Trình Hoàng là một bé song tính. Vì vậy mà từ nhỏ, bé đã được mẹ dặn là không được để cho ai nhìn thấy cái l*и nhỏ của mình. Trình Hoàng là một em bé ngoan, vì vậy mà bé đã nhất quyết không cho ai cởϊ qυầи của mình xuống, và chuyện bé có l*и nhỏ ngoài mẹ ra thì cũng không ai được biết.
"Bé con, em bao nhiêu tuổi rồi???" Lập Thành là một người bạn của mẹ bé. Vì hôm nay mẹ bé có việc bận phải vắng nhà, nên hắn được mẹ bé nhờ đến để xem bé như thế nào a.
"Hoàng nhi 12 tuổi rồi ạ"
Trinh Hoàng ngồi trên giường, ngoan ngoãn mà trả lời Lập Thành. Lập Thành nhin bé con trắng trẻo trước mặt, vì mặc quần ngắn nên cặp đùi trắng nõn hiện ra trước mắt hắn. Côи ŧɧịt̠ Lập Thành ngay lập tức cứng ngắc lên. Hắn đi đến trước mặt bé con, tay thoải mái mà vuốt đùi của bé.
"Chú làm gì vậy ạ???"
"Chú là đang xoa bóp cho Hoàng nhi đó, em có thích không???"
Trình Hoàng được Lập Thành sờ đùi cho liền cảm thấy vô cùng thoải mái, bé vì vậy mà không đề phòng liền nằm xuống giường hưởng thụ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Lập Thành càng xoa càng lên cao, hặn tiện tay mà luồn vào quần bé, vừa định bóp mông thì liền chạm phải một thứ gì đó vô cùng lạ khiến hắn vô cùng bất ngờ. Bé còn trước mặt vậy mà lại có l*и??? Hắn lời rồi, thật sự lời rồi.
Lập Thành tuột quần bé con xuống, nâng chân bé lên rồi nhìn ngắm cái l*и nhỏ đang lấp ló. Trình Hoàng đột nhiên bị cởϊ qυầи, rồi còn bị nhìn l*и nhỏ như vậy liền ngại ngùng muốn khép chân lại. Bé nhớ lời mẹ dặn là không được cho ai nhìn thấy cái l*и nhỏ của mình. Nhưng tại sao khi được chú Thành nhìn, bé lại cảm thấy thích như vậy mà không có ý định phản kháng.
"Chú làm gì em vậy???"
"Hoàng nhi có muốn cái l*и nhỏ này được sướиɠ không???"
"Sướиɠ là gì ạ???"
Lập Thành không nói gì, hắn đưa tay tách l*и nhỏ của bé ra rồi húp sồn sột. L*и nhỏ lần đầu được người khác chạm vào làm bé con sướиɠ vô cùng. Bé cuối cùng cũng hiểu sướиɠ là gì a, bé thích được sướиɠ a.
"L*и của em... A.... Chú húp l*и em sướиɠ quá à... Chú nhẹ thôi... A .. Chú đừng cắn hộŧ ɭε của em mà"
Lập Thành bú ʍúŧ vô cùng hăng say, lưỡi cũng liên tục khoáy sâu vào trong l*и của bé. Trình Hoàng sướиɠ đến trợn trắng hai mắt, nước l*и chảy ra ào ạt.
"Bé con ngọt ngào, đến nước l*и cũng ngon như vậy. Chú sẽ dùng ©ôи ŧɧịt̠ của mình để thưởng cho bé nha"
Lập Thành rút ©ôи ŧɧịt̠ to bự của mình ra, cạ cạ trước mép l*и của bé rồi đâm mạnh vào trong. L*и nhỏ của Trình Hoàng chưa bao giờ được đυ., bây giờ lại bị ©ôи ŧɧịt̠ bự như vậy đâm vào liền đau đến òa khóc. Cả màиɠ ŧяiиɧ mỏng manh của bé, cũng bị Lập Thành đâm thủng luôn rồi.
"Đau quá... Hức... Chú ơi... L*и em đau quá... Hức... Chú tha cho em... Chết l*и em rồi... Đau l*и em"
"Bé da^ʍ, đến đau mà còn rên da^ʍ như vậy. Chú hôm nay sẽ đυ. nát l*и em"
Lập Thành nói rồi nắc hùng hục vào l*и bé, làm bé vừa đau vừa sướиɠ. Lập Thành càng đâm càng sâu, đâm đến tử ©υиɠ bé liền ép nó mở ra làm nó chảy ra nhiều nước vô cùng.
"Sướиɠ quá... L*и da^ʍ sướиɠ quá... Chú ơi... Đυ. nát l*и da^ʍ của bé rồi... A... Chú nhẹ nhẹ thôi"
"Sướиɠ mà đòi chú nhẹ à???"
"Nhưng chú mạnh quá à... Nát l*и bé... A... L*и đau quá... Ư... Bé sướиɠ quá chú ơi"
"TᏂασ mẹ l*и gì đã vậy??? Càng ȶᏂασ càng sướиɠ. Chuẩn bị nát l*и đi bé con"
Lập Thành năc liên tục vào trong, làm l*и nhỏ của bé liên tục phun nước. Lập Thành đυ. bé con đến bắn tinh mấy lần, cả thịt l*и cũng muốn lồi ra ngoài rồi thì mới chịu bắn tinh vào l*и bé. Bé con được bắn tinh vào liền sướиɠ đến tay chân run rẩy, miệng cũng liên tục rên sướиɠ.
"Nóng quá chú ơi... Phổng l*и bé rồi... A... Bé sướиɠ quá à"
Lập Thành ngậm lấy môi bé, đưa lưỡi vào trong rồi húp hết nước bọt của bé con. Lập Thành sau khi bắn tinh liền tiếp tục nắc vào l*и bé. Bé con vừa nãy bị đυ. nên l*и vẫn còn rất sưng, giờ còn bị đυ. nữa liền quẫy đạp hai chân muốn thoát vì l*и bé sắp chịu hết nổi rồi.
"L*и tê... A... L*и bé tê quá chú ơi... Chú dừng lại đi mà... Nát l*и bé rồi... Ư... Chú tha cho bé đi mà"
"L*и da^ʍ như vậy xứng đát bị đυ. nát. Không có kêu ca gì ở đây hết"
"Á chú ơi... Điểm sướиɠ của bé... Á... Sướиɠ quá à... Đâm tử ©υиɠ bé rồi... Ư... L*и bé sướиɠ... Chết l*и bé rồi a!!!"
Sáng hôm sau, Lập Thành quần áo chỉnh tề rồi rời khỏi nhà. Bỏ lại Trình Hoàng hai mắt trợn ngược, hai chân banh ra không thể khép lại. L*и nhỏ đôi khi vẫn phun ra vài dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng, để đánh dấu một đêm ăn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của l*и nhỏ a.