Lại bị Tống Âu Dương dùng cách thức thân mật nhất ôm đi ra khỏi phòng tắm, Hạ Thiên còn không quên thuận tay tắt đèn, lúc đi về phía giường, cô lại có hơi xấu hổ vỗ vỗ anh, hỏi anh có thể tắt đèn trong phòng ngủ hay không.
Yêu cầu này của cô làm cho Tống Âu Dương nhịn không được bật cười, hỏi ngược lại cô tắt đèn thì làm sao nhìn thấy được?
Hạ Thiên bị anh nói trắng ra làm cho cô không còn lời nào để nói.
Anh không có ý định tắt đèn, ôm thẳng cô đến bên giường, ai biết muốn thả Hạ Thiên lên giường, cô lại bắt đầu chơi xấu, ôm anh không buông tay, vô luận như thế nào cũng không buông tay.
Tống Âu Dương dỗ dành nửa ngày cũng không được.
Cuối cùng “hai bên” thỏa thiệp, mỗi bên lùi một bước.
“Bật đèn bàn?” Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn ngọn đèn bàn màu xanh của gió Bắc Âu ở trên tủ đầu giường, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Lúc này, Hạ Thiên mới “Ừm” một tiếng, giọng điệu mang theo một chút mùi vị dỗ dành và làm nũng.
Tống Âu Dương bị một tiếng này của cô làm cho hơi sửng sốt, khôi phục lại tinh thần, lại nhịn không được có hơi bất đắc dĩ mỉm cười, trước kia là thật sự không phát hiện, cô còn có một mặt giống tiểu yêu tinh như vậy.
Vốn dĩ Hạ Thiên đã buông lỏng tay, anh muốn đi tắt đèn, nhưng lúc này, anh lại không muốn tách ra khỏi cô dù chỉ một giây.
Trong tiếng hét bất ngờ của Hạ Thiên, Tống Âu Dương bật cười lại ôm cô đứng dậy lần nữa, đi đến cạnh cửa tắt đèn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đèn vừa tắt, cả phòng tối đen, nhưng ở chỗ ban công có ánh sáng mập mờ từ bên ngoài chiếu vào, có thể là vừa mới trở về nên mở cửa sổ để thông gió, cửa trượt ban công phòng ngủ mở một nửa, sức hút của gió bên ngoài hút chặt rèm cửa sát đất vào kính, trên tường.
Anh ôm cô, dựa vào trí nhớ vừa rồi lăn một vòng hoàn mỹ sang bên kia giường đóng cửa sổ lại, trực tiếp ôm cô từ bên kia lên giường.
Hạ Thiên nằm thẳng ở trên giường, bên cạnh là Tống Âu Dương nghiêng người đi bật đèn bàn, ánh sáng màu vàng ấm áp của đèn bàn sáng lên, anh cũng cúi người xuống.
Hai khuỷu tay Của Tống Âu Dương đặt ở hai bên mặt cô, đầu chìm vào trong chiếc gối mềm mại, nhìn hai má phiếm hồng xinh đẹp dưới thân mình, không hề báo trước, eo anh đột nhiên xẹt qua cách hai lớp vải.
Hạ Thiên không kịp phòng bị, giống như con nai nhỏ bất người bị hổ dữ đánh úp, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc, nhìn đến trong con ngươi của anh có ý cười, cắn môi dưới lại nhịn xuống.
“Lần đầu tiên mơ thấy em, là năm em học 9,” Ánh mắt của Tống Âu Dương dường như khóa chặt cô, như là ở thẳng thắn, lại như là đang lẩm bẩm, “Đó buổi tối ngày sinh nhật em.”
Năm ấy anh mười sáu tuổi, mà Hạ Thiên vừa bước qua sinh nhật mười lăm tuổi. Cả hai đều chưa đủ tuổi thành niên.
Cô ở trong giấc mơ, cơ thể thiếu nữ, vừa trắng trẻo vừa mảnh mai, quần áo che nửa người, xộc xệch, gợi cảm.
Tống Âu Dương nhắm nửa mắt, hôn lên trán cô, giữa lông mày, mí mắt, sống mũi, chóp mũi chậm rãi dừng trên môi cô.
Mυ'ŧ nhẹ, ma sát, sau đó đầu lưỡi cứ thế không ngừng xâm nhập.
Hạ Thiên khó hiểu, thừa dịp môi anh lưu luyến trên vai cô, nghi ngờ hỏi ngược lại anh, “Giấc mơ gì?”
Tống Âu Dương không đáp.
Nụ hôn cách một lớp áo ngủ bằng bông mỏng manh ở trước ngực cô, tay cũng trượt xuống dọc theo mép quần của cô.
Cả người Hạ Thiên chấn động, chỉ cảm thấy cả người trong một tích tắc giống như bị cuốn đến đồi cát vàng bị mặt trời làm cháy, bởi vì chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác khác thường này, vừa luống cuống, cũng chờ mong.
Môi anh lại hướng lên trên, Hạ Thiên học theo anh, nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi anh đưa tới, lại học anh ngậm lại, dùng lực nhỏ mυ'ŧ từng chút một.
Hai người ở bên nhau nhiều ngày như vậy, kỹ xảo hôn môi của Hạ Thiên đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Chủ yếu là do lúc này “thầy giáo” đang đè ở trên người mình dạy tốt.
Có lần cô cũng nhịn không được nghi ngờ có phải trước kia anh đã tìm người lén lút luyện tập hay không, làm anh tức giận cắn mạnh vào môi dưới.
……
Làn da con gái mềm mại mịn màng, so với lụa càng mịn hơn, so với bông lại càng mềm.
Tống Âu Dương hơi không nhịn được cọ cọ trên người cô hai cái, lực trên tay nặng nề, cơ thể Hạ Thiên run lên, phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Bị anh dùng miệng lấp kín.
Cảm giác sung sướиɠ nhưng không thỏa mãn tràn ngập cả người Tống Âu Dương, thiếu nữ trong mộng sớm đã biến thành phụ nữ, sâu trong cổ họng tùy tiện phát ra một âm thanh đều có thể làm cho tất cả ý chí và sự kiên trì của anh sụp đổ.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt quyến rũ của cô, lúc này thật sự cảm thấy mình giống như bị đặt trên lửa nướng, sự quyến rũ làm cạn kiệt ý chí và sự kiên trì của anh, từ trong đáy lòng lại càng khao khát cô hơn.
Cơ thể càng như vậy.
Cơn khát này vượt qua sự mong đợi của anh, thẳng thắn hơn một chút, là anh đánh giá thấp sức hấp dẫn của cô đối với anh, cũng là anh đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình đối với cô.
……
……
Sáng sớm hôm sau, Tống Âu Dương còn chưa mở mắt, giác quan đã tỉnh dậy trước.
Người trong lòng ngực xoay người hai lần, rêи ɾỉ hai lần, anh mở mắt ra, nhìn thấy người nằm trong lòng ngực mình, rồi lại co vào trong. Cái đầu nhỏ cũng chui thẳng vào cổ anh.
Ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi vội vàng xen lẫn tiếng gió đập vào cửa kính và bệ cửa sổ.
Người còn chưa tỉnh, đã cảm thấy ồn ào.
Anh ôm chặt cô, dùng tay còn lại nhẹ nhàng đặt trên lỗ tai cô, nhìn thấy hai mắt cô vẫn còn nhắm và thở đều chắc là đang còn ngủ.
Tống Âu Dương nhìn cô, nửa người dưới hơi cứng đờ, nhịn không được lắc đầu cười khổ.
Tối hôm qua anh đã tự nhận thức được mình ở trong tình huống không thể khống chế được, dừng lại ngay trước bờ vực, mặc áo ngủ đã cởi ra lại cho cô lại cho cô, còn mình đi trong phòng tắm tắm nước lạnh, lúc đi ra cô vẫn chưa ngủ, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh, bộ dạng khó hiểu.
Anh dỗ dành một lúc lâu cô mới chịu ngủ, nhưng ai ngờ, nha đầu này lại ngủ không thành thật, anh đoán là buổi tối cô có thói quen không mặc quần áo ngủ, nửa đêm anh đã mặc cho cô hai lần, bộ đồ ngủ bị cô cởi ra lần thứ ba,… Anh đành bỏ cuộc.
Một đêm không ngủ.
Cảm giác như vừa mới ngủ, lại nhận ra cô không thoải mái, lại tỉnh dậy.
*
Hạ Thiên ôm anh ngủ, ngược lại là một đêm ngủ ngon giấc.
Đồng hồ sinh học tỉnh dậy, còn chưa mở mắt ra, đã có thể cảm nhận được ánh mắt của anh rơi trên khuôn mặt mình.
Cô vô thức vươn người, sau đó cứng đờ.
Mở mắt ra, nhìn anh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi, trời đầy mây, rèm cửa sổ cũng đóng chặt, trong phòng không có ánh sáng bên ngoài chiếu vào, đến cả ngũ quan của Tống Âu Dương cũng không thể nhìn rõ ràng.
Đôi mắt đó có thể phân biệt rõ ràng, Hạ Thiên lúng túng hỏi: “Quần áo của em đâu?”
Giọng nói còn hơi khàn khàn vì vừa mới tỉnh ngủ.
“Quần áo em ——” Bàn tay to lớn của Tống Âu Dương đè nặng sau lưng cô, để cho cơ thể cô và mình dán vào nhau, trán đặt lên trán cô, nhìn đôi mắt đen nhánh như muốn ngâm mình trong nước của cô, cười hỏi ngược lại cô, “Ở trên người em, hỏi anh làm cái gì?”
Hạ Thiên từ nhỏ đi ngủ đã không thích mặc quần áo, bởi vì mặc quần áo ngủ, sẽ dễ nằm mơ, đây là một tật xấu rất kỳ quái của cô.
Năm ngoái ở bên ngoài, cô thường xuyên thức dậy vào nửa đêm do yếu tố bên ngoài, cô buộc mình phải thay đổi thói quen này, mặc dù vậy, suốt một năm này, chất lượng giấc ngủ của cô cũng không quá tốt, nhưng cũng được coi là một bằng chứng về tiềm lực của con người là vô hạn. Cô cảm thấy mình không làm chuyện đó vì mình không thật sự bị ép đến mức đó.
Cho nên ngày hôm qua anh mặc đồ ngủ cho cô, cô mới không nghĩ đến việc cởi ra, bởi vì cảm thấy mình chắc là sẽ không giống như trước kia, nửa đêm bất tri bất giác tự cởi ra.
Nhưng sự thật hiển nhiên —— cũng không phải là như thế.
Ngày hôm qua nếu anh thật sự muốn cô, Hạ Thiên ngược lại cảm thấy cũng không có gì, nhưng cuối cùng anh lại mặc quần áo vào cho cô, tự mình đi tắm nước lạnh, cô liền có hơi khó hiểu, lúc này nghĩ lại, chỉ cảm thấy xấu hổ và bất an.
Hạ Thiên thu tay trái ôm sau lưng Tống Âu Dương về, ôm lấy tay phải đặt trước ngực, cũng vừa vặn ngăn giữa hai người.
Giương mắt nhìn anh gần trong gang tấc, hỏi anh, “Bởi vì không đẹp như anh tưởng tượng, cho nên không có hứng thú sao?”
Đè nén ở trong lòng, cuối cùng vẫn hỏi ra: Hay là bởi vì ngày đó biết được cô gạt anh, đi gặp giáo viên tìm hiểu chuyện học nhảy cấp, trong lòng có khúc mắc, nên không cần cô nữa?
Tống Âu Dương nghe vậy, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là không nghĩ tới sẽ nghe được một câu như vậy, không trả lời, ý cười hơi thu lại, nhìn chằm chằm cô.
Hạ Thiên nhìn lại anh, cố gắng phân biệt sắc mặt của anh trong ánh sáng mập mờ, tiếp tục nói, “Em muốn nghe sự thật.”
Sự thật?
Tống Âu Dương nắm lấy hai tay cổ tay đặt ở hai bên, xoay người đè lên người cô.
Anh không mặc quần áo nửa người trên, chỉ mặc quần, vải quần jean hơi thô ráp, đè lên hai bên bắp chân cô, nhưng chỗ khiến cô đập nhanh nhất vẫn là chỗ ở dưới bụng anh.
Mới vừa tỉnh lại đã nhận ra biến hóa của cơ thể anh, nhưng cũng bởi vì phát hiện ra, mới càng khó hiểu và bất an.
Đôi mắt anh như diều hâu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bỗng nhiên lại buông lỏng cô ra, xoay người ngồi dậy, thuận tay đắp chăn cho cô, đưa lưng về phía cô lấy cái áo hoodie tối hôm qua bị anh ném ở góc giường, nói một câu anh xuống dưới mua bữa sáng, không đợi Hạ Thiên đáp lại, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc Tống Âu Dương xoay người, hình như Hạ Thiên nhìn thấy dưới eo anh có cái gì đó, nhưng bởi vì động tác của anh quá nhanh, cũng không kịp nhìn rõ.
Hai tay Hạ Thiên nắm chặt chăm, nhìn anh mở cửa đi ra ngoài, cửa phòng không đóng lại, nghe thấy âm thanh anh xuống tầng càng lúc càng xa, sau đó là cửa dưới tầng bị mở ra rồi lại bị đóng lại.
Hạ Thiên nhắm mắt lại, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, giống như đang trút hết nỗi lòng cô.
Cô xoay người trong chăn, suy nghĩ một lúc lát nữa làm sao nói cho anh biết chuyện muốn học nhảy cấp, vốn cũng không phải chuyện lớn, nhưng quan hệ bây giờ của hai người không còn giống như trước nữa, không thể giống như trước kia hoàn toàn tùy theo ý mình.
*
Hạ Thiên từ trong phòng tắm rửa mặt xong đến phòng khách dưới tầng chạy bộ ba mươi phút, phát hiện ngoài cửa sổ mưa còn nặng hạt hơn lúc trước rất nhiều, như thể có ai đó trên trời đang cầm chậu nước hắt xuống, mà Tống Âu Dương còn chưa trở về.
Cô nhìn thấy ô còn treo ở cửa chính, gọi điện thoại cho Tống Âu Dương, chuông điện thoại vang lên vài tiếng mới được kết nối.
“Anh vào thang máy ngay đây.” Tống Âu Dương như là biết cô đang lo lắng cái gì, ở đầu bên kia micro đã lên tiếng trước.
Hạ Thiên “Ừm” một tiếng, cúp điện thoại, đến phòng tắm lấy một cái khăn lông khô ráo, rồi bước nhanh trở về dưới tầng.
Cô mở cửa ra, cửa đối diện hành lang cũng bị người khác đẩy ra ngoài, cô bị ép phải đối mặt với người đàn ông trung niên xách vali đối diện, biểu cảm trên mặt ngẩn ra, trong nháy mắt không biết nên thể hiện ra sắc mặt gì.
Từ nhỏ đến lớn ba mẹ luôn giáo dục cô là phải tôn trọng trưởng bối, sắc mặt tất nhiên là tuyệt đối không được cho phép, nhưng vừa nghĩ đến Tống Âu Dương, quả thật cô cũng không có cach để cho mình thản nhiên cười với ông ấy.
Đang lúc không biết làm sao, thang máy ở giữa hai người vang lên một tiếng đinh, cửa thang máy mở ra, Tống Âu Dương một tay xách hai túi đồ, một tay vuốt tóc ướt đi từ bên trong ra.
Trong nháy mắt anh đi ra, trái tim Hạ Thiên đập thình thịch kịch liệt hai cái, sợ cảnh tượng hai người gặp mặt tối hôm qua lại tái hiện, may mắn là Tống Âu Dương trực tiếp đi về phía nhà Hạ Thiên Hạ, không chú ý tới phía sau.
Hạ Thiên nhìn anh, từ đầu đến chân, không thiếu chỗ nào.
Anh đi đến được hai bước, nhìn thấy cô đang cầm khăn lông đứng ở cửa, bước chân ngừng một lúc rồi mới mỉm cười bước đến gần cô, “Ra đây làm gì?”
Ánh mắt Hạ Thiên theo bản năng nhìn ra phía sau anh, khi Tống Âu Dương cũng không tự giác nhìn về phía sau, lấy khăn lông trong tay cô đưa lên đầu xoa xoa mái tóc ngắn của anh, nhỏ giọng oán giận, ô treo ở cửa ra ngoài cũng không biết cầm đi, ngay sau đó đem cả người ướt đẫm đẩy anh đi vào nhà, giục anh nhanh đi tắm nước nóng, tránh cho bị cảm lạnh.
Tống Âu Dương không phát hiện cô cố tình tránh cho hai người chạm mặt, bị cô đẩy mạnh trong nhà.
Hạ Thiên xoay người đóng cửa lại, nhìn thấy Tống Minh Hoài đối diện cũng đóng cửa, âm thanh rất nhẹ, giống như là sợ quấy rầy đến ai đó, hoặc là —— sợ bị ai đó phát hiện.
Sau đó, Hạ Thiên thấy ông nở nụ cười ôn hòa, lặng lẽ nói hai chữ với cô, mở thang máy còn chưa đi xuống, đi vào.
Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vài phần mười giây như vậy, khiến Hạ Thiên lại lần nữa nghi ngờ có phải mình nhìn lầm hay không, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.
Nhưng nếu không phải nhìn lầm, vậy thì khẩu hình kia rõ ràng là —— cảm ơn?
Cảm ơn cô?
Cảm ơn cái gì?
Không để cho hai ba con họ mặt đối mặt nhau sao?
Nhưng mà, sao có thể chứ?
Vô luận như thế nào, cũng không nên, cũng không có khả năng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Thiên đi tới phòng ăn, Tống Âu Dương đang lấy bát đĩa từ trong tủ đựng đồ ra chuẩn bị dọn bữa sáng vừa mua, Hạ Thiên nhận lấy đồ từ trong tay anh, đẩy anh nhanh lên lầu: “Anh lên tầng tắm rửa trước đi, lát nữa em tìm quần áo của ba cho anh.”
“Hay là ——” cô lại hỏi tiếp, “Anh trở về tắm rửa xong rồi lại qua đây?”
Dù sao ba anh cũng đã rời đi, chắc là không có vấn đề gì đâu.
Tống Âu Dương đặt túi đồ ăn sáng trong tay lên trên bàn, nói thẳng, “Anh lên trên tầng, em đói bụng thì ăn trước đi.”
Hạ Thiên không nghi ngờ anh, ngoại trừ anh không biết ba anh đã rời đi, gật đầu đồng ý, nhìn anh xách một túi tiện lợi khác lên lầu.
*
Hạ Thiên lấy bữa sáng từ trong hộp ăn sáng ra rồi đậy nắp lại, đi lên trên thư phòng cách phòng mình một phòng ngủ, là phòng ba mẹ Hạ lúc còn sống, trong phòng rất sạch sẽ, hôm qua lúc cô trở về cũng đã quét dọn qua.
Từ sau khi ba mẹ qua đời, thật ra mỗi lần vào phòng này, trái tim đều chua xót, mắt cũng vậy, muốn bật khóc nhưng lại đè xuống, nói thẳng thắn ra là thật ra không chỉ là phòng của ba mẹ, mà mọi ngóc ngách trong nhà, đều giống nhau.
Có thể như thế nào, dù sao bây giờ cô cũng là phải làm người lớn.
Phải tự chăm sóc mình thật tốt.
……
Hạ Thiên đến phòng để quần áo, trong tủ hàng thứ hai ngăn thứ ba tìm ra một bộ đồ thể thao màu xám xếp gọn gàng, bộ quần áo này là mẹ mua cho ba trước khi ông được phái đi làm nhiệm vụ đã đi ra ngoài mua cho ông, sau khi mua về giặt xong, nói chờ ba kết thúc nhiệm vụ trở về liền đến mùa có thể mặc, chỉ tiếc là —— nó không đợi được ông.
Cô nghĩ, chắc là ba sẽ không ngại cho con rể tương lai mượn đồ của mình để mặc.
Hạ Thiên đưa tay lên xoa xoa khóe mắt, mở ngăn kéo bên cạnh, lại cầm một cái qυầи ɭóŧ tối màu còn chưa xé mác.
Lúc chuẩn bị bước từ trong phòng ra, lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, quay người lại đi đến ban công phòng ngủ, nhìn thấy cửa sổ được đóng kín chắn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, mới hiểu được.
Tối hôm qua vì thông gió, cô quét dọn phòng sạch sẽ, mở cửa sổ ra, sáng nay sau khi tỉnh lại cũng quên mất, nhưng lúc này cửa sổ chẳng những được đóng chặt, ngay cả ban công cũng sạch sẽ, không có dấu vết bị cơn mưa lớn đột kích đêm qua tàn phá bừa bãi.
Tối hôm qua, cô ngủ say, cũng không nhận ra trời mưa, người khác cũng không có khả năng, càng không có gì ngoài ý muốn, nhất định là nửa đêm Âu Dương thức dậy đóng cửa lại, thậm chí rất có thể còn dọn dẹp một lượt.
Bà nội Liêu nói anh luôn bất cẩn, nhưng đối với cô, hình như anh chưa bao giờ như vậy.
Tâm tư tinh tế của anh đều đặt ở trên người cô.
Lại nghĩ đến lời cô nói với anh sáng nay, Hạ Thiên khẽ mím môi dưới, đang suy nghĩ tại sao mình có thể nói ra những lời đó với anh, hoặc là nói, tại sao mình có thể nghi ngờ anh sẽ bởi vì chuyện kia mà không muốn mình.
Anh chỉ là đang bảo vệ cô, chỉ nghĩ là không muốn khống chế, không muốn bởi vì anh mà để cho cô phải chịu đựng những thứ mà cô không nên chịu đựng mà thôi.
Người đàn ông này, thật là ——
Một khi đã bắt đầu, một chút đường lui cũng sẽ không để lại cho người ta.
*
Hạ Thiên cầm quần áo đến phòng ngủ mình, lúc mở cửa ra, đúng lúc nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại.
Trước cửa phòng tắm có một cái giá nhỏ treo quần áo, cô treo quần áo lên, gõ vào lớp kính mờ trên cửa gỗ hai cái, nói, “Quần áo treo ở cửa, anh mặc vào rồi xuống tầng ăn sáng, em ở dưới tầng chờ anh.”
“…Đồ lót và quần áo đều là đồ mới, chưa từng mặc qua, ba em mập hơn anh một chút, chắc là anh sẽ mặc vừa, em để ở đây, chờ anh ——”
Cô còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng cửa trượt bị người kia kéo ra làm cô bất ngờ biết rõ mình còn chưa nói xong, sao lại kéo cửa ra, đang muốn xoay người bước nhanh ra ngoài, một luồng hơi nước xông tới, vòng eo ngay lập tức bị giữ lại.
Hạ Thiên không phòng bị chút nào, hét lên một tiếng, lúc giẫm lên đường ray cửa trượt thì cả người hơi lảo đảo một chút, sau đó trực tiếp bị Tống Âu Dương một tay ôm lấy vòng eo mình đi vào phòng tắm, cửa cũng bị anh trở tay kéo lại.
Một tay Hạ Thiên bám vào vai anh, một tay đặt trên ngực anh, hai mắt mở to hết cỡ, trong đồng tử đều là sự kinh ngạc, tim đập hỗn loạn, không hề có quy củ, mãi một lúc sau trong cổ họng mới phát ra âm thanh ——
“Âu Dương ——”
Tống Âu Dương đặt tay sau lưng Hạ Thiên, lại ôm cô mang vào trong ngực mình, chậm rãi siết chặt hơn một chút, cho đến khi cả người Hạ Thiên dán chặt vào người anh.
Tay trái của anh vốn chống lêи đỉиɦ đầu cô, anh chậm rãi cúi người áp sát cô, phía trên đỉnh đầu có tiếng lòng bàn tay anh trượt trên tấm kính mờ, cho đến khi khuỷu tay anh chạm vào thủy tinh, chóp mũi anh cũng chạm vào cô.
Chóp mũi anh cọ vào cô, dựa vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Vừa mới đi ra ngoài, đi mua đồ trước, rồi mới đi mua bữa sáng.”
Một câu nói của Tống Âu Dương, giống như là đang giải thích chuyện đêm qua với cô, cắn vào vành tai cô rồi lại cười nói: “Sợ sau này em xấu hổ, cố ý chạy đến cửa hàng tiện lợi ở tiểu khu bên cạnh mua.”
Hạ Thiên: “……”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong phòng tắm, tất cả đều là hơi nước, trên người anh còn ẩm ướt hơn, có lẽ vừa mới tắm xong còn chưa lau nhà, vừa mới dán vào người anh, quần áo của cô đều đã dán chặt lên người.
Biến hóa trên người anh quá rõ ràng, trong đầu Hạ Thiên vang lên một tiếng ầm, giống như cái máy bị kẹt cứng, không hoạt động được, chân mềm muốn trượt xuống, bị anh đè lại, không thể động đậy.
Bàn tay to lớn của anh vẫn luôn đặt ở sau thắt lưng cô, hai người dán chặt, người mê muội, nhưng cơ thể thì không.
Cơ thể nghe theo trái tim rung lên từng đợt một, mỗi một nhịp thở ra hít vào, đều giống như có ngàn vạn sợi dây, trói hai người lại vào cùng một chỗ.
Mỗi một lần lên xuống, đều ma sát lẫn nhau từng chút từng chút một.
……
Tống Âu Dương lại hôn lên trước ngực cô cách một lớp quần áo, tối hôm qua cảm giác bị người ta ném vào bãi cát vàng nóng hổi lại xuất hiện, Hạ Thiên bất giác muốn lùi lại phía sau, đầu đập vào cửa, rầm một tiếng, ngược lại không cảm thấy đau, mà lại cảm thấy đầu hơi tỉnh táo hơn một chút.
“…… Bữa sáng sắp nguội rồi.” Hạ Thiên muốn nhắc nhở anh, cũng muốn kéo ý thức sắp biến mất của mình trở về, buổi sáng, dường như có hơi kỳ quái, “Anh còn phải về nhà…”
Tối hôm qua không biết bà nội Liêu có biết anh đến nhà cô hay không, nếu mà sáng sớm……
Tống Âu Dương không đáp lại cô, tay trái trượt ra sau đầu cô, sờ sờ chỗ cô đυ.ng vào, lòng bàn tay dán lên, bảo vệ ở đó.
Tay kia cởϊ qυầи áo trên người cô, chưa được bao nhiêu, đã lột sạch sẽ, ngay sau đó, một bàn tay ôm cô lên vai, mở cửa phòng tắm, sải bước đến bên giường.
Từ khi cô nói muốn nghe sự thật, Tống Âu Dương đã nghĩ, anh cần dùng hành động để chứng minh một chút, cô đối với anh mà nói, rốt cuộc tốt biết bao nhiêu.