Nhuộm Sắc Tình

Chương 3: Thủy Vân

Sau khi cảm giác xấu hổ qua đi, Thủy Vân lại cảm thấy hơi vui sướиɠ khi nghĩ tới giấc mộng này. Từ khi mắc bệnh trầm cảm mức độ vừa vào năm cuối cấp hai, đã lâu lắm rồi cô không trải nghiệm cảm giác vui vẻ.

Trong giấc mơ kia, cô rất vui vẻ, dường như có thứ gì đó trong cơ thể đã tỉnh giấc. Cảm giác này thực sự rất hấp dẫn. Nó giống như một lữ khách khát khô cổ đi trong sa mạc và ngẫu nhiên nhìn thấy một cây chuối tây xanh biếc, giống như một người sắp chết chìm trong cơn lũ thấy một khúc gỗ nổi trôi qua, không có lý do gì mà không túm lấy nó.

Thủy Vân không phải người có số phận bi thảm, có lẽ cô mắc bệnh trầm cảm là do gen của bản thân và hoàn cảnh xung quanh khiến Thủy Vân dễ suy nghĩ tiêu cực. Khi Thủy Vân học năm cuối tiểu học, vì không chịu nổi du͙© vọиɠ khống chế của mẹ cô, cộng thêm một chút hiểu lầm nên ba mẹ Thủy Vân đã ly thân rồi thỏa thuận ly hôn.

Từ đó về sau, mẹ cô đã dồn toàn bộ tâm sức và hy vọng lên người con gái. Khương Lệ đã làm một kế hoạch học tập chi tiết cho Thủy Vân, ngày ngày phải học toán Olympic, Tiếng Anh, Ngữ văn, đàn Piano, không được nghỉ ngơi giây phút nào. Dưới sự khống chế chặt chẽ này, lúc học cấp hai, Thủy Vân đã thi đậu lớp thực nghiệm của Nhất Trung ở thành phố B.

Nhưng đây mới là lúc cơn ác mộng bắt đầu. Nhất Trung là trường trung học tốt nhất toàn thành phố. Lớp thực nghiệm là một lớp ưu tú, tập trung tinh anh của toàn thành phố. Một mặt, cô gánh trên vai sự kỳ vọng của mẹ và oán trách ba mình. Mặt khác, mặc dù Thủy Vân đã cực kỳ cố gắng nhưng thành tích vẫn chỉ xếp hạng trung trong lớp mà thôi. Sự lo lắng khiến cô không còn tâm trí kết giao bạn bè, tinh thần càng ngày càng trở nên sa sút.

Học kỳ cuối năm lớp 8, vì thiếu trí tưởng tượng không gian trong hình học, tiến độ của chương trình học quá nhanh nên Thủy Vân chỉ đạt bảy mươi lăm điểm – đứng đầu lớp đếm ngược từ cuối lên. Đối mặt với sự quan tâm của giáo viên, trách nhiệm và sự kỳ vọng của mẹ, cuối cùng Thủy Vân không trụ được nữa.

Cô bắt đầu bị mất ngủ, dần dần không cảm nhận được bất cứ sự vui vẻ nào trong cuộc sống hàng ngày nữa. Hơn nữa, còn hơi tí là rơi lệ, cân nặng của Thủy Vân tuột dốc. Đến một ngày, trong tiết thể dục, cô đã ngất xỉu vì quá buồn ngủ và suy nhược. Lúc này, Khương Lệ mới phát hiện xảy ra chuyện lớn. Khi đó, Thủy Vân đã mất ngủ gần ba tháng.

Sau khi đưa tới bệnh viện, cô bị chuẩn đoán là mắc bệnh trầm cảm mức độ vừa và chứng rối loạn lo âu mức độ vừa. Khương Lệ hoàn toàn choáng váng. Lúc này, bà ấy mới bắt đầu nghĩ tới sự khống chế từ trước đến giờ của mình mang tới bao nhiêu tổn thương cho con gái. Sau khi Thủy Vân mắc bệnh trầm cảm và chứng rối loạn lo âu, quan hệ giữa Khương Lệ và Thủy Hạo Trì có chuyển biến tốt.

Sau khi hai người họ đi tìm chuyên gia tâm lý để được cố vấn về hôn nhân, cởi bỏ hiểu lầm và bắt đầu tái hôn để con gái có một gia đình hoàn chỉnh.

Từ lúc bị bệnh, Thủy Vân đã trở thành bảo bối của cả nhà. Khương Lệ không còn bắt ép cô phải làm bất cứ chuyện gì. Hai vợ chồng cẩn thận từng li từng tí nâng niu Thủy Vân trong lòng bàn tay. Dưới sự hỗ trợ của thuốc và hoàn cảnh sống, chứng rối loạn lo âu của Thủy Vân đã được khống chế một cách nhanh chóng, trạng thái trầm cảm cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Cô không còn hơi tí là khóc nữa, buổi tối cũng có thể ngủ được bốn đến năm tiếng. Cuối cùng, lúc thi cấp ba, thành tích của Thủy Vân đã vượt xa bình thường, cô đã trúng tuyển trường cấp ba của Nhất Trung.

Nhưng hình như có thứ gì đó đã biến mất khỏi cơ thể Thủy Vân, đó chính là năng lực cảm nhận niềm vui. Khương Lệ thường xuyên mua những thứ trước kia cấm về cho cô ăn về. Thủy Vân rất thích bánh kem dâu tây, lần nào cô cũng ăn hết chiếc bánh dưới ánh mắt hiền từ, mong đợi của Khương Lệ, sau đó mỉm cười. Nhưng thật ra, Thủy Vân nhai bánh như nhai sáp nến, dường như hương vị thơm ngọt ở đầu lưỡi chẳng liên hệ được với não của cô.

Thủy Vân thích game và phim hoạt hình. Cuối cùng, sau khi cô bị bệnh mới có cơ hội chơi và xem. Nhưng Thủy Vân lại thường nhìn màn hình và ngẩn người. Những cốt truyện kia biến thành những câu chữ không có ý nghĩa. Cô cố gắng mỉm cười nhưng dần dần như biến thành một linh hồn u sầu, trở thành cái xác không hồn.

Để kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của mình, thậm chí Thủy Linh còn đi tìm hiểu rất nhiều tư liệu về tìиɧ ɖu͙©. Nhưng dù từ ngữ miêu tả thô lỗ hay mềm mại, hoặc nam tài tử gợi cảm đến đâu cũng chẳng khơi gợi nổi chút du͙© vọиɠ nào trong cô. Thủy Vân đã thử kí©ɧ ŧɧí©ɧ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình, nhưng cô lại chẳng cảm nhận được chút kɧoáı ©ảʍ nào.

Đến tận khi Thủy Vân gặp được Trương Cảnh Sơ, hơn nữa còn mơ giấc mơ ướŧ áŧ mê ly kia. Sau khi bị bệnh trầm cảm tra tấn hai năm, cuối cùng cô cũng có du͙© vọиɠ, có “thứ” mà bản thân muốn. Thủy Vân quyết định thuận theo du͙© vọиɠ của mình, biến thiếu niên kia thành tù nhân của cô, mọi kɧoáı ©ảʍ của anh đều đến từ cô. Đương nhiên, Thủy Vân biết chuyện này khó cỡ nào, nhưng mục tiêu này sẽ tiếp sức mạnh để cô sống tốt.

Giống như hai năm qua, Thủy Vân nuốt hai viên Citalopram, vận động mười phút để bản thân tỉnh táo. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự thoải mái đang từ từ trỗi dậy, đây chính là ma lực của Dopamine. Cô mở quyển nhật ký ra, viết kế hoạch của mình vào đó: Quyến rũ Trương Cảnh Sơ, nhìn anh mất khống chế, khiến anh phải cầu xin cô.

Để đạt được mục tiêu này, có lẽ cô cần làm quan hệ giữa mình và Trương Cảnh Sơ phát triển qua mức độ bạn bè bình thường, thậm chí vượt mức quan hệ bạn bè – ít nhất là đơn phương.

Đây là kế hoạch xa nhất mà Thủy Vân có thể nghĩ được, về phần sau này thế nào thì cô thực sự không nghĩ được nhiều như vậy. Thủy Vân biết mình rất ích kỷ nhưng sau khi thân thể và linh hồn trầm lặng hai năm, cô thực sự không chống lại được sự dụ hoặc này. Vì thế, Thủy Vân lựa chọn phóng túng theo du͙© vọиɠ của mình.

Cô nhớ tới giấc mộng vô cùng rõ ràng kia. Cậu thiếu niên đạt kɧoáı ©ảʍ nhờ những ngón tay của Thủy Vân, bắn đầy vào mặt cô, sau đó lộ ra một nụ cười mãn nguyện. Sẽ có một ngày, sẽ có một ngày giấc mơ thành sự thật. Khi đó, nhất định cô sẽ rất vui vẻ.

*** 3 ***