La Gia Hứa quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, người đến không phải khác mà chính là mẹ của Thẩm Hân Nhiên – Tiêu Ngọc.
Tiêu Ngọc là giảng viên môn lịch sử ở một trường đại học. Thói quen sinh hoạt hàng ngày khiến cả người bà toát lên vẻ văn hóa quen thuộc. Mái tóc dài của bà ấy được buộc lên, lộ ra cần cổ trắng nõn, trên người bà có một khí chất vô cùng cuốn hút khiến người khác khó mà rời ánh mắt đi được.
Tiêu Ngọc đổi giày dép xong thì đi về phía Thẩm Hân Nhiên và La Gia Hứa. La Gia Hứa đứng dậy ôm lấy cánh tay của Tiêu Ngọc, vui vẻ nói:
“Chiều nay không có lớp nên mẹ Tiêu về sớm ạ?”
La Gia Hứa không giống Thẩm Hân Nhiên, anh gọi mẹ cô là dì nhưng cô thì lại trực tiếp gọi mẹ anh là mẹ Tiêu.
Khi còn trẻ, sau khi Tiêu Ngọc sinh Thẩm Hân Nhiên xong cũng có ý định sinh thêm một đứa nữa, bà ấy vẫn luôn muốn có đứa thứ hai sẽ là một cô con gái xinh đẹp dễ thương. Nhưng mà ba Thẩm lại không đồng ý, năm ấy khi Tiêu Ngọc sinh Thẩm Hân Nhiên đột nhiên bị tắc nước ối. Tình huống thực sự rất nguy hiểm, nếu không phải bác sỹ kịp thời cứu chữa, thì cái mạng này cũng đã sớm mất rồi. Mà lần ấy đã dọa cho ba Thẩm sợ mất mật, về sau luôn miệng nói làm gì thì làm nhưng không thể lấy thân thể và tính mạng của Tiêu Ngọc ra đùa giỡn với tử thần được.
Cho đến bây giờ hai người họ vẫn không có thêm đứa thứ hai, vì vậy việc sinh con gái dường như đã biến thành một loại chấp niệm trong lòng Tiêu Ngọc rồi.
Khi La Gia Hứa xuất hiện khiến bà ấy cảm thấy tựa như trời cao nghe được tiếng lòng của bà. Bởi vì từ khi còn nhỏ, cô đã được Tần Như và Tiêu Ngọc thay phiên nhau chăm sóc.
Tiêu Ngọc khẽ nhéo khuôn mặt của La Gia Hứa, cười trách:
“Mẹ nghe mẹ Lý nói con tới nên mẹ dời lịch dạy xuống rồi về nhà. Nếu không phải Hân Nhiên về nhà, có khi con cũng chẳng thèm đến thăm mẹ đâu nhỉ.”
Thẩm Hân Nhiên nhìn hai người phụ nữ trước mắt chỉ mải trò chuyện thì có chút không biết nói gì. Chỉ cần La Gia Hứa ở cùng với Tiêu Ngọc, thì địa vị của anh trong cái nhà này rớt xuống mức thảm thương.
Hôm ấy bởi vì Tiêu Ngọc về nhà nên thẳng tới mười giờ tối La Gia Hứa mới được trở về. Nếu không phải Thẩm Hân Nhiên nói cô còn phải chuẩn bị luận văn thì chắc chắc Tiêu Ngọc sẽ còn lôi kéo La Gia Hứa nói chuyện cùng mình tới rạng sáng mất.
Sau khi về đến nhà và rửa mặt xong xuôi thì La Gia Hứa nằm luôn lên giường. Cô thuận tay ôm lấy con gấu bông Teddy, vùi đầu vào thân thể của nó. Cô nhớ tới việc ngày hôm nay ở cùng Thẩm Hân Nhiên có rất nhiều loại cảm xúc, có chút thẹn thùng, còn có rung động. Cuối cùng hai người họ cũng đi tới bước này rồi sao? Cô thật sự rất thích Thẩm Hân Nhiên, thích anh tùy ý, thích anh nghiêm túc, còn có… sự xấu xa của anh nữa.
Dường như khi Thẩm Hân Nhiên hôn cô và cả cảm xúc ở tai vẫn còn đang lưu lại, nếu không thì tại sao cô lại cảm thấy cơ thể mình đang tê dại cơ chứ? Nghĩ tới việc hôm nay anh thật sự rất vui vẻ mà gọi cô là Tiểu Gia Hứa, còn có con ngươi ẩn chứa du͙© vọиɠ của anh, trong lòng đều là hình bóng của Thẩm Hân Nhiên. La Gia Hứa cảm thấy bụng nhỏ của mình như có một luồng nhiệt, cô dùng sức ôm chặt lấy con gấu bông nhỏ, không nhịn được mà cọ xát hai chân lại với nhau.(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
Lúc này cô đã hiểu khát vọng của Thẩm Hân Nhiên, bởi vì hiện tại cô cũng đang rất thèm muốn anh. Cô thật sự rất thích hôn môi cùng anh, và còn cả… những hành động thân mật cùng anh nữa. Thẩm Hân Nhiên nói cô là một yêu tinh nhỏ, kỳ thực cô cảm thấy Thẩm Hân Nhiên mới giống một yêu tinh. Khi cùng anh đối mặt với nhau, La Gia Hứa có thể nhìn thấy ý cười và cả ánh sáng trong mắt anh, tất cả dường như muốn hút cô vào sâu bên trong, để cô chìm đắm mãi trong đó. A… đúng là bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi!
Cô không gọi Thẩm Hân Nhiên là anh trai* đã rất lâu rồi, là bắt đầu từ bao giờ nhỉ? La Gia Hứa nghiêm túc suy nghĩ, hẳn là khi nghe thấy nữ sinh khác nói lớn lên muốn gả cho Thẩm Hân Nhiên. Tuy rằng lời nói của trẻ con là không có ý gì, nhưng khi đó tiểu Gia Hứa lại thật sự nghiêm túc nghe lọt, cô không nghĩ tới một ngày Thẩm Hân Nhiên đưa một người tới trước mặt cô, và nói rằng đây là chị dâu của cô. Cô không muốn làm cái gì đó mà em gái, cho nên từ đó về sau cô đã kêu anh là Thẩm Hân Nhiên…
[* Chỗ này tác giả dùng “ca ca” nên mình chuyển thành “anh trai” nhé.]
Ngày hôm sau, khi La Gia Hứa vừa mới tỉnh thì đã nhận được điện thoại của Thẩm Hân Nhiên.
“Tỉnh rồi à? Mèo con lười biếng.”
Giọng nói của Thẩm Hân Nhiên rất có tinh thần, cô biết anh có thói quen chạy bộ buổi sáng.
“Vâng, vừa mới tỉnh ạ.”
Giọng nói của La Gia Hứa mềm mại, vì mới rời giường nên mang theo chút khàn khàn.
La Gia Hứa nghe tiếng cười truyền tới từ trong điện thoại, sau đó là vang lên giọng nói của Thẩm Hân Nhiên:
“Ăn sáng xong rồi anh đưa em đến nơi này.”
Cô nghe lời rồi gật đầu, nhớ tới anh không nhìn thấy được thì “ừ” một tiếng, sau đó mới tắt máy.
Thẩm Hân Nhiên đưa La Gia Hứa tới biệt thự gần hồ, ở đây có phân lưu nên không thể nào đi xe vào trong được. Trên đường đi, ánh mặt trời chiếu lên người rất ấm áp và thoải mái. La Gia Hứa quay đầu nhìn một cái, phong cảnh nơi này thật là đẹp.
Thẩm Hân Nhiên dùng chìa khóa để mở cửa, sau đó nắm tay La Gia Hứa đi vào bên trong. Sau khi vào đến huyền quan, Thẩm Hân Nhiên mở tủ giày, lấy ra hai đôi dép đi trong nhà, là dép đôi dành cho tình nhân.
La Gia Hứa thay dép vào, nhịn không được mà hỏi:
“Anh mua từ khi nào vậy?”
Khi vừa mới đi vào cô nhận ra nơi này rất ít khi có người ở, nhưng mà rất sạch sẽ, hiển nhiên là có người thường xuyên tới quét dọn. Chính vì cô biết Thẩm gia chưa bao giờ cho anh tiền, vậy tiền mua nhà này là đến từ đâu?
“Khi còn học đại học có mở một cửa hàng cùng bạn, ánh mắt cũng không tồi nên kiếm được một chút lời, về sau đi làm rồi cũng có đầu tư một chút ít.”
Thẩm Hân Nhiên giải thích đến đây thì không tiếp tục nữa:
“Em có muốn đi tham quan một chút không?”
Anh nắm tay La Gia Hứa đi vào bên trong.
Màu sắc chủ đạo là tone màu ấm mang lại cảm giác ấm áp của gia đình, nghĩ đến đây, Gia Hứa không khỏi cười khẽ. Cô còn nhìn thấy có một căn phòng nhỏ, bên trong trải một cái thảm mềm mại, còn bày thêm một ít đồ chơi nhỏ nữa, chắc đây là dành cho thú cưng. Cô ngồi xổm xuống ngắm nhìn chúng.
“Đến khi dọn tới đây ở, em có thể nuôi một con chó con mà em thích.”
Giọng nói của Thẩm Hân Nhiên vang lên sau lưng cô, anh biết La Gia Hứa thích chó con, nhưng mà Tần Như lại bị dị ứng lông của động vật, cho nên từ trước đến giờ cô chưa bao giờ dám nói với Tần Như rằng mình muốn nuôi thú cưng.
Trong nhà có rất nhiều cây xanh, ngoài ban công còn có một gái ghế mây treo, trên mặt bàn có đặt một bộ chén trà. Thẩm Hân Nhiên để cô ngồi xuống ghế mây, sau đó ngồi xổm xuống, áp trán mình lên trán cô, anh nhìn thấy trong mắt cô dâng lên ánh nước. Hôn nhẹ lên đôi mắt của cô, giọng nói của anh vô cùng dịu dàng:
“Năm bốn tuổi anh gặp được em, làm bạn với em 22 năm, không tính cha mẹ, thì chúng ta được tính là những người gắn bó với nhau lâu nhất.” Dừng một chút, anh nói tiếp:
“Ở chung lâu như vậy rồi, em có muốn đổi một thân phận khác để tiếp tục sống cùng nhau không?”
Ý cười trên mặt La Gia Hứa mãi không biến mất, nước mắt bị đôi môi mềm mại của anh hôn đi hết. Trong mắt cô là ánh sáng lấp lánh, cười nói với anh:
“Được đó, bạn trai thân yêu của em.”
Chúng ta đều là người thân thuộc nhau nhất, nghĩ rằng sẽ làm bạn cả đời. Làm bạn đã rất hiểu nhau, vậy thân càng thêm thân thì thế nào, tất cả mọi thứ không phải rất vừa vặn hay sao? Bởi vì người kia là anh, anh là người che chở cho em, là người khiến em rung động, là trời cao đã sớm sắp xếp anh trong tương lai của em rồi.
Thẩm Hân Nhiên không nói nữa, anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cảm nhận hơi thở hỗn loạn của cô. Anh khẽ cắn vào môi cô, đổi lại là một tiếng rên khe khẽ giữa cánh môi hồng. Lưỡi anh cứ thế tiến công, cạy mở hàm răng của cô, liếʍ môi và lưỡi của cô. Nụ hôn này vô cùng nóng bỏng, thậm chí La Gia Hứa còn nghe được tiếng trao đổi nước bọt của hai người.
Cho tới khi hô hấp dần trở nên khó khăn, Thẩm Hân Nhiên mới dời môi mình về phía vành tai của La Gia Hứa, cái lưỡi xấu xa vươn ra khẽ liếʍ mυ'ŧ khiến cô cảm thấy ngứa, khiến cơ thể cô mềm mại như vũng nước mùa xuân nằm trọn trong l*иg ngực của mình, lúc này anh mới cảm thấy vừa lòng. Cười khẽ một tiếng, anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vào cằm cô một cái..
“Hân… Nhiên… Ưm… đừng ở đây.”
Giọng nói Gia La Hứa run rẩy, thân thể mẫn cảm cũng run rẩy theo. Thật muốn chạy trốn, cô nghĩ.
Thẩm Hân Nhiên lùi ra phía sau một chút, con ngươi đảo quanh thân thể cô từ đầu tới chân, ánh mắt tối dần, anh nặng nề thở ra một hơi sau đó nói:
“Chúng ta về phòng.”
Du͙© vọиɠ trong mắt giống như đã hạ quyết tâm “hôm nay nhất định phải làm bằng được”. Cánh tay có lực ôm lấy thân thể cô gái nhỏ, anh bế cô lên đi về phòng ngủ.
Đến khi nằm trên giường rồi, La Gia Hứa vẫn có cảm giác không chân thật, cho tới khi người đàn ông cúi người xuống.
Thẩm Hân Nhiên vừa hôn cô, mà bàn tay cũng không rảnh rỗi, quần áo bị anh cởi ra hết sạch, còn ở trên da thịt của cô mà châm lửa du͙© vọиɠ. Nghĩ như thế, thân dưới của cô không khỏi tràn ra thêm một ít nước.
Bàn tay của Thẩm Hân Nhiên di chuyển xuống dưới, khẽ vuốt ve, cảm xúc mềm mại từ da thịt của cô vô cùng tốt. Lưu luyến chỗ bụng nhỏ một chút, tiếp đó, bàn tay xấu xa lại dần dịch chuyển xuống phía dưới, thâm nhập vào nơi thần bí. Khi đi vào bên trong, Thẩm Hân Nhiên sửng sốt, ngay sau đó thì cười ra tiếng. Ngón giữa giơ ra trước mặt La Gia Hứa, trên đó bị bao phủ bởi một lớp nước óng ánh:
“Em ướt, Tiểu Gia Hứa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Gia Hứa nóng bừng, hận không thể bịt miệng anh lại, nhưng cũng vì lời nói này mà thân thể càng thêm động tình. Cô như vậy rốt cuộc là tại ai? Đúng là tên khốn nạn được lợi còn thích khoe mẽ!
“Ưm…”
Ngón tay anh đi vào, nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ âm đế mẫn cảm. Nước còn chưa đủ, nếu đi vào lúc này, cô nhất định sẽ không chịu được.
Bộ ngực no đủ nằm trong lòng bàn tay của Thẩm Hân Nhiên, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy quả anh đào nhỏ đã dựng đứng. Đầu lưỡi vừa ướt vừa nóng liếʍ láp quanh đầṳ ѵú, ám muội tới mức La Gia Hứa còn nhìn thấy cả sợi chỉ bạc. Hình ảnh nóng bỏng như vậy cứ thế bị cô nhìn thấy, La Gia Hứa cảm thấy cơ thể mình sắp bị thiêu cháy mất rồi.
Một tay anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ phía dưới, tay còn lại không ngừng nắn bóp bộ ngực lớn thành đủ loại hình dạng.
“A…”
Làm sao mà La Gia Hứa có thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cô yếu ớt tới mức chỉ có thể ôm lấy đầu anh, bụng nhỏ căng chặt, nức nở một tiếng, thân thể đạt cao trào.
Cô cứ như thế mà cao trào bởi bàn tay của anh, cơ mà anh còn chưa có vào sâu vào bên trong nữa.
Chất lỏng từ sâu bên trong cơ thể La Gia Hứa chậm rãi trào ra ngoài, cô vùi mặt vào l*иg ngực anh, dùng động tác này để hòa hoãn kí©ɧ ŧɧí©ɧ còn đang lưu luyến ở thân thể. Thẩm Hân Nhiên vuốt ve thịt ở vùng eo cô, cảm nhận cơ thể mềm mại đang run rẩy.
Anh đứng dậy, cởi nốt chiếc quần đang che đậy “thứ ai cũng biết là cái gì” ra, sau đó lại nằm đè lên cơ thể của La Gia Hứa, cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của cô. Sau khi cao trào qua đi, thân thể cô càng mẫn cảm, lại bị vật giữa hai chân anh khẽ cọ qua cọ lại trước cửa động, hoa huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiếp tục có chất lỏng chảy ra, khiến cho đỉnh đầu của vật kia dính đầy chất dịch của mình.
Khi anh vừa đứng dậy, La Gia Hứa đã nhìn thấy nơi đó dựng thẳng như cái lều trại, chẳng vì đang bị vải quần che mất mà khí thế vẫn vô cùng hùng dũng, mà sau khi thứ duy nhất che đậy đã bị cởi ra thì người anh em to lớn của anh cứ thế đứng thẳng phô trương thanh thế.
“Đừng lo lắng, anh sẽ nhẹ nhàng mà.”
Beta có lời muốn nói: Ở ngoài đời mà có anh trai nào nói như thế này thì đừng bao giờ tin nha chụy iêm