm thấy mình nặn rất đẹp.

Thấy hiệu trưởng ăn cơm nắm tròn trong tay mình.

Mấy bé con cũng ăn cơm nắm không đâu vào đâu trong tay của mình.

Cơm tẻ nấu tốt, nguyên liệu phối tốt, dù có nặn thế nào, ăn vào trong miệng đều là vị ngon, mấy bé lập tức nếm được mùi ngon, kêu lên ăn thật ngon.

Hứa Ý dịu dàng hỏi: "Jiman, ăn ngon không?"

Jiman yếu ớt mà trả lời: "Ăn ngon."

"Có muốn ăn cái thứ hai không?"

Jiman nhút nhát nói: "Muốn ạ."

"Được, ăn nhiều chút, chúng ta sẽ làm đẹp hơn nhiều."

Hứa Ý mỉm cười, giống như một vầng ánh sáng dịu dàng, làm cho lòng người ấm áp.

Jiman cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn cũng mấp máy.

Hứa Ý lại cho Jiman một muôi cơm tẻ.

Các bé nhao nhao bắt đầu làm cơm nắm tròn thứ hai.

Mặc dù cũng không tiến bộ hơn bao nhiêu so với cái đầu tiên.

Nhưng mọi người có thể cùng nhau làm cơm, ăn chung.

Đây là sinh hoạt tập thể vui đến nhường nào.

Mỗi một bé đều hết sức chăm chú.

Thấy hiệu trưởng Hứa Ý ăn luôn vụn dưa chuột vụn đào vàng các loại còn trong đĩa.

Các bé học thêm, một chút cũng không lãng phí.

Bữa trưa dưới sự tham dự của mọi người đã xong.

Đi bộ một hồi, các bé đều về phòng nghỉ ngủ trưa một giấc.

Hứa Ý mở thiết bị giám sát, vắt đầu thu dọn bàn ăn cũng phòng bếp.

Sau đó làm bánh bao nhân trứng sữa cho các phụ huynh, tổng cộng phải làm tám mươi cái.

Bột lên men sáng sớm đã trộn xong, cho nên làm tám mươi cái bánh bao nhân trứng sữa cũng không phí thời giờ gì.

Dùng l*иg hấp lớn, hấp một lần, để nguội, bỏ vào hộp đựng.

Giờ tan học buổi chiều, Hứa Ý đưa bánh bao nhân trứng sữa cho các phụ huynh.

Lập tức nhận được 100 tinh tệ.

Vui vẻ nhìn theo các bé con rời đi cùng phụ huynh, cậu cố ý nhìn Jiman nhiều hơn chút.

Trạng thái của Jiman vẫn tốt, ngoan ngoãn đi theo mama Amy, cậu cũng yên lòng.

Amy không biết Jiman đã xảy ra chuyện gì ở nhà trẻ.

Sau khi về đến nhà, cô kiểm tra cơ thể Jiman một chút, tất cả bình thường.

Không bao lâu, papa Âu Minh trở về từ bên ngoài, đồng thời thức ăn bên ngoài cũng tới.

Một nhà ba người ngồi ăn chung một chỗ.

Amy đưa cho Jiman một cái bánh bao nhân trứng sữa, nói: "Jiman, bánh bao nhân trứng sữa hiệu trưởng tụi con làm nè, con thích ăn đó."

Jiman vươn tay nhận lấy.

Amy cùng Âu Minh mỗi người cầm một cái bánh bao nhân trứng sữa ăn.

Mới vừa vào miệng đã tiếp xúc được mặt bánh mềm thơm thơm.

Bên trong mặt bánh được lên men trọn vẹn là đầy những lớp tổ ong, phần nhân cất giấu mùi thơm của sữa, nhai kỹ lại tán loạn trong khoang miệng.

Bọn họ không khỏi nhướng mày nhìn người còn lại, từ trong mắt nhau đọc được hai chữ "Ăn ngon", lại nếm được nhân trứng sữa ngọt ngào sàn sạt bột, Âu Minh nhịn không được nói: "Ăn ngon!"

Amy gật đầu: "Ăn ngon thật! Hiệu trưởng Hứa Ý giỏi ghê!"

"Không sai." Âu Minh gật đầu nói: "Nấu ăn không tệ, cũng không biết chăm sóc trẻ con thế nào? Nếu như không được, chúng ta kiên trì tới cuối tháng, tháng sau chuyển trưởng cho Jiman."

"Được." Amy đồng ý.

Vừa mới dứt lời, lúc bọn họ nhìn về phía Jiman, phát hiện không biết từ lúc nào, Jiman đã mang đôi bao tay nhỏ lên, nắm một nắm cơm tẻ đè bằng trong đĩa.

Một bên bỏ thêm khoai tây nhỏ, viên thịt bò cùng vụn trứng gà lên cơm tẻ.

Tiếp theo để tay không nặn nặn.

Bóp cơm, khoai tây nhỏ, viên thịt bò cùng vụn trứng gà chung một chỗ.

Nặn thành một nắm tròn.

Cuối cùng đưa về phía Amy nói: "Mẹ, cho mẹ ăn, cơm con làm."

Amy nhất thời sửng sốt.

Âu Minh cũng ngây người.

=================

Tác giả có lời muốn nói:

Đứa cháu gái của tui cũng thích tự mình bắt tay nấu cơm với bạn bè, không quan tâm làm thành gì, ngược lại ăn ngon là được.