Cả hai cùng nhau nghỉ ngơi một lúc, Thuỷ Vân vươn tay đi rút vài tờ khăn giấy trên tủ đầu giường để giúp anh lau sạch những tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên dươиɠ ѵậŧ. Trương Cảnh Sơ thấy trên người của cô gái đều là những thứ anh bắn ra, trong lúc xấu hổ thì anh cũng cảm thấy có phần đắc chí.
Như thể đánh dấu cô là vật sở hữu riêng của mình vậy, nếu tϊиɧ ɖϊ©h͙ có thể lưu mãi trên người cô thì tốt rồi. Anh cứ thế suy nghĩ lung tung, cầm lấy tờ khăn giấy trên tay của cô gái để giúp cô lau đi vết tích trên chân.
Trên tay vẫn còn chút ít. Trương Cảnh Sơ cầm lấy khăn giấy muốn kéo tay của cô gái để lau sạch sẽ cho cô, nhưng cô mỉm cười và tránh đi. Cô đưa bàn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên mũi để ngửi, sau đó đưa cái đầu lưỡi hồng hào ra, liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ từng chút một, chép lưỡi nếm thử rồi làm ra động tác nuốt xuống.
“Mùi vị của anh.” Cô gái đắc chí đưa bàn tay đã được liếʍ sạch sẽ với anh.
Ánh mắt của Trương Cảnh Sơ đờ đẫn. Chết tiệt, anh lại muốn cương cứng rồi.
Đến quần vẫn chưa kịp mặc thì cô đã nhìn thấy hết phản ứng cơ thể của anh. Tại sao lại như vậy, anh rõ ràng vừa mới ra xong mà.
Đầu ngón tay của Thuỷ Vân chạm nhẹ vào phần đầu của tiểu Trương Cảnh Sơ: “Xin chào, anh lại nhớ em à.”
Trời ạ, tại sao cô có thể háo sắc đến mức điêu luyện như vậy.
Trương Cảnh Sơ cảm thấy xấu hổ bởi phản ứng cơ thể của mình: “Không, không cần đâu. Anh yên tĩnh một lát có lẽ sẽ ổn thôi.”
Thuỷ Vân lại nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh: “Vậy anh phải hỏi xem nó có đồng ý hay không rồi.”
Trương Cảnh Sơ lại một lần nữa đầu hàng với cô. Bởi vì vừa mới bắn ra nên anh lần này sẽ giữ lâu hơn. Anh lặng lẽ cảm nhận đường vân trong lòng bàn tay của cô gái và cơn kɧoáı ©ảʍ tinh tế được mang đến bởi đầu ngón tay của cô xoa vào các gân xanh, anh thỉnh thoảng khẽ rên lên. So với cơn giải toả vừa rồi, bây giờ càng giống như sự tận hưởng thuần tuý.
Mười phút sau, Thuỷ Vân bắt đầu chạm vào bộ phận nhạy cảm hơn của anh. Cô tưng nhẹ hai túi tinh hoàn, và không bao lâu sau thì nơi đó lại chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cô xoa vào đai qυყ đầυ, thiếu niên vẫn đang đắm chìm trong sự thanh thản vừa nãy, đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cả người gần như nảy lên. Thuỷ Vân biết rằng đây chính là nơi nhạy cảm của anh, cô tiếp tục không khách sáo xoa lấy và cảm nhận cơ thể anh run rẩy càng lúc càng dữ dội.
Hơi thở của anh bắt đầu trở nên nặng nề và cái tay của Thuỷ Vân thì càng siết chặt hơn, tần suất vuốt ve cũng bắt đầu nhanh hơn, giữa chừng còn đổi tay một lần, nhưng anh vẫn chịu đựng. Cái tay thực sự quá ê ẩm, cái tay của cô sau vài cái vuốt ve nặng nề thì dừng lại, quở trách liếc nhìn anh: “Thôi, mệt rồi, không nhúc nhích nữa.”
Trương Cảnh Sơ lo lắng, tại sao cô có thể dừng lại vào lúc này chứ?
Anh rêи ɾỉ và thở hổn hển cầu xin cô: “Vân Vân tốt, ngoan nào, lại… Lại làm giúp anh lần nữa đi. Đừng dừng lại, xin em mà…”
Thấy cô gái không nhúc nhích, anh lại tự cầm lấy cây gậy thịt cương cứng của mình và thủ da^ʍ ở trước mặt cô. Nhưng tiếc thay, bàn tay của mình làm sao có thể sánh bằng với cô chứ? Nó không thoải mái như vậy, chỗ nào cũng thấy không ổn.
Anh mê man nhìn Thuỷ Vân, giống như đang cầu xin cô với niềm tin chắc rằng cô sẽ cho anh nhiều sự sung sướиɠ hơn.
Thế là cô gái lại đưa tay ra, cô bắt đầu ma sát mạnh vào qυყ đầυ cùng với động tác thủ da^ʍ của anh.
“Ưm…Ưm…” Một đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hơn ập tới, thiếu niên có chút không thể ngậm miệng lại, tốc độ trên tay cũng càng lúc càng nhanh.
Cơ thể của anh bắt đầu co giật, dang rộng hai chân, anh sắp bắn ra rồi.
Đã nắm bắt được phản ứng trước khi đạt cực khoái của anh, ngón tay của Thuỷ Vân xoa nắn mạnh mẽ lên qυყ đầυ, cuối cùng thì đầu ngón tay chụp lấy mắt ngựa.
Đến cuối cùng, một cơn kɧoáı ©ảʍ sâu sắc đã chiếm lấy thiếu niên.
Anh cong người và chất dịch trắng đυ.c bắn ra, đầu ngã xuống nằm lên gối, anh không ngừng nặng nề rêи ɾỉ.
Cô gái vẫn đang cầm lấy túi tinh hoàn của anh rồi bóp mạnh vào dươиɠ ѵậŧ của anh.
Anh đã bắn ra rất nhiều, bắn đến mức túi tinh hoàn cũng có chút đau đớn trống rỗng.
Đã bị cô vắt cạn rồi.
Không để lại cho cô một giọt nào cả.
Trong thiên đường cực lạc, trong đầu của Trương Cảnh Sơ lướt qua những câu noi dâʍ đãиɠ.
Nhưng thực sự, khi đối mặt với người mình yêu thương thì chỉ muốn cho cô tất cả những gì mình có, bao gồm cả tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Ban đầu chỉ muốn cùng nhau làm bài tập, nhưng kết quả lại cùng cô quậy tới bến lâu như vậy. Trương Cảnh Sơ thở dài, anh lẽ ra phải sớm đoán được. Sau khi hồi phục sức lực thì anh giúp mình và cô gái lau sạch thứ nhớp nháp trên tay, ôm và hôn lấy cô. Lại nhìn thời gian, đã một tiếng đồng hồ hơn trôi qua.
Trương Cảnh Sơ sờ vào cái bụng nhỏ của Thuỷ Vân và hỏi cô có đói không.
Cô gái gật đầu, anh bế cô từ trên giường lên rồi nói em muốn ăn cái gì?
Thuỷ Vân uể oải nói đặt đồ ăn mang về là được rồi, thấy thiếu niên lắc đầu không đồng ý và nghiêm túc bắt đầu phổ cập khoa học với cô về những đồ ăn mang về không hợp vệ sinh và không tốt cho sức khỏe đến mức nào.
Thuỷ Vân nghe xong rồi bật cười, nói: “Anh là phụ huynh của em à? Mỗi khi mẹ của em không cho em đặt đồ ăn mang về thì sẽ nói như vậy, ha ha ha…”
Trương Cảnh Sơ giả vờ tức giận nhéo vào khuôn mặt của cô gái, thở dài nói: “Anh nấu cho em ăn.”
Anh nhìn tủ lạnh của nhà Thuỷ Vân, suy ngẫm một hồi rồi nấu cho cô một món sườn xào chua ngọt và cải rổ xào tỏi. Động tác của anh rất thành thạo, chưa đầy nửa tiếng thì đã làm ra hai món ăn.
Thuỷ Vân sùng bái nhìn anh trổ tài nấu nướng, đó là một lĩnh vực mà cô chưa từng nhúng tay vào.
Cô ban đầu tưởng rằng một khuôn mặt trông không nhiễm khói bụi trần gian của Trương Cảnh Sơ chắc hẳn sẽ “Quân tử xa nơi bếp lò” chứ. Dường như đã nhìn thấy vẻ thắc mắc của cô, Trương Cảnh Sơ giải thích: “Khi còn nhỏ, công việc của mẹ quá bận rộn nên sau đó anh đã bắt đầu tự học nấu ăn. Sau này, anh nấu còn ngon hơn cả mẹ nấu nên anh đành tiếp tục nấu cho bà ấy ăn.”
Thiếu niên này vẫn luôn hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau xót.
Cơm cũng được hấp chín rồi, Trương Cảnh Sơ nhìn cô ăn. Thuỷ Vân hỏi anh: “Anh không ăn sao?”
Trương Cảnh Sơ nói: “Tất cả đều nấu cho em, lát nữa anh sẽ về nhà và ăn cùng với mẹ.”
“Ồ.” Thuỷ Vân gật đầu, nhìn màu sáng tươi sáng của sườn xào chua ngọt trông thật ngon.
Kỹ năng nấu nướng của Trương Cảnh Sơ thực sự rất tốt, kể từ khi bị mắc chứng bệnh trầm cảm thì cảm giác thèm ăn của cô hơi giảm đi, ăn ít hơn cả những cô gái bình thường. Nhưng lần này, cô lại ăn gần hết hai món này.
Thiếu niên nhìn cô ăn vui vẻ thì trong lòng cũng rất thoả mãn.
Cô quá gầy rồi, anh nghĩ. Sau này phải nấu những món ngon để vỗ béo cô, khiến cô trở nên tròn trịa thì anh cũng không ghét bỏ.
Sau khi ăn xong, Trương Cảnh Sơ lại rửa sạch hết những nồi xoong bát đĩa rồi cất đi, không cần cô phải làm gì cả. Sau khi dọn dẹp xong, anh ôm cô và nói anh phải về rồi.
Thuỷ Vân không nỡ cạ vào vòng tay của anh.
Anh sờ vào đầu cô và nói ngoan nào, trong ngày nghỉ anh vẫn sẽ tìm cơ hội để gặp lại cô thì cô gái mới buông anh ra.
*** 23 ***