Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Chương 4: Trở về (3)

Xe buýt khởi động, thân xe rung lên, tài xế đánh tay lái, chạy ra khỏi bãi đỗ xe.

Hạ Thiên nghe thấy Kiều Nguy Nhiên nói mấy câu qua loa, đại ý chính là nói xe đang chạy đến trường học, mọi người có thể nhìn xem ngoài cửa sổ để nhìn đường, có chuyện gì thì có thể hỏi anh ta.

Hạ Thiên: Xe chạy rồi, nói một lúc nữa sẽ gặp nhau, không phải là nói dối đó chứ?

Âu Dương: Từ nhỏ đến lớn, anh đã từng lừa gạt em chưa?

Hạ Thiên suy nghĩ, không nghĩ ra.

Hạ Thiên: Trước mắt không có.

Âu Dương::))

Hạ Thiên nhìn cười cười, nhắn lại: Đã biết, em từ từ thưởng thức.

Âu Dương: Lát nữa gặp lại.

Hạ Thiên: Lát nữa gặp lại. [mặt trời]

Hạ Thiên cất điện thoại đi, nghe thấy Từ Tĩnh Nghi bên cạnh nhìn phía sau hỏi một câu: “Bạch Dương, cậu học ngành nào?”

“Báo chí truyền thông.”

“Trời ơi,” Từ Tĩnh Nghi ngồi thẳng lưng nhìn Hạ Thiên, nhỏ giọng nói: “Ngọt Ngào, chuyên ngành của tiểu mỹ nam cậu thật sự là báo chí truyền thông đó.”

Hạ Thiên nghe vậy nhìn cô ấy một cái: Thế thì sao?

Tân sinh chuyên ngành báo chí truyền thông năm nay của Đại học Bắc Kinh có 273 sinh viên.

Từ Tĩnh Nghi nhìn thoáng qua vả mặt thản nhiên của Hạ Thiên đầu gỗ đang nhìn ra ngoài cửa sổ ——

Quả thật rất muốn gõ vào cái đầu gỗ của cô, Từ Tĩnh Nghi rất hỏi cô:

Gặp lại đó hiểu không?

Trùng hợp đó hiểu không?

Tình địch bí mật đó hiểu không?

Đúng là kẻ ngốc.

……

“Điềm Điềm.”

Hạ Thiên nghe thấy, quay đầu nhìn Từ Tĩnh Nghi, “Cái gì?”

“Cậu ngẩn người làm gì vậy? Gọi cậu nhiều lần mới trả lời.” Từ Tĩnh Nghi mở đồ ăn vặt ra ý bảo cô ăn, thấy cô lắc đầu, cô ấy vừa ăn nói: “Tớ nói cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt đó.”

“Chuẩn bị tâm lý tốt làm gì?”

Không đầu không đuôi, Hạ Thiên mờ mịt.

“Âu Dương đó, tớ nói với cậu, con gái ở Bắc Đại mê muội Âu Dương hơn so với chúng ta lúc trước ọc sơ trung và cao trung gấp mấy trăm lần cộng lại.”

Từ Tĩnh Nghi cố ý nói khoa trương.

“Thế thì sao? Tớ phải chuẩn bị cái gì?”

Cô tiếp tục mờ mịt.

“Cậu đúng là đại tiểu thư ngốc nghếch đó, yêu ma quỷ quái ở đại học rất nhiều, lúc trước những người ở cao trung gây rắc rối cho cậu đều là ‘khoa nhi’, nhưng đại học này là ‘khoa phụ sản’ cậu phải chuẩn bị tốt mới chịu đựng được, nếu mọi người biết cậu và nam thần mà bọn họ theo chân là ‘thanh mai trúc mã’, cẩn thận tâm tư nhỏ nhen của bọn họ sẽ ăn tươi nuốt sống cậu.”

“Vậy cậu không phải cũng là ‘thanh mai trúc mã’ của Âu Dương sao?”

Hạ Thiên nghe cô ấy nới “khoa nhi” và “khoa phụ sản” “Yêu ma quỷ quái” có hơi buồn cười hỏi lại, nhưng không phải bọn họ đều là lớn lên từ nhỏ với nhau à.

“Cậu đừng đánh trống lảng, tớ và cậu không giống nhau.” Hoàn toàn không thể so sánh. “Hơn nữa, tớ cũng đã có bạn trai là Đều Đều rồi.”

Hạ Thiên gật gật đầu, ngón tay nghiêm túc chỉ chỉ Kiều Nguy Nhiên phía trước tò mò quay đầu lại nhìn các cô, hỏi lại cô: “Ý của cậu là tớ nên tìm một người bạn trai như Kiều Nguy Nhiên để làm vệ sĩ à?”

Từ Tĩnh Nghi nghe vậy quay đầu “Vẻ mặt hoảng sợ” nhìn cô.

Ngay cả mắt của Kiều Nguy Nhiên cũng trừng lớn.

Hạ Thiên chớp mắt, giải thích: “Không phải là nói thật, đùa thôi mà.”

Tôn Học không ở đây, cũng chỉ có thể tìm Kiều Nguy Nhiên, cô cũng đâu có đi tìm người khác.

“Ai không phải, tớ nói,” Từ Tĩnh Nghi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nhịn không được trợn trắng mắt: “Cậu có thù oán với tớ hay là với Kiều Nguy Nhiên thế?”

Hạ Thiên: “……”

Bạn trai cậu là Lôi Đình cũng không phải là Kiều Nguy Nhiên, sao cô ấy lại tức giận.

……

Từ Tĩnh Nghi phát hiện, Hạ Thiên và cô ấy tách ra một năm, đã không còn tiếng nói chung……

Dọc đường đi cô ấy vẫn luôn quay đầu lại nói chuyện với tiểu mỹ nam, kỳ quái là hai người thật sự nói chuyện với nhau rất vui, có đôi khi Hạ Thiên sẽ nghe thấy tên mình từ miệng cô ấy, cô kéo ống tay áo, ánh mắt cảnh cáo nhìn cô ấy hai lần.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, hình như là cô ấy biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Hạ Thiên không để ý đến cô ấy nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nói chuyện với Kiều Nguy Nhiên ngồi ở phía trước đôi ba câu.

Khoảng một tiếng sau, xe dừng lại ở trước cổng trường Bắc Đại.

Người trên xe trật tự xuống xe, từng người một lấy vali ra, Hạ Thiên vừa mới kéo cần kéo vali lên, đã bị một bàn tay bên cạnh vươn tới đón lấy.

Một bàn tay rất quen thuộc, đốt ngón tay dài, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Là Tống Âu Dương.

Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn anh, cái balo của Từ Tĩnh Nghi ở trong tay cũng bị anh lấy qua.

“Không phải là nói chỉ có một cái vali thôi sao?” Tống Âu Dương ước lượng, hơi nặng.

Cô chỉ Từ Tĩnh Nghi vừa nhận lấy vali, “Cái này là của Tĩnh Nghi.”

Vừa mới dứt lời, người đàn ông trước trước mặt thuận tay ném balo lên người Lôi Đình vừa đi tới.

Lôi đình bị tập kích đột nhiên không kịp đề phòng, lùi lại gần nửa bước ôm lấy balo, “Mẹ kiếp, lão đại làm gì vậy?!”

“Vợ cậu.” Tống Âu Dương nói một cách đơn giản rõ ràng.

Lôi Đình không có cách nào, một tay xách balo một tay xoa ngực, “Đưa cho tớ đàng hoàng không được, sao lại phải ném?”

Tống Âu Dương không để ý đến anh ta, tự mình cởi mũ lưỡi trai màu đen trên đầu xuống, thu mũ nhỏ lại, bởi vì ánh nắng chói chang Hạ Thiên híp mắt ngẩng đầu nhìn anh, vén tóc đội lên cho cô, “Đi thôi, dẫn em đi làm thủ tục.”

“Phốc,” mới vừa đi đến Từ Tĩnh Nghi đã để ý đến hai người nghe vậy liền bật cười, “Không biết còn tưởng rằng hai người còn muốn đi lãnh chứng đó.”

Hạ Thiên dùng đầu ngón tay đẩy đẩy vành mũ, nhíu mày nhìn Từ Tĩnh Nghi.

Từ Tĩnh Nghi nhún nhún vai, làm mặt quỷ với cô.

“Này, Bạch Dương.” Từ Tĩnh Nghi vừa mới cầm hành lý, Bạch Dương đứng cách xa bốn năm bước nhìn bọn họ, quay đầu cười hì hì nói với Tống Âu Dương: “Lão đại, nam sinh này chính là người buổi sáng giúp bọn em ở trên tàu, cậu ấy và Điềm Điềm cùng chuyên ngành, anh dẫn Điềm Điềm đi làm thủ tục, thuận tiện cũng dẫn cậu ấy đi luôn.”

Tống Âu Dương nghe vậy nhìn sang, dáng người nam sinh khá cao, từ trên xuống dưới một bộ đồ màu trắng, mặt cũng trắng, người gầy, nhìn giống như thư sinh thời cổ đại, yếu đuối mong manh.

Anh hơi nhíu mày lại, không nói gì, ngược lại nghiêng đầu một bên không biết đang tìm cái gì, trong chốc lát, anh gọi một cái tên, nam sinh mặc áo thun tình nguyện viên của Đại học Bắc Kinh chạy tới, “Hội phó?”

Tống Âu Dương khẽ nâng cằm về phía Bạch Dương, lạnh nhạt nói: “Chuyên ngành báo chí truyền thông, cậu dẫn cậu ta đi làm thủ tục.”