Nhuộm Sắc Tình

Chương 20: Nói nửa vời với anh (hơi H)

Sau khi đến nhà, Thuỷ Vân vẫn có cảm giác tất cả những chuyện vừa xảy ra có chút không chân thật. Bọn họ bây giờ được coi là quan hệ gì? Cô không xác nhận với Trương Cảnh Sơ, cũng không muốn xác nhận. Cô thừa nhận, đúng là cô thật sự bị Trương Cảnh Sơ cầu xin lấy lòng. Thì ra đây là cảm giác kéo một thiếu niên xuống thần đàn. Thích thú, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng trong lòng cũng có sự áy náy thầm kín, tuy nhiên bây giờ cô quá vui sướиɠ, không muốn suy nghĩ những chuyện không vui đó.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, đã gần mười ngày hai người chưa gặp nhau, Thủy Vân bận rộn đóng phim ở trường quay, Trương Cảnh Sơ thì tham gia lớp tập luyện thi đấu từ sớm đến tối, thật sự không có một chút thời gian để suy nghĩ.

Mỗi ngày, dù sớm hay muộn gì Trương Cảnh Sơ đều sẽ hỏi thăm cô, có đôi khi trong lúc nghỉ trưa còn hỏi thăm tình hình quay phim của cô, chưa từng ngừng liên lạc với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ, vì thế, vào ngày quay phim kết thúc, cô đã gửi một tin nhắn giọng nói ở wechat cho anh.

“Anh trai, nhớ anh quá.” Cuối cùng cũng có thể thảnh thơi trêu chọc anh một chút.

Không ngờ, gần như là giây tiếp theo anh đã gọi điện thoại tới.

“Thủy Vân, cậu ở đâu?”

Lúc này đúng là giờ cao điểm buổi chiều, ở trên tàu điện ngầm Thuỷ Vân bị xô đẩy loạng choạng.

“Tôi đang ở trên tàu điện ngầm về nhà.” Cô trả lời.

Xung quanh quá ầm ĩ, có tiếng đoàn tàu lăn trên đường ray ầm ầm ầm, có tiếng bác trai bác gái đang lớn giọng nói chuyện, hình như Trương Cảnh Sơ nói gì đó ở trong điện thoại, nhưng cô không nghe rõ.

Sau khi ra khỏi trạm tàu điện phía Bắc của Lam Thuỷ Cầu, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, sáu giờ rưỡi, trong trạm tàu điện ầm ĩ tiếng người, có người bán rong đang to giọng giao hàng, cũng có những đứa trẻ nắm ba mẹ đi về nhà, trong gió bắt đầu có tuyết mịn bay xuống.

Thật là lạnh, cô thổi một hơi khí nóng vào lòng bàn tay.

Tay được cầm lấy bởi một bàn tay ấm áp khác.

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, thiếu niên nhìn cô, mặc áo khoác màu xám nhạt, và đeo một chiếc khăn quàng cổ bằng len màu trắng gạo, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng.

Cô kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”

“Cậu nói là nhớ tôi mà.” Anh nhẹ nhàng nói.

‘Thật ra là tôi nhớ cậu’. Đây là lời anh chưa nói hết.

Mấy ngày qua, mỗi ngày anh đều tham gia lớp học thi, từ tám giờ sáng đến gần sáu giờ tối, sau khi về nhà còn phải làm bài tập trên lớp, gần như mất hết sức lực, nhưng bất kể mệt mỏi như thế nào, trước khi đi ngủ anh đều sẽ giành ra nửa tiếng đồng hồ để lên mạng xem video mới upload hàng ngày trên mạng, xem hình ảnh mới nhất của cô.

Một khi thiếu niên mới nếm thử mùi vị của tìиɧ ɖu͙©, sẽ giống như mở ra một cánh cửa nào đó, trước khi đi ngủ mở video ngắn lên ngắm nhìn vẻ quyến rũ, khuôn mặt được trang điểm cuốn hút, mái tóc uốn xoăn của cô là anh không tự chủ được mà có mơ thấy một cảnh mờ ám và ẩm ướt. Trong giấc mơ, cô giống như rắn nước quấn lên người anh, cô hôn yết hầu của anh, bàn tay di chuyển trên cơ thể anh, đi đến đâu là tê dại tới đó.

Buổi sáng mỗi ngày, khi anh tỉnh dậy đều phải đối mặt với dươиɠ ѵậŧ đang đứng thẳng của mình, tinh hoàn phồng lên, qυყ đầυ chảy ra một chút dịch trong suốt, nhưng phải đi học, anh không muốn an ủi du͙© vọиɠ của mình, chỉ có thể dùng nước lạnh làm nó dần dần mềm xuống, sau đó uống một ly cà phê kiểu Mỹ rồi bắt đầu một ngày căng thẳng mệt mỏi, tính cách anh quá kiên định, có rất nhiều chuyện đối với người khác là tự ngược, nhưng với anh thì như một thói quen hết sức bình thường.

Nhưng anh cũng là người bình thường, không phải anh thật sự không có cảm giác, sự nôn nóng cũng sẽ tích lũy ngày qua ngày, chỉ cần một mồi lửa nhỏ là có thể khiến ngọn lửa bùng cháy lan ra cả cánh đồng.

Anh muốn ôm cô, Thuỷ Vân bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nói với anh: “Đợi đã, tôi sang bên kia mua một chút hạt dẻ rang đường trước đã, mẹ tôi nói hôm nay về nhà thì mang về một chút.”

Trương Cảnh Sơ: “Được, tôi đi mua cho cậu.”

Thủy Vân ngăn cản hắn: “Ôi, không cần đâu, tự tôi đi được mà.”

Nghe được lời này, không biết vì sao nhìn Trương Cảnh Sơ có chút ấm ức.

“Tôi muốn mua cho cậu mà.”

‘Cậu cũng đã để Trần Phong mua cho cậu.’

“… Được rồi được rồi được rồi.” Thủy Vân không có kiên nhẫn, cô mê muội nhìn Trương Cảnh Sơ đi đến chỗ cửa hàng nhỏ bán hạt dẻ, lịch sự nói với bác gái muốn mua một cân hạt dẻ.

Bác gái cũng thích thiếu niên đẹp trai, bác ấy nhiệt tình đóng gói cho anh hạt dẻ mới nhất vừa ra lò, dầu hạt dẻ vẫn còn đang bốc hơi nóng, khi cân tay run lên một chút tặng thêm cho anh non nửa cân.

Thủy Vân cứng họng, cô đã mua hạt dẻ của bác gái này rất nhiều lần, cũng chưa từng thấy bác ấy khôn khéo tặng thêm cho cô dù là một hai hạt, sao chàng trai này lại được yêu thích như vậy chứ.

Anh cầm hạt dẻ đi về phía cô, trông cực kỳ vui vẻ, cả người đều ngập tràn mùi pháo hoa, thì ra thần tiên rơi xuống trần, chính là người bình thường.

Trong tay anh vẫn còn cầm hai hạt dẻ, cẩn thận lột vỏ, một đưa hạt cho cô, mình ăn một hạt, giống như nghi thức nào đó mà Thuỷ Vân không hiểu.

Cô gái cười đến nheo hai mắt xinh đẹp lại, tự nhiên ăn hạt dẻ từ trong tay anh, anh nhìn gương mặt khẽ động của cô, giống như con chuột Hamster nhỏ, cảm thấy hạt dẻ trong miệng mình cũng thơm ngọt hơn.

Thật ra, anh không thích ăn hạt dẻ lắm, nhưng ăn cùng với cô, trong lòng anh rất thoả mãn, không quan tâm tới người khác hoặc chuyện gì khác.

Khi đó nhìn cô và Trần Phong chia sẻ một phần đồ ăn với nhau, anh cũng đã không khống chế được mà suy nghĩ, nếu người kia là anh thì tốt biết bao, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng được như ý nguyện, từ nay về sau, người đó sẽ là anh, cũng chỉ có thể là anh.

Anh kéo cô đi đến con hẻm nhỏ kia, cởi nửa vòng khăn quàng cổ của mình quàng lên trên cổ cô, cúi đầu hôn cô, khác với những nụ hôn vụn vặt lúc trước, lúc này anh tiến công có chút mạnh mẽ, đầu lưỡi của anh chống lên răng cô cạy ra, cô gái phát ra tiếng ưm ưm, nước miếng gần như sắp chảy ra.

Quá mạnh mẽ, quá dữ dội.

Quả nhiên, dù có là chàng trai dịu dàng thì cũng có tính xâm lược, trong mơ đều là lừa gạt.

Cô bám vào vai anh, mới đầu cô đón nhận trong trạng thái bị động, sau khi sự bối rối qua đi, cô yêu thương vuốt ve gương mặt anh, yết hầu của anh, tay Trương Cảnh Sơ vẫn rất đúng mực, nhưng Thuỷ Vân cảm thấy, hình như có cái gì đó nóng rực đang chọc vào bụng của cô, dần dần, Trương Cảnh Sơ cũng nhận ra, trên mặt anh hiện lên một tia xấu hổ, anh bức bối khom lưng lùi về phía sau.

Nhưng cô không hề giấu giếm bí mật trên cơ thể anh, tay cô xoa dươиɠ ѵậŧ của anh, cách một lớp quần mạnh mẽ xoa nhẹ mấy cái, thậm chí còn định cảm nhận vị trí qυყ đầυ nhạy cảm nhất của anh.

“Anh trai, anh cứng rồi.” Cô tiếp tục trêu chọc anh, nói nửa vời với anh, phát ra tiếng rêи ɾỉ thật mạnh, nhưng ở chỗ này thì không có cách nào thật sự làm chút gì đó.

Anh khổ sở ôm lấy cô từ sau lưng, hít sâu không khí lạnh thấu xương một hơi, muốn tìm cách làm dịu du͙© vọиɠ.

Sau đó cô nghe thấy cô gái nói với anh: “Ngày mai cậu không có giờ học chứ? Buổi chiều tới nhà tôi được không? Chiều mai ba mẹ tôi tới Thiên Đàn chơi, buổi tối còn muốn đi xem kịch nói, tới khuya mới về.”

Anh muốn tới, Sơ Sơ rơi vào tình yêu, anh vẫn chưa học được cách xử lý những du͙© vọиɠ lạ lẫm này, cũng không biết mình làm những việc này có phải không tốt lắm không.

Mà khi định nói lời từ chối sau bao khó khăn, thì lại biến thành một chữ: “Được"

*** 20 ***